Hai ngày sau... Bầu trời bắt đầu chút xuống cơn mưa giống như khóc tang cho ngôi làng Lá xấu số. Một đám ninja từng người từng người một đứng ở trên đỉnh sân thượng Hokage tưởng niệm cái chết Hokage đệ tam.

Rời đi lễ tang Hokage đệ tam, Naruto vừa đi đường dưới cơn mưa vừa đi vừa thầm nghĩ: “Mộc phân thân này không còn nhiều chakra nữa. Hiện giờ hẳn họ sẽ không có phát hiện đi. Hy vọng đám người đó không phát hiện ra Haku cũng chỉ là băng phân thân biến thành đi. Nếu không thì phiền phức to đây! Mà thôi, dù sao tranh thủ thời gian được khi nào thì hay khi ấy!”

“Các ngươi nhìn kia, đó là thằng nhóc quái vật khốn kiếp đó!” Một dân làng đột nhiên chỉ chỏ thầm nói. Ánh mắt mang theo chán ghét nhìn về phía Naruto.

“Nghe gì chưa, chính nó đã thông đồng với ninja làng Cát nên chúng mới tấn công làng dễ dàng như vậy!” Một người nữ nhân lớn tuổi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt tràn đầy căm thù nhìn về phía Naruto nói: “Chính nó... chính nó mà con trai tôi đã chết! Khốn kiếp...”

Nữ nhân này vừa định xông lên thì một người túm lấy nữ nhân trung tuổi kéo lại, đó là một nam nhân cũng chạc tuổi nàng. Nam nhân trung tuổi nói: “Bà điền à, nó là ninja đấy!”

“Ông buông tôi ra, nếu tôi có chết có sao? Chỉ cần liều cái mạng này tôi cũng phải giết nó. Đồ quái vật không kiếp!” Khuôn mặt nữ nhân trung tuổi trở nên đỏ bừng liên tục rằng co.

“Tại sao cao tầng còn để nó trong làng!” Một người trong đó giận dữ mở miệng quát lên: “Sao không giết quách nó đi để nó bán làng bán nước à!?”

Không biết từ khi nào mà trong thời gian ngắn, Naruto biến thành kẻ bán làng bán nước. Hắn trở thành gián điệp tư thông với Phong Quốc. Mấy ngày trước, hắn đã từng cứu giúp làng Lá khỏi con quái vật chồn tanuki kia thì không có ai biết đến. Vậy mà tin đồn hắn là gián điệp của Phong Quốc thì lại lan khắp nơi. Tin đồn rằng hắn cung cấp tin tức làng cho Phong Quốc nên họ mới dễ dàng tấn công làng Lá như vậy.

Mặt Naruto chẳng hề đổi sắc khi nghe những lời này tuy nhiên bàn tay hắn nắm chặt lại bán đứng tất cả. Hắn đi về phía những ngôi mộ liệt sĩ. Những anh hùng đã hy sinh trong cuộc bảo vệ làng Lá lần này. Đôi mắt hắn rét lạnh nhìn về phía những mộ bia. Bàn tay đưa lên vuốt ve những tấm bia, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Yên tâm, rất nhanh thôi! người nhà, họ hàng, anh em, bằng hữu... của các ngươi sẽ đi xuống bồi các ngươi thoi!”

“Hihihi...” Thân thể loa lồ của nữ nhân trong suối nước nóng hiển lộ trước kính viễn vọng. Một người nam nhân tóc trắng dài thích thú dùng kính viễn vọng quan sát tất cả từ trên cao.

“Từng tuổi này mà còn làm mấy trò không ra gì nữa!” Một âm thanh già nua phía sau vang lên.

“Tôi đang thu thập tài liệu chứ bộ?” Người nam nhân tóc trắng cười nhạt đáp lại. Hắn quay ra nhìn thấy một ông lão và một bà lão đi tới. Vẻ mặt người nam nhân tóc trắng xị ra, hắn bĩu môi nói: “Ông Homura và bà Koharu, hai vị tìm tôi có chuyện gì đấy?” Thấy hai vị vẻ mặt nghiêm túc: “Các vị cần gì phải như vậy! Buổi đàm phán với làng Cát kết thúc tốt đẹp mà.”

“Vấn đề bây giờ không dính dáng gì với làng Cát nữa!” Homura Mitokado đột nhiên trả lời. Hắn mở miệng nói: “Vấn đề hiện giờ là sức mạnh làng Lá đang suy giảm một cách nghiêm trọng. Điều làm hiện nay chính là phải dự trù đến tình hình xấu nhất!”

Utatane Koharu gật đầu đồng ý: “Chúng ta không chắc khi nào các nước lân cận sẽ ra tay” Đầu bà hơi ngước lên, vẻ mặt lo lắng: “Vì thế phải tập hợp những người giỏi nhất từ các binh đoàn thành một đội để ứng phó với tình trạng khẩn cấp này cho đến khi binh lực khôi phục. Tuy nhiên trước hết cần phải có một người lãnh đạo mạnh mẽ đáng tin cậy. Giờ không chỉ Orochimaru là mối uy hiếp của làng mà mầm mống có thể từ bất cứ đâu!”

Homura Mitokado đưa lên chọc gọc kính, vẻ mặt nghiêm túc: “Rõ rồi chứ. Việc trước mắt là cần phải có Hokage đệ ngũ!”

Utatane Koharu cướp lời: “hôm qua, bọn ta đã có một cuộc họp khẩn cấp với lãnh chúa Hoả quốc rồi, Jiraiya! Và bọn ta quyết định cậu sẽ trở thành Hokage đệ tam!”

“Xin lỗi các vị!” Jiraiya trực tiếp đưa tay lên phủ quyết: “Tôi không hợp với thứ này đâu!”

Mitokado lập tức khuyên nhủ: “Không ai hợp hơn cậu đâu. Dù sao cậu là một trong tamnin huyền thoại mà!”

“Chẳng phải tamnin còn một người nữa sao?” Bàn tay hắn đưa lên vuốt tóc của mình: “Là Tsunade đấy!”

“Cô ta quả thực phù hợp với chức vụ này” Uatane Koharu đồng ý nói: “Nhưng chúng ta chẳng thể tìm thấy được cô ta ở đâu cả!”

“Vậy chỉ cần tôi tìm ra cô ta..” Hai tay Jiraiya chống eo nói: “Là xong ngay chứ gì?”

“Nhưng...” Mitokado muốn nói gì đó đã bị Jiraiya cắt ngang.

Đầu Jiraiya lắc lắc vài cái, hắn thở dài một hơi: “So với một kẻ không muốn làm Hokage đệ ngũ như tôi thì công chúa Tsunade thích hợp hơn nhiều. Các vị thấy thế nào!?”

“...” Hai vị cố vấn nhất thời nhìn về phía nhau, cả hai ăn ý theo đó gật đầu một cái. Homura Mitokado gật đầu đồng ý: “Ta hiểu rồi... quyết định vậy cũng được. Tuy nhiên ta sẽ cử một đội ANBU ba người đi theo giúp cậu tìm được Tsunade”

“Không cần đâu, tôi sẽ không trốn đâu. Cho người theo giám sát tôi chỉ tổ dư thừa thôi!” Jiraiya quay đầu liếc nhìn về phía hai vị cố vấn. Theo sau đó hắn khẽ mỉm cười nói: “Nhưng chuyển đi lần này, có một đứa tôi muốn dẫn theo là một thằng nhóc khá thú vị mà tôi thấy được.”

“Con trai Minato cùng Kushina sao? Thật sự giống với Minato đây. Thằng nhóc này xem ra kế thừa hoàn mỹ Gen từ Kushina và Minato đây……” Jiraiya nhìn về phía thằng nhóc tóc vàng đang đi dạo trên đường phố. Khuôn mặt quen thuộc ấy làm cho Jiraiya lâm vào hồi ức không thể tự kiềm chế. Đến cuối cùng khi hắn giật mình tỉnh dậy thì Naruto đã đĩa. Hắn vội vã chạy theo.

“Nga, Naruto, ta tìm thấy ngươi rồi!” Một âm thanh cắt đứt suy nghĩ Naruto. Hắn thấy được một nam nhân lớn tuổi đứng ở đó chắn trước đường đi của mình. Từ trên người nam nhân này, Naruto lại có cảm giác kỳ quái. Tất cả hầu như toàn bộ người làng Lá đều ác cảm với hắn nhưng trên người này hắn lại cảm giác được thân thiện.

“Bác trai ngươi là ai a?” Nhìn trước mắt trang phục này, Naruto cảm giác được có chút quen thuộc.

“Hỏi rất hay, ta chính là……” Jiraiya lập tức triệu hồi ra một con cóc. Bàn tay nắm ngón hắn xoè ra đưa trước mặt Naruto. Vẻ mặt hắn mang theo kiêu ngạo và tự tin cho rằng mình đang tỏ ra vô cùng đẹp trai trước mặt thằng nhóc: “Ta chính là tiên nhân cóc Jiraiya!”

“Jiraiya, một trong tamnin huyền thoại!” Naruto hơi nhăn mày lại suy tư. Jiraiya trở nên vui mừng khi thấy được Naruto ngẩn ra như thế. Tuy nhiên câu nói sau đó làm cho Jiraiya đau đớn cả trái tim: “Phải rồi, ông chính là lão dê xồm rình coi mấy cô gái tắm ở suối. Người này chính là ông đi, nếu tôi nhớ không nhầm!”

“Thằng nhóc này...” Trong lòng Jiraiya thầm mắng. Miệng nó thối giống hệt như Kushina, nó kế thừa mỗi khuôn mặt và thiên phú của Minato chứ chẳng có gì tốt đẹp cả. Vẻ mặt Jiraiya đỏ bừng, hắn xấu hổ lớn tiếng nói: “Ngươi nói cái gì mà rình coi? Ta lấy tài liệu, là lấy tài liệu biết không?”

“Nga, nhớ ra rồi, quyền thiên đường tung tăng trong tay thầy Kakashi có đề tác giả. Người này chính là ông bác đây đi!” Naruto nheo mắt lại nhìn về phía người nam nhân tóc trắng: “Một trong tamnin huyền thoại phân biệt là lãnh quân Orochimaru, cuồng quỷ Jiraiya và công chúa Sên Tsunade. Không nghĩ tới Orochimaru là kẻ biến thái chích chơi rắn, hiện giờ cuồng quỷ Jiraiya lại là cuồng trong sắc quỷ!”

“Thằng nhóc còn này...” Nghe được nhắc đến thiên đường tung tăng thì Jiraiya xấu hổ đỏ mặt nhưng Naruto miệng thối lại làm cho Jiraiya điên cuồng gầm rú lên. Đến cuối cùng hắn thở dài ra một hơi: “Hà... Phải rồi, nhóc con ngươi nói Orochimaru nhỉ? Ta nhớ trên người của ngươi chú ấn mau nhanh phong ấn nó đi. Nó không tốt với ngươi chút nào”

“Cái này không cần ngài Jiraiya phiềnphức, ta tự biết đúng mực” Naruto lạnh nhạt đối với người nam nhân tóc trắng nói: “Còn nữa ngài Jiraiya, ngươi còn có chuyện gì sao?”

Ngón tay Jiraiya chỉ thẳng về phía Naruto nói: “Trước để ta giúp ngươi phong ấn cái chú ấn đó lại đi. Cứ để đó đối với ngươi không tốt chút nào. Mà ta nhớ được ngươi đang cần một giáo viên giúp ngươi rèn luyện đi. Ta có thể dạy nhẫn thuật cho ngươi.”

“Không cần đâu, ta có thể tự rèn luyện được!” Nói đến đây Naruto đưa tay phất nhẹ một cái, hắn lạnh giọng nói: “Nếu như ngài Jiraiya còn không có chuyện gì, ta muốn trở về!”

Jiraiya chưa từng cảm thấy thằng nhóc nào khó đối phó như vậy. Tính cách nó còn thối như vậy. Tuy nhiên Jiraiya chưa từ bỏ mà lấy ra đòn sát thủ: “Chờ đã... Naruto, ta có thể dạy nhẫn thuật mạnh hơn cả thiên điểu cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi không muốn học sao Naruto?”

“Không cần đâu, ngài Jiraiya...” Naruto quay đầu nhìn về phía Jiraiya lạnh nhạt nói: “Nếu như không có chuyện gì, ta xin phép!”

“Chờ chút...” Jiraiya vội vã đưa tay lên vẫy vẫy làm cho Naruto dừng lại. Hắn thấy được Naruto dùng bộ mặt nhăn nhó khó chịu nhìn về phía hắn. Khoé miệng hắn cũng theo đó trở nên co quắp. Hắn nói: “Naruto, ta có nhiệm vụ đặc biệt cho cậu đây!”

Dưới một hành lang tối có chút ẩm thấp, ánh sàng được chiếu lờ mờ bởi những cây đuốc nhỏ. Một người nam nhân lớn tuổi trông có vẻ yếu đuối. Hắn có mái tóc đen xù xì và mắt phải của hắn bị băng bó với vải trắng ngang đầu chéo xuống. Khuôn mặt thon dài và nước da hơi ngăm đen. Con mắt màu đen hẹp dài, hàng lông mày sắc bén, mũi cao miệng rộng. Quang miệng đã bắt đầu có nếp nhăn. Điểm đặc biệt là ở cằm có một vết sẹo hình X cực kỳ rõ ràng. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, với chiếc áo choàng màu đen hoặc màu xám đậm trên đầu nó bao phủ từ chân hắn, chỉ qua vai phải. Áo choàng che giấu cánh tay phải của hắn bị băng bó và phủ ba cái nẹp vàng lớn.

Vụt! Một người đeo mặt nạ quỳ chân dưới mặt đất hành lễ với hắn: “Ngài Danzou, thuộc hạ nhận được tin mới nhất. Jinchuriki cửu vĩ Naruto đã cùng với một trong tamnin Jiraiya đi ra ngoài tìm Tsunade.”

“Nga... ta đã biết!” Danzou âm trầm nheo mắt lại, hắn dùng gẫy gỗ chống lên thân thể mình vẻ mặt trầm tư: “Xem ra có thể bắt đầu đem huyết kế băng độn thu vào ANBU gốc được rồi!” Ở sâu trong đôi mắt Danzou loé lên vẻ tham lam.

Naruto ngước nhìn xung quanh. Lúc này, hai người đi đến một khu vực xầm uất với một đám toà nhà lớn. Đúng hơn họ đang đến một khu vực chuyên phục vụ ăn chơi với quán ba, rượu, suối nước nóng cùng giải trí bài bạc. Naruto mở miệng nói: “Chúng ta đến đây để tìm người sao?”

“Naruto, chẳng lẽ nhóc không có hứng thú với nhẫn thuật ta sẽ dạy sao?” Jiraiya lập tức mở miệng hỏi thăm: “Phải biết nhẫn thuật ta dạy cho còn mạnh hơn cả Thiên Điểu nữa đấy nhé!”

“Nếu hiện tại ngài không ở ta trước mặt nói chuyện ngớ ngẩn như thế, ta sẽ càng cao hứng.” Naruto khẽ liếc mắt nhìn về Jiraiya một cái và cho ngay một gáo nước lạnh cho Jiraiya.

“Này, Naruto, đừng để bộ mặt khó coi như vậy chứ sau này sợ rằng sẽ không có bạn gái đi!” Jiraiya cười dùng ngón tay chỉ chỉ naruto, vẻ mặt khuyên bảo.

Nghe được đến từ bạn gái, Naruto lại nhớ đến Temari. Trái tim hắn khe khẽ nói một cái. Bàn tay cũng theo bản năng đưa lên sờ ngực của mình. Đến cuối cùng hắn quay ra đánh giá Jiraiya từ trên xuống dưới và từ dưới lên trên rồi giễu cợt nói: “Tựa như ngài sao?.”

“Sao có thể, ta chính là một người siêu cấp đẹp trai, mê đảo vạn cô gái!” Jiraiya lại đưa tay năm ngón khoe khoang: “Làm sao lại không có bạn gái được chứ?”

“Ở làng Lá, ta có khả năng tìm được bạn gái sao? Liền tính cô gái kia nguyện ý, người nhà nàng khẳng định sẽ ngăn cản, không phải sao? Thế nên, ngài Jiraiya, ta ở làng Lá tìm bạn gái căn bản không hiện thực, còn không bằng đi các quốc gia khác tìm còn dễ dàng hơn.” Naruto trực tiếp châm chọc Jiraiya. Ánh mắt tràn đầy giễu cợt và khiêu khích.

“……” Đối với Naruto đưa ra đáp án Jiraiya cảm giác được như có hàng trăm mũi tên xuyên tím. Đến cuối cùng hắn cứng cả lưỡi lại. Sau đó cả người giống như một quả bóng xì hơi: “Hà... chúng ta vẫn đi tìm người đi!”

“Nga.. là một trong tamnin huyền thoại Senju Tsunade đi!” Naruto đột nhiên nói.

Vẻ mặt Jiraiya lập tức xuất hiện vẻ ngạc nhiên, hắn nói: “Naruto, sao nhóc biết là ta sẽ tìm cô ấy chứ? Dường như ta chưa nói với ngươi người ta muốn tìm nhỉ?”

“Làng thiếu người...” Naruto nhún vai châm chọc nói: “Mà ngài ra ngoài tìm người rất có khả năng là công chúa Sên Senju Tsunade đi!” Vừa nói xong hắn vừa liếc về phía mấy khu ăn chơi nói: “Nãy giờ, chúng ta không phải đi qua mấy khu toàn là giải trí sao? Một người thì thích chơi rắn và lừa gạt trẻ con, một người thì thích rình coi phụ nữ trần truồng và viết sách 18+. Người nào đó cùng đã chắc gần năm mươi gì đó đi. Già rồi mà chẳng đứng đắn gì...” Hắn lại liếc về phía mấy khu ăn chơi nói: “Nữ nhân còn lại nếu đi đến nơi này chắc cũng chẳng tốt đẹp gì!”

“Thằng nhóc này...” Jiraiya cảm giác cả người trầm xuống. Trên đầu hắn xuất hiện mây đen che đi tâm trí. Hắn thầm nghĩ: “So với con nhỏ Kushina, thằng nhóc này miệng nó còn độc hơn nhiều. Chẳng lẽ di truyền từ Kushina!?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện