Vài ngày sau của tôi đều vô tri vô giác mà trôi qua, chỉ khi nào phải trực tiếp giải quyết một số chuyện phát sinh thì tôi mới có thể trở lại thế giới này. Còn trong những khoảng thời gian khác, tôi chỉ biết nằm hoặc ngồi, trong đầu lần lượt xuất hiện những chuyện đã xảy ra trước đây. Tất cả những chuyện này, tôi đã không còn muốn suy xét cặn kẽ nó nữa, chẳng qua là chúng cứ hiện lên trong đầu như một cuốn phim thôi.
Thế nhưng tôi lại không có bất kì cảm xúc gì.
Lúc này tuyệt vọng mới là thứ cảm xúc lớn nhất trong tôi, có thể là nó đã nuốt chửng hết tất cả cảm giác khác. Thậm chí trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy rằng, tôi đã không còn quá nhiều lưu luyến gì đối với sinh mạng của mình nữa. Có lẽ lúc đó tôi mới có thể biết được những bí mật ở phía sau tất cả mọi chuyện, hoặc là khi tôi chết đi thì lúc đó tôi mới biết được hết tất cả mọi chuyện nữa.
Đây chính là báo ứng mà tôi đáng phải nhận, chính vì những suy nghĩ cố chấp của mình, mà đã hại chết rất nhiều người, nếu tôi cứ như vậy mà sống, nhưng vậy thì thế giới này thật sự rất không công bằng.
Lúc nghĩ tới đó, trong lòng tôi lại đặc biệt bình tĩnh, không có một chút cảm giác lo lắng nào như trước đây. Tôi cảm thấy, cho dù cuối cùng đã biết được hết tất cả những chuyện quan trọng ở phía sau, tôi cũng không có cảm giác được rằng mình đã trút hết gánh nặng rồi.
Sau này tôi sẽ không bao giờ còn cảm giác ham muốn mãnh liệt giống như lúc trước nữa, cho dù không biết bất kì chuyện gì thì nó cũng không thể đả động tới tôi được. Thế nhưng, vài ngày sau tôi phát hiện rằng mình đã sai lầm rồi. Xem ra một khi những chuyện này phát sinh, thì nó sẽ vĩnh viễn không nằm trong những dự đoán của tôi.
Vài ngày sau, tôi nhận được một thông tin hoàn toàn không ngờ tới, công ty của Cầu Đức Khảo đã bắt đầu sắp xếp lại tài sản một lần nữa.
Điều này là tất nhiên, bởi nguyên nhân ở đây là vì tình trạng sức khỏe của cổ đông lớn nhất Cầu Đức Khảo đã chuyển biến xấu, có rất nhiều phương diện của công ty do ông ta kiểm soát trước đây cũng bắt đầu suy giảm, những cổ đông khác trong lúc này lại bắt đầu hoạt động mạnh lên, âm thầm đấu tranh cổ phần càng ngày càng kịch liệt. Có rất nhiều người bị trở thành vật hi sinh trong trận đấu đó, bao gồm Cầu Đức Khảo và cả một số người quan trọng trong đội ngũ cao cấp nữa.
Những người trong đội ngũ này có quan hệ cá nhân tương đối tốt với tôi và Bàn Tử khi chúng tôi ở Vân Đỉnh Thiên Cung, tuy rằng quan hệ cũng không quá gần gũi, nhưng có đôi khi, tôi vẫn phải thỉnh giáo bọn họ rất nhiều vấn đề, thế mà bọn họ cũng lén cho tôi một ít sáng kiến.
Sau khi công ty hỗn loạn, có rất nhiều người trong bọn họ tạm thời rời khỏi cương vị công tác của mình, trong đó còn có mấy người liền bắt đầu gửi một ít vốn và hồ sơ bí mật của công ty cho tôi.
Những …… hồ sơ bí mật này là khi Cầu Đức Khảo còn đang nắm quyền cao nhất cất giữ, thế nhưng một khi Cầu Đức Khảo sụp đổ, mấy thứ này liền biến thành vô dụng, bởi vốn không có người tin vào những tin tức bên trong hồ sơ. Nên những …… hồ sơ này đều bị tách ra mà có khi còn bị tiêu hủy.
Mấy người đó nói, nếu công ty đã không còn coi trọng nữa, thay vì đem đi tiêu hủy, chẳng thà đưa cho tôi lúc này là người cần xem tới chúng, không chừng sẽ có thông tin nào đó có ích.
Số lượng hồ sơ kia rất nhiều, thoạt nhìn làm cho người ta líu lưỡi. Rõ ràng, những người này tuy rằng có thiện ý, nhưng cũng không được tốt lắm cho đến khi tôi sắp xếp lại, mấy cái xấp tài liệu đó nặng nhất cũng chỉ tới mấy trăm gam, còn lại tất cả đều là hình ảnh, chỉ dùng để xem xét nhanh lại những manh mối đáng nghi thôi.
Tôi pha hồng trà, bắt đầu từ túi hồ sơ đầu tiên, nội trong hai ngày cũng xem hết được tới cái cuối cùng.
Nội dung của chúng tương đối đa dạng, tuy rằng không phải tập hồ sơ nào cũng có giá trị, nhưng phần lớn là khá là hữu dụng, mà trong số không có giá trị còn lại thì cũng có điểm rất kì lạ.
Tôi lấy những tài liệu này sắp xếp lại, chia thành ba loại, thứ nhất chính là những hồ sơ có giá trị, thứ hai chính là những hồ sơ có điểm đáng ngờ, và một loại nữa chính là những tài liệu không có giá trị.
Nhưng thứ khiến cho tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ nhất chính là một số tài liệu nói khái quát về đội khảo cổ ở Tây Sa, một phần của tài liệu này mục đích là yêu cầu tài chính từ ban giám đốc. Một phần nữa là để giải thích với ban giám đốc, những hạng mục vì sao cần phát triển dự án Tây Sa, ẩn ở bên trong ít nhiều cũng vài thông tin hữu dụng .
Số hồ sơ quan trọng này được chia ra làm hai phần, một phần là để giả thích vì sao: Cầu Đức Khảo cho rằng ở bên dưới mặt biển Tây Sa có cổ mộ xác suất khá cao, trong đó còn có một số lượng lớn truyền thuyết dân gian kể lại và những ghi chép trong lịch sử. Những tư liệu này còn có mấy trăm ảnh đi kèm, phần lớn trong đó đều được chụp từ trong sách cổ mà ra. Nhưng mà, những chứng cứ xác thực mang tính quyết định lại không phải cái này. Tính quyết định của những chứng cứ này, nằm ở trong “ Hồ sơ nội bộ ”.
Cái phong bì đựng “ hồ sơ nội bộ “ thực sự rất kỳ lạ, nó là một phần tài liệu của Đảng, đây chính là bản báo cáo mua với cái giá rất cao từ một thành viên đã chết trong đội ngũ khảo cổ.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi hiểu ra được, người đã chết này, chính là người đầu tiên đi vào trong cổ mộ ở Tây Sa, chính là hắn đã mang theo tư liệu quan trọng nhất của nhóm. Sau đó, tai mắt của công ty đem thông tin này báo lại cho Cầu Đức Khảo – tình hình lúc đó, chắc là lợi dụng trên mặt biển không có ánh sáng, thuyền của Cầu Đức Khảo giả mạo thành thuyền của tổ chức, nên mới lấy được những tài liệu này.
Tiếp đó, Cầu Đức Khảo đem phần tài liệu này giao lại cho Giải Liên Hoàn, vì thế mới có sự kiện ở Tây Sa mà Tam Thúc nói lần đó.
Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy có một việc kì lạ — đó là Cầu Đức Khảo làm như thế nào mà lại có được những tư liệu nội bộ Tây Sa này, vì vậy có thể giải thích rằng.
Xem ra, thói quen của tổ chức này là: Trước tiên cho người của mình đi vào trong cổ mộ thăm dò trước, xem có thể trực tiếp thu được tư liệu hay không, còn nếu không được, liền đem tất cả tư liệu mình có được lấy ra giao cho đội khảo cổ, làm cho đội khảo cổ tiến vào trong để thăm dò lần thứ hai.
Còn có một thông tin đặc biệt quan trọng, là năm đó chú Ba lừa Cầu Đức Khảo mục đích là khiến cho ông ta ra sức bỏ tiền, còn có sử dụng một cái tín vật, tín vật này chính là “khối sắt”.
Thứ này nằm trong sư kiện Ba Nãi năm đó, từ trong Ba Nãi mang ra mấy cái rương để những “khối sắt” này. Chú Ba lấy “khối sắt” để chứng minh là chú ấy đang có toàn bộ tư liệu ở Ba Nãi lúc đó, lấy nó trao đổi để có được chi phí lần đi Tây Sa.
Tôi tạm thời không biết vì sao chú Ba lại có được “khối sắt” này, nhưng mà có thể nhận ra là chú đã chiếm được, vậy phía sau chuyện này còn có một số hành động mà tôi chắc chắn không biết.
Có một phần hồ sơ làm cho tôi cảm thấy nghi hoặc, nhưng tôi sẽ chỉ nói những phần quan trọng thôi. Tập hồ sơ này, chỉ có một đề tài: Điều tra đặc biệt về vùng lân cận chỗ ở của Ngô Tam Tỉnh.
Hồ sơ không có phần nội dung cụ thể, ở trên phong bì của tập hồ sơ, có chữ tiếng Anh “Không cần thông qua”.
Người làm tập hồ sơ dự án này, lại là A Ninh, chữ tiếng Anh của A Ninh phải thật lâu sau đó tôi mới có thể nhận ra được.
Dự án của A Ninh là, sẽ tiến hành điều tra những vùng lân cận nơi ở của chú Ba, vì sao phải làm như vậy? Chẳng lẽ quanh chỗ chú Ba ở đều có cổ mộ sao? Trong trí nhớ của tôi A Ninh chính là một cô gái rất chuyên nghiệp và đáng tin cậy, cô ấy không có khả năng làm ra một dự án không có chút giá trị nào, cô ấy làm dự án này hẳn là có múc đích nào đó.
Tôi nhìn nhìn ngày tháng ghi trên đó, chắc là trước khi chúng tôi lần đầu tiên xuống đất. Hiển nhiên, đối với chú Ba của tôi, công ty Cầu Đức Khảo đã bắt đầu theo dõi từ lâu rồi.
Chỉ có điều, trong hệ thống của công ty chuyên nghiệp ở nước ngoài, tài chính và hội đồng quản trị luôn luôn đứng đầu, cái đề án này tất nhiên không có được thực thi.
Tôi tựa đầu vào ghế, một bên vừa hút thuốc một bên vừa suy nghĩ, lại hoàn toàn không có chút khái niệm nào. Tôi đi lên mái nhà cửa hàng của chú Ba, nhìn quanh bốn phía.
Cửa hàng của chú nằm ở một chỗ tập trung rất nhiều nhà ở của nông dân, bốn phía hoàn toàn là nhà ở của nông dân có đủ loại, phần lớn đều đã khá cũ kỹ. Ở một chỗ như vậy, làm gì có cái vùng đất nào đáng nói, ngay cả mặt đất còn không thể nhìn thấy đươc nữa mà.
Nếu có thể xem được tập hồ sơ nói cụ thể về việc này, nói không chừng tôi còn có thể đoán được chuyện này là có ý nghĩa gì, tiếc là, hiện tại chỉ có thể suy đoán chứ không hề có bất kì hướng đi nào như vậy.
Tôi tự mình cân nhắc một lí do đại khái là, không chắc rằng là do A Ninh cảm thấy xung quanh cửa hàng của chú Ba có thể có cổ mộ. Rất nhiều trộm mộ tặc thường lựa chọn chỗ ở, mới nhìn qua là muốn mở một cửa hàng nhỏ làm ăn rồi, nhưng mà trên thực tế có lẽ chỉ là để che đậy mà thôi, ở bên dưới đào rất thông đạo trộm mộ. Hơn nữa, với kiểu người điên như chú Ba, nếu trong lòng đất thật sự có đủ loại bảo bối đáng giá, rất có thể kế hoạch đào địa đạo của chú sẽ tiến hành liên tục vài năm chứ không ít gì.
Ngoại trừ lần đó ra, trong hồ sơ còn có một lượng lớn thông tin, có thể bổ sung thêm một tin tức mà tôi có được trước đây. Sau khi tôi xem hết tất cả hồ sở, có rất nhiều chuyện còn mơ hồ lúc này mới có thể khẳng định lại được, nhưng mấy cái này cũng không quá quan trọng gì.
Trong đó vẫn còn một số thông tin ghi bằng tiếng Anh nên thực sự là quá khó đọc, tôi xem không hiểu lắm. Tôi mới đem phần hồ sơ bằng tiếng Anh này chia ra gửi cho mấy người bạn thân giỏi tiếng Anh của mình, nhờ bọn họ dịch lại rồi kiểm tra lại cẩn thận giúp tôi luôn. Tất cả những thao tác này, đều là được làm ở trên máy tính của tôi, thế nhưng lượng văn bản thực sự quá nhiều, tôi chỉ có một cái màn hình thì rất khó để làm xong thuận lợi được.
Lúc này tôi mới nghĩ tới, ở đây chú Ba có một cái máy tính. Tôi liền lấy máy tính mở ra, dùng đĩa mềm (máy tính) chép các văn bản qua, tiến hành đối chiếu mà làm.
Trong lúc tôi đang làm việc này, tôi phát hiện có một chuyện rất kỳ lạ, ở trên màn hình hai máy tính, trong đó có rất nhiều văn bản có chi tiết không giống nhau. Tôi liền mở những văn bản của A Ninh lúc nãy vừa xem, ở trên máy tính chú Ba, thì ra so với lúc nãy thì lại có dư ra một trang nữa, lúc trước thì trên màn hình chỉ có một trang, mà ở trong máy tính chú Ba, lại có tới hai trang.
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, mở ra xem thử, liền phát hiện trang này có tên là trang thuyết minh, hệ thống của thuyết minh trang này đã rất cũ, không thể hiển thị ra toàn bộ trang bìa được.
Chẳng lẽ, bên trong …… hồ sơ này còn có cái gì kỳ quái sao? Ngay tức khắc tôi liền giật mình một cái, nhớ ra có rất nhiều tập tin đã được mã hóa, chỉ khi nào ở trên máy tính riêng mới có thể hiện ra được tất cả các trang trong tập tin. Còn khi hiện thị trên một máy tính khác, thì người đó chỉ có thể coi được vài trang, những trang có thông tin quan trọng sẽ không hiện ra được.
Lòng tôi nói, xem ra phải tìm cao thủ đến xử lý chuyện này thôi, tôi khẳng định bản thân mình không có khả năng làm được chuyện này. Tôi liền tắt máy tính, ở trong đầu điểm lại vài lần, phát hiện tôi ở Hàng Châu thực sự không có biết bao nhiêu người giỏi về máy tính. Nhưng ở vùng Tế Nam cũng có một người bạn thân giỏi về cái này, là một người bạn học thời đại học, chỉ có điều, nếu đặc biệt gọi cậu ta tới đây hình như là quá khoa trương, thôi thì tốt hơn hết tìm vài người quen ở Hàng Châu có thể tin tưởng được là ổn thôi.