Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đàm Trình nằm trên sàn đá trong mộ thất, sắc mặt chuyển sang xanh trắng, giống như một người đã chết. Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy cậu hô hấp, tuy rằng không khí hít vào thở ra khí rất ít……

Mộ thất im ắng, Túc Cảnh Mặc đứng trước Đàm Trình, cứ như thế rũ mắt cúi đầu chăm chú nhìn Đàm Trình đang hôn mê.

Đàm Trình có lẽ đang lạnh lắm. Nhưng mà…..

Chung quanh Đại Mộ, cái Đại Mộ tràn ngập những thứ đã chết này, không có một thứ gì có thể sưởi ấm.

Túc Cảnh Mặc nhíu mày ngồi xổm xuống, dùng ngón tay lạnh băng chạm vào gò má Đàm Trình. Đầu ngón tay lại không có cảm giác được cảm giác ấm áp mọi ngày, mà chỉ có nhiệt độ lạnh lẽo giống hệt như y……

Túc Cảnh Mặc không thích như vậy. Đàm Trình thế này, như là đã chết đi, không nói chuyện với y, cũng sẽ không đáp lại tình cảm của y nữa……

Ngón tay Túc Cảnh Mặc đột nhiên thu trở về, chậm rãi siết chặt thành quyền.

Không biết vì sao, trong nháy mắt này, một loại cảm giác đau đớn khó có thể miêu tả làm ngực Túc Cảnh Mặc nhói đau lên……

“Nói ngươi ngốc, ngươi lại là thật khờ.”

Túc Cảnh Mặc chậm rãi nằm xuống bên cạnh Đàm Trình, nghiêng người nhìn sườn mặt cậu: “Ngươi sẽ chết, ngươi biết hay không?”

“Chết rồi thì không còn gì nữa…… Không màng công ơn cha mẹ dưỡng dục, tự tiện vứt bỏ mạng sống của mình, đồ bất hiếu……”

Mộ thất im ắng, không ai trả lời, nhưng Túc Cảnh Mặc vẫn chậm rãi nói như cũ:

“Thời gian của ta đã sắp hết, chưa đến mười ngày, thế gian này sẽ không có ta nữa……” Túc Cảnh Mặc giơ tay nhẹ nhàng đặt lên hông Đàm Trình, “Cũng không biết, đến lúc đó ngươi có thể hay không……”

Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc bỗng dưng cười khẽ, “Sợ là sẽ không……”

“Ngươi đó, đã biết là đường chết, mà vẫn cứ đâm đầu vào. Ta giấu diếm ngươi nhiều như vậy, ngươi lại chẳng hỏi lấy một câu.”

“Ngươi có biết, ta lừa ngươi nhiều đến thế nào không?”

“Từ lúc bắt đầu ta đã biết ngươi chính là mấu chốt để giải trận pháp Đại Mộ này, bởi vì, ta có thể cảm giác bất kỳ kẻ nào xâm nhập, lại không cảm giác được ngươi.”

“Đại mộ này do ta xây, trận pháp làm hồn phách bất diệt cũng là ta nhờ Đại sư Hư Vân thiết hạ, đại sư Hư Vân chính là người họ Đường…… Giống như vận mệnh đã được định sẵn, ngươi xuất hiện, người của gia tộc họ Đường xuất hiện, giống như muốn đánh nát chấm niệm ngàn năm của ta. Trời cao muốn tiêu diệt dấu vết của Đại Tự, nhưng Đàm Trình, ta không đồng ý! Túc Cảnh Mặc hít sâu một hơi, nhắm hai mắt,

“Cho nên, ta muốn giết ngươi, chỉ cần ngươi chết, hồn phách bị giam trong Đại Mộ này, là có thể bảo toàn tàn lưu của Đại Tự …….”

“…… Nhưng, ta cũng không biết, vì sao lúc ấy ta lại thả ngươi, còn cho ngươi ăn tụ hồn hoàn Hư Vân đưa cho ta……” Nói không biết, nhưng trong lòng Túc Cảnh Mặc vẫn rất rõ ràng, lúc ấy y tha cho Đàm Trình, chỉ vì Đàm Trình đã gọi tên y trước khi chết, làm y hoảng hốt nhớ lại, hơn một ngàn năm trước, khi y ngã xuống, cũng có người gọi tên y như thế…… bi thương như thế……

“Cứu ngươi…… Cũng là hại ngươi, thứ thuốc đó ăn vào có thể tục mệnh, nhưng cũng có thể giết chết ngươi…… Ngươi có biết không, ta từng hối hận khi cứu ngươi, nhưng đôi mắt của ngươi vẫn cứ nhìn ta như thế.”

“Cái lần những tên đạo tặc nho nhỏ kia đến quấy phá trận pháp, ta biết ngươi đang ở gần đó, bèn giả vờ như trúng kế, ngươi thật sự đã lao ra che chở ta, mà hồn phách của ngươi sẽ phải bị kéo xuống bát hàn địa ngục, vĩnh thế không được đầu thai…… Ngay cả thần linh cũng phải nề hà ta, ứng đối những quỷ quái nho nhỏ kia, sao có thể không được? Nhưng, vẫn là tên Khúc Chí Văn kia làm hỏng mọi chuyện……”

“Nhưng rất nhanh, ta phát hiện đại nạn của ta sắp đến, không thể chống đỡ tiếp Đại Mộ này nữa. Lúc ấy ta còn mừng thầm, may không để ngươi chết sớm như thế, vì nói thật, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có mỗi một mình ngươi, cảm tính như thế, ngốc như thế, nguyện ý thế thân ta bị giam cầm trong ngôi mộ này mãi mãi…… Chỉ vì không muốn cho ngàn năm gìn giữ của ta sụp đổ.”

Không biết khi nào, Túc Cảnh Mặc đã nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Đàm Trình, rúc vào cậu, trong mộ chẳng biết có gió nhẹ từ đâu, hơi hơi lay lọn tóc trên trán Đàm Trình.

Túc Cảnh Mặc cong khóe môi, nhìn trán Đàm Trình, không nhin được dùng ngón tay nhẹ đùa giỡn sợi tóc bị gió thổi kia. 

“Túc Cảnh Mặc ta, từ trước đến nay luôn là một kẻ vô tâm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, đến tận bây giờ, ta cũng chưa từng hối hận điều gì ta đã làm khi ta còn sống…… Chỉ là Ngũ đệ của ta có một lần nói với ta rằng, ta nhìn như một người có tình nghĩa, nhưng lại là một kẻ vô tâm nhất. Hắn nói ta tưởng ta hiểu thấu lòng ta, nhưng hắn thấy, ngay cả ta ta cũng không tự nhìn thấy được, chứ đừng nói gì đến trái tim. Ta vẫn luôn không để bụng chuyện này, nhưng không lâu trước đó, ta lại bỗng nhiên ngộ ra.” 

Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc chống cằm, nằm nghiêng, chăm chú nhìn Đàm Trình, một lát sau, y vươn mình hôn xuống môi Đàm Trình một nụ hôn.

“Ta cũng không sợ hãi bất kỳ kẻ nào biết ý đồ của ta, càng không sợ kẻ thù biết, bởi vì ta luôn có biện pháp làm đối phương phải thần phục.”

Hơi cảm nhận hơi thở sạch sẽ trên người Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cười nói: “Chỉ là ta lại không phát hiện, từ lúc ta có ý giấu diếm ngươi, ta đã bị trói buộc. Năm đó ta thưởng thức Lâm Thanh, cũng không che giấu ý muốn có được Ngột Cốt…… Nhưng đối với ngươi ta lại che dấu, ngươi biết vì sao không?”

Túc Cảnh Mặc nhẹ dán cánh môi bên tai Đàm Trình, thủ thỉ: “Ngay cả hiện giờ, những lời này ta cũng chỉ dám nói khi ngươi hôn mê, là vì ta sợ hãi…..”

“Túc Cảnh Mặc ta lần đầu tiên sợ hãi…… Ta nhận ra điều này khi cái tên ‘Túc Cảnh Nghiên’ kia nói cho ngươi ta lợi dụng ngươi từ đầu đến cuối, ta sợ ngươi chất vấn ta, những cái đó phải sự thật hay không……

“Ta, lùi bước, Đàm Trình, ta thế mà lại sợ hãi ngươi nói…… Nói…… Nói ngươi hối hận khi đã yêu ta……”

“Lúc ở bên ngoài, ngươi nói, ‘một bên đã tình nguyện, dù có đánh cuộc thì cũng phải chịu thua’.” Túc Cảnh Mặc nhắm mắt, lâu thật lâu mới tiếp tục nói:

“Đàm Trình, ngươi đánh cuộc thắng.”

Giọng nói thanh lãnh vờn quanh mộ thất trống trải, mang theo một chút cam lòng, mang theo chút gì lạnh lẽo.

“Ngươi mau tỉnh lại đi. Không phải ngươi nói muốn cùng ta đi ngắm phong đỏ sao?”

Những kẻ bên ngoài mộ đang làm gì, Túc Cảnh Mặc không quan tâm, mà thời gian đã qua bao lâu, y cũng không rõ lắm, chỉ cứ nằm như thế, lẳng lặng nhìn Đàm Trình bên cạnh, nhìn dáng vẻ Đàm Trình trầm miên.

Y là quỷ hồn, không cần nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu rồi, chỉ khi phát hiện cánh tay mình không thể chạm vào Đàm Trình được nữa, y mới chú ý tới, có lẽ đã qua mấy ngày rồi…..

Tên đó hẳn là đứng ngồi không yên mới đúng.

Đang nghĩ ngợi Túc Cảnh Mặc đột nhiên cảm giác được một trận chấn động rung chuyển, không phải từ bản thân ngôi mộ, mà là tác động bên ngoài đến trận pháp ở góc Đông Nam của ngôi mộ. Sau khi chấn động kết thúc, Túc Cảnh Mặc nhìn cánh tay trái bỗng dưng biến mất, nhíu mày.

Theo như lời Hư Vân nói, trận pháp Đại Mộ sẽ hợp lại làm một với hồn phách của y, trận pháp bị diệt, thì hồn của y cũng sẽ tiêu vong, xem ra trận pháp ở góc Đông Nam đã bị phá rồi……

Hậu nhân Đường gia cũng có bản lĩnh thật, qua hơn ngàn năm nhưng huyết mạch kia vẫn còn tồn tại như vậy……

Nghĩ đến cách dòng họ nhà Đường kéo dài dòng máu thuần chủng, Túc Cảnh Mặc cười cười, đó là lý do Hư Vân phải chọn cách xuất gia……

Loạn luân cận huyết…… Dù là ai cũng sẽ không chịu nổi.

Có lẽ đã đến lúc ra ngoài gặp lão bằng hữu rồi……

Đúng như Túc Cảnh Mặc đoán, một góc trận pháp Đại Mộ phía Đông Nam dưới sự trợ giúp của Khúc Chí Văn đã giải khai.

Nhìn một góc núi ầm ầm sụp xuống vì mất đi trận pháp, Khúc Chí Văn cảm thấy rất khó miêu tả bằng lời, Trận thuật pháp của tổ tiên nhà Đường này thật sự quà đáng sợ, chỉ cần phá nó ra tất cả mọi thứ sẽ tan biến đi mất. Vừa nãy một góc núi sụp xuống, lộ ra những bảo vật bồi táng của Đại Mộ, trong tích tắc cũng hóa thành cát bụi. 

(các bạn cứ tưởng tượng giống như Thanos búng tay..)

Dù Khúc Chí Văn không si mê khảo cổ như Đàm Trình, cũng biết đây là tổn thất lớn thế nào, vài thứ kia thời cổ nó cũng là trân bảo, càng miễn bàn hơn một ngàn năm sau cộng thêm giá trị lịch sử, nó vô giá đến thế nào….

Nhìn Lý Quốc Hiền bị trói chặt tay chân trơ mắt nhìn những cổ vật biến mất mà không thể làm gì được, khóc váng lên liên tục, Khúc Chí Văn đi đến trước mặt Đường Gia Minh, “Anh cột ông ta ở đó làm gì? Cho ông ta khóc rống đến chết hả?”

Đường Gia Minh liếc Khúc Chí Văn, lộ ra một nụ cười quái đản: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Lý Quốc Hiền thật sự là một kẻ quý trọng cổ vật, nên bắt ông ta nhìn những cỗ vật bị tan biến cũng tốt, sau đó đến khi ta có Ngột Cốt rồi thì giết ông ta sau!”

Khúc Chí Văn không nói nữa, nói đến cùng Đường Gia Minh chỉ là hợp tác với cậu, còn Đường Gia Minh cụ thể muốn làm gì, hay thù oán của Lý Quốc Hiền và Đường Gia Minh cậu không quan tâm, mà cũng không muốn quan tâm.

“Tụi mày rốt cuộc là ai! Tại sao lại biết Ngột Cốt! Lại còn có biết cách phá trận pháp này!”

“Là ai? Ông hỏi tôi là ai?” Đường Gia Minh gầy trơ xương cười lên man rợ, thoạt nhìn như một bộ xương khô dữ tợn: “Lý Quốc Hiền, tôi đi theo phụ giúp ông bao nhiêu năm rồi,mà ông không thể nhận ra tôi? Tốt xấu gì Đàm Trình còn có thể nhận ra tôi từ giọng nói.”

“Giọng nói?” Lý Quốc Hiền nghi hoặc nói, một hồi lâu mới trợn trừng mắt: “Mày… mày…. chẳng lẽ mày là Đường Gia Minh!?”

“Đúng vậy, thầy Lý à, tôi chính là Đường Gia Minh,”

“Sao có thể! Đường Gia Minh sao lại xuất hiện ở đây, chẳng phải đã xin nghỉ về nhà…… Không không không, Đường Gia Minh sao lại có thuật pháp, còn biết giải cả trận pháp Đại Mộ!”

“Có gì không thể,” Đường Gia Minh nhìn Lý Quốc Hiền, nở nụ cười, “Mấy ác mộng dạo gần đây sao rồi? Nếm trải lần nữa dư vị mười năm trước, rồi bị anh em lấy mạng cảm giác thế nào?”

Lý Quốc Hiền trắng bệch mặt: “Là mày giở trò quỷ?! sao mày biết được những chuyện đó! Không thể có người nào khác biết được!”

“À ha? Không hẳn là thế đâu,” Đường Gia Minh quái gở nói: “Ông trời biết rất rõ đó, còn sắp xếp cho tôi đi lấy mạng của ông.”

“Không, không đúng,” Lý Quốc Hiền tuy bị bóng đè đến rối loạn tinh thần, nhưng lão ta cũng không phải kẻ ngốc. Chuyện trong mơ lão ta thấy có cái đúng cái sai, những cảnh trong mộ như cường điệu hóa sự kinh dị lên, không giống với cảnh thật sự lúc đó, nhưng tình trạng chết đi của đoàn người thì lại giống…… Nếu đúng là do Đường Gia Minh làm, vậy thì Đường Gia Minh chỉ biết qua cách họ chết, chứ không biết trong mộ thật sự đã xảy ra chuyện gì…..

Mà năm đó, ra khỏi cổ mộ chỉ có hai người, còn lại đều bỏ mạng, nhưng trong hai người đó, một là lão, người còn lại sau đó cũng chết……

“Mày… Có quan hệ gì với Tề Thắng Khang?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện