Ban trưa.

Dưới mái đình trong sân, Lục Thủy đột nhiên tỉnh lại.

Hắn hơi khó hiểu, vốn dĩ đang trong mật thất, hà cớ gì bản thân lại chạy ra bên ngoài?

Mật thất của hắn lại bị ai kia đập cho nổ tung à?

Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận; nếu mật thất nổ tung, hắn chắc chắn sẽ cảm nhận được. Thế nhưng mà, lần này hắn chẳng có bất cứ cảm giác gì.

Vừa định kiểm tra xem mình có bị thương hay không, chợt một tờ giấy trong tay đột nhiên rơi xuống bàn đá.

Lục Thủy tò mò liếc sang, sau đó bật thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên:

“Giao ước thành hôn ư? Là thứ gì đây?”

Hắn đọc ngay nội dung:

“Giao ước thành hôn của Lục Thủy và Mộ Tuyết à? Không phải chuyện này đã lâu rồi sao?”

Mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, Lục Thủy vẫn không quá mất bình tĩnh. Hắn tự ổn định lại tâm trạng, trước hết lấy điện thoại di động ra xem, ừm - loại điện thoại đập đá thời kỳ đầu ấy – trông khá lạ lẫm.

“Thời gian sai rồi, để lên mạng kiểm tra cái đã, đề phòng có người lừa gạt mình.”

Lục Thủy vào trình duyệt web, muốn kiểm tra thời gian hiện hành.

Chỉ là, web browser tải hơi chậm:

“Dựa theo tốc độ mạng thế này, mình bắt đầu tin rồi đấy.”

Nhà của hắn nằm ở một vị trí khá lệch pha, lệch hẳn ra khỏi bản đồ thế giới luôn rồi.

Lão gia tử nhà hắn rất cổ hũ; thời thế thay đổi nhưng lại không cho hắn đuổi kịp thời đại. Khi người khác dùng 8G, nhà hắn vẫn còn lướt web bằng 2G đấy.

Mà cái 2G này là do hắn lần lượt đi từng bước, từ một khóc – hai nháo – ba thắt cổ, mới xin xỏ được nha.

Sau một lúc lâu so sánh các đơn vị thời gian, hắn nhận ra khung thời gian hiển thị trên điện thoại không gặp bất cứ vấn đề gì.

Xác nhận xong, Lục Thủy đặt điện thoại sang một bên rồi nhìn xuống tờ giấy giao ước thành hôn:

“Vậy là mình trùng sinh à?”

Nhưng chuyện trùng sinh cũng không khiến Lục Thủy vui vẻ, bởi hắn không biết tại sao mình lại quay ngược thời gian thế này.

Chuyện gì mà bản thân không biết mới là thứ khiến ta đau đầu.

Không nghĩ nữa, Lục Thủy dự định đi ra ngoài, xem thử có phải mình thật sự trùng sinh hay không.

Vừa mới đứng dậy, hắn đột nhiên ôm chặt vòng eo của mình:

“Sao lại thế này? Sao thắt lưng mình đau dữ vậy?”

Tiện tay cởi quần áo ra, Lục Thủy phát hiện có một vết sẹo trên eo mình. Mặc dù đã bôi thuốc, vết thương kia vẫn chưa khép miệng.

“Chắc đâu phải do mình túng quá rồi cắt luôn chỗ đó nhỉ? Không thảm đến mức như vậy nha, dù sao thì mình cũng là một vị đại thiếu gia cơ mà.” Bởi vì dòng thời gian hiện tại đã trôi qua quá lâu, Lục Thủy cũng không nhớ rõ sự việc khiến mình bị thương ở thắt lưng.

Nhưng hắn vẫn nhớ rõ, mình là đại thiếu gia nhà họ Lục. Bên cạnh đó, Lục gia cũng không phải là một gia tộc sa sút, dù tưởng tượng thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ có chuyện đại thiếu gia bán thận để kiếm tiền.

Khi đang chuẩn bị cố nhớ lại, đột nhiên một người hầu gái đi tới, cung kính nói:

“Bẩm thiếu gia!”

Lục Thủy liếc mắt nhìn cô, nhưng lại không nhớ rõ đó là ai.

Mặc kệ vậy.

“Nói đi.”

Thấy đại thiếu gia nói năng kiệm lời như vậy, dù Kỳ Khê hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lập tức nói ngay:

“Tam trưởng lão tìm thiếu gia, mong thiếu gia ghé sang bên ấy một lúc.”

Lục Thủy cười nhẹ, thầm nghĩ: “Là một vị trong Tam đại Cự đầu à?”

Tiếp theo, hắn nhìn Kỳ Khê rồi nói:

“Ngươi có biết chuyện gì hay không? “

Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, đi ra ngoài sân.

Về phần vết thương trên người, đương nhiên là hắn phải nghiến răng chịu đau rồi. Có người ngoài ở đây, hắn vẫn phải giữ tư thái của một vị đại thiếu gia nên có.

Kỳ Khê đi theo, cung kính nói:

“Nghe Tam trưởng lão nói qua, dường như việc này có dính dáng đến chuyện thiếu gia bị thương vì chuyến hạ sơn trừ yêu cách đây vài ngày.”

Ngừng lời một chút, Kỳ Khê lại nói:

“Tam trưởng lão hơi tức giận đấy.”

Lục Thủy bĩu môi trong lúc đang đi phía trước. Rốt cục, hắn nhớ ra vì sao mình bị thương rồi.

Hóa ra, không trừ được yêu, còn bị yêu vật đánh cho trọng thương.

Mà đó còn là yêu vật phổ thông đấy!

Là độc đinh trong tộc mà còn vô dụng như vậy, Tam đại Cự đầu muốn không tức giận cũng không được.

Chuyến mời sang lần này là để hỏi tội hắn chứ đâu!

Chẹp chẹp, đúng thật là hắn đã ăn khá nhiều trái đắng vào những năm đó nha.

Hắn đã lành mấy cái vết thương vô dụng này từ lâu rồi.

Cảm nhận được sự yếu đuối của bản thân, Lục Thủy lại có thêm một chứng cứ vững chắc về sự trùng sinh của bản thân.

Lục Thủy không nói gì thêm nữa, Kỳ Khê cũng không nói gì nhiều trong lúc bước theo. Nàng cảm thấy thiếu gia hôm nay có chút kỳ quái, khác hẳn thường ngày.

Nhưng cũng chẳng rõ là khác ở điểm nào, dường như thiếu gia tự tin hơn trước thì phải.

Không lâu sau, Lục Thủy đã đến chính điện. Mỗi khi các vị đại lão muốn triệu tập ai, đều tiến hành tại chính điện.

Chính điện cũng không phải là đại sảnh, mà là một tòa kiến trúc đồ sộ cơ. Mấy vị lão đầu cổ hũ nhà này cứ thích thế.

Chắc do kiểu này tạo ra một ít cảm giác mang tính chất nghi lễ?

Lục Thủy cười nhẹ khi nhìn tòa chính điện nguy nga trước mặt, sau đó cất bước tiến lên.

Kỳ Khê dừng chân ngay bậc thềm đá, không thể đi lên.

“Ngươi đến rồi à?” Một người đàn ông tương đối bảnh bao đứng ngay cổng chính điện mở lời với hắn.

Thấy kẻ này, Lục Thủy bèn cười to, vì lúc này đúng là trùng sinh thật rồi: “Phụ thân, ngài vẫn mạnh khỏe à? Vẫn đẹp trai như cũ nha.”

Phụ thân của hắn tên Lục Cổ, là tộc trưởng đương thời của gia tộc họ Lục. Cơ mà, ông ta cũng chỉ có thể cai quản vài người trong gia tộc mà thôi, rõ ràng là có tiếng mà không có miếng.

Suy cho cùng, gã không nằm trong bộ máy đại lão Cự đầu của gia tộc.

Trước khi hắn trùng sinh, phụ thân của hắn cũng không được như thế này. So với hiện tại, khi ấy ông ta rất tiều tụy, mệt mỏi cả tâm hồn và thể xác.

Lục Cổ thở dài nhìn Lục Thủy

“Khi nào ngươi mới nên người đây? Ngươi chẳng thể phấn đấu hơn một chút à?”

Lục Thủy ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:

“Lão phụ thân, kiến nghị cho ngài một ý này.”

Lục Cổ nhíu mày:

“Ngươi muốn nói gì?”

Gã vẫn rất hiểu nhi tử của mình đấy, thường thì thằng này chẳng bao giờ đề đạt ý kiến nào đàng hoàng cả.

Nhìn trước nhìn sau vài lần, sau khi xác định không có ai ở đây, Lục Thủy nói khẽ vào tai Lục Cổ:

“Lợi dụng lúc còn trẻ, phụ thân hợp tác với mẫu thân tạo thêm một thằng nhỏ nữa đi, chứ thằng lớn coi như phế rồi.”

Nói xong, Lục Thủy lập tức rảo bước vào chính điện, tránh việc ăn đập tại hiện trường.

Lục Cổ sững sờ hồi lâu, sau đó mới kịp phản ứng.

Nhưng gã không tức giận, ngược lại còn trầm ngâm một hồi rồi nói:

“Cũng có lý.”

Nghe thấy thế, Lục Thủy cũng sửng sốt ra mặt. Nếu quả thật lão phụ thân sinh thêm một đệ đệ, vậy hắn khó mà giữ được địa vị hiện tại trong gia tộc này.

Nhưng trời xui đất khiến, bước chân loạng choạng vừa tức thì khiến hắn tiến thẳng vào chính điện, thế là hết cách khẳng định với lão phụ thân là mình đang nói đùa.

Sau khi bước vào chính điện, Lục Thủy trông thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay vị trí chính giữa trên cao của tòa điện đường trang nghiêm này. Ông ta trông rất dữ tợn, như thể bị mọi người thiếu nợ mình đến hàng trăm vạn đồng tiền vậy.

Có hai người đứng bên cạnh ông ấy, một nam một nữ, không rõ là đệ tử hay thuộc hạ.

Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, cung kính nói:

“Bái kiến Tam trưởng lão.”

Tam trưởng lão Lục Bất Tranh, một trong Tam đại Cự đầu của gia tộc, cũng chính là một vị cường giả siêu cấp.

Dân số của Lục gia điêu tàn, nhưng địa vị trong Tu Chân giới chưa từng thay đổi. Nguyên nhân chính là do gia tộc này có ba vị đại lão kia tọa trấn.

Ngày trước, cả gia tộc này cũng như một bầy châu chấu được các vị ấy che chở mà thôi.

Lục Bất Tranh nghiêm nghị nói:

“Ngươi biết sai chưa?”

Lục Thủy lắc đầu nhưng vẫn cung kính nói:

“Cũng chưa biết ạ! Nhưng mà, con muốn hỏi Tam trưởng lão một câu!”

Lục Bất Tranh cũng không hề tức giận:

“Nói đi.”

“Nếu con hạ sơn xử lý yêu vật kia, thế là không có sai rồi, phải không ạ?” Cơ bản thì Lục Thủy cũng không muốn nhận sai cho lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện