Bàn Tử vừa ra khỏi đã vươn tay câu lấy vai tôi điệu bộ thâm tình: "Tiểu tử cậu đừng hòng bỏ tôi qua một bên, bằng không thiết tam giác chúng ta sẽ thành ba đường thẳng song song trên cùng một mặt phẳng mất.

Nghĩ lại mười năm Tiểu ca rời đi kia, trong lòng tôi khó chịu muốn chết."
Không biết Bàn Tử hôm nay sảy ra chuyện gì, nói chuyện rất là văn vẻ, tràn đầy xúc động thế này.

Làm cho tôi bất giác cũng trở nên nặng nề hơn, không phải tôi muốn gạt hắn qua một bên, chỉ là tôi không hi vọng hắn sẽ luân hãm vào thế cục âm mưu không thể thoái lui này.

"Bàn Tử, thật xin lỗi!"
"Tiểu tử cậu cần gì khách khí như vậy."
Tôi ôm chặt Bàn Tử, trong lòng trăm mối cảm xúc ngỗn ngang.

Bàn Tử là người cởi mở, rõ ràng nhất trong ba người chúng tôi.

Nhưng mà người này cố tình lại vì tôi hết lần này đến lần khác dấn thân vào mạo hiểm.

Đời này có thể gặp được những con người như Bàn Tử, Tiểu Hoa và Hắc Nhãn Kính, còn có Muộn Du Bình, tôi lập tức cảm thấy đời mình viên mãn rồi.

"Được rồi, được rồi, khóc cái gì! Ngoan ngoan, ra ngoài ca mua kẹo cho cậu." Bàn Tử vỗ bụp bụp lên vai tôi, giọng điệu y hệt hống trẻ con.


Tôi trở tay đẩy ngay hắn ra, miệng quát: "Cút cút cút." Fuck, Bàn Tử chết tiệt, không thể đàng hoàng chút hay sao.

"Đừng ở đấy đóng phim tình cảm nữa, chúng ta vẫn nên chuyên tâm giải cơ quan tiến vào trong thôi!" Hắc Nhãn Kính trừu trừu khóe miệng nói với hai chúng tôi.

Tôi đang muốn đi đến chỗ cơ quan, vô tình thấy được Lê Thốc đang đứng cách đấy không xa, trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

"Cậu không trông cửa hàng, chạy đến đây làm cái gì?"
Lê Thốc muốn nói thì bị Bàn Tử ngăn lại: "Để tôi giải thích cho."
"Chuyện là như thế này, bọn Bao Da vừa đi hai ngày Trường Sa bên kia liền sảy ra chuyện, rất nhiều bàn khẩu bị cảnh sát niêm phong.

Vương Minh sợ liên hệ cậu sẽ làm cậu bại lộ, cho nên đã liên hệ Hoa Nhi gia, Hoa Nhi gia liền tìm đến tôi.

Để ngừa vạn nhất, Vương Minh đã để Lê Thốc đến cửa hàng ở Hàng Châu, muốn cậu ta đến tìm cậu.

Vì thế cho nên hai chúng tôi liền kết bạn đến đi đến đây này."
"Cảnh sát làm sao lại đột ngột điều tra bàn khầu của tôi ở Trường Sa?"
"Tôi nghe Vương ca nói là do bị người trong nhà bán đứng." Lê Thốc nói.

"Cái kia Thiên Chân cậu không cần lo lắng quá, Hoa gia nói cậu ấy sẽ giải quyết.

Để chúng tôi đến đây cũng là muốn có thêm người hỗ trợ cho cậu thôi."
"Ừm." Có Tiểu Hoa ở đó tất nhiên tôi rất an tâm, chỉ là tôi lại nợ cậu ấy một nhân tình nữa rồi.

"Ai nha, sao chỗ này lại không có tín hiệu cơ chứ.

Muốn nghe giọng Hoa Nhi gia cũng không được." Hắc Nhãn Kính mặt đầy ủy khuất nói.

Tôi cảm thấy mặt cả bọn chắc chắn đều đen lại hết cả rồi.

"Tôi nói anh một ngày không bị chèn ép liền mẹ nó thấy khó chịu đúng không?" Mặt Bàn Tử đầy ghét bỏ nói.

"Bàn Phi!! Nếu không anh mắng tôi chút đi ha?"
"Cút! Mẹ nó lão tử không muốn nói chuyện cùng mi."
"...."
Cũng không biết bọn họ còn muốn như vậy bao lâu, vì thế tôi lặp tức tiến lên ngắt lời: "Các ngươi đều câm miệng hết cho lão tử, còn không mau nghĩ cách đi vào."
"Tà Đế nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng đó, chạy mau tìm đường vào trong thôi." Bàn Tử nói.

"Mẹ nó mấy người đặt cho tôi cái biệt danh kỳ lạ này khi nào hả?" Tôi một bên xem cơ quan một bên nói.


"Tràn đầy khí phách bá đạo tổng tài như này, tất nhiên do Lê tiểu tử đặt." Bàn Tử nói.

"Được lắm Bàn gia, ông lại bán đứng tôi." Lê Thốc nói.

"Yên tâm đi, ông chủ của cậu sẽ không làm gì cậu đâu." Bàn Tử vỗ vỗ vai Lê Thốc nói.

Tôi nhìn thoáng qua Lê Thốc, tiểu tử kia thấy tôi nhìn thì cả người đều run lên, giả ngây mà đếm đếm ngón tay.

"Bàn Tử này, có phải dạo này xem nhiều tiểu thuyết lắm không, cứ cảm thấy cách nói chuyện gần đây quái quái kiểu gì ấy?"
"Không phải là học Lê Thốc sao, Bàn gia làm gì có thời mà xem những thứ ấy đâu."
Tôi quay đầu nhìn Lê Thốc: "Nam nhân xem tiểu thuyết tốt nhất là tìm những quyển có ý nghĩa mà xem, đừng có xem mấy đồ vật dành cho nữ hài này."
"Cũng đâu phải tôi muốn xem, trong tiệm có hai quyển Vương ca ném ra có được không?"
"Vương Minh?"
"Anh ấy nói ảnh có bạn gái."
"Ha hả, mới một tháng không gặp, Vương Minh thế mà tìm được bạn gái rồi.

Vậy cậu khi nào tìm?" Tôi nói với Lê Thốc.

"Con người ta gần đều đây đều rất bận rộn, còn không nhanh kiếm thì ở một mình đấy." Bàn Tử làm vẻ mặt ta đây là chuyên gia nói.

Càng ngày càng lạc đề, tôi lặp tức quay qua nói với Bàn Tử: "Bàn Tử, lại đây nhìn cái này xem."
"Được được." Bàn Tử đi tới nhìn nhìn: "Đây là độc quyền của Tiểu ca, tôi sẽ không đoạt chén cơm này đâu."
Tôi đen mặt, xem ra cả bọn không ai nhờ được rồi.

Thế là phải đích thân đi xem xét.

Tôi nhìn xung quanh cửa đá thật kỹ, có lẽ nó đã trãi qua hai giai đoạn, nơi chúng tôi đang đứng kỹ thuật đẽo gọt thô sơ, thấy rõ được niên đại rất xa xưa.

Ngược lại ở cánh cửa, rõ ràng mới hơn hẳn, có lẽ đã được sửa chửa qua.

Chẳng lẽ là tu hú chiếm chỗ?
Nghĩ đến đây, lòng tôi đã có chút ý tưởng, vì thế tôi tiếp tục đi đẩy cửa.

Cửa này rất nặng, dùng hết sức đẩy cũng không xi nhê gì.

"Thiên Chân, cậu làm gì vậy?" Bàn Tử có chút giật mình hỏi.

"Mọi người mau lại đây hỗ trợ, cơ quan kia không thể động vào."

"A!"
"A!"
Tôi vén tay áo lên đợi nửa ngày bọn họ vẫn bất động, quay đầu lại nhìn thì thấy cả bọn đều vô cùng nghi hoặc nhìn tôi, là chờ tôi giải thích đây mà.

"Cơ quan này đã bị người ta phá hủy, mật mã chỉ là một cái bẫy.

Một khi nhập vào mật mã, dù đúng hay là sai đều có thể động đến cơ quan ẩn bên trong."
Uông Tàng Hải rất thông minh, thiết kế mật mã ở nơi này, dù là ai cũng sẽ mắc mưu, nhưng lại đụng phải tôi đây, một thiên tài về bẫy rập này.

Người đầu tiên phản ứng lại là Bàn Tử, hắn giơ lên ngón tay cái: "Tiểu ca đúng là Tiểu ca, có thể đem Thiên Chân làm đến lợi hại như này!"
Câu nói trước tôi không hiểu làm sao, câu sau thì không thèm nghe nữa.

Tôi nhìn đám người vẫn còn ngây ngốc bất động, không nhịn được liền nói: "Còn không lại đây hỗ trợ?" Lúc này cả bọn mới bước lên cùng nhau đẩy.

Cửa này thật sự rất nặng, chúng tôi đều dùng hết sức hết lực cửa vẫn không hề nhúc nhích tẹo nào.

"Thiên Chân, có phải suy đoán của cậu sai rồi không?" Bàn Tử nói.

"Tiểu Tam gia nói hẳn không sai, chỉ là để chúng ta đẩy cửa thì có chút không khả thi." Hắc Nhãn Kính dựa người lên cửa đá, thở phì phò nói.

Tôi lại quan sát một lúc, có lẽ chúng tôi cần dùng một ít thủ thuật.

Tôi yêu cầu cả bọn cùng lấy ra cái cuốc chim, rồi quay sang mượn côn nhị khúc của Tiểu Lục.

Sau đó cả bọn chiêm cuốc vào khe hở giữa cửa đá và mặt đất, rồi lại để Lê Thốc đem côn nhị khúc lăn bên dưới cửa đá.

Cuối cùng hợp sức tạo một khe hở vừa một người đi qua.

Thuận lợi bước qua cửa đá, chúng tôi tiến vào một thông đạo dài, quanh co và khúc khuỷa.

Vẫn là để Hắc Nhãn Kính dò đường, chỉ là lần này tôi sẽ bộc hậu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện