Sáng hôm sau, trước điện Kim Loan của Kính Long Cung đã đông nghịt các quan viên đứng chờ nhập điện, mỗi nơi mỗi người người đang bàn luận sôi nổi về hững vấn đề mà hôm nay cần nói trong buổi thượng triều. Dương Lâm Phong cũng vậy đang đứng chờ như bao người khác. Bỗng nhiên, Dương Hạo Nhiên từ sau tiến đến khuôn mặt đắc ý, nói với Lâm Phong bằng giọng trầm quen thuộc :

"Nghe nói Án Sát Ty của Lục đệ vừa có một tù nhân quan trọng bị hạ độc chết. Không biết Lục đệ điều tra bản án này như thế nào rồi ! Dương Lâm Phong khẽ nhíu mày khi nghe giọng điệu đầy ẩn ý của Dương Hạo Nhiên. Hắn nhìn thẳng vào mắt

Dương Hạo Nhiên, không tỏ ra bất kỳ biểu cảm nào, rồi đáp lại bằng giọng điểm tĩnh:

"Đúng vậy. Hiện tại, việc điều tra vẫn đang được tiến hành, và ta đã có một số manh mối. Nhưng mọi chuyện cần được làm rõ ràng, tránh những suy đoán vô căn cứ."

Dương Hạo Nhiên nhếch môi, ánh mắt lướt qua một tia sắc bén:

"Lục đệ hành sự cần trọng. Nhưng dù sao thì việc một tù nhân quan trọng chết trong đại lao chắc chắn sẽ gây ra nhiều nghi vấn. Ta chỉ mong Lục đệ sẽ sớm đưa ra được kết quả điều tra thuyết phục."

Dương Lâm Phong không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Hắn biết rõ rằng Dương Hạo Nhiên đang cố gắng dò xét hắn, nhưng trong hoàn cảnh này, giữ bình tĩnh là điều quan trọng nhất.

Khi tiếng của Trịnh Công Công vang lên báo hiệu buổi thượng triều sắp bắt đầu, tất cả quan viên nhanh chóng tiến vào điện Kim Loan. Dương Lâm Phong cùng các quan viên khác cũng bước vào, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ về những điều sắp xảy ra.

Đứng trong điện Kim Loan, sau khi các quan viên đã ổn định vị trí, buổi họp bắt đầu với không khí trang nghiêm.

Lưu Vinh, Lại Bộ Thượng Thư bước ra đầu tiên hắn quỳ xuống, kính cẩn trình tấu trước Vĩnh Hạ Đế:

"Bệ hạ, thần xin dâng tấu chương về một nạn dịch bệnh nghiêm trọng đang bùng phát tại thành Thanh Châu.

Theo báo cáo từ các quan viên địa phương, dịch bệnh này đã khiến nhiều người dân mắc bệnh và tử vong. Số ca nhiễm đang gia tăng nhanh chóng, và nếu không có biện pháp kịp thời, e rằng sẽ lan rộng ra các khu vực lân cận."

Vĩnh Hạ Đế nhíu mày, ánh mắt lo lắng thoáng qua. "Lưu Thượng Thư, dịch bệnh này có dấu hiệu gì? Và đã có phương pháp nào được áp dụng để khống chế chưa?"

Lưu Vinh tiếp tục: "Thần đã cho người điều tra, dịch bệnh này có triệu chứng ban đầu là sốt cao, ho, và xuất hiện những vết đỏ trên da. Người bệnh nhanh chóng suy kiệt và tử vong chỉ sau vài ngày. Các ngựy đã được phái đến để hỗ trợ, nhưng vẫn chưa tìm ra phương pháp chữa trị hiệu quả. Thần kiến nghị lập tức phong tỏa thành Thanh Châu và điều động thêm y dược từ các nơi khác để kịp thời cứu chữa."

Vĩnh Hạ Đế gật đầu, tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ. "Lệnh cho các quan phẩm liên quan phải phối hợp chặt chẽ với

Lưu Thượng Thư, lập tức thực hiện các biện pháp cần thiết để ngăn chặn dịch bệnh. Phải bảo đảm không để dịch lan rộng và nhanh chóng tìm ra nguyên nhân gây bệnh. Cử một người đến thành Thanh Châu để tiếp ứng cho minh dân ."

Sau khi nhận lệnh, Lưu Vinh cúi đầu cảm tạ, rồi lui ra để tiếp tục buổi thượng triều. Tiếp đó, Vĩnh Hạ Đế quay sang Dương Lâm Phong, mắt ánh lên sự nghiêm nghị: "Lâm Phong, còn về bản án của Lý Vận thì sao ? Mọi chuyện là như thế nào ?"

Dương Lâm Phong tiến lên, cung kính dâng tấu chương đã chuẩn bị trước, rồi bắt đầu báo cáo: "Bệ hạ, Lý Vận, một tù nhân quan trọng, đã bị hạ độc trong địa lao của Án Sát Ty. Nguyên nhân tử vong là do một loại kịch độc có tên Lưu Quỷ Độc. Độc này gây ra cái chết từ từ, và hiện vẫn chưa xác định được người đứng sau."

Vĩnh Hạ Đế trầm ngâm, lắng nghe từng lời của Dương Lâm Phong. "Còn về tội danh của Lý Vận, ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?"

Dương Lâm Phong gật đầu, trả lời: "Thần đã điều tra và xác nhận rằng Lý Vận dính líu đến một vụ buôn lậu vũ khí lớn. Thần tin rằng cái chết của y có liên quan đến việc che giấu những kẻ đồng lõa trong âm mưu này. Lần trước thẩm vấn hắn đã khai rằng lô vũ khí này được vận chuyển đến Thanh Châu thành , thần muốn xin bệ hạ cho thần đến Thanh Châu, một là để tiếp tục điều tra , hai là để tiếp ứng cho dân. "

"Được, trẫm phê chuẩn ! Chúng ái khanh , có ai có thắc mắc gì không?"

Khi Dương Lâm Phong dứt lời, cả đại điện trở nên sôi nổi. Một số quan viên tỏ ra đồng tình với quyết định của hắn, nhưng cũng không ít người tỏ ra lo ngại và phản đối.

Đại học sĩ Trần Minh đứng ra đầu tiên, cúi mình tán đồng: "Thần cho rằng Điện hạ nhận trách nhiệm này là đúng đắn. Lâm Phong Điện hạ không chỉ có năng lực chiến lược mà còn có sự cẩn trọng và quyết đoán cần thiết. Nếu ai có thể đối phó với dịch bệnh và lũ buôn lậu, thì chỉ có thể là Điện hạ."

Một vài vị quan khác cũng gật đầu, đồng ý với Trần Minh. Họ cho răng sự hiện diện của Dương Lâm Phong tại

Thanh Châu sẽ giúp trấn an dân chúng và giải quyết nhanh chóng cả hai vấn đề.

Tuy nhiên, không phải tất cả đều đồng thuận. Thượng thư bộ Hình, Triệu Tuấn, bước lên, giọng điệu nghiêm túc:

"Thần xin phép có ý kiến. Bệ hạ, mặc dù Lâm Phong Điện hạ là người có năng lực xuất sắc, nhưng hiện tại dịch bệnh ở Thanh Châu vẫn chưa rõ nguyên nhân và cách lây lan. Nếu Điện hạ không may bị lây nhiễm, thì việc này không chỉ ảnh hưởng đến đại cục mà còn khiến Đại Hạ mất đi một vị Hoàng Tử"

Lưu Vinh, Lại Bộ Thượng Thư, dù tôn trọng quyết định của Lâm Phong, cũng bày tỏ lo ngại: "Bệ hạ, thần e rằng nếu cả dịch bệnh lẫn vụ buôn lậu vũ khí đều nguy hiểm như đã báo cáo, một mình Điện hạ có thể sẽ không đủ lực để ứng phó. Thần kiến nghị cử thêm một đội quân đi cùng để bảo vệ và hỗ trợ."

Không khí trong điện trở nên căng thẳng, các quan viên tranh luận kịch liệt về quyết định này. Vĩnh Hạ Đế nhíu mày suy tư, lắng nghe những ý kiến khác nhau, rõ ràng nhận thấy sự phức tạp của tình hình trước mắt.

Trước tình hình này và các ý kiến trái chiều trong điện Kim Loan, Dương Lâm Phong bước lên một lần nữa, ánh mắt đầy quyết tâm. Hắn bắt đầu thuyết phục các quan viên về quyết định của mình.

"Các vị đại nhân"" Dương Lâm Phong lên tiếng, "ta hiểu rằng việc đến Thanh Châu trong thời điểm này không chỉ là một nhiệm vụ đầy thách thức mà còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm. Tuy nhiên, việc hành động ngay lập tức là cần thiết để bảo vệ dân chúng và bảo đảm an ninh của triều đình. Nếu không hành động kịp thời, cả hai vấn đề - dịch bệnh và buôn lậu vũ khí - sẽ ngày càng nghiêm trọng, đe dọa đến sự an nguy của Đại Hạ."

Hắn tiếp tục: "Về vấn đề dịch bệnh, ta cam kết sẽ tuân thủ mọi biện pháp phòng ngừa cần thiết để bảo vệ bản thân cũng như đội ngũ đi cùng. Ta cũng sẽ yêu cầu các y sĩ và quan chức tại Thanh Châu cung cấp mọi thông tin và hỗ trợ cần thiết. Tất cả các biện pháp phòng chống sẽ được thực hiện nghiêm ngặt để giảm thiểu nguy cơ lây nhiễm."

Dương Lâm Phong nghiêm nghị nhìn các quan viên: "Về vụ buôn lậu vũ khí, việc ta trực tiếp điều tra sẽ giúp làm sáng tỏ những âm mưu đang tồn tại và tìm ra những kẻ đứng sau. Chúng ta không thể để những thế lực đen tối này tiếp tục đe dọa sự ổn định của triều đình. Chỉ có trực tiếp điều tra mới có thể mang lại kết quả chính xác và nhanh chóng."

Hắn nhấn mạnh: "Nếu chúng ta không hành động quyết liệt, chúng ta có thể đối mặt với những hậu quả không lường trước được. Sự hiện diện của ta tại Thanh Châu sẽ không chỉ giúp giải quyết các vấn đề cấp bách mà còn tạo ra một hình ảnh mạnh mẽ về sự quyết tâm và cam kết của triều đình trong việc bảo vệ dân chúng."

Dương Lâm Phong cúi đầu cung kính: "Ta xin thể sẽ làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ này và không phụ lòng tin của bệ hạ và các vị đại nhân. Nếu cần, ta sẵn sàng điều chỉnh kế hoạch để đảm bảo an toàn và hiệu quả cao nhất."

Vĩnh Hạ Đế lắng nghe từng lời của Dương Lâm Phong, ánh mắt từ từ trở nên mềm mại hơn. Ông nhìn quanh và thấy sự kiên định và quyết tâm của Dương Lâm Phong đã tác động đến nhiều quan viên. Cuối cùng, Vĩnh Hạ Đế gật đầu, tuyên bố:

"Được rồi, Lâm Phong, ta chấp thuận quyết định của ngươi. Nhưng nhớ rằng phải có đầy đủ các biện pháp bảo vệ và hỗ trợ. Ta sẽ chỉ đạo việc điều động y sĩ và quân đội cần thiết để hỗ trợ ngươi trong nhiệm vụ này. Mong rằng mọi việc sẽ được giải quyết một cách tốt nhất. Chúng ái khanh còn có việc gì để nghị bàn hay không ?"

Cả Kim Loan điện đều im lặng, thấy vậy, Dương Tử Hiên liền nói lớn trước toàn điện :

"Vậy thì bãi triều đi !"

Trên đường trở về, khi Dương Lâm Phong vừa rời khỏi điện Kim Loan, Dương Hạo Nhiên lại tiến gần hắn, vẻ mặt lộ rõ sự tự mãn. Hạo Nhiên dường như không để ý đến không khí căng thẳng của cuộc hợp trước đó, mà chỉ quan tâm đến việc tranh thủ cơ hội để thể hiện mình.

"Lục đệ," Hạo Nhiên bắt chuyện với giọng điệu hơi kiêu ngạo, "rất vui vì thấy ngươi đã được giao nhiệm vụ quan trọng như vậy. Nhưng ngươi không nghĩ rằng việc đi đến Thanh Châu trong tình hình dịch bệnh hiện tại có chút mạo hiểm sao? Dù sao thì Án Sát Sứ cũng là một vị trí rất quan trọng trong triều đình."

Dương Lâm Phong nhìn Hạo Nhiên với vẻ bình thản, không bị lời nói của hắn làm xao lạc tâm trí:

"Hạo Nhiên, ta chỉ đang thực hiện nhiệm vụ được giao để bảo vệ sự an toàn của Đại Hạ. Dịch bệnh và tình trạng buôn lậu vũ khí đều là những vấn đề nghiêm trọng mà chúng ta không thể lơ là."

Hạo Nhiên nhếch môi cười nhạt, tiếp tục: "Tất nhiên, ai cũng thấy ngươi có lòng dũng cảm, nhưng không phải ai cũng có thể như ngươi. Việc xử lý một vụ án nghiêm trọng như vậy không phải là điều dễ dàng. Ngươi có nghĩ rằng có cần có thêm sự trợ giúp không? Có thể tìm một cách nào đó để tránh nguy hiểm cho chính mình."

Dương Lâm Phong dừng bước, nhìn thăng vào Hạo Nhiên:

"Nếu có thể, ta sẽ tận dụng mọi nguồn lực và sự hỗ trợ cần thiết. Nhưng quyết định của ta là rõ ràng: ta sẽ trực tiếp đến Thanh Châu để điều tra và giải quyết tình hình. Ta tin rằng hành động kịp thời và quyết đoán là cần thiết để bảo vệ an ninh quốc gia."

. "Được rồi, vậy ta chúc ngươi sớm hoàn thành nhiệm vụ Ta nghĩ rằng nếu mất đi một người hài tử như Lục đệ, thì

Phụ Hoàng với vị nương nương trong lãnh cung chịu không nổi đâu!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện