Editor: Miri

- ----------------

Tại một chỗ cách Thiên Mộ sơn hơn trăm dặm có một thị trấn nhỏ nằm cạnh biên giới.

Thiên Mộ sơn là nơi giao nhau giữa hư không của Ma giới và Tu Chân giới, là nơi chiến loạn. Thị trấn nhỏ cách Thiên Mộ sơn cũng không quá xa nên thường xuyên bị liên lụy, bởi vậy từ trước đến nay vẫn chỉ có dân cư thưa thớt, bá tánh tập hợp thành từng cụm nhỏ rải rác sinh sống.

Nhưng mấy ngày trước, Ma tộc lại bắt đầu hung hăng ngang ngược, dưới lệnh triệu tập của Minh Tông, thiên hạ hưởng ứng, vô số tu sĩ cũng bắt đầu chạy tới Thiên Mộ sơn, trong đó không ít người chọn nghỉ chân ở chỗ này. Bây giờ dân cư trong trấn rõ ràng tăng lên, có thể thường xuyên thấy đệ tử mang bội kiếm quay đi quay lại vội vàng.

Lúc này cũng đang có một đội tu sĩ trẻ nghiêm chỉnh cầm kiếm đi ra ngoài trấn nhỏ. Tại ngoại ô trấn nhỏ có mấy quán trà vắng khách, đi xa thêm chút nữa ra ngoài là nơi hoang dã. Rõ ràng đã là cuối xuân, nhưng vùng hoang dã này lại gió lạnh hiu quạnh, cỏ cây điêu tàn, có vẻ không bình thường.

Có người nhịn không được ôm người, thấp giọng nói: "Chỗ này vốn là nơi hoang vắng, mấy ngày trước truyền ra tin tức Ma Quân xuất thế xong, thời tiết hình như càng lạ lùng."

"Thời tiết lạ thì chỉ là việc nhỏ. Hôm nay bằng hữu đóng quân ở dưới chân Thiên Mộ Sơn truyền âm cho ta," một vị tu sĩ trẻ hơi trầm giọng, "Hắn bảo Ma tộc đi qua cấm chế càng lúc càng nhiều, rất khó chống đỡ, có không ít đồng đội đã bị thương. Còn có một vài Ma tộc mà bọn họ không kịp giết đã lẻn vào Tu Chân giới..."

Tu sĩ đồng hành nghe vậy, cũng than một tiếng: "Ma tộc đang lẻn vào hẳn chưa phải là kẻ gì lợi hại, chỗ chúng ta ngoại trừ đường biên phòng thứ hai bao quanh Thiên Mộ sơn còn cần phải tăng cường tuần tra, bắt hết lũ Ma tộc đang ẩn thân ra ngoài."

"Nhưng chỉ dựa vào lượng người của chúng ta thì không đủ...Khi nào đại quân mới có thể tiếp viện?"

"Đại quân" được cư dân ở đây nhắc chính là trăm vạn binh mã của triều đình và Yến Vương phủ nắm trong tay. Tuy rằng phần lớn binh lính là người thường nhưng trải qua huấn luyện vẫn có thể kết trận ngự kiếm, vẫn có thể phát huy năng lực quan trọng ở trong chiến tranh. Hoàng tộc sở dĩ có thể có địa vị ngang với các tông môn đạo tu chứa đông đảo thiên tài chủ yếu là nhờ vào số lượng binh mã.

Bây giờ thiên ngoại Ma tộc có số lượng đông đảo, chỉ dựa vào tu sĩ chống đỡ thì tất nhiên không đủ. Tu Chân giới giao đấu với Ma tộc đã trăm năm liên tục, hoàng tộc cùng Minh Tông hợp tác cũng kéo dài từ khi đó, sớm đã hình thành một nên liên minh ngăn địch.

"Đại quân đã xuất phát, tốc độ rất nhanh nên sẽ sớm đến thôi. Chỉ là những năm trước đều là Lý thế tử lĩnh quân áp trận, năm nay..."

Nói tới đây, vài vị tu sĩ nhịn không được liếc nhau.

"Lý thế tử, không, Yến Vương cũng đã xuất quân tiến đến, chỉ là không đi chung với binh mã triều đình," có người nhỏ giọng nói, "Hai bên hình như vẫn chất chứa oán hận chưa tiêu."

"Nghe nói hoàng cung cố ý cùng Yến Vương nối lại tình xưa, vì thế xử trí một số lớn người, ngay cả tiểu hoàng tử của đương kim thánh thượng cũng đã bị hạ chỉ giam lỏng. Nếu Yến Vương còn oán hận gì với hoàng cung thì cũng nên bỏ qua."

"Lời đồn Yến Vương cấu kết Ma tộc rốt cuộc có phải thật không, lỡ như hắn đi theo địch......"

"Nói cẩn thận, lúc dầu sôi lửa bỏng thế này không nên tung tin vịt. Huống chi còn có tông chủ Minh Tông, nếu Yến Vương thật sự bắt tay với Ma tộc, tông chủ cũng sẽ tự xử lý. Dù sao bây giờ tông chủ cũng đã là Thái Thượng, trong thiên hạ này có ai là địch thủ?"

Mấy tu sĩ lại liếc nhau, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái ngưỡng mộ. Bọn họ không cần phải nhiều lời nữa, cầm kiếm đi xa.

*****

Vài vị tu sĩ kia vội vã rời đi, cũng không chú ý tới cách đó không xa trong quán trà, đang ngồi một vị mặc thanh y, đầu đội đấu lạp.

Chủ quán lẫn tiểu nhị của quán trà chẳng biết đã đi đâu, bốn phía trống không, chỉ có trước mặt người thanh y này còn ngồi một vị nam tử nhìn hắn không chớp mắt. Đúng lúc đó, nam tử kia cười cười một cách kỳ quặc: "Lâm tông chủ lên Thái Thượng, Yến Vương điện hạ không sốt ruột?"

Người thanh y ngồi ở trà quán đúng là Lý Trú Miên vừa mới bị người khác nhắc tới.

Lý Trú Miên rót một tách trà cho mình, vô cảm nhấp một hớp: "Ta sốt ruột làm gì? Người nên sốt ruột không phải ngươi sao, ngay cả dung mạo của y ngươi cũng hết dám dùng, Thẩm Bạch."

Thẩm Bạch hơi hơi cứng đờ.

Ai cũng không ngờ Lâm Tầm Chu sẽ đột nhiên đột phá Thái Thượng, bao gồm Thẩm Bạch. Chênh lệch giữa tu vi Hóa thần và Thái Thượng cũng giống như trời và đất, sau khi đột ngột nhận tin Lâm Tầm Chu đột phá, Thẩm Bạch lập tức thay đổi dung mạo vội vàng đào tẩu, không dám lại dùng mặt Lâm Tầm Chu để lang thang khắp nơi, sợ bị đối phương tìm được dấu vết.

Đối mặt Thái Thượng, có cẩn thận tới mức nào cũng không uổng công.

Thẩm Bạch sờ sờ mặt mình, trào phúng nói: "Nếu như ta bị y tìm ra, ngươi cũng đừng hòng có kết cục tốt. Ngươi cấu kết Ma tộc cũng không phải là lời đồn, nếu Lâm tông chủ biết chuyện này, ngươi nói xem y có khi nào sẽ động thủ xóa sổ phản đồ của Tu Chân giới hay không?"

Lý Trú Miên bỗng nhiên nhịn không được cười một chút.

"Đúng đấy," Lý Trú Miên mỉm cười nói, "Ngươi nói xem chúng ta nên làm gì? Trước đó ngươi tìm ta hợp tác, muốn ta cùng ngươi nội ứng ngoại hợp ám sát y. Bây giờ y đã là Thái Thượng, sợ rằng không phải là người mà chúng ta có thể giết. Hôm nay ngươi tới tìm ta là vì có kế hoạch mới?"

Thẩm Bạch cười lạnh một tiếng: "Ngươi đoán không tồi. Chúng ta không giết nổi y, còn có người khác."

Nghe đến đó, Lý Trú Miên hơi hơi nhướng mày.

Thẩm Bạch tiếp tục nói: "Chủ thượng của ta muốn tự mình ra tay."

"Ma Quân?" Lý Trú Miên đặt tách trà lên bàn, "Nếu Ma Quân tự mình ra tay, tại sao ngươi còn tìm ta hợp tác? Ma Quân thực lực cao cường, còn cần người khác tương trợ?"

"Đúng là cần Yến Vương điện hạ giúp một chuyện, dụ Lâm tông chủ vào trong hư không, đến lúc đó Ma Quân sẽ tự động thủ." Thẩm Bạch nhìn chằm chằm Lý Trú Miên nói, "Tuy ngươi và Lâm tông chủ đã rạn nứt, nhưng dù sao cũng là người của Tu Chân giới, ngươi ra mặt làm chuyện này sẽ khiến y ít hoài nghi hơn. Yến Vương điện hạ cảm thấy thế nào?"

"......" Lý Trú Miên xách lên ấm trà, lại rót một tách, trầm mặc chốc lát mới nói, "Ta sẽ suy xét. Các ngươi có thể cho ta cái gì?"

Thẩm Bạch đáp: "Vẫn là điều kiện chúng ta hứa lúc trước, sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ nói cho ngươi phương pháp giải quyết chuyện Ngọc Bổ Thiên xung đột với huyết mạch trong cơ thể, cũng trợ ngươi đắc đạo phi thăng. Yến Vương điện hạ, chẳng lẽ ngươi thật sự cam tâm chỉ có thọ mệnh hai trăm tuổi?"

Nửa mặt Lý Trú Miên bị đấu lạp che khuất, không nói gì.

Thẩm Bạch lại cười khẽ một tiếng: "Nếu Yến Vương điện hạ cảm thấy không đủ, vậy thì yêu cầu vài chiến lợi phẩm cũng được. Nếu điện hạ đối Lâm tông chủ dư tình chưa dứt, ta cũng có thể cầu chủ thượng giữ cho y một mạng...Phế bỏ tu vi xong sẽ đưa y cho điện hạ."

Lý Trú Miên hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng dừng trên Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch bừng tỉnh, mỉm cười nói: "Ta cũng đã hâm mộ Lâm tông chủ đã lâu, lần này sẽ coi như nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích. Nếu điện hạ quyết định xong rồi thì báo cho ta một tiếng."

Nói xong, Thẩm Bạch dần dần hóa thành sương đen tan đi.

Lý Trú Miên vẫn ngồi ở cạnh bàn, bởi vì dùng sức quá mức mà một tiếng xoảng vang lên, tách trà trong tay bể theo tiếng vang. Nước trà chảy đầy bàn, mảnh sứ vỡ khắp nơi tan tác.

Lý Trú Miên giơ tay đè đấu lạp xuống, che khuất âm u trong mắt.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Tầm Chu, Lý Trú Miên vẫn chưa tiêu bớt giận.

Tuyết trên Mai Phong từng tầng chồng chất, lúc Lý Trú Miên tới, Lâm Tầm Chu đang ngồi ở trong phòng lau kiếm, không ngẩng đầu. Lý Trú Miên nhìn trong chốc lát, đi vòng qua phía sau ôm người vào lồng ngực thì mới cảm thấy tốt hơn chút.

Từ lúc hai người xác nhận tâm ý xong, Lý Trú Miên đã bắt đầu nhịn không được mà muốn động tay động chân, vừa thử vừa được một tấc lại muốn tiến một thước. Lâm Tầm Chu cũng chiều ý hắn, buông kiếm, ôn hòa hỏi: "Ngươi bàn bạc với Thẩm Bạch xong rồi?"

Trước khi đi gặp Thẩm Bạch, Lý Trú Miên cũng đã nói hành tung của mình cho Lâm Tầm Chu.

Lý Trú Miên khái quát lại cuộc nói chuyện giữa hắn và Thẩm Bạch, lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên Thẩm Bạch đó, nếu không phải bây giờ còn chưa thể động thủ với hắn thì ta thật muốn làm hắn mất mạng ngay đấy. Ngươi biết không, hắn có mưu đồ gây rối với ngươi, còn tính giết ngươi, từ lúc thấy hắn ta đã phải nhịn hết xuống, thiếu chút nữa không nhịn nổi nữa, tức chết ta......"

Lâm Tầm Chu buông kiếm trong tay, an ủi: "Ta chỉ thích ngươi."

"...Không phải giận cái này." Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng, cúi người nói, "Hắn kêu ta dẫn ngươi vào trong biển hư không, ngươi thấy thế nào."

Lâm Tầm Chu nhíu mày nói: "Ta cũng không biết Ma Quân bây giờ có thực lực cao tới đâu, chỉ sợ là còn mạnh hơn Thái Thượng một chút. Nhưng đây đúng là một cơ hội tốt, Ma Quân xảo trá, nếu có thể giải quyết gã trước khi chiến loạn mở rộng, thương vong sẽ giảm đi rất nhiều."

Lý Trú Miên nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại thở dài: "Ta vốn dĩ cũng muốn tương kế tựu kế để ám sát Ma Quân...nhưng nếu làm như vậy thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm rất nhiều, ta lo lắng cho ngươi."

Lâm Tầm Chu hơi hơi trầm mặc, sau một lúc lâu bỗng nhiên nói: "Thứ ta để ý nhất là bọn họ thực sự có phương pháp giải quyết chuyện Ngọc Bổ Thiên xung đột với huyết mạch trong cơ thể sao?"

"...Ma Quân còn từng bảo có thể sử dụng ma hồn nhập thể để làm người khác đột phá Thái Thượng cơ mà," Lý Trú Miên cười khổ một tiếng, "Cần gì phải tin vào lời bọn chúng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện