Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tuy nói khoa học kỹ thuật thời cổ không bằng hiện nay, nhưng có những kỹ thuật của người xưa chúng ta không thể chạm đến được, người học khảo cổ dĩ nhiên sẽ không bao giờ cho rằng cổ nhân ngu dốt. Nếu ngu dốt, làm sao có thể đem Trung Hoa đại lục đẩy lên đến đỉnh, trở thành quốc gia cường thịnh nhất, mà ngay cả xã hội đương đại vẫn đang không thể thực hiện được…
Tự cổ chí kim có rất nhiều người tài, nên hơn một nghìn năm, không thể chỉ có mỗi bọn cậu phát hiện ra sự kì lạ, không thể chỉ có mỗi bọn cậu là nhận ra có một đoạn lịch sử biến mất trong mắt tất cả mọi người được.
Những suy đoán vô căn cứ không thể viết vào chính sử khi chưa có bằng chứng, nhưng có thể được truyền lại bằng dã sử. Nhưng triều đại bí ẩn biến mất này hoàn toàn không có bất kỳ cái gì đề cập đến, không có một ghi chép nào. Có lẽ thời cổ có người đã suy đoán, chỉ vì không có bằng chứng nên không thể trực tiếp viết ra, chỉ có thể mượn hai câu thơ kia diễn tả giả thiết của mình.
Đàm Trình kể vắn tắt suy luận của mình cho Ngô Hải: “Bình Dao hẳn là đã từng là đô thành của Đại Tự. Nói chung các khu hoàng lăng của đế vương đều ở gần kinh thành khi ấy, nhưng thôn Ninh Hóa chúng ta chỉ phát hiện một lăng Đế Vương, và một …… lăng Hoàng Hậu…..” Đàm Trình khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Chỉ có một lăng mộ thì đương nhiên không phải là khu hoàng lăng rồi.”
Ngô Hải cúi đầu nhíu mày suy nghĩ một lúc, mới tiếp tục hỏi:
“Cậu đang nghi ngờ ở Bình Dao còn một khu lăng mộ của Đại Tự, nên muốn tìm xem có dấu vết nào không phải không? Nhưng mà Bình Dao rộng thế này, toàn bộ huyện thành gần sông Phần cũng đến mấy trăm km vuông, biết tìm làm sao? Hơn nữa cậu nhìn kiến trúc của đại mộ thôn Ninh Hóa cũng biết rồi đó, triều đại này lấy núi làm lăng, xây dựng trong lòng núi, chứ không phải dạng lăng tẩm phúc thổ.”
Chính xác so với lăng tẩm phúc thổ, lăng tẩm khoét núi để xây khó tìm hơn nhiều. Lăng phúc thổ xây dựng ở một nơi rộng rãi thoáng mát, sau đó phủ đất lên. Thời gian trôi đi cây cối mọc lên, nhìn sẽ giống như một gò đất hay núi nhỏ bình thường. Nhưng người có kiến thức khảo cổ nếu ở thung lũng hay đồng bằng mà thấy một triền núi gồ lên đột ngột không có quy luật nào thì có thể kết luận ngay đó là một lăng tẩm.
Nhưng lăng mộ tạc núi thì dựa vào núi thiên nhiên để xây, giấu mình giữa những ngọn núi. Tuy cậu và Ngô Hải có công cụ nhưng cũng không thể dò ra lăng mộ trong những ngọn núi tự nhiên được.
Bản đồ Túc Cảnh Mặc cho cậu khá cụ thể, cũng có thể giúp cậu khoanh vùng phạm vi, nhưng những ngọn núi y vẽ Đàm Trình đối chiếu bản đồ địa hình Bình Dao lại không tìm thấy.
Thật ra cũng không có gì ngạc nhiên, hơn một ngàn năm rồi, đặc biệt là 100 năm đổ lại khi mà con người khai phá thiên nhiên nhiều nhất, nổ núi xây quốc lộ, san bằng núi để xây khu dân cư…… Những ngọn núi từng là mốc để căn cứ giờ cũng không còn nữa.
“Đến đó rồi tính, cái ly đồng Ngụy Bác Phi mua được mà cậu xem ảnh lúc trên tàu ấy, cũng nhìn ra được nó là vật bồi táng đúng không. Có thể suy ra đã có bọn trộm mộ đột nhập vào lăng tẩm, nên tôi nghĩ hai chúng ta cũng có thể làm được.”
“Cậu muốn vào mộ bằng đường hầm đào của mấy tên trộm mộ à?”
Đàm Trình cười đáp: “Dĩ nhiên rồi, không đi đường đó chẳng lẽ quang minh chính đại đi cửa trước? Cửa vào đại mộ ở thôn Ninh Hóa bị chèn đá kín cả. Nếu lăng bên này cũng như thế, chỉ có hai chúng ta thì không làm nổi đâu.”
Ngô Hải cũng nhịn không được cười: “Ha ha, vậy chúng ta trông cũng chẳng khác gì dân trộm mộ. Thôi được rồi, vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây, này tôi chỉ biết nghe theo cậu thôi. Đại Mộ kia lúc tôi vào cũng chưa kịp xem cái gì, chỉ lo kéo cậu chạy trốn, nên cũng không biết bên trong ra thế nào.”
Nhắc tới lần đó, Đàm Trình liền nghĩ ngay đến chuyện Túc Cảnh Mặc nói Đường Gia Minh nhìn thấy y. Đàm Trình thật sự chưa bao giờ cảm thấy yên tâm, nhưng Túc Cảnh Mặc nói cậu lo lắng cũng vô ích, thứ duy nhất cậu có thể hỗ trợ là điều tra sự tình bên này. Giờ chỉ hy vọng bên này có thể kết thúc sớm một chút, để cậu mau trở về.
Nghĩ như vậy, Đàm Trình thở nhẹ một hơi, “Cách Bình Dao 4km về phía tây có một trấn tên Trung Đô, trấn này này có vị trí gần sông Phần, cũng khá khớp với bản đồ cổ miêu tả. Tôi định qua đó xem sao, nhưng mà tôi muốn ghé chợ đồ cổ ở trấn Trương Lan hướng Tây Nam Bình Dao này xem thử một vòng trước.”
(trấn Trung Đô cũng như thôn Ninh Hóa là địa danh giả lập nhé)
Bình dao là thành cổ, nên chợ đồ cổ cũng rất nhiều. Nhưng chợ đồ cổ bên trấn cổ Trương Lan thì lại là chợ đồ cổ to và nổi tiếng nhất, với rất nhiều các cổ vật từ khắp nơi. Chỉ là đa số trong đó đều là hàng giả, nhưng đôi khi cũng có thể mua được vài món thật sự quý. Đàm Trình muốn thử xem cậu có may mắn trông thấy cổ vật nào thời Đại Tự hay không.
Hiểu ý Đàm Trình, Ngô Hải cũng gật đầu, “Vậy đi thôi, hy vọng có thể tìm thấy thứ gì hữu ích.”
Chợ đồ cổ ở Trương Lan cách cổ thành Bình Dao rất gần, quốc khánh đông khách, xe taxi không buồn nhận cuốc, nên Đàm Trình chỉ có thể bắt một chiếc xe dù 15 tệ đi đến.
Chợ đồ cổ ở trấn Trương Lan (*) khá lớn, kiến trúc giả cổ ba tầng lầu, ngoài các cửa hàng thực phẩm đặc sản nằm gần cổng, thì còn lại hầu như chỉ là cửa hàng đồ cổ. Giữa các dãy cửa hàng là đường đi khá rộng, nhưng ven đường này đều bị những người bán rong trải bạt chiếm cứ. Còn lòng đường cũng đầy những du khách, những người săn ‘hàng độc’ đến chật như nêm cối. Bước vào một bước là Đàm Trình đã muốn đầu váng mắt hoa vì những tiếng rao hàng, tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt. Thời tiết còn nóng, người chen chúc trong đây hầu như toàn đàn ông, mùi mồ hôi chua loét bốc lên phát huy toàn bộ sức mạnh dưới ánh mặt trời.
“Vãi chưởng!” Biển người trước mặt làm Ngô Hải phải trợn mắt há hốc mồm, “Không ngờ cũng có nhiều người thích chơi đồ cổ đến thế.”
Đàm Trình nhìn nhìn một người đàn ông đang ngồi xổm trước một bạt trải đầy các món đồ thượng vàng hạ cám, săm soi một lọ hít (**), nghe người bán giới thiệu đây là lọ hít thời Càn Long giá 1000 tệ (3.5 triệu) thì gật gật đầu, có vẻ khá thích lọ thuốc này.
(**) Lọ hít thuốc, cái này bé cỡ 10cm đổ lại thôi. Dùng để hít thuốc lá dạng bột.
Đàm Trình lắc lắc đầu: “E là chỉ đến cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
Lọ hít trong tay người đàn ông có bề mặt chạm khắc mịn và đẹp, nhưng phần giữa rất thô, phần đáy thì rõ là có dấu vết làm cũ. Liếc sơ cũng biết là hàng giả, ra mấy cửa hàng thủ công mỹ nghệ bỏ 20 tệ cũng mua được. Chưa kể đồ thời Càn Long sao lại ở Sơn Tây. Không phải không có, nhưng đại đa số vẫn ở Bắc Kinh. Lên mạng tra một phát là biết trấn trương Lan đa số là cổ vật thời Ngụy Tấn….
Ngô Hải đảo mắt ra xung quanh nhìn nhìn, cũng tán đồng: “Đúng thật. Chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ.”
Cái câu “muốn biết ngọc thật ngọc giả, sờ vào là biết” thật ra cũng áp dụng được cho những người học khảo cổ như bọn cậu. Làm ngành khảo cổ lâu năm, tuy cổ vật khai quật lên đều là của ‘quốc gia’, mình chẳng sở hữu cái nào, nhưng dù gì cũng toàn sờ qua đồ thật, nhiều năm tích lũy, hoa văn, cảm giác hình dáng cũng ăn sâu vào máu. Rất nhiều thứ đúng là chỉ cần liếc mắt cũng biết thật giả.
Chợ rất đông, mà xem loại đồ này rất mất thời gian, nên tốc độ di chuyển của dòng người cực kỳ thong thả, Nhưng mà Đàm Trình cũng không nóng nảy, tốc độ này cũng tiện cho cậu tìm thứ muốn tìm.
Khoảng một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Đàm Trình và Ngô Hải đi cũng chưa đến 50m. Họ cũng thấy vài món cổ vật chất lượng rất tốt.
Đàm Trình và Ngô Hải chắc chắn không đánh giá sai. Nhưng bọn cậu hiểu việc không có nghĩa người bán ngu ngốc, trong cái mớ thượng vàng hạ cám kia cái nào thật cái nào giả chả nhẽ họ không biết, cứ phải đánh mắt liếc qua góc đó, sợ tên trộm nào cuỗm đi mất.
Đàm Trình chợt thấy một cây trâm bằng ngọc bích đen, chạm khắc rất tinh, chất ngọc cũng ôn nhuận, độ bóng nhu hòa. Mộc mạc sạch sẽ và tinh tinh tế, không có quá nhiều hoa văn họa tiết, cây trâm chỉ vài nét lượn để vẽ lên một đóa quân tử lan màu đen, mà màu đen tuyền thuần túy ôn nhuận kia lại làm Đàm Trình nghĩ đến người có chữ Mặc trong tên kia.
(*) Minh họa
Ngọc bích đen, hay còn gọi là phỉ thúy đen, rọi đèn vào ngọc sẽ lộ ra màu xanh lá. Ở ánh sáng tự nhiên, ngọc bích đen tốt có thuần màu đen đậm.
Đây là đồ thật, tuy không phải là năm hai thời Minh Hồng Vũ như người bán nói.
“20.000 tệ quá đắt, đây chỉ là đồ cuối nhà Thanh, cũng chỉ khoảng hơn trăm năm, không phải cổ vật quý.”
Ông trung niên bán hàng cũng biết bọn cậu trông trẻ nhưng rất hiểu biết, nói ngắn gọn: “Cậu xem đi, đây là ngọc tinh chất rất là quý đó. Tôi không có nói thách cậu đâu, này là đồ thật, không mua bỏ xuống là có người mua liền đó.”
Đàm Trình nhìn người bán đang dùng phép kích tướng, cười nói: “Ngọc bích đen không được ưa chuộng như ngọc bích xanh và trắng. Rất ít người thích nó, nếu chú bán được thì tốt rồi.” Nói tới đây Đàm Trình thả cây trâm xuống đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Ê nè, từ từ!” Người đàn ông trung niên kia đúng là từ sáng đến giờ chưa bán được món nào, cây trâm này lúc trước thấy là đồ thật ông ta mới bỏ hẳn 2000 tệ để mua, chỉ là ngọc bích đen khó bán, cây trâm này bày ra lâu rồi mà chẳng ai hỏi tới, còn mấy pha lê giả phỉ thúy thì bán đi đều đều…
“Vậy 10.000 tệ.” Thôi bán được thì bán đi, dù gì ngọc bích đen để cũng khó ai mua.
Đàm Trình vẫn cười nhìn người bán.
“6000 tệ. Không bớt được nữa đâu.”
“2500 tệ.” Đàm Trình nói giá xong thì bước lại gần sạp hàng: “Chú bán cho cháu đi, cháu có thể giúp chú phân biệt hàng thật hàng giả trong đống đồ này.”
Lời này thật đúng là làm người đàn ông trung niên cũng hơi dao động, ông ta nhận ra hai thanh niên này hiểu biết rất nhiều, thậm chí còn sành sỏi hơn cả ông ta, nói không chừng còn nhìn ra sạp hàng mình có gì quý giá……
Nghĩ nghĩ thôi bán cây trâm cũng lời được 500 tệ, người đàn ông gật đầu, “Thôi được rồi, gần đây tôi mua được một vật này, cậu xem giùm tôi thử.” Nói đoạn, người đàn ông lôi từ mông ghế ra một cái hộp, lấy một cái nhẫn ban chỉ bằng ngọc, cẩn thận cầm lên, hỏi:
“Cậu nhìn hộ tôi thứ này giá trị bao nhiêu được không? Tôi nhìn ra niên đại nhưng mà hoa văn thì không giống triều đại lúc ấy, có khi nào hàng giả không?”
Nhẫn ban chỉ ngọc toàn thân sáng trong, có vài vết nứt bị bùn đất thẩm thấu vào, bên ngoài nhẫn có điêu khắc long văn……
Nhưng cái làm Đàm Trình kinh ngạc không phải chuyện nhẫn ngọc ban chỉ thật hay giả, mà là chiếc nhẫn này y như đúc với chiếc nhẫn Túc Cảnh Mặc đeo trên ngón cái…..
Tác giả có lời muốn nói: Đàm Trình, không phải là……… ( oh no!)
—
Huhu thích chi tiết cây trâm quá, hình mẫu người chồng chuẩn mực đi công tác vẫn luôn nhớ mua quà về cho vợ…… 2500 tệ cũng gần 9 triệu á =]]]
Danh sách chương