Phong cảnh như tranh, không cảm giác đến chút nguy hiểm tồn tại.

Thật giống như đang đi du lịch.

Là đi rèn luyện nên chọn chỗ không có nhân tộc cư ngụ hay thành thị.

Một đệ tử ký danh kiềm không được khen rằng:

- Ui cha, phong cảnh đẹp thật.

Đệ tử ký danh khác cũng ồ lên.

So với phong cảnh bình tĩnh như tranh trong sơn môn Vấn Kiếm tông thì hoang dã thiếu đi tinh tế, có phần thô kệch, cuồng dã, mới mẽ. Đối với đám ngé con trước khi vào Vấn Kiếm tông sống trong chỗ cư trú nhân loại, sau khi vào Vấn Kiếm tông cũng không đi đâu thì rất có sức hấp dẫn mới mẻ.

Giờ phút này, các đệ tử ký danh có cảm giác trời cao mặc chim bay lượn.

Rất hào hứng.

Lúc này chỉ có thiếu niên thợ săn Trương Phàm dường như nhận ra điều gì.

Biểu tình Trương Phàm nghiêm túc từ trên ngựa nhảy xuống, nửa ngồi xổm trên mặt đất, mũi hít hà hướng ngược gió.

Trương Phàm quay đầu nói:

- Nguy rồi, phía trước có khả năng có bầy thú to đến gần, chúng ta cần tìm vùng cao rộng né đi.

Một đệ tử ký danh cười nói:

- Đùa sao? Dã thú? Chúng ta đường đường là võ giả mà sợ mấy con dã thú bình thường?

Một đệ tử ký danh khác hớn hở nói:

- Đúng vậy. Để chúng nó đến đi, vừa lúc đại khai sát giới. Ha ha ha ha ha ha! Gần đây ta học được mấy món kiếm pháp còn chưa thi triển lần nào

Trương Phàm quay về, biểu tình nghiêm túc khuyên nhủ:

- Hãy tin ta, lúc trước ta là thợ săn chuyên nghiệp, biết bầy thú khổng lồ đáng sợ, không phải một con dã thú có thể so. Tránh đi là hơn, để khỏi có thương vong không cần thiết.

Đệ tử ký danh trẻ tuổi bồng bột, trong lòng tràn ngập cảm giác ưu việt cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Đừng so chúng ta với thợ săn, chúng ta là võ giả tôn quý!

Có người biểu tình tràop húng nói:

- Này Trương Phàm, chẳng lẽ ngươi sợ?

Mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm đỏ lên:

- Các ngươi...!

Vương Tiểu Thất ngăn lại mấy đệ tử ký danh quá đáng:

- Được rồi, đừng cãi nữa, chúng ta nghe theo Đinh sư huynh.

Các đệ tử ký danh chuyển ánh mắt ý hỏi hướng Đinh Hạo.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Nghe Trương Phàm đi. Trước khi tìm hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh cẩn thận là tốt hơn.

Đinh Hạo nói với thiếu niên thợ săn Trương Phàm:

- Ngươi có kinh nghiệm săn bắn dã ngoại phong phú, bắt đầu từ bây giờ ngươi hãy dẫn dắt chúng ta.

Mắt thiếu niên thợ săn Trương Phàm lóe tia cảm kích.

Đinh Hạo tin tưởng khiến thiếu niên thợ săn Trương Phàm luôn bực bội vì tiến triển tu luyện chậm tìm thấy giá trị tồn tại của mình.

Đệ tử ký danh khác không nói gì thêm.

Đinh Hạo có uy vọng siêu cao trong lòng các đệ tử ký danh, cùng một câu nói người khác và Đinh Hạo nói ra có hiệu quả cách biệt xa.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhìn xung quanh, quyết định.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm mang các đệ tử ký danh đi lên gò núi nhô cao đá lởm chởm, địa thế hơi gập ghềnh, ba mặt là bụi cỏ hoang dã, một mặt khác là con sông chạy chồm, không cần lo bị bầy thú bao vây.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thậm chí rất cẩn thận xóa dấu vết mọi người đi qua, còn rắc chút thuốc bột khử mùi.

Hàng loạt hành động lộ rõ tố chất thợ săn ưu tú của Trương Phàm.

Đám đệ tử ký danh mới lên núi đã thấy phía xa có rậm rạp bóng đen dã thú chạy nhanh như thủy triều ập đến, ít nhất hơn vạn con. Đó là mãnh thú dị hình cực kỳ hung tàn, chúng đi qua đầu là chỗ đó xương trắng, máu chảy. Lũ dã thú khác không kịp chạy trốn bị bầy mãnh thú ăn thịt.

Khi đệ tử ký danh thấy một con mãnh thú dị hình một vuốt nhẹ nhàng bẽ gãy cây thô cỡ miệng chén, mặt đất run rẩy dưới chân bầy mãnh thú dị hình. Mấy đệ tử ký danh lúc trước nêu ý kiến phản đối mặt trắng bệch.

Không chút nghi ngờ, nếu bị một đám dã thú thế này bao vây ở bình nguyên thì tiểu tổ hai mươi người tuyệt đối không chống đỡ được lâu.

Ánh mắt đệ tử ký danh nhìn thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã thay đổi.

Lúc trước các đệ tử ký danh khinh thường thiếu niên thợ săn Trương Phàm tư chất ngu dốt, tiến bộ chậm, cho rằng gã chỉ là cục nợ, nhưng bây giờ...

Thiếu niên đệ tử ký danh cười nhạo thiếu niên thợ săn Trương Phàm đứng dậy xin lỗi gã.

- Xin lỗi Trương Phàm, lúc trước ta sai rồi, ngươi đã cứu chúng ta.

Mọi người là thiếu niên mười bốn, lăm tuổi, lại là đồng môn sư huynh đệ, không hẹp hòi so đo tính toán. Sai chính là sai, cũng không sợ nhận sai.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gãi đầu không biết làm sao, cười khờ:

- Đừng... Đừng... Thật ra ta không làm gì...

Đinh Hạo nở nụ cười.

Qua nốt nhạc nhỏ này thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã được đồng bạn chấp nhận, tiểu đội hai mươi người cũng nhận ra hoang dã nguy hiểm thế nào, xóa đi nôn nóng càng đoàn kết hơn.

Đây là bài học đầu tiên hoang dã cho đám nghé con.

Khu rèn luyện cửu giai mặc dù nguy hiểm không lớn nhưng không phải không có, so sẩy là sẽ chết người.

Lúc này đã là hoàng hôn, chân trời phương xa, một vầng mặt trời dần chìm xuống.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm có trật tự chỉ huy mọi người dựng lều:

- Trong hoang dã buổi tối nguy hiểm hơn ban ngày gắp mấy lần. Một số yêu ma mãnh thú cường đại thói quen đi ra vào ban đêm. Nhân lúc chời trưa tối chúng ta phải đặt cạm bẫy này nọ quanh đồi, mọi người thay nhau gác đêm, tuyệt đối đừng rời khỏi khu này...

Lúc này các đệ tử ký danh đều tin phục thiếu niên thợ săn Trương Phàm, bao gồm Đinh Hạo ngoan ngoãn nghe theo gã chỉ huy tranh thủ thời gian lắp đặt các loại phòng ngự.

May mà trước khi đi mọi người chuẩn bị đầy đủ. Bọn họ mua các loại vũ khí, công cụ đủ kiểu đủ dạng, bận rộn một lúc sau làm xong hết trước khi mặt trời khuất núi.

Khi tia sáng cuối cùng biến mất phía chân trời, mọi người đánh rùng mình.

Trong khoảnh khắc mặt đất bị phủ tấm màn đen, ma tính như có như không dâng lên. Hơi thở nguy hiểm khó tả làm mỗi đệ tử ký danh dựng đứng lông tơ.

Giờ phút này, hoang dã lộ ra bộ mặt thật của nó.

Đống lửa đốt tí tách không thể xua tan bóng đêm vô tận và sợ hãi.

Đám người vội vã ăn tối. Theo phân công trước đó Vương Tiểu Thất và một đệ tử ký danh khác gác đêm, những người còn lại dựng lều giữa đá lởm chởm nghỉ ngơi, tu luyện nhưng rất khó đi ngủ.

Đinh Hạo nhảy qua một khối đá cao vút, vừa cảnh giác bốn phía vừa tu luyện.

Buổi tối trong thiên địa có thái âm huyền chân chi lực, là thời gian tốt nhất tu luyện dệ nhất băng thức trong Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân. Đinh Hạo thi triển tư thế dẫn động từng luồng khí lạnh rèn luyện bản thân, tranh thủ trong hai ngày hoàn thành đại viên mãn đệ nhất chuyển Bì Mô Kim Thân, vào cảnh giới đệ nhị chuyển Cân Nhục Kim Thân.

Bốn phía không ngừng vang vọng tiếng dã thú gầm rống.

Thời gian trôi chậm chạp, mọi người sốt ruột chờ trời sáng.

Bỗng nhiên...

Leng keng!

Trang bị đặt bên ngoài phát ra tiếng cảnh báo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện