Bùm! Một tiếng nổ vang lên và Pain trực tiếp hoá thành một cái cọc gỗ. Một âm thanh lạnh lùng ở chỗ khác vang lên: “Ở đây này thầy ạ!” Người thanh niên đứng ở đó ngạo nghễ nhìn xuống, mái tóc dài của hắn nhè nhẹ bay trong gió.

“Vậy ra đó là một thế thân củ ngươi!?” Đem mái tóc trắng dài thu về, Jiraiya ngoác mồm ra khó chịu dò hỏi.

Vậy mà làm cho Jiraiya vô cùng tức giận là hành động cúi xuống nhìn về phía Jiraiya như nhìn một kẻ ngốc: “Với ta ông chẳng khác nào một đứa trẻ to xác cả!” 

“Một đứa trẻ như ngươi mà đòi dạy đời ta sao?” Jiraiya đã tức giận thực sự. Hai tay mở rộng, mái tóc trắng tung bay trong gió. Ngón tay linh hoạt chuyển động trực tiếp ấn trên mặt đất: “Thuât triệu hồi!” Một tiếng nổ vang lên và khói trắng toả ra bao phủ cả cơ thể Jiraiya. Âm thanh ở trong đó vang vọng lên: “Mà ta cũng chẳng phải người thường. Hahaha…” Khói trắng tản đi để Jiraiya tạo ra hình dáng tự hắn cho đẹp trai nhất, năm ngón tay xoè ra: “Giận dữ như nước lũ, nhỏ huyết lệ vì thương ngươi. Một ẩn sĩ trong tamnin huyền thoại, đại nhân Jiraiya vĩ đại. Oái…”

Bàn chân trơn trượt khiến cho Jiraiya ngã xấp mặt xuống phía dưới mặt đất. Bộ dạng này làm cho người khác muốn cười mà không cười được. Pain đang đứng trên đầu một con thằn lằn khổng lồ mở miệng châm chọc: “Ông vẫn như vậy! ông chẳng thay đổi chút nào…” Con thằn lằn khổng lồ có hai sừng nhưng đã bị đứt một sừng đồng thời cái đuôi của nó lại là một con rắn. Đôi mắt con thằn lẵn có hình dáng như Rinnegan. Trên cái sừng dài có cắm đầy những thanh sắt to tướng màu đen.

Một con ếch khổng lồ to lớn xuất hiện dưới chân Jiraiya. Nó có màu đỏ tươi mặc một bộ quần áo ninja. Trên đầu có hai cục u nhô lên sắc nhọn như cái sừng. Con mắt to tròn và có vệt đen xung quanh mắt và vệt đen kéo dài từ mắt đến hai sừng trông giống như lông mày. Một vệt đen dài dưới mắt kéo dài xuống cằm và thông sang bên kia nối liền với nhau. Trong tay con cóc cầm một cái bát tô làm một cái khiên và một thanh sắt dài hình chữ Y đầy gai nhọn.

“Khốn kiếp Gamaken!” Chính sự xuất hiện con ếch khổng lồ làm cho Jiraiya trượt chân té ngã: “Đừng có xuất hiện khi ta đang trình diễn chớ!!!”

Con cóc khổng lồ màu đỏ giễu cợt: “Đó không phải lỗi của tôi. Ông nhìn lại mình đi giống hệt một con khỉ say rượu vậy!”

Nhìn thấy Pain nhảy lên đầu lưỡi con thằn lằn, Jiraiya bắt đầu xắn tay áo: “Lần này phải chơi hết sức thôi! Không còn thời gian cho chúng ta nữa đâu…” Vừa nói hắn dùng ngón tay hoa vào hai bên khoé mắt hai vệt màu đỏ kéo sang hai bên tai. Đồng thời cắt ra một vết rách ở cổ tay rồi chập hai tay lại như đang cầu nguyện. Đôi mắt hắn nhắm chặt lại miệng lẩm bẩm: “Hình thức tiên nhân!”

Nghe được những lời này thì con cóc đỏ khổng lồ ở dưới kinh hãi: “Cái gì… ông!”

“Ừ… ta định triệu hồi hai vị tiên nhân. Trước khi ta hoàn tất việc triệu hồi…” Khoé miệng Jiraiya nhếch lên, đôi mắt hắn trở nên kiên định: “Ngươi cố kiềm chế hắn kéo dài thời gian cho ta nhé!”

“Được…” Gamaken đáp lời: “Mặc dù tôi tuy yếu nhưng cũng sẽ ráng hết sức đây!”

Đột nhiên con thằn lằn há miệng đem Pain ngậm vào trong miệng. Đôi mắt Jiraiya kinh ngạc khi thấy được con thằn lằn biến mất vào trong không khí. Jiraiya ngạc nhiên hỏi: “Ủa hắn đâu rồi? Quái thật, hắn đang giở trò gì thế nhỉ? Hắn biến mất rồi… chúng ta chỉ có thể lập kết giới bảo vệ thôi!”

Gameken đưa chiếc khiên lên sau đó trầm giọng nói: “Cuộc chiến này xem ra khó khăn rồi đây!”

Bàn chân dẫm mạnh lên mặt đất sau đó hai đôi guốc gỗ vào nhau. Bàn tay Jiraiya vẫn giữ chặt lại một màng bong bòng tròn từ cơ thể Jiraiya bắt đầu mở rộng. Nó mở rộng rất lớn đem cả khu vực bao trùm vào bên trong. Bất cứ những gì ở trong kết giới cũng không thoát được khả năng cảm nhận của Jiraiya.

“Gào….” Đột nhiên một con chó ba đầu xuất hiện ở trên đỉnh trần nhà. Nó ngay lập tức lao xuống phía dưới con cóc đỏ khổng lồ. Miệng nó há lớn những chiếc răng lởm chởm và cực kỳ sắc bén lộ ra nhằm về phía con cóc khổng lồ.

“Hắn đã lập tức triệu hồi ra một con quái vật mới sau khi tôi sử dụng kết giới!” Jiraiya vẻ mặt ngưng trọng. Theo sau đó từng tiếng nổ lớn phát ra. Toà tháp cao bắt đầu bị công kích của con chó ba đầu và Gamaken tàn phá. Bụi bặm bắn tung toé, những mảnh vụn rơi vãi khắp nơi. Những ninja làng Mưa đều bị tai ương ngập đầu.

Thoát ra khỏi toà tháp, Gamaken bám chặt một tay vào một thanh lan can bằng sắt lớn. Jiraiya tức giận mắng: “Phải cẩn thận chứ?”

“Cũng bởi vì tôi vô dụng quá!” Gamaken buồn bực đáp lời.

“Chúng càng lúc càng tấn công dữ dội hơn…con quái vật này ở đâu ra vậy?” Vẻ mặt Jiraiya trở nên xanh xao nhìn về phía trước. Khoé miệng hắn liên tục co giật: “Không biết mấy con chó này có lớn lên theo thời gian không nữa. Hừm… thực rắc rối mà!” Vừa nói thì Jiraiya vừa nhìn về phía con chó khổng lồ ba đầu. Bây giờ nó không còn ba đầu nữa mà có chín cái đầu tất cả. Mỗi khi bị thương hoặc một cái đầu bị cắt nó sẽ mọc thêm một cái đầu nữa. Jiraiya vội vã hô lên: “Tụi nó tách ra kìa cẩn thận đó!”

Một đám chó tách ra từ con chó gốc sau đó điên cuồng lao về phía Jiraiya và Gamaken. Ngay lập tức Gamaken vung thanh vũ khí lên đánh bật những con chó ra bên ngoài. Phanh, phanh… Liên tục múa may thanh vũ khí hình chữ Y đem đám chó đẩy lùi. Đáng tiếc số lượng quá đông, Gamaken bị một con chó quái vật húc bay ra khỏi toả tháp.

“Oái!” Thân thể Gamaken bay ra phía ngoài. Tuy nhiên Pain sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Một con chim khổng lồ với mỏ nhọn trực tiếp lao vút đi như một mũi tên bắn về phía Gamaken. Gameken chỉ có thể đưa tấm khiến giống như bát tô lên đỡ.

Phanh! Một cú đập lớn làm cho âm thanh đinh tai chói óc vang lên. Gameken cũng bị con chim húc bay đập mạnh lên mặt đất. Oanh! Một vụ nổ nhỏ vang lên. Thân xác to lớn Gamaken va đập làm cho sàn nhà nướt nẻ, đá vụn bắn tung toé và bụi mù nổi lên.

Jirai dẫm trên bụng Gamaken đồng thời dùng giọng nói ngưng trọng: “Khi ta có ý định tấn công Pain thì hắn biến mất. Hắn ý định dấu mình đây mà. Gamaken? Ngươi có thấy điều gì lạ không?”

“Tôi khá ngốc!” Gameken lắc đầu đáp: “Tôi khổng hiểu gì cả!?”

“Có đôi mắt Lục Đạo Tiên Nhân, thằng nhóc đó đã học hết mọi thuật mà ta dạy cho nó. Ngay cả có đủ sáu loại chakra yếu tố tự nhiên là chuyện một người bình thường không bao giờ có được.” Jiraiya quay đầu nhìn về phía con bò tót khổng lồ mới xuất hiện: “Nó đã thông thuộc mọi thuật mà nó thấy và sử dụng một cách nhuần nhuyễn. Vậy thì tại sao nó chỉ sử dụng mỗi thuật triệu hồi? Hay, nó cảm giác không cần ra mặt cũng đủ?” Thấy được con bò tót khổng lồ điên cuồng lao đến, Jiraiya mở miệng quát lên: “Gamaken lui lại. Giờ đến phiên của ta!”

“Xin lỗi!” Gamaken mở miệng nói. Theo sau cả cơ thể Gamaken hoá thành một trận khói trắng biến mất. Nó để lại mỗi Jiraiya đối mặt với con bó tót khổng lồ. Cùng lúc đó con bò tót khổng lồ với cú húc nghìn tấn oanh kích vào Jiraiya.

Oanh! Nó đâm mạnh đến mức bức tường làm bằng bê tông sắt thép trực tiếp bị oanh nát. Ngay cả sắt thép cũng bị đâm phá. Đủ thấy cú đâm này của con có bó mạnh đến mức nào. Đầu nó trực tiếp đâm lún vào sâu bên trong.

Bùm! Vậy mà một tiếng nổ phát ra, nó đập con bó tót bay ngược lại. Theo sau đó con bó tót cũng biến thành một đám khói trắng. Vụn đá rơi rụng khắp nơi để lộ ra một cái cửa động ở bên trong. Pain kinh ngạc nhìn về cảnh này. Ở bên trong đó vang lên âm thanh: “Ê, nhóc! Sao ngươi lúc nào cũng gọi chúng ta vào hoàn cảnh khó ưa thế hả?” “Biết trước là thế nào ông ta cũng nổi giận mà!” “Đừng nói như thế chứ, bà nó ơi!” “Nhóc Jiraiya bất đắc dĩ mới gọi chúng ta đó, ông ơi!” “Xin lỗi vì phải gọi hai vị trong hoàn cảnh như thế này” “Nhóc, ngươi không phải ngươi đang theo đuổi mấy cô gái sao?” “Ngươi luôn kêu ca về diện mạo này mà?” “Đúng là không thích thật nhưng đối thủ lần này lại là Rinnegan?” “Ồ, là đôi mắt của Lục Đạo!” “Ta cứ nghĩ là nó không tồn tại trên đời này nữa chứ?” “Bởi vậy tôi cần hai vị giúp tôi một tay. Đi thôi nào!” “Này, Jiraiya cậu phải học cách sử dụng tiên thuật một mình đi chứ?” “Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng bằng sao được hai vị?”

Một thân hình vọt ra khỏi cái lỗ, bàn chân chạm đất để lộ ra hình dáng thực sự Jiraiya lúc này. Khuôn măt Jiraiya đã biến thành khuôn mặt giống như một con cóc. Hai bên vai Jiraiya đang ngồi một con cóc đực và một con cóc cái. Con cóc đực ngay lập tức nhếch miệng tò mò hỏi: “Đâu, đâu… cái tên con mắt có Rinnegan đâu? Sao ta chẳng thấy gì cả?”

Con cóc cái châm chọc nói: “Ông già rồi… mắt kém quá!!”

“Không phải vậy!” Jiraiya liếc mắt đáp lời: “Hắn lấp trong một con tắc kè đổi màu. Nếu nói nó vô hình cũng được!”

Con cóc cái liếc mắt: “Giống tắc kè bông đó hả?”

Vẻ mặt Jiraiya buồn bực: “Tôi đã phát ra kết giới bảo vệ nhưng…”

“Cái kết giới đó chẳng được tích sự gì cả?” Con cóc cái kết ấn bằng tay và châm chọc nói: “Nếu muốn tìm một sinh vật sống chúng ta có thể tìm được ngay trong tích tắc”

“Này… này bà đừng càu nhàu nữa chỉ tổ thêm nếp nhăn thôi!” Cóc đực vội vã đỡ lời.

“Im ngay!” Con cóc cái giận dữ quát lên.

“Này, Jiraiya…” Con cóc đực quay ra khẽ nói: “Lần này cần chúng tôi chắc gặp phải đối thủ khó chơi lắm đúng không?”

Jiraiya chần chờ trong chốc lát rồi mở miệng: “Hắn đã từng là học trò của tôi!”

Những lời này làm cho hai con cóc giật mình. Con cóc đực mở miệng hỏi: “Ủa? Đã lâu rồi ta không nghe nói cậu có thêm học sinh nào nữa! Không lẽ…”

“Không lẽ hắn là đứa trẻ định mệnh…” Con cóc cái tiếp lời: “Vậy thì cuộc chiến này là…”

“Đáng tiếc hắn đã không như tôi mong đợi! Tôi nghe hắn đã chết…” Jiraiya có chút buồn bã nói: “Cho nên tôi đã quên mình đã có đứa học trò này!”

“Ừ nếu đã sao thì chúng ta sẽ giết hắn!” Cóc cái đáp.

Cóc đực châm chọc: “Ông tiên tri già lẩm cẩm lú lẫn đó mà bà cũng tin hả?”

“Sao không tin chứ? Ra tay thôi!” Miệng cóc cái há to ra một cái lưỡi với đầu giống như một con rắn xuất hiện. Nó giống như dò xét điều gì đó đến cuối cùng cóc cái mở miệng nói chuyện: “Thấy rồi nhé cưng!” Cái lưỡi dài lập tươn vươn ra tấn công về phía Pain. Pain mặc dù liên tục nhảy lên trốn tránh nhưng cái lưỡi theo sát không bỏ. Sau đó nó như cuốn vào một thứ gì đó, con cóc cái cười nhạo: “Bắt được rồi nhé… từ chiếc lưỡi phun ra một đám dịch nhầy.”

Chúng ép cho con thằn lằn phải xuất hiện, con cóc đực lập tức phun ra một dòng nước sắc bén. Nó được nén với áp lực cao đem một đám cây cột và con thằn lằn cắt thành nhiều khúc. Thấy được đôi mắt vòng vòng, con cóc cái mở miệng nói: “Vậy đó là Rinnegan hả? Đúng là giống trong truyền thuyết thật!”

“Thật thê thảm há!” Cóc đực mở miệng lớn lẩm bẩm: “Vậy ra đó chính là đứa trẻ định mệnh hả?”

Jiraiya nhớ đến những lời tiên tri mà Cáp tiên nhân đã tiên đoán. Hắn nghe được Cáp tiên nhân nói mình sẽ thu một đứa trẻ định mệnh làm học trò và dạy dỗ nó. Thế giới này huỷ diệt hay trở nên tốt đẹp chính là vì nó. Chính vì vậy mà nhiều năm trước, Jiraiya rời làng đi tiến hành viết tiểu thuyết và tìm kiếm đứa con định mệnh. Trong lòng Jiraiya thầm nghĩ: “Hôm nay là lúc tôi phải quyết định sao?”

“Thuật triệu hồi!” Hai tay Pain chắp lại. Ngay sau đó hai người xuất hiện ở bên cạnh Pain.

Thấy được hai người thì Jiraiya lẩm bẩm: “Triệu hồi con người à>”

“Vậy ra hắn chính là người phá huỷ cả thế giới này…” cóc cái nói.

“Là thầy của hắn cậu phải ngăn hắn lại!” con cóc đực tiếp lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện