Cổ tam thái thái mở to hai mắt, bà thể nào cũng không thể ngờ kết quả lại ra thể này. Lão thái thải sao có thể một phân tiền cũng không lưu lại cho bọn họ, dựa theo dự đoán của bà thì nhiêu hay ít mà thôi.

"Không có khả năng." Cổ tam thái thái thét chói tai, "Ngươi đừng mơ gạt ta, cho dù ra ở riêng, chúng ta cũng phải được những gì chúng ta nên được, lão gia nhà ta là con trai chi trưởng, lại sinh cho gia đình này đích tôn duy nhât để nôi dòng..."

"Tam thẩm cũng đã được một phần." Lang Hoa lấy ra từ trong tráp một mảnh giấy đưa cho A Mạt, A Mạt lập tức đưa cho Cô tam thái thái.

Cố tam thái thái nhìn thấy nội dung thư, sắc mặt nhất thời thay đổi, Cố Lang Hoa kiêm kẻ vật phâm trong khô phòng lúc nào, làm sao biêt thiêu những thứ này.

Lang Hoa nói, "Mấy thứ này cộng thêm gạo Tam thẩm tự ý bán đi, chính là một phân của thâm, thâm phải biêt răng chiêu theo pháp luật Đại Tê, ăn cãp tài vật trong nhà là có thể bị trục xuât khỏi gia môn."

Cố tam thái thái giận tái mặt, bà hận không thể đi lện giáo huấn Cổ Lang Hoa một chút, ý niệm trong đầu vừa có, một bà tử tráng kiện đã đứng chăn trước mặt. Cô Lang Hoa.

Mặt Lang Hoa lạnh băng, nhìn về phía Cổ tam thái thái, "Nếu tổ mẫu bất hạnh qua đời trước khi thăng trận ở Trân Giang, tam thúc, tam thâm các ngươi cái gì cũng không được phân, phân công vãn này đã được đưa đên quan phủ, tri huyện Đan Đô cũng tự mình xem qua. Các ngươi muôn tiếp tục ở lại nhà này, từ giờ trở đi sẽ phải nghe Tử thúc, Tử thâm, cũng mong sao tô mâu có thể khỏi hãn, như vậy công văn còn có thể được sửa, một nhà Tam thúc tương lai mới có chôn dung thân." Nói tới đây, Lang Hoa thùy hạ mi mắt, "Mẫu thân, ngài cũng vậy, đúng là đúng, sai là sai, không cỗ lý do gi, chuyện của ngài phải chờ tổ mẫủ định đoạt mấy ngày này ngài hãy ở trong phòng nghỉ ngơi đi."

Cổ Lang Hoa nói ra một hơi, cũng đem cả Cổ đại thái thái ra xử trí, Cổ tam thái thái nghẹn họng nhìn trân trôi, không có lý do gì để đi cãi chảy cãi côi, chỉ là nhìn Cổ đạĩ thái tháĩ. "Đại tẩu, tẩu ngậm đắng nuốt cay nhiều năm như vậy lại dưỡng ra một người lấy oán báo ơn, ăn cây táo rằo cây sủng, giúp đỡ người ngoài đối phó chúng ta."

Cô đại thái thái cũng vẻ mặt thất vọng, bà nhìn Lang Hoa như không dám tin, "Lang Hoa, con rôt cuộc làm sao vậy? Hêt bệnh rôi lại không giông trước đây. Thật sự ngay cả mẫu thân cũng không nhận ra sao?". Khí lực tòản thân bà giống như bị rút hết, lộ ra chút cười buôn, "Ta đây cả đời sông là vì cái gì?"

Lang Hoa cảm giác trong ngực như có tảng đá đè nặng, thở không nổi, lại nghĩ đến kiếp trước, chút bi thương này cũng tan hờn phân nửầ, "Mẫu thân phải biết những gì con nói là ý của tô mâu."

Lang Hoa vừa dứt lời, có bà vú già đi đến, "Đại thái thái, ngài hãy nghe lời Lão thải thải trở về đi."

Cổ đại thái thái ngẩng đầu lên, Lang Hoa đã mang người trở về phòng, Cổ đại thái thái cảm giác tâm mất mọi người đều dừng trên người bà.

Tiêu ma ma ở một bên hướng Cổ đại thái thái lắc đâụ, lại nhìn về phía hạ nhân trong viện, tất cả đều làm công việc của mình, không hê thât kính. Đại tiêu thư thủ đoạn tàn nhẫn sẽ làm mọi người đột nhiên cảm thấy, cho dù hôm nay Cổ lão thái thái bệnh không dậy nôi, Cô gia cũng không đên mức cây đôi bây khi tan.

"Lang Hoa." Cổ tử thái thái đau lòng kéo tay Lang Hoa, "Làm khó con, sao lão thái thái có thể viêt công văn như vậy. Chờ lão thái thái tôt lên, ta sẽ nói với lão thái thái, ta và Tứ thúc sẽ hảo hảo chiếu cổ con, nhưng tài vật của đích tôn chúng ta sẽ không chia, chờ tương lai con xuất giá, tất cả sẽ để làm đồ cưới cho con."

Lang Hoa đưa tráp trong tay cho Cổ tứ thái thái, bị thương, "Tứ thẩm nhìn xem đó là cái gì?"

Cổ tử thái thái hổ nghi mở tráp ra, bên trong là một quyển kinh phật, "Này."

Lang Hoa cười nói: "Mấy ngày nay trong nhà bận như vậy, làm sao có thời gian Viêt công vẫn cái gì, con đểu là lừa bọn họ, như vậy mọi người sẽ đều trông mong tổ mẫu sớm khỏe lên."

Đây mới là kết quả nàng muốn. Ilồ Trọng Cổt thi châm cho Cổ lão thái thái xong, đầu đầy mồ hôi đi tới.

Lang Hoa vội hỏi, "Tổ mẫu thể nào?"

Hồ Trọng Cổt nói: "Ít nhiều trước đó lão thái thái có dùng dược tán hàn nên lần này mới bình an, hiện tại chỉ cân lão thái thái nghỉ ngơi nhiêu hơn, chắc chăn khỏe lại."

Lang Hoa gật gật đầu.

Cổ lão thái thái nằm ở nhuyễn tháp ngũ thật an tường, Lang Hoa ngồi một lúc lâu mới làm cho tâm hoảng dân dân bình tình lại.

Cổ tứ thái thái an ủi Lang Hoa, "Con yên tâm, nơi này có tử thẩm hầu hạ, uống thuôc đưa nước ta cùng Khương ma ma đích thân làm, sẽ không có nửa điểm sai låm."

Lạng Hoa đứng dậy quy củ hành lễ với Cổ tử thái thái, "Tứ thẩm, con phó thác tổ mẫu cho thẩm "

Cổ tử thái thái nâng Lang Hoa dậy, "Con đứa nhỏ này, sao lại khách khí với tứ thâm như vậy, thâm là thâm của con, cũng chính là mẹ của con, từ nay về sau thâm sẽ hảo hảo chiêu cô con."

Lang Hoa gật đầu cười. Hồ Trọng Cốt ở gian ngoài, nhìn Lang Hoa đi ra thì đứng dậy.

Lang Hoa nói: "Hổ tiên sinh, chúng ta phải đi một chỗ."

Trong một gian sải phòng, Lư ma ma suy sụp ngồi dưới đất, bà ta nhìn chằm chằm con chuột xám ở góc sáng, bà ta không sợ chuột, đã làm hạ nhân thì sao lại sợ mây loại này, nhưng bà lại hiêụ biêt tập tính của chuột, nêu bà ta nhãm mãt lại, con chuột đang đói điên kia nhât định sẽ xông lên căn bà một phát.

Lư ma ma liếm liếm môi.

Vì sao không có người đến thẩm vẩn bà ta? Từ lúc bị bắt, bà ta từ sài phòng đến địa lao ẩm ướt, mỗi ngày đều có người đến thâm vân, chỉ hỏi bà ta một vài vân đê nhỏ, ví dụ như tên gì, từ đâu tới, phu gia gọi là gì, thành thân khi nào, khi nào thì sinh đứa con đâu...

Mỗi vấn đề đều không liên quan đến Đại tiểu thư.

Lúc đầu, bà ta nói Vương gia sai sử mình thế nào, sau đó liền ngậm miệng, chỉ là những người đó càng khổng ngừng hỏi, chỉ cần bà ta không trả lời, sẽ vẫn hỏi.

Rốt cuộc bà ta chịu không nổi nữa, bắt đầu trả lời những vấn đề đơn giản đó, bởi vì chỉ cân bà tạ cho đáp án chính xác thì sẽ có thưởng thích hợp, một cút cơm ngon hoặc một giảc ngủ an ôn.

Hiện tại, bà ta lại bắt đầu mong mỏi được hỏi mỗi ngày, lần này trả lời bà ta sẽ yêu câu mang con chuột ở góc kia giết chết, vậy thì bà ta sẽ không cân lo lăng hãi hùng nữa.

Cura mor.

Một người đi đến trước mặt bà ta, buông thực hạp trong tay, bên trong thực hạp toàn là mùi đồ ăn.

Lư ma ma nuốt một ngụm nước miểng.

Đầu óc bà ta bắt đầu chuyển, bắt đầu đoán đồ ăn trong thực hạp kia, không biết có thịt kho tàu mà bà ta thích ăn hay không? Lần này vấn đề càng đơn giản hơn, chỉ cần trả lời phải hoặc không. Người nọ hỏi từng bước, Lư ma ma nhất nhất đáp lại, bà ta chỉ cần cho một đáp án

chính xác.

Trả lời một vấn đề, thực hạp bị che sẽ mở ra, lại trả lời một vấn đề, một chén cơm đưa đên trước mặt, lại một vân đê nữa, bà ta sẽ được một mâm đô ăn, sau đó là canh, thìa và đũa, tiếp theo người nọ sẽ cởi bỏ dây thừng trên tay bà ta, cho bà ta hoạt động hai tay gần chết lặng, bà ta ăn no cơm sẽ có một đêm nhản hạ, có thể gặp được người nhà.

Đây là điều bà ta vô cùng khát vọng. Mà tất cả chỉ cần trả lời mấy câu hỏi đơn giản là được. Lư ma ma trả lời theo bản năng. Rốt cục người nọ bắt đầu cởi dây thừng trên tay bà ta. Nhanh lên, nhanh lên, Lư ma ma nhịn không được thúc giục, chính là thân thủ người nọ thập phân chậm chạp, nhanh lên, nhạnh lên, Lư ma ma sãp không còn kiên nhẫn, đẩy là vấn đề cuối cùng, cũng là mẩu chốt để được tất cả, đây là chia khóa cuổi củng, bà ta năm chìa khóa trong tay, nóng lòng muôn tìm mắt khóa tra Vào, chuyện động, sau đó có hệt thay,

Rốt cục, vẩn để đến bên tai.

"Có phải Đại thái thái an bài tất cả không?" Trong bóng tối, người nọ đứng, khẩn trương nhìn Lư ma ma, Lư ma ma vặn vẹo suy nghĩ trong đau đớn giãy ra, rôt cuộc bà ta được giải phóng, bà ta thả lỏng "hô" một tiêng, sau đó trả lời "Đúng."

Khóa bị mở ra.

Lư ma ma khẩn cấp há mồm ăn một miểng cơm, chính là bà ta phát hiện ra vấn đề, cơm trong miệng liên bị phun ra, "Không phải, không phải, cái đó và Đại thái thái không liên quan, ta. ta... đều là Vương đại lão gia..."

Lư ma ma vì sặc cơm mà không ngừng ho khan.

Ngoài phòng, gió thổi tan những sợi tóc tán loạn trên mặt Lang Hoa, cũng làm khô giọt lệ lạnh lẽo trên mặt nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện