Thái Hậu thấy cảnh tượng đó liền nổi trận lôi đình. Ngay lập tức, bà nhận ra cảnh tượng hỗn loạn: Đoan Hi ngã sõng soài trên đất, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi, còn Thẩm Thanh Y đứng đó, đôi mắt hiện lên sự khó hiểu vì hành động của Thẩm Đoan Hi.
Thái hậu tiến lại gần, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận và lo lắng. Bà nghiêm giọng hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây?"
Đoan Hi cố gắng đứng dậy, nhưng chân tay lóng ngóng không chịu nghe lời. Cô ta lắp bắp:
"Bẩm Thái hậu, là Thẩm Thanh Y... nàng ta đã đẩy ngã thần!"
Ánh mắt của Thái hậu chuyển sang Thẩm Thanh Y, bà thấy trong đôi mắt kia vẫn còn lửa giận chưa tắt.
"Thẩm Thanh Y, tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Thẩm Thanh Y nhìn sang Đoan Hi bên cạnh, liền nhận ra âm mưu của cô ta .
"Cô.!?" - Nàng khựng lại, quay sang phía Thái Hậu và mọi người rồi bao biện cho bản thân - "Bẩm Thái hậu, thần nhi không hề đẩy Đoan Hi. Chính nàng ta đã cầm lấy tay thần rồi tự đẩy ngã bản thân mình."
" Chính mắt ta và mọi người thấy cô đẩy ngã Thẩm Đại Tiểu Thư . Chẳng lẽ ý ngươi là mắt của ta có vấn đề sao ? "
Thẩm Thanh Y quỳ gập người xuống mặt đất lạnh lẽo ,nhận ra bản thân đã lỡ lời, giọng hơi run đáp lại :
" Thần không có ý đó ! Xin Thái hậu phân xét !"
Thái hậu nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh, đánh giá tình hình một cách nhanh chóng. Bà nhìn Thẩm Đoan Hi với ánh mắt thương cảm, rồi quay lại nhìn Thẩm Thanh Y với sự nghi ngờ rõ rệt .
Hoàng Hậu một bên thấy vậy , thì lén trút hơi thở dài, ánh mắt nhìn Thanh Y như biểu hiện không còn gì nói thêm . Bà quay sang Thái Hậu nói :
" Thái Hậu, dù sao thời tiết ngoài này cũng khá lạnh. Sức khỏe người có hạn, tốt nhất chúng ta cũng nên vào trong rồi tiếp tục tra xét !"
" Được. Vẫn là Hoàng hậu suy nghĩ chu toàn. Phải gì Thẩm Nhị tiểu thư cũng được như Hoàng hậu thì tốt rồi. Hai người đều theo vào trong đi !"
Rồi họ cùng bước vào trong chính điện. Ngồi trên tọa vị, Thái hậu nhìn xuống Thẩm Thanh Y và Đoan Hi đang quỳ giữa chính điện, rồi hỏi :
"Đoan Hi ngươi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
" Bẩm Thái hậu, vừa nãy thần nhi vừa bước ra khỏi điện thì gặp muội muội. Vốn dĩ chỉ định hỏi han và nói muội muội vào trong cho bớt lạnh.." Cô ngừng lại, đưa tay lên lau mặt như lau nước mắt, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào." Không ngờ chưa kịp cất lời thì muội muội đã buông lời mắng nhiếc thần nhi, còn cố tình đẩy ngã thần nhi ."
" Cô nói dối , ta không có đẩy .."
" Đủ rồi ! Ta đã cho cô nói chưa !?"
Thanh Y còn chưa kịp dứt lời thì Thái Hậu đã quát lớn lên. Cả điện liền im lặng, một lúc sau tiếng xì xầm bàn tán về Thấm Thanh Y ngày càng nhiều .
" Thanh Y, ngươi nói ! Tại sao lại đẩy Thẩm Đoan Hi ?"
"Thái Hậu , con thật sự không có , con thật sự không có mà !" Trong đầu Thẩm Thanh Y bây giờ đang mường tượng lại mọi việc lúc nãy:
"ở đây không có nhân chứng nào thấy rõ sự việc, nhưng Đoan Hi đã bị ngã và bị thương. Thấm Thanh Y, ngươi hãy chuẩn bị nhận phạt trượng. Đây là lời cảnh cáo cho sự vô lễ và bạo hành."
Nghe đến đó, Thẩm Thanh Y cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Nàng hoảng sợ, đôi mắt ngập tràn nước mắt:
"Thưa Thái hậu, xin hãy nghe thần giải thích ! Lúc nãy khi ở ngoài điện thần đã gặp Cửu Hoàng Tử, ngài ấy buông lời chế nhạo thần và Thẩm Đoan Hi. Lúc đấy là thần mất kiểm soát nên đã buông lời không tốt với Đoan Hi . Không ngờ cô ta lại cầm lấy tay thần rồi tự xô ngã bản thân , thần thật sự không cố ý . Xin Thái hậu xem xét !"
Từng lời cô nói ra thì những giọt châu sa cũng lăn trên đôi má, khuôn mặt thể hiện rõ sự uất ức và không cam tâm, giọng nói run lẩy bẩy đang cố gắng chấn chỉnh lại để kiên định hơn .
Thái hậu không tỏ vẻ dao động trước lời cầu xin của Thanh Y. Bà nói với giọng lạnh lùng:
"Ta có thể giúp ngươi phân tranh việc Dương Khải Minh xúc phạm đến ngươi và Thẩm Đoan Hi nhưng việc ngươi có đẩy ngã Đoan Hi hay không vẫn không có gì để chứng thực . Cho nên việc phạt trượng vẫn sẽ được thực hiện.
Ngươi có dám đồng ý hay không ?"
Thẩm Thanh Y ngẩng đầu lên, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật nhẹ đầu :
" Thần tạ ơn Thái Hậu ban phạt !"
Thẩm Cao sau khi thấy những chuyện mà Đoan Hi và Thanh Y thì xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu giữa những lời bàn tán, chế nhạo của quan thần và mọi người trong Tầm Ngư Điện. Ông bây giờ chỉ muốn quay trở về phủ và dạy dỗ lại đứa cháu gái mà đích thân mình dạy dỗ. Những danh tiếng tốt của Thẩm Thanh Y mà Thẩm Cao vất vả gầy công xây dựng đã hoàn toàn triệt để biến mất sau những sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Dưng Tử Hiên ngi mt bên liền đo mắt xung quanh điện, mới chợt nhận ra Dương Khi Minh đã biến mất từ bao giờ . Ông cất tiếng hỏi vang vọng :
"Dương Khải Minh không phải lúc nãy còn ở đây sao, đã đi đâu rồi ? Người đâu, đưa tiểu tử thối đó đến đây gặp ta!"
Ngay khi hắn dứt lời, những người thị vệ liền phân tán ra đi tìm Dương Khải Minh. Một lúc sau, một người thị vệ quay lại, vẻ mặt hơi hốt hoảng, hắn tiếng gần về phía Trịnh Công Công rồi nói gì đó. Trịnh Mật Tử nghe xong thì tiến lên nói nhỏ vào tai hoàng thượng .
Khi Hoàng đế nhận được tin tức về sự việc của Dương Khải Minh, ông không thể kiềm chế sự tức giận và thất vọng. Ngay lập tức, ông đứng dậy ra lệnh cho mọi người :
"Ta bây giờ có việc, mọi người cứ tiếp tục bữa tiệc. Sau khi xử lí xong sẽ quay lại!"
Nói xong , Dương Tử Hiên liền bước ra khỏi Tầm Ngư Điện. Thấy hắn rời khỏi , Dương Lâm Phong và một số người khác cũng đi theo .
Thị vệ đó dẫn dường đến một tiểu viện của các ca kỹ lúc nãy rồi họ mở cửa điện ra, nơi Dương Khải Minh đang say sưa với một ca kỹ. Cảnh tượng ô dâm trước mắt khiến tất cả đều sửng sốt.
Khi cánh cửa bị mở toang, ánh sáng từ hành lang chiếu vào làm rõ mọi thứ. Dương Khải Minh, bị ánh sáng làm cho tỉnh táo lại một chút, bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngơ ngác và hoảng hốt khi nhận ra những người xung quanh. Hắn nhanh chóng nhận thức được tình hình nghiêm trọng nhưng sự việc đã quá rõ ràng.
Hoàng đế, đứng ở cửa, ánh mắt sắc lạnh và tràn ngập sự thất vọng, nhìn vào cảnh tượng này. Ông cảm thấy xấu hổ và tức giận khi thấy một trong những hoàng tử của mình hành xử theo cách không thể chấp nhận được.
"Khải Minh, ngươi đang làm gì vậy?" Hoàng đế gắn giọng, từng từ đều chất chứa sự căm phẫn.
Dương Khải Minh, với vẻ mặt đỏ ửng vì xấu hổ và say rượu, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Hoàng đế. Hắn biết rằng hành động của mình không thế bào chữa được và giờ đây chỉ có thế chịu đựng sự chỉ trích và phần nộ của cha mình.
Ca kỹ, trong trạng thái hoảng loạn, vội vã đứng dậy và chạy ra ngoài, để lại Dương Khải Minh một mình đối mặt với sự giận dữ của Dương Tử Hiên.
Hắn tát mạnh vào mặt của Dương Khải Minh và quát lớn :
"Ngươi đã làm ô nhục danh dự của hoàng gia và của chính mình. Đây là hành động không thể tha thứ được!"
Thái hậu tiến lại gần, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận và lo lắng. Bà nghiêm giọng hỏi:
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây?"
Đoan Hi cố gắng đứng dậy, nhưng chân tay lóng ngóng không chịu nghe lời. Cô ta lắp bắp:
"Bẩm Thái hậu, là Thẩm Thanh Y... nàng ta đã đẩy ngã thần!"
Ánh mắt của Thái hậu chuyển sang Thẩm Thanh Y, bà thấy trong đôi mắt kia vẫn còn lửa giận chưa tắt.
"Thẩm Thanh Y, tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Thẩm Thanh Y nhìn sang Đoan Hi bên cạnh, liền nhận ra âm mưu của cô ta .
"Cô.!?" - Nàng khựng lại, quay sang phía Thái Hậu và mọi người rồi bao biện cho bản thân - "Bẩm Thái hậu, thần nhi không hề đẩy Đoan Hi. Chính nàng ta đã cầm lấy tay thần rồi tự đẩy ngã bản thân mình."
" Chính mắt ta và mọi người thấy cô đẩy ngã Thẩm Đại Tiểu Thư . Chẳng lẽ ý ngươi là mắt của ta có vấn đề sao ? "
Thẩm Thanh Y quỳ gập người xuống mặt đất lạnh lẽo ,nhận ra bản thân đã lỡ lời, giọng hơi run đáp lại :
" Thần không có ý đó ! Xin Thái hậu phân xét !"
Thái hậu nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh, đánh giá tình hình một cách nhanh chóng. Bà nhìn Thẩm Đoan Hi với ánh mắt thương cảm, rồi quay lại nhìn Thẩm Thanh Y với sự nghi ngờ rõ rệt .
Hoàng Hậu một bên thấy vậy , thì lén trút hơi thở dài, ánh mắt nhìn Thanh Y như biểu hiện không còn gì nói thêm . Bà quay sang Thái Hậu nói :
" Thái Hậu, dù sao thời tiết ngoài này cũng khá lạnh. Sức khỏe người có hạn, tốt nhất chúng ta cũng nên vào trong rồi tiếp tục tra xét !"
" Được. Vẫn là Hoàng hậu suy nghĩ chu toàn. Phải gì Thẩm Nhị tiểu thư cũng được như Hoàng hậu thì tốt rồi. Hai người đều theo vào trong đi !"
Rồi họ cùng bước vào trong chính điện. Ngồi trên tọa vị, Thái hậu nhìn xuống Thẩm Thanh Y và Đoan Hi đang quỳ giữa chính điện, rồi hỏi :
"Đoan Hi ngươi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?"
" Bẩm Thái hậu, vừa nãy thần nhi vừa bước ra khỏi điện thì gặp muội muội. Vốn dĩ chỉ định hỏi han và nói muội muội vào trong cho bớt lạnh.." Cô ngừng lại, đưa tay lên lau mặt như lau nước mắt, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào." Không ngờ chưa kịp cất lời thì muội muội đã buông lời mắng nhiếc thần nhi, còn cố tình đẩy ngã thần nhi ."
" Cô nói dối , ta không có đẩy .."
" Đủ rồi ! Ta đã cho cô nói chưa !?"
Thanh Y còn chưa kịp dứt lời thì Thái Hậu đã quát lớn lên. Cả điện liền im lặng, một lúc sau tiếng xì xầm bàn tán về Thấm Thanh Y ngày càng nhiều .
" Thanh Y, ngươi nói ! Tại sao lại đẩy Thẩm Đoan Hi ?"
"Thái Hậu , con thật sự không có , con thật sự không có mà !" Trong đầu Thẩm Thanh Y bây giờ đang mường tượng lại mọi việc lúc nãy:
"ở đây không có nhân chứng nào thấy rõ sự việc, nhưng Đoan Hi đã bị ngã và bị thương. Thấm Thanh Y, ngươi hãy chuẩn bị nhận phạt trượng. Đây là lời cảnh cáo cho sự vô lễ và bạo hành."
Nghe đến đó, Thẩm Thanh Y cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Nàng hoảng sợ, đôi mắt ngập tràn nước mắt:
"Thưa Thái hậu, xin hãy nghe thần giải thích ! Lúc nãy khi ở ngoài điện thần đã gặp Cửu Hoàng Tử, ngài ấy buông lời chế nhạo thần và Thẩm Đoan Hi. Lúc đấy là thần mất kiểm soát nên đã buông lời không tốt với Đoan Hi . Không ngờ cô ta lại cầm lấy tay thần rồi tự xô ngã bản thân , thần thật sự không cố ý . Xin Thái hậu xem xét !"
Từng lời cô nói ra thì những giọt châu sa cũng lăn trên đôi má, khuôn mặt thể hiện rõ sự uất ức và không cam tâm, giọng nói run lẩy bẩy đang cố gắng chấn chỉnh lại để kiên định hơn .
Thái hậu không tỏ vẻ dao động trước lời cầu xin của Thanh Y. Bà nói với giọng lạnh lùng:
"Ta có thể giúp ngươi phân tranh việc Dương Khải Minh xúc phạm đến ngươi và Thẩm Đoan Hi nhưng việc ngươi có đẩy ngã Đoan Hi hay không vẫn không có gì để chứng thực . Cho nên việc phạt trượng vẫn sẽ được thực hiện.
Ngươi có dám đồng ý hay không ?"
Thẩm Thanh Y ngẩng đầu lên, suy nghĩ trong chốc lát rồi gật nhẹ đầu :
" Thần tạ ơn Thái Hậu ban phạt !"
Thẩm Cao sau khi thấy những chuyện mà Đoan Hi và Thanh Y thì xấu hổ không biết dấu mặt đi đâu giữa những lời bàn tán, chế nhạo của quan thần và mọi người trong Tầm Ngư Điện. Ông bây giờ chỉ muốn quay trở về phủ và dạy dỗ lại đứa cháu gái mà đích thân mình dạy dỗ. Những danh tiếng tốt của Thẩm Thanh Y mà Thẩm Cao vất vả gầy công xây dựng đã hoàn toàn triệt để biến mất sau những sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Dưng Tử Hiên ngi mt bên liền đo mắt xung quanh điện, mới chợt nhận ra Dương Khi Minh đã biến mất từ bao giờ . Ông cất tiếng hỏi vang vọng :
"Dương Khải Minh không phải lúc nãy còn ở đây sao, đã đi đâu rồi ? Người đâu, đưa tiểu tử thối đó đến đây gặp ta!"
Ngay khi hắn dứt lời, những người thị vệ liền phân tán ra đi tìm Dương Khải Minh. Một lúc sau, một người thị vệ quay lại, vẻ mặt hơi hốt hoảng, hắn tiếng gần về phía Trịnh Công Công rồi nói gì đó. Trịnh Mật Tử nghe xong thì tiến lên nói nhỏ vào tai hoàng thượng .
Khi Hoàng đế nhận được tin tức về sự việc của Dương Khải Minh, ông không thể kiềm chế sự tức giận và thất vọng. Ngay lập tức, ông đứng dậy ra lệnh cho mọi người :
"Ta bây giờ có việc, mọi người cứ tiếp tục bữa tiệc. Sau khi xử lí xong sẽ quay lại!"
Nói xong , Dương Tử Hiên liền bước ra khỏi Tầm Ngư Điện. Thấy hắn rời khỏi , Dương Lâm Phong và một số người khác cũng đi theo .
Thị vệ đó dẫn dường đến một tiểu viện của các ca kỹ lúc nãy rồi họ mở cửa điện ra, nơi Dương Khải Minh đang say sưa với một ca kỹ. Cảnh tượng ô dâm trước mắt khiến tất cả đều sửng sốt.
Khi cánh cửa bị mở toang, ánh sáng từ hành lang chiếu vào làm rõ mọi thứ. Dương Khải Minh, bị ánh sáng làm cho tỉnh táo lại một chút, bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngơ ngác và hoảng hốt khi nhận ra những người xung quanh. Hắn nhanh chóng nhận thức được tình hình nghiêm trọng nhưng sự việc đã quá rõ ràng.
Hoàng đế, đứng ở cửa, ánh mắt sắc lạnh và tràn ngập sự thất vọng, nhìn vào cảnh tượng này. Ông cảm thấy xấu hổ và tức giận khi thấy một trong những hoàng tử của mình hành xử theo cách không thể chấp nhận được.
"Khải Minh, ngươi đang làm gì vậy?" Hoàng đế gắn giọng, từng từ đều chất chứa sự căm phẫn.
Dương Khải Minh, với vẻ mặt đỏ ửng vì xấu hổ và say rượu, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Hoàng đế. Hắn biết rằng hành động của mình không thế bào chữa được và giờ đây chỉ có thế chịu đựng sự chỉ trích và phần nộ của cha mình.
Ca kỹ, trong trạng thái hoảng loạn, vội vã đứng dậy và chạy ra ngoài, để lại Dương Khải Minh một mình đối mặt với sự giận dữ của Dương Tử Hiên.
Hắn tát mạnh vào mặt của Dương Khải Minh và quát lớn :
"Ngươi đã làm ô nhục danh dự của hoàng gia và của chính mình. Đây là hành động không thể tha thứ được!"
Danh sách chương