Quách Ngọc Hinh dần dần mở đôi mắt ra , nàng nhìn xung quanh . Đây là Vân Nhã Điện , trong đầu nàng lóe lên một tia hy vọng rằng nàng chỉ vừa mơ một cơn ác mộng , nhưng trái tim nàng cứ thắt lại như mách bảo rằng tất cả không phải là mơ . A Hồng ở bên ngoài thấy có tiếng động liền đi vào , cô đi vào thì thấy Ngọc Hinh ngồi dậy , khuôn mặt lờ đờ thiếu sức sống , đôi mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ . Cô bưng thau nước đến , ngồi một bên Quách Ngọc Hinh , sau đó nhúng khăn vào chậu nước lau người cho Ngọc Hinh và nói :

" Nương nương , ngươi hôn mê đã ba ngày ba đêm rồi . Thái y bảo người vì quá đau buồn nên mới hộc máu . Hoàng Thượng nói sau khi nương nương khỏe trở lại thì sẽ chuyển đến lãnh cung , bây giờ thì cứ ở lại Vân Nhã Điện trước đã. "

"...."

Thấy Ngọc Hinh không nói gì , A Hồng cũng đau lòng thay chủ tử , cô đặt khăn xuống bưng bát thuốc đến bón thuốc cho Ngọc Hinh nhưng nàng lại gạt ra rồi nói :

" Đừng gọi ta nương nương này nương nương nọ , ta bây giờ chỉ là Quách Ngọc Hinh mà thôi. Muội đổ thuốc đi , ta không uống đâu . Nói với Dương Tử Hiên , ta không muốn vào lãnh cung , ta họ Quách , nếu Quách Gia thật sự phải tru di tam tộc thì cứ giết ta đi , để ta sống trên cuộc đời này cũng vô ích !"

A Hồng thấy Ngọc Hinh nói vậy trong lòng càng đau thêm , nàng đặt chén thuốc xuống , sau đó lẳng lặng bước ra khỏi khỏi điện . Vừa bước ra khỏi điện , A Hồng đã không kìm lại được mà khóc thảm thiết , cô đau lòng thay Ngọc Hinh , lại càng đau lòng vì Quách Tướng Quân đã vì nước mà hy sinh còn bị vu khống thành tội đồ phản quốc . Không muốn Ngọc Hinh lo lắng cô cắn lấy tay để không phát ra tiếng động , khóc càng to thì cắn lại càng đau .

Sau khi nghe tin Quách Ngọc Hinh đã tỉnh lại , Dương Tử Hiên không nhịn được liền đến xem nàng . Đặt chân vào Vân Nhã Điện giờ đây đã không một bóng người , các cung nữ đã được Hoàng hậu sai nội vụ phủ điều đến cung khác .

Giờ đây , Vân Nhã Điện không còn vẻ nhộn nhịp như trước đây , Tử Hiên bước vào bên trong tẩm điện , trong điện lãnh lẽo không có chút dư tàn của hơi ấm .

Từ lúc tỉnh lại , Ngọc Hinh vẫn cứ ngồi thẫn thờ như thế , không nói chuyện , chỉ trầm ngâm suy nghĩ .

Nghe tiếng chân người bước vào , Ngọc Hinh cũng không thèm liếc nhìn một cái . Tử Hiên ngồi xuống bên giường , nhìn bộ dạng bây giờ của nàng , rồi cầm chén thuốc lên , bón cho nàng , Ngọc Hinh hất văng chén thuốc đi , quay mặt đi chỗ khác lạnh lùng nói :

" Ngươi đến làm gì ? Đến xem ta chết hay chưa sao ?"

"......" - Hắn không nói gì , cúi người xuống nhặt những mảnh vụn từ chén thuốc .

" Nếu ngươi muốn tru di tam tộc , thì cứ giết ta đi , ta không muốn sống mà mang danh tội đồ phản quốc . Chi bằng chết đi , lấy máu rửa sạch nỗi oan ức này cho rồi !"

Nghe Ngọc Hinh nói như thế , Dương Tử Hiên bất cẩn khiến mảnh vụn đâm vào tay , y đứng dậy trả lời :

" Nàng muốn chết như vậy sao ? "

Không thèm suy nghĩ liền cứng rắn trả lời :

" Đúng , ta chính là muốn chết đến như vậy . Sống mà không thể báo thù thì cũng vô dụng !"

" Vậy nàng từng nghĩ đến Lão lục chưa ? "

" Phong Nhi sao ? Chẳng phải ngươi đã đưa nó đến Thẩm Lộ Khiết nuôi dưỡng rồi sao ? Thật buồn cười , con của ta lại được chính kẻ thù của nó nuôi dạy , sau này nó biết được toàn bộ chân tướng thì sẽ đau lòng biết mấy nhỉ ? "

" Thẩm Gia quang minh lỗi lạc , trung thành với quốc gia , sẽ không bao giờ làm việc như thế !"

" Quang minh lỗi lạc? Ý ngươi Quách Gia ta thật sự là phản nghịch sao ? Bao năm nay , không nhờ ca ca ta bảo vệ nước nhà , Hạ Quốc chắc gì sẽ được như ngày hôm nay , ngươi chỉ biết hưởng phúc . Cho dù Thẩm Gia ở sau lưng ngươi đã làm những gì , ngươi chắc gì đã biết được ? "- Ngọc Hinh đáp trả bằng giọng điệu khinh bỉ .

Dương Tử Hiên nắm chặt mảnh vụn từ chén thuốc , máu từ từ nhỏ giọt trên sàn nhà . Hắn không biết mọi việc hắn làm rốt cuộc đúng hay là sai ? Dương Tử Hiên định thần lại thì liền rời đi ngay lập tức .

Quay trở về Kính Long Cung , Dương Tử Hiên liền phái Vương Công Công hộ tống Ngọc Hinh đến lãnh cung, cho thủ vệ canh gác mọi lúc mọi nơi . Không cho nàng có ý định tự vẫn .

Đã một tháng qua đi kể từ lúc nàng đến lãnh cung , thân thể yếu ớt nay đã hao gầy đi . Nhìn thôi cũng thấy thảm thương cho người con gái trước được cho là hạnh phúc nhất Hạ Quốc . Nàng vẫn kiên trì sống , chính là vì vẫn chưa gặp được thi thể của huynh trưởng nàng , không biết rằng huynh ấy cho được chôn cất đàng hoàng hay không ? Vào một ngày thời tiết đã không còn tuyết , thiên khí cũng dần dần bớt lạnh đi , A Hồng tay cầm một tay nải nặng trĩu đưa vào đặt trên bàn rồi nói :

" Tiểu thư , tay nải này là Tô Tướng Quân nhờ người đưa đến cho tiểu thư , ngài ấy được phái đến biên thùy trấn giữ , không thể vào cung đích thân đưa cho tiểu thư được !"

Dự cảm mách bảo nàng phải mở tay nải ra , nàng tiến lại gần , run rẩy chạm vào rồi từ từ tháo nút thắt , trong tay nải là những bức thư mà Quách Tướng Quân viết cho Ngọc Hinh trong 6 năm ở biên cương nhưng chưa có bức thư nào được gửi đến tay của nàng .

Nàng dở từng cái từng cái một ra , đọc một cái lòng nàng lại càng thắt lại . Trong đó , có một phong thư viết lại , xem nội dung chắc là lúc nàng lên kiệu hoa , thư viết :

" Gửi muội muội thân mến , ca ca xin lỗi muội vì đã cản trở những việc muội muốn làm . Giờ đây , thấy muội vui vẻ bên người muội thương , trái tim ca cảm thấy rất vui thay muội . Ca ca biết bản thân còn chưa làm tốt nhiệm vụ bảo vệ muội mà phụ thân giao cho , nên ta sẽ ra biên cương trấn giữ , bảo vệ quốc gia , cũng bảo vệ người muội muội yêu quý của ta ."

 Đọc xong lá thư , Quách Ngọc Hinh ngồi sụp xuống đất ôm lấy lá thư khóc nghẹn , nàng cảm thấy hối hận tột cùng , nếu năm đó , nàng đồng ý với huynh trưởng , không gả cho Dương Tử Hiên , thì bây giờ huynh ấy đã không phải hy sinh , Quách Gia cũng không phải tru di tam tộc , nàng tự trách :

" Ca ca , là lỗi của muội , muội không nên bướng bỉnh , không nên làm trái lời huynh . Nếu lúc đó muội hiểu chuyện một chút , thì huynh muội chúng ta có lẽ đã sống một cuộc sống an nhàn rồi đúng không ? Là lỗi của muội , là lỗi của muội!"

 Ngoài ra , trong tay nải còn có chiến bào của Quách Tướng Quân lúc tử trận , Tô Tướng Quân để lại thư nói rằng Quách Tướng Quân đã được ông sai người mai táng đường hoàng rồi , riêng bộ chiến bào ấy để lại cho nàng , tùy nàng xử lí .

Ngọc Hinh sờ lên chiến bào đẫm máu , miệng kiếm đâm xuyên qua vải lỗ chỗ , nhiều đến đến nàng cũng không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu nhát kiếm , cung tên trên người Quách Tướng Quân .

Sau khi suy nghĩ cẩn thận , Ngọc Hinh quyết định đánh ngất A Hồng rồi nhờ người đưa cô ra khỏi lãnh cung , rời khỏi nơi đau thương , thống khổ này . Khi A Hồng tỉnh lại đã ở bên ngoài kinh thành , bên cạnh nàng là tay nải có chiến bào của Quách Tướng Quân , Ngọc Hinh dặn dò rằng sau khi ra khỏi cung chờ đến lúc Lâm Phong trưởng thành thì giao lại cho nó , chờ đến ngày giải oan cho Quách Gia , nghênh đón thi hài của Quách Tướng Quan về Hoàng Lăng chôn cất . Sau khi A Hồng rời đi thì biệt tăm biệt tích , không có ai biết rốt cuộc cô đã đi đâu , làm gì ?

Về Quách Ngọc Hinh , không lâu sau không hiểu tại sao nàng trở nên điên loạn , ở trong lãnh cung cô độc . Ngày ngày nàng ngồi bên cửa sổ trông về phía biên cương , hát đi hát lại bài hát mà lúc nhỏ Quách Tướng Quân thường hát cho nàng nghe :

"Trăng lạnh tàn đêm thu,

Gió thoảng lá rơi khô.

Hoa cúc vàng úa rũ,

Nhớ người nơi xa xôi.

Trên núi cao lặng lẽ,

Mây trắng buồn trôi qua.

Hạc lẻ đôi bay khẽ,

Ngân vang khúc ai ca."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện