Tôi kiên trì thuyết phục: “Anh không thể nghiêm túc cân nhắc thêm lần nữa sao? Hiện giờ anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?”
“Cái gọi là ý nghĩa, nó có ý nghĩa sao?” Muộn Du Bình đối với cái từ “ý nghĩa” này tỏ ra có chút lưu tâm. Hắn đăm đăm nhìn đống lửa đang bốc cháy rừng rực, lại tiếp: “Cái từ ‘ý nghĩa’ này, bản thân nó đã không có ý nghĩa rồi.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn dễ phải đến ba phút, không còn gì để nói nữa, đành quay người chui vào trong lều.
Đến bó tay, tôi thật sự không còn lời nào để khuyên nhủ hắn rồi. Nếu có thể thì tôi rất muốn xông đến táng cho hắn mấy phát vào mồm, có lẽ chuyện hắn lập tức trở mình quay ra kẹp vỡ đầu tôi cũng không dễ xảy ra.
Có điều khả năng lớn nhất vẫn là tôi đánh không lại hắn, vì tốc độ của hắn không gì sánh được. Còn chửi mắng hắn thì có khác gì mắng cái đầu gối, chẳng đã chút nào. (<— thế làm sao thì cháu mới sướng ┐(─__─)┌ đến khổ vì cái thói tờ sun vặn vẹo của cháu ┐(─__─)┌)
Có bao nhiêu lý lẽ đã rao giảng rã cả họng rồi, tôi biết rõ hiện giờ mình có làm gì cũng vô ích.
Dù sao cũng chỉ còn có một ngày đường, thay vì đi cùng hắn cho đến ranh giới tự mình đặt ra rồi tiếp tục vặn xoắn trong bất lực cho đến khi gục ngã, rốt cuộc bị hắn đập cho ngất xỉu, chi bằng buông tay ngay tại đây. Ít ra tôi còn có thể đứng lại nơi này mà chờ đợi, mà dõi mắt nhìn theo bóng hình hắn biến mất giữa đồng tuyết mênh mông.
Lúc này đây tôi đã hạ quyết tâm: tảng sáng ngày mai tôi sẽ quay về. Tôi sẽ đặt một dấu hiệu ở đây, sau đó hàng năm đều đến nơi này tảo mộ cúng bái.
Tôi chui vào túi ngủ nằm, trong lòng phiền muộn không sao tả xiết, không chợp mắt nổi. Nằm được hơn mười phút thì Muộn Du Bình cũng bước vào lều, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình. Sắp xếp xong, hắn mới lên tiếng: “Tạm biệt.”
Tôi nói với hắn: “Làm bạn với tôi một lát đã, ngày mai hẵng đi. Tôi sẽ không đi theo anh nữa đâu.” Hắn gật gật đầu, lấy trang bị bảo hộ ban đêm rồi bước ra khỏi lều.
Người rất thân thiết với bạn một mực tìm đến cái chết nhưng bạn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không sao ngăn cản được, giữa bạn và người kia tồn tại một vách ngăn dùng bất cứ thứ gì cũng không thể xuyên thấu.
Bạn chỉ có thể chạm vào vách ngăn kia mà không sao tìm ra một lỗ hổng để phá tan nó.
Quyết định rồi tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy dường như mình đã hiểu câu nói kia của Muộn Du Bình: cái từ “ý nghĩa” này, bản thân nó vốn đã không có ý nghĩa.
Tôi xoay mặt đi, nội tâm từ từ trở về với tĩnh lặng, cố gắng không để ý gì đến người bên ngoài nữa, cứ thế nhắm mắt dưỡng thần.
Thế rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Cũng không biết ngủ được bao lâu, tôi lại bị một âm thanh lạ lùng đánh thức.
Thứ âm thanh này trong lúc mơ màng nghe cứ như có một đám người quái gở đang ca hát. Tiếng ca du dương êm ả, số người hát hình như cũng khá nhiều, lại cất lên ở nơi khỉ ho cò gáy này khiến người ta càng cảm thấy quái lạ.
“Cái gọi là ý nghĩa, nó có ý nghĩa sao?” Muộn Du Bình đối với cái từ “ý nghĩa” này tỏ ra có chút lưu tâm. Hắn đăm đăm nhìn đống lửa đang bốc cháy rừng rực, lại tiếp: “Cái từ ‘ý nghĩa’ này, bản thân nó đã không có ý nghĩa rồi.”
Tôi ngơ ngẩn nhìn hắn dễ phải đến ba phút, không còn gì để nói nữa, đành quay người chui vào trong lều.
Đến bó tay, tôi thật sự không còn lời nào để khuyên nhủ hắn rồi. Nếu có thể thì tôi rất muốn xông đến táng cho hắn mấy phát vào mồm, có lẽ chuyện hắn lập tức trở mình quay ra kẹp vỡ đầu tôi cũng không dễ xảy ra.
Có điều khả năng lớn nhất vẫn là tôi đánh không lại hắn, vì tốc độ của hắn không gì sánh được. Còn chửi mắng hắn thì có khác gì mắng cái đầu gối, chẳng đã chút nào. (<— thế làm sao thì cháu mới sướng ┐(─__─)┌ đến khổ vì cái thói tờ sun vặn vẹo của cháu ┐(─__─)┌)
Có bao nhiêu lý lẽ đã rao giảng rã cả họng rồi, tôi biết rõ hiện giờ mình có làm gì cũng vô ích.
Dù sao cũng chỉ còn có một ngày đường, thay vì đi cùng hắn cho đến ranh giới tự mình đặt ra rồi tiếp tục vặn xoắn trong bất lực cho đến khi gục ngã, rốt cuộc bị hắn đập cho ngất xỉu, chi bằng buông tay ngay tại đây. Ít ra tôi còn có thể đứng lại nơi này mà chờ đợi, mà dõi mắt nhìn theo bóng hình hắn biến mất giữa đồng tuyết mênh mông.
Lúc này đây tôi đã hạ quyết tâm: tảng sáng ngày mai tôi sẽ quay về. Tôi sẽ đặt một dấu hiệu ở đây, sau đó hàng năm đều đến nơi này tảo mộ cúng bái.
Tôi chui vào túi ngủ nằm, trong lòng phiền muộn không sao tả xiết, không chợp mắt nổi. Nằm được hơn mười phút thì Muộn Du Bình cũng bước vào lều, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc của mình. Sắp xếp xong, hắn mới lên tiếng: “Tạm biệt.”
Tôi nói với hắn: “Làm bạn với tôi một lát đã, ngày mai hẵng đi. Tôi sẽ không đi theo anh nữa đâu.” Hắn gật gật đầu, lấy trang bị bảo hộ ban đêm rồi bước ra khỏi lều.
Người rất thân thiết với bạn một mực tìm đến cái chết nhưng bạn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không sao ngăn cản được, giữa bạn và người kia tồn tại một vách ngăn dùng bất cứ thứ gì cũng không thể xuyên thấu.
Bạn chỉ có thể chạm vào vách ngăn kia mà không sao tìm ra một lỗ hổng để phá tan nó.
Quyết định rồi tôi cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy dường như mình đã hiểu câu nói kia của Muộn Du Bình: cái từ “ý nghĩa” này, bản thân nó vốn đã không có ý nghĩa.
Tôi xoay mặt đi, nội tâm từ từ trở về với tĩnh lặng, cố gắng không để ý gì đến người bên ngoài nữa, cứ thế nhắm mắt dưỡng thần.
Thế rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Cũng không biết ngủ được bao lâu, tôi lại bị một âm thanh lạ lùng đánh thức.
Thứ âm thanh này trong lúc mơ màng nghe cứ như có một đám người quái gở đang ca hát. Tiếng ca du dương êm ả, số người hát hình như cũng khá nhiều, lại cất lên ở nơi khỉ ho cò gáy này khiến người ta càng cảm thấy quái lạ.
Danh sách chương