Chuyển ngữ: Andrew Pastel

“Thì sao?” Túc Cảnh Mặc vẫn vô tư như chẳng có chuyện gì, cười đáp.

Ngàn năm qua đi, vương triều đã bị hủy diệt, dù vẫn còn hậu duệ nhà họ Túc thì đã sao? Qua ngàn năm huyết thống cũng chẳng còn thuần khiết, huống chi, Túc Cảnh Mặc cũng không có bất kỳ chấp niệm gì với dòng họ nhà Túc.

“Đúng thật là chẳng có gì, chỉ là tôi thấy người đó trông rất giống bệ hạ, lại còn cùng họ, nên có hơi tò mò. Thấy người đó biết rất nhiều về chuyện của Đại mộ này, nghĩ anh ta chắc cũng có biết đến bệ hạ, nên hỏi quỷ vô thường phụ trách khu vực Tây An. Quỷ vô thường nói, kiếp trước anh ta tên là Túc Cảnh Nghiên……”

Túc Cảnh Nghiên? Thấy Khúc Chí Văn nói ba chữ này, Túc Cảnh Mặc không hề kinh ngạc, mà trái lại còn cười lớn ra tiếng, phản ứng của y thậm chí còn làm Đàm Trình bên cạnh cũng phải ngẩn người.

“Ngươi nói…… Người đó là Túc Cảnh Nghiên?” Túc Cảnh Mặc bỗng dưng đứng phắt lên, trong nháy mắt xuất hiện ngay trước mặt Khúc Chí Văn, quỷ khí dày đặc…..

Túc Cảnh Mặc cong môi cười, quét mắt nhìn Khúc Chí Văn từ trên xuống dưới như đang nhìn thứ gì trào phúng, rất hứng thú hỏi: “Ngươi xác định? Xác định người đó là Túc cảnh Nghiên?”

Dáng vẻ như biết hết thảy chuyện gì đó của Túc Cảnh Mặc làm Khúc Chí Văn phải nhíu mày, “Bệ hạ nghĩ là không phải sao?”

Không nói gì, Túc Cảnh Mặc chỉ nhìn Khúc Chí Văn, rất lâu sau mới cười cười, “Trẫm cứ nghĩ là ngươi biết, nhưng có lẽ đúng là ngươi chẳng biết gì.”

“Bệ hạ nói vậy là có ý gì?”

“Không có gì, nếu không có chuyện gì khác thì mời ngươi ra về.”

“A, nếu bệ hạ không để ý thì tôi cũng không nói nữa, chỉ là muốn bệ hạ chú ý hơn đại mộ này, chỉ sợ có người lại muốn ra tay nữa thôi.”

Khúc Chí Văn cũng không nghĩ nhiều về lời của Túc Cảnh Mặc. Tron mắt cậu Túc Cảnh Mặc luôn rất khó đoán, tuy rằng bị hạn chế trong khu mộ này, nhưng cũng không thể đụng chạm bừa bãi đến y.

Có vẻ như Túc Cảnh Mặc đã nhận ra được rằng trận pháp của Đại Mộ sớm muộn gì cũng phải sụp đổ……

Khúc Chí Văn hít sâu một hơi, đại mộ này đúng thật không phải nơi người sống đi vào, mới ở đây có nửa tiếng mà cậu đã không thể chịu nổi oán khí rồi. 

Trước khi xoay người rời đi, cậu ta quay đầu lại nhìn nhìn Đàm Trình, “Trước khi đi tôi vẫn muốn nhắc anh lại một chuyện, Đàm Trình, anh là người sống, ở đại mộ này lâu chỉ có hại cho bản thân. Tôi từng nói với anh, anh vốn có mệnh trường thọ, nhưng hiện giờ…… Tôi không biết đã từng có sự cố gì khiến anh bị ảnh hưởng như thế này hay không…… Nhưng dù tình cảm có sâu đậm thế nào anh vẫn phải biết kiềm chế, trạng thái này của anh mà còn tiếp tục gần gũi với Túc Cảnh Mặc nữa, e là phải mất nửa cái mạng.”

Thật ra không cần Khúc Chí Văn nhắc nhở, sức khỏe của mình Đàm Trình vẫn tự cảm nhận được. Cơ thể cậu rất dễ mệt mỏi so với trước kia, nhưng cậu lại ngủ rất ít, giống như lần bị thương này, mất máu quá nhiều, ở hoàng lăng Bình Dao mệt nhọc như vậy, nhưng hôn mê chỉ một đêm, sang ngày thứ hai lại khỏe mạnh, giống như có thứ gì kéo tinh thần và sức lực về.

Ngủ ít, nhanh kiệt sức nhưng lại nhanh khỏe lại, trạng thái của người già trên 80 tuổi lại xuất hiện ở thanh niên mới đôi mươi dĩ nhiên không phải là hiện tượng bình thường. 

Chỉ là những chuyện này cậu chưa từng nói với ai, ngay cả với Túc Cảnh Mặc……..

Chờ Khúc Chí Văn đi khỏi, Đàm Trình đẩy mắt kính, đi đến trước mặt Túc Cảnh Mặc, khẽ nắn nắn bàn tay y: “Chuyện cậu ta nói có vẻ nghiêm trọng……”

Túc Cảnh Mặc cũng chỉ lắc lắc đầu, chậm rãi dựa vào lồng ngực Đàm Trình.

Dù Đàm Trình không nói, y cũng không ngốc, sao không nhận ra tình trạng gần đây của Đàm Trình được? Lúc đầu y chỉ nghĩ do quỷ khí của mình gây ra, nhưng nghe Khúc Chí Văn nói, có lẽ không chỉ đơn giản là như vậy.

Biến cố…… Có biến cố gì đâu…..

Chợt đồng tử Túc Cảnh Mặc thắt chặt lại một chút, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Đàm Trình.

Lúc đó y xem Đàm Trình là bọn đạo chích tự tiện xông vào lăng mộ, nên muốn lấy mạng cậu. Hồn thể của Đàm Trình bị trọng thương, sau đó y nổi hứng thú nhất thời mà cho Đàm Trình uống viên thuốc đó……

Túc Cảnh Mặc càng nhớ rõ công hiệu của thuốc, nếu may mắn nó có thể cứu được mạng người, nhưng sẽ gây tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể …… Y cho rằng Đàm Trình số may mắn có thể sống lại, nhưng chưa từng nghĩ rằng viên thuốc đó lại khiến Đàm Trình……..

Nghĩ đến đây, trái tim Túc Cảnh Mặc bỗng co thắt đau đớn, không ngờ sẽ có ngày phải thấy hối hận muôn vàn với hành động của mình trước đó …..

“Cuối cùng…… Vẫn là ta hại ngươi…..”

Túc Cảnh Mặc thì thầm bên tai, Đàm Trình không nghe rõ. Ôm Túc Cảnh Mặc, ngón tay Đàm Trình khẽ vuốt lên mái tóc dài của y.

“Làm sao vậy?”

Túc Cảnh Mặc dựa vào vai Đàm Trình, mở miệng nói: “Ngươi có nhớ lần đầu ngươi vào đại mộ này không?”

“Đương nhiên là nhớ.” Đàm Trình cười đáp: “Cả đời em cũng không quên được. Lúc đó em dò đường hướng đến đây, vừa qua khỏi đại môn địa cung, đã tiến thẳng đến quan tài. Cũng không biết vì sao, giống như bị ai đó xui khiến, em không hề nghĩ đến nguy hiểm mà đẩy nắp quan tài ra…”

Đàm Trình chợt ngẩn ngơ khi nhớ lại cảnh tượng ấy, “Nắp quan tài mở ra, anh nằm bên trong …… nhắm mắt như đang ngủ…… làm em ngẩn cả người ……”

Câu trả lời của Đàm Trình làm Túc Cảnh Mặc ngạc nhiên, không ngờ Đàm Trình lại nói tới lần đầu tiên gặp mặt, Túc Cảnh Mặc phụt cười ra tiếng, cũng nói theo Đàm Trình: “Vậy ngươi có muốn biết cảm giác đầu tiên của ta khi thấy ngươi không?”

“Là gì vậy?” Đàm Trình có vẻ rất thích đề tài này, cậu phấn khích hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Hệt như một Đăng Đồ Tử (háo sắc/dê xồm) (*).” Ai vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một người đang ngẩn ngơ nhìn mình chăm chăm cũng sẽ thấy khó chịu. Nếu là mỹ nhân thì còn có thể chấp nhận, nhưng lúc ấy y chưa có ý gì với Đàm Trình. Nhớ lại ánh mắt Đàm Trình khi ấy, Túc Cảnh Mặc chợt cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ nổi là ai đã từng chăm chú nhìn y như thế……

Tuy biết cũng không để lại ấn tượng gì đẹp, nhưng hình tượng Đăng Đồ Tử cũng làm mặt Đàm Trình nóng ran, “Em cũng không biết làm gì hơn……”

Biết ý Đàm Trình đang nói, Túc Cảnh Mặc vui vẻ dựa vào Đàm Trình cười thật lâu, đến khi ổn định lại mới trở về câu chuyện:

“Không phải ta hỏi cái này……. Cái ta hỏi là lúc ta lấy lại ngọc bội, sau đó ngươi đến đây tìm và bị tấn công suýt chết.”

“À à…… Thì ra ý anh là vậy……” Đàm Trình ngượng ngùng sờ sờ đầu mũi, “Nhớ……. Ừm…… Người đó là anh phải không?”

“Ngươi biết?”

“Ừm…… Đoán được…….” Quỷ hồn trong mộ rất nhiều, nhưng cậu cảm giác được, người muốn mạng cậu lúc ấy đúng là Túc Cảnh Mặc.

“Đoán cũng không sai……” Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc đứng thẳng dậy, mặt đối mặt với Đàm Trình: “Lúc ấy ta muốn lấy mạng của ngươi, nhưng vì một ít nguyên nhân nên quyết định không giết ngươi nữa. Chỉ là khi đó ngươi cách cái chết cũng chỉ một hơi thở. Để cứu sống ngươi, ta cho ngươi uống hai viên thuốc, ta nghĩ cũng là do hai viên thuốc kia gây ra tình trạng hiện giờ của ngươi.”

“Có thể cứu người, cũng có thể hại người…… Chuyện đã xảy ra không thể đảo ngược, dù có hối hận cũng là vô dụng.”

Đàm Trình cũng không biết vì sao mình lại có thể sống sót, hóa ra là vì thế này sao? “Nếu anh không cho em uống thuốc kia, thì giờ em chỉ còn là bộ xương rồi, đâu còn có thể đứng ở đây, thật ra sống lâu hay chết sớm cũng không quan trọng……. Chỉ là em hơi tò mò, sao anh lại quyết định cứu em?”

Câu hỏi của Đàm Trình cũng là nghi hoặc trong lòng Túc Cảnh Mặc Y chưa từng mềm lòng với ai, huống chi là kẻ xâm nhập mộ thất, lấy đi ngọc bội của y….

Y có lẽ chỉ tò mò với Đàm Trình, tò mò vì sao khi cậu sắp chết, lại gọi tên y…

Hoặc cũng có lẽ còn là vì Đàm Trình có chút giống người y đã thoáng nhìn thấy trước khi chết……

“Có lẽ là cảm thấy ngươi hơi kỳ lạ, trước khi chết, ngươi không cầu cứu, mà lại gọi tên ta.”

“…… Em…em không nhớ nữa…….”

“Đương nhiên ngươi sẽ không nhớ, tinh thần không còn minh mẫn, sao có thể nhớ được…….”



(*) Đăng Đồ Tử: Thật ra tên này đúng là dùng để gọi mấy cha nội dê xồm háo sắc yêu râu xanh =]]] nhưng mà tui xin được gỡ gạc cho Đàm Trình bằng cách kể giai thoại cái tên này =]] Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc (1 trong tứ đại mỹ nam cổ đại TQ) là đại phu nước Sở, mà Đăng Đồ Tử ghét Tống Ngọc nên nói với vua là Tống Ngọc vừa đẹp vừa dê, cho vô cung hoài mấy cung nữ phi tần thấy thì không tốt, vua nghe thế thì gọi Tống Ngọc lên chất vấn lại, Tống Ngọc bèn nói với vua, ổng hotboy thế này mà gái xinh theo còn không mê, còn Đăng Đồ Tử, vợ Đăng Đồ Tử xấu mù luôn mà Đăng Đồ Tử vừa gặp đã yêu, lại còn đẻ sòn 5 đứa con, nên Đăng Đồ Tử mới là đồ mê gái. Thế là từ đó đại phu  Đăng Đồ Tử vốn rất chung thủy lại bị chụp mũ háo sắc =]] Tên ổng bị dùng để ám chỉ yêu râu xanh sau này luôn chỉ vì một lần trót dại chọc vào Tống Ngọc =]]]]  Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =]]]]] 

./.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện