mảnh, "Ngươi lặp lại lân nữa, gặc cỏ cướp là sao? Nhà chúng ta có tiêu

B iểu tình bí ẩn trên mặt Lục Văn Hiển nhất thời biển mất không còn một cục, còn có cả hộ viện của Vương gia cử đên hộ tông hay sao?"

Hạ nhân Lục gia cũng mờ mịt, "Chính là Trạnh Tử thủ của tiêu cục báo tin, nói Vương gia Đại lão gia xảy ra chuyện, đã gọi tảt cả hộ vệ của Vương gia vẻ......"

Vương gia chết tiệt, thể nhưng lâm thời có biển, Lục Văn Hiển ném vỡ chén trà trong tay, "Tranh Tử thủ đâu? Tranh Từ thủ ở chỗ nào?"

Tranh Tử thủ bị hạ nhân Lục gia ba chân bốn cẳng kéo đến, một đường chạy trốn đã mài mòn để giày của hãn, máu tươi từ từ rỉ ra.

Nuốt hai ngụm nước bọt, Tranh tử thủ mới hoãn khí, mở to mắt nhìn Lục Văn Hiển lập tức nói: "Mau, nhanh đi cứu Lục lão thái gia, lão thái thái và thái thái..."

Lục Văn Hiển trợn tròn mắt, "Rốt cục xảy ra chuyện gì?" "Vốn là không có chuyện gì."

"Vốn phải là tuyệt đối không có việc gì." "Đều là bởi vì thời điểm đi rất rõ ràng, bị giặc cỏ và đạo phi theo dõi, chúng

ta.....khuyên lão thái gia nhanh hơn...thời tiêt không tôt...... mưa...... Lục lão thái gì........thể nào cũng không chịu đi."

"Nếu đi lúc đó.....sẽ không có chuyện,... ta cũng không một mình ở đây."

"Ngày hôm đó vôn có thể đi nhanh một chút, Lục lão thái gia lại thấy xe ngựa xóc

nảy, muôn ngôi thuyên..... Lục lão thái thái khuyên không được, Lục nhị thái thái cũng khôngỷ kiến.Chúng ta liền rời khỏi đưởng lớn" nói đến đây Tranh Tử thủ ủy khuât rơi nước mắt. "Đã nói không được........lại cô tình không chịu.........Quả nhiên là gặp giặc cỏ, người của Lý đại nhân v ị Trân Giang thám thính tình hình, không trở về, chúng ta đánh không lại chúng.cùng Lão thái thái bọn họ tách ra, ba tiêu sư chúng ta hộ tông lão thái gia tử..."

"Nhưng đám giặc cỏ này đã đỏ mắt...sớm muộn gì... họ đuôi theo......sớm muộn gì........

sớm muộn gì cũng bị

Lục Văn Hiển liếc ngang nhìn Lý Thành Mậu, hẳn cho Lý Thành Mậu một vạn lượng bạc, không nghĩ tới Lý Thành Mậu không đáng tin như vậy.

Lý Thành Mậu vẻ mặt đương nhiên, "Những người ta phái đi đó, phải đi Trấn Giang nghỉ cách cứu Húc nhi, nêu không phải do Hàn Chương sao có thể xảy ra sự tình này."

Lục Văn Hiển nghiển răng.

Lý Thành Mậu nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta dẫn người đi tìm, nhất định sẽ cứu được Lục lão thái gia vê."

Một chiếc xe ngựa chạy như điên trên đường lớn, tiêu sư đánh xe trên mặt toàn máu tươi, trong xe ngựa Vương thị gãt gao ôm hộp lê.

Lục lão thái thái trên mặt hoảng sợ chưa nguôi, thỉnh thoảng lại ho khan, Lục lão thái gia được hai nha hoàn nâng, hiện giờ tóc tai tán loạn, cả người giông như già hon muröi tuôi.

"Vợ lão nhị." Lục lão thái gia nói, "Mấy thứ kia đâu? Đều bị giặc cỏ đoạt rồi sao?"

Hai mươi xe đổ vậta, đều là ông bảo hạ nhân gói tốt, lập tức đã bị mất rồi Lục lão thái gia hung hãng đâm ngực, nha hoàn bên cạnh vội kéo tay lão thái gia, "Lão thái gia...ngài.......xin bớt giận...chỉ cân.......chỉ cân........người không sao là tổt rỏi..."

Lục lão thái gia nhất thời mắng: "Từ lúc gặp được giặc cỏ đến giờ, chúng ta đã trôn hai ba ngày, sao còn chưa đên Hàng Châu?"

Tay tiêu sư đã bị dây cương cọ đển máu tươi ròng ròng, "Lão thái gia ngài cũng thây, chúng ta gặp giặc cỏ không phải một người, chỉ sợ tất cả giặc cỏ ở Giang Chiêt đêu muôn đên phân một chén canh, nêu không phải bọn chúng còn đang tranh đoạt, chúng ta làm sao còn mạng, chúng ta vừa chjay vừa trôn, đên giờ không phải dể dàng..."

"Lại nói, chúng ta bị tách ra, nếu cả nhà còn ở cùng một chỗ, hiện tại có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Lục lão thái gia nhíu mày, "Nói cái gì mà Giang Triết có tiêu cục nổi danh, còn không băng bọn giặc cỏ, giặc cỏ cô ý tách chúng ta ra, mục đính chính là đánh từng người."

Tiêu sự vẻ mặt chán ghét, sớm biết Lục lão thái giạ khó hầu như vậy, hắn có chết cũng không tiếp đợt sinh ý này, hăn rôt cục nhịn không được, "Lão thái gia hiện tại suy nghỉ một chút, ngài thật sự không nên ra khỏi thành vào thời điểm này."

Khi đó thành Trấn Giang đang rối loạn, quan phủ sao có thể lo đến bọn giặc cỏ này, lúc này mới để bọn chúng không kiêng mê gì theo sát xe ngựa những nhà giàu, thừa cơ động thủ.

Lục gia nghênh ngang rời khỏi thành, quả thực chính là con dê béo.

Giặc cỏ phụ cận thành Trấn Giang chỉ sợ là dốc hết toàn lực, nếu lúc này ai đi ra tiêu diệt bọn chúng kia thật sự là đại tiện nghi.

Nhanh, cũng sắp đến Hàng Châu, chỉ cần kiên trì một chút, chỉ cần có thể đi vào thành Hàng Châu, bọn họ an toàn, chỉ cần qua buổi tôi nay.

Nhưng mà, những người đó có thể cho bọn họ yên ổn qua đêm nay sao? Nếu hắn là giặc cỏ, nhất định không. Nhìn chằm chằm thời gian dài như vậy, thịt sắp đến miệng không thể để bay mất.

Quả nhiên, tiêu sự vừa nghĩ đến đây, đã nghe một tiếng ngựa hí, người đánh xe kéo ba con ngựa nhât thời mât thăng băng, tiêu sư kinh hãi đứng lên giữ chặt dây cựơng, lại vì xe ngựa đi với tôc độ quá nhanh, bánh xe gãy, cả xe ngựa lật trên mặt dåt.

Trong thùng xe truyền đến thanh âm thảm thiết của mấy người Lục gia.

Tiêu sư nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, phát hiện sợi dây cản ngựa bên đường, nói cách khác, không phải giặc cỏ chính là đạo phi, đã sớm hạ mai phục ở đây chờ họ.

Tiêu sư lớn tiếng hô lên, "Vị bằng hữu kia, ta là người của Cửu Giang tiêu cục, chỉ cản băng hữu không làm tôn thương mạng người, đô báu trên xe tùy ý lây."

Lục lão thái gia được Lục nhị thái thái trong xe nâng ra, nghe được lời tiêu sư nói, lập tức luông cụông, hãn biêt cậu này là tiêng lóng của dân giang hô, đô báu ở đây là chỉ tài vật, nêu để cho chọn chúng câm chổ tải vật cuôi cùng này đi, sau này bọn họ phải làm sao bây giờ? Tiêu sư tám phân đã bị dọa hỏng mới có thể như vậy.

Lục lão thái gia nhất thời hô, "ngươi nói bậy.....ngươi đem đổ vật cả ta cất vào nhanh......ta đưa một ngàn lượng bạc cho các ngươi, là muôn được cam đoan tât cả tiên bạc lông tóc không hao tôn gì, ngươi....... ngươi..........thê nhưng... muôn mang đô vậ đưa cho đạo phỉ......ta..."

Lục lão thái gla vừa dứt lời, ngay lập tức một mũi tên bay đến cắm trước chân nேg Lục lão thái gia đau đơn kêu thẩm thiết, Lục lão thái thái cũng sợ run cả người đỡ Lục lão thái gia ngôi xuông không biêt làm sao mới tổt.

Tiêu sư không khỏị thầm mắng một tiếng, hắn đã sớm nhìn ra được người này thủ đoạn ngoan độc, nêu có thể bỏ của lây người là tôt lãm, nhưng hiện tại muôn chạy cũng không được.

Tiêu sư tiến lên chỗ Lục lão thái gia, "Đồ châu báu chúng ta không mang theo, thỉnh các băng hữu thủ lạ lưu tình.". Vừa muôn đi về phía trước, lại phát hiện Lục lão thái gia dị thường trảm trọng, tiêu sư nhìn lại, Lục lão thái gia còn lôi kéo nha hoàn bên cạnh.

Tiêu sư nhíu mày tiến về trước hai bước, Lục lão thái gia và nha hoàn kia lôi kéo, Lục lão thái gia nhât thời quát lên, "Xuân Mai, mang cho Xuân Mai, Xuân Mai."

Lục lão thái thái chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, tại thời khắc mấu chốt này, lão thái gia thê nhưng nghỉ đên cái tiêu nhân Xuân Mai kia, Lục lão thái thái còn không kịp phẫn hận, Xung quanh bỗng nhiên có đuốc sáng lên, đem chiếu sáng cả bảu trời đêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện