Chuyển ngữ: Andrew Pastel

“Đã xảy ra chuyện gì?” Túc Cảnh Mặc chậm rãi xoay người nhìn thẳng Khúc Chí Văn, “Sao ngươi biết, Đàm Trình……. Xảy ra chuyện? Mà trẫm vì sao phải tin ngươi?”

Không dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, đây là yếu tố cơ bản để Túc Cảnh Mặc bảo vệ mạng sống của mình lúc sinh thời, đảo mắt đánh giá Khúc Chí Văn, huống chi kẻ này lại có huyền hoàng pháp thuật, Túc Cảnh Mặc giờ chỉ là quỷ hồn, người như vậy đối với y thật sự nguy hiểm. Mà lời Khúc Chí Văn còn chưa biết thật hay không, Túc Cảnh Mặc dĩ nhiên sẽ không lập tức tin ngay.

Khúc Chí Văn lắc lắc đầu, “Tôi không có gì chứng minh Đàm Trình thật sự đang nguy hiểm cả, cũng không biết cậu ta gặp phải cái gì ở  Sơn Tây. Khương Bình, cũng là bộ khoái thời đại này, nhận được tin báo từ đồng nghiệp của anh ta, giờ đang qua bên ấy, tình hình cụ thể như thế nào phải đến nơi mới biết được.”

Nói đến đây, Khúc Chí Văn nhìn chăm chú Túc Cảnh Mặc, một hồi lâu mới nói tiếp: “Tôi thấy, cả người bệ hạ đều đầy hơi thở Đàm Trình, Người lấy dương khí của anh ta à?”

Khúc Chí Văn nói làm Túc Cảnh Mặc ngưng nhìn thẳng cậu ta, quay lưng lại: “Đúng rồi, thì sao?”

“Sau khi chết, người sống bệ hạ tiếp xúc nhiều nhất là Đàm Trình, mà bệ hạ cũng biết Đàm Trình cũng tiếp xúc với Người quá nhiều, trên người anh ta toàn là quỷ khí của Người, nhưng quỷ khí không phải là thứ gì tốt cho người sống.”

“Ngươi nói như thế là có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ muốn nói cho bệ hạ biết, bệ hạ và anh ta có liên kết quá nhiều, huống chi trên người Đàm Trình mang theo một mảnh ngọc bội của bệ hạ. Ngọc bội theo bệ hạ hơn ngàn năm, cũng đã liên kết với hơi thở của Người. Tôi cũng không tin bệ hạ không thể cảm nhận được Đàm Trình đang nguy hiểm. Có lẽ không rõ ràng, nhưng chắc chắn bệ hạ cũng cảm nhận được một chút dao động từ Đàm Trình.”

Lời này đánh thẳng vào tim Túc Cảnh Mặc, vì đúng là hôm nay tâm tình y không yên là do cảm nhận được Đàm Trình……

Thấy Túc Cảnh Mặc không nói lời nào, Khúc Chí Văn cho rằng y không quan tâm, nhíu mày nói: “Tuy người và quỷ âm dương cách trở, tôi cũng không biết Đàm Trình và bệ hạ quan hệ thế nào, nhưng tình cảm anh ta dành cho bệ hạ, tôi chỉ cần nhìn cách anh ta nhìn bệ hạ là tôi cũng đủ biết. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, Đàm Trình có lẽ không nhận ra, nhưng tôi thấy rõ Người không phải không có tì…,”

“Được rồi!” Ngắt lời Khúc Chí Văn, Túc Cảnh Mặc lại quay lại nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Ngươi muốn trẫm giúp ngươi như thế nào?”

Biết vị Đế vương trước mặt đây ý muốn cậu câm mồm, chuyện hai người Khúc Chí Văn cũng không cần phải nhiều lời nữa, cậu ta chuyển ngay vào đề tài chính: “Khương Bình có nói, khu đại mộ này xảy ra ba vụ án mạng, trong đó hai người tuy gặp chuyện trong mộ nhưng chết ở bên ngoài, nhưng người đầu tiên tên là Giang Ba lại chết trong đường hầm vào đại mộ.”

Khúc Chí Văn nhìn Túc Cảnh Mặc, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ bệ hạ hiểu ý của tôi, Đại Mộ này có thể khóa trụ hồn phách người chết. Đương nhiên ngoại trừ bệ hạ, những người còn lại nếu chết ở khu mộ này hồn phách chắc chắn bị giam lại, không thể tái sinh.”

“Ba người này chỉ có Giang Ba chết trong phạm vi khu mộ?” Nhìn Khúc Chí Văn, Túc Cảnh Mặc tiếp tục nói: “Ngươi muốn ta tìm ra hồn phách của Giang Ba?”

Khúc Chí Văn gật đầu, “Đại mộ này quỷ hồn quá nhiều. Tuy tôi hiểu chút pháp thuật, nhưng…… Nhưng thần thú cốt kia, chỉ cần nó còn trong mộ, ngay cả thần tiên cũng không thể thi triển pháp thật, ngay cửa này tôi cũng chỉ có thể sử dụng một chút bùa chú.”

Túc Cảnh Mặc biết điều này, tựa như lúc trước cái con chuột tiên kia phải hao hết sức lực, bám víu vào thân thể lão pháp sư kia mới có thể bước vào mộ.

“Nếu Giang Ba kia thật sự chết trong khu vực đại mộ, hẳn vẫn có thể tìm thấy hồn phách của hắn, chỉ hy vọng cái hôm bọn đạo mộ kia đến quấy phá không vô tình làm hồn hắn bị tan thành tro bụi.”

“Giang Ba thật sự chết trong khu mộ này, Bệ hạ không biết sao?”

“Giang Ba là ai trẫm còn không biết, sao có thể biết hắn ta chết trong mộ được?”

“Bệ hạ không giết anh ta à?”

Túc Cảnh Mặc liếc Khúc Chí Văn, cười khẽ một tiếng: “Mộ thất này hơn một ngàn con oán quỷ, cần gì trẫm phải động thủ? Thật ra trẫm cũng có nghe Đàm Trình nhắc tới đã từng chết ba người, chỉ là, chuyện liên quan gì đến ta? Mà, trẫm cũng không hiểu các ngươi muốn hồn phách Giang Ba này để làm gì?”

“Tuy ba vụ án mạng này là do oán hồn gây nên, nhưng Khương Bình vẫn nghi ngờ có người giật dây, chỉ là không có chứng cứ……”

Nhắc đến đây, Khúc Chí Văn chợt nhớ lại cảnh tượng ba ngày trước, khi cùng Khương Bình đến nhà Giang Ba….

Mẹ của Giang Ba gầy trơ xương, rõ ràng chỉ hơn 50, nhưng đau thương quá lớn khiến bà chỉ biết ôm di ảnh Giang Ba khóc thút thít, làm thoạt nhìn bà già đi thêm mười mấy tuổi… 

Cuốn nhật ký đó tìm thấy ở góc phòng ngủ của Giang Ba khi cha và mẹ của anh ta chuẩn bị dọn dẹp chuyển nhà. Giang Ba không về nhà thường xuyên, nên chỉ viết nhật ký mỗi tuần một lần.

Nhật ký bắt đầu từ tháng 1 năm ngoái cho đến lúc Giang Ba xảy ra chuyện.

Nhật ký có tổng cộng 60 trang. Có lúc một tuần viết vài lần, có lúc mấy tuần mới viết. Khương Bình xem quyết nhật ký rất nghiêm túc, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Nhật ký của người si mê khảo cổ và người say mê công việc cũng chẳng khác gì nhau, rất ít khi đề cập đến cảm xúc của mình. Trước tháng năm nội dung chủ yếu xoay quanh chuyện Lý Quốc Hiền và nhóm khảo cổ về việc tranh luận nên đào lối tắt xuống cổ mộ hay không. Giang Ba cũng bày tỏ rất nhiều phẫn nộ với Lý Quốc Hiền và ý kiến của ông ta.

Thẳng đến ngày 18 tháng sáu năm ngoái, một trang nhật ký bình thường lại khiến Khương Bình chú ý. Giang Ba gặp một người họ Trần trong lớp, người này rất am hiểu về khảo cổ học, hôm đó Giang Ba và hắn ta nói chuyện rất nhiều.

“Có một người cùng chung chí hướng trò chuyện thật là tốt.” Giang Ba đã viết như thế.

Mà từ ngày này trở đi, trong nhật ký của Giang Ba năm lần bảy lượt xuất hiện người họ Trần này, hai người luôn trò chuyện về Đại Mộ thôn Ninh Hóa. Mà điều kỳ lạ là, rõ ràng trước đó Giang Ba không tán đồng với ý kiến của nhóm Đàm Trình, nhưng lại rất tán thành quan điểm của kẻ họ Trần này…… Theo miêu tả của những người cùng nhóm, Giang Ba là người có chính kiến, sẽ không mù quáng hùa theo, lúc nào cũng suy nghĩ về những ý kiến người khác đưa ra, và thích dùng phản bác để phản biện lại những vấn đề, nhưng tại sao đối với kẻ họ Trần này, cậu ta nghe theo vô tội vạ? Nhật ký tháng 1 năm nay viết:  “Kinh phí của đội khảo cổ đang dần eo hẹp. Ý kiến của anh Trần mình thấy rất hợp lý. nếu không biết được chủ nhân ngôi mộ này là ai thì ai chịu cấp kinh phí nữa? Xuống tay trước sẽ tốt hơn.”

“Tôi nhớ cái cậu tên Trương Tuấn có nói với tôi, chính cậu ta cũng không ngờ Giang Ba đi đào đường hầm lúc nửa đêm, vì Giang Ba vẫn luôn rất tôn trọng Lý Quốc Hiền, nên nếu Lý Quốc Hiền không đồng ý quan điểm của cậu ta, dù có tức giận cãi lại, nhưng tuyệt đối cũng không thể tự ý hành động như vậy, vì cậu ta vẫn biết Lý Quốc Hiền có kinh nghiệm, nên nghe theo.”

Đây là nguyên văn lời Khương Bình nói lúc ấy, sau khi nói xong hắn vẫn chăm chú đọc tiếp nhật ký, thẳng đến trang cuối cùng, Khương Bình đột nhiên đứng lên.

“Anh Trần nói đường hầm đào cũng gần được rồi, ngày mai anh ấy đến hỗ trợ mình, lúc đó chắc là sẽ thu hoạch được thông tin thôi.”

Ngày viết là 2 tháng 5, trước khi Giang Ba chết một ngày.

Túc Cảnh Mặc nghe Khúc Chí Văn kể xong, đầu ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn đá: “Như vậy là, Giang Ba bị kẻ họ Trần kia hại chết?”

“Có lẽ người họ Trần này đã dùng thuật mê hoặc lên Giang Ba.”

“Nam nhân họ Trần kia tên là gì?”

“Không biết, nhật ký không có ghi, tôi đoán cái họ Trần này cũng là do kẻ đó cố tình ám thị ra. Tình hình cụ thể thế nào chỉ có thể hỏi Giang Ba.”

“Trẫm có thể tìm ra hắn, nhưng chỉ sợ hắn đã sớm thành oán quỷ không còn lý trí.” Mục tiêu của tên họ Trần hẳn là thứ ấy trong cổ mộ này. Hao tâm tổn sức tìm người thăm dò trước, ắt hẳn hắn cũng biết ở đây nguy hiểm…… Cũng có thể đây là cùng một người mà ngày ấy kiểm soát Đàm Trình, khiến cậu bước vào mộ thất….

Khu mộ này người sống đúng là có thể vào, nhưng cũng phải là xông qua hơn ngàn con oán quỷ ngăn chặn, nhưng mở cổng địa cung và bước vào thì chỉ có chủ nhân ngôi mộ là y cho phép mới có thể vào. Nhớ đến lúc Đàm Trình lần đầu tiên tới mộ thất nhưng  không hề phát hiện ra, Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn.

“Muốn trẫm giúp ngươi cũng được thôi, chỉ cần ngươi trả lời cho trẫm một vấn đề.”

“Là gì vậy?”

“Có phải ngươi cũng không thể tự ý vào địa cung này không?”

Không xét đến mấy cái khác, nhưng ở lĩnh vực huyền hoàng pháp thuật đuổi quỷ bắt yêu Khúc Chí Văn cậu rất tự tin, thậm chí có chút kiêu ngạo. Câu hỏi của Túc Cảnh Mặc làm cậu ta phải đen mặt lại: “Phải.” 

Thấy Khúc Chí Văn nghĩ lầm y đang nói móc, Túc Cảnh Mặc cong môi cười cười: “Trẫm không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi ngươi thế gian này có phàm nhân nào có thể mở được cổng địa cung hay không?”

“Thần tiên còn không làm được, huống chi là người thường? Trong mộ có xương của thần thú, nó trấn thủ Đại mộ, chưa kể trận pháp thiết lập trong đây, chỉ sợ không ai, không có thần tiên nào có thể tiến vào, nếu không bệ hạ cũng không có khả năng ở trên thế gian này hơn một ngàn năm.”

Lẳng lặng tự hỏi một lát, Túc Cảnh Mặc lại nhíu mày, “Nhưng, ngươi có biết, lần đầu tiên Đàm Trình bước vào mộ thất, ta cũng không biết được, thậm chí không có cảm giác được,cho đến khi Đàm Trình đẩy mộ quan.”

“Không có cảm giác được? Cửa địa cung tự mở?”

“Đúng vậy.”

Khúc Chí Văn nhớ xung quanh Đại mộ bị rơi rớt rất nhiều vật quý, hỏi: “Nếu không ai có thể bước vào mộ thất, thì mấy cổ vật rơi bên ngoài là thế nào?”

“À…” Nói đến nơi này, Túc Cảnh Mặc híp mắt cười, “Lũ binh lính kia là trẫm cố tình cho vào đấy. Khi đi săn thú, nếu chém giết con mồi trong lúc chúng đang mừng rỡ như điên thì càng thêm thú vị, không phải sao?”

Túc Cảnh Mặc nói như vậy, Khúc Chí Văn cũng không hỏi thêm, chỉ suy nghĩ rất lâu, cũng chỉ ra mỗi một cách để có thể vào mộ. Nhưng cách này lại không thể thực hiện.

“Trừ phi có thể ngăn chặn linh khí của thần thú”

“Ngăn chặn? Ngươi có thể làm được không?”

“Chuẩn bị kỹ lưỡng, dùng hết toàn lực thì có thể áp chế được một lát.”

“Vậy nói cách khác là ngươi có thể làm được?” Túc Cảnh Mặc nhớ lại khung cảnh lúc ấy, hỏi: “Thế sao ngươi không làm như vậy?”

“Tôi chỉ là người, muốn kiểm soát thần thú sẽ phải thiệt hại ít nhất ba mươi năm thọ mệnh.”

“Nhưng nếu có được thú cốt thì sao?”

Khúc Chí Văn dĩ nhiên hiểu ý Túc Cảnh Mặc, cười: “Vậy thiệt hại trăm năm cũng đáng giá.”



Vụ pi sà với Trình-ume có mùi của nhau cứ như hai alpha đang đánh dấu lẫn nhau ý huhu =]]]] Dĩ nhiên vẫn là pi sà đánh dấu trước =]]]]

Mà style của em pé Văn kiểu, em rất tỉnh và đẹp trai =]] Nói chuyện bao gợi đòn =]]]]] 

À trong RAW em pé xưng với pi sà là ta ngươi thôi chứ ko có kiu bệ hạ nhưng tui tự sửa vì thấy nó hợp với characteristic của ẻm, vừa lịch sự vừa mang tính cà khịa =]] 

./.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện