Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đàm Trình ngủ đến trời đất tối tăm, nhưng sau bốn ngày tỉnh dậy lại không bị tổn hại gì, bệnh viện không xác định được nguyên nhân, cũng chỉ có thể truyền glucose cho Đàm Trình, không dám làm gì khác.
Mà lúc rơi vào hôn mê không phải Đàm Trình không phải mất ý thức hoàn toàn, cậu có thể cảm giác được gì đó không đúng, cậu ngủ rất lâu rồi, nên tỉnh dậy, nhưng trong giấc mơ, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể tỉnh lại, tay chân nặng như mang chì, càng không thể mở mắt, chỉ rơi vào một mảnh hỗn độn.
Mà mảnh hỗn độn này cứ chớp tắt những hình ảnh liên tục, khung cảnh xung quanh cũng không rõ ràng. Có vẻ như cậu đang lơ lửng trên không nhìn xuống mảnh hỗn độn. Trong những hình ảnh đó, cậu thấy chính bản thân cậu, mặc những trang phục khác nhau, Đàm Trình cẩn thận phân tích rõ những quần áo đó, có cái giống trang phục thời Đường, lại có cái giống thời Minh……. Lại có những y phục như dân tộc thiểu số, có cả kiểu áo Tôn Trung Sơn…….
Còn cậu thì hoặc đang viết viết, hoặc đang quan sát gì đó, như mọi ngày cậu công tác khảo cổ vậy, năm này qua tháng nọ, nghiên cứu rồi lại ghi ghi chép chép……
Đàm Trình không thấy rõ đang viết cái gì, chỉ thấy hình ảnh cứ không ngừng thoáng hiện, đều là những hành động công tác buồn tẻ lặp đi lặp lại.
Hình ảnh chớp nhoáng không nối liền, thậm chí còn mơ hồ như những tấm ảnh chụp, Đàm Trình không biết đây là gì, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh, nên những hình ảnh này cứ liên tục lặp đi lặp lại…
Những hình ảnh xem một hai lần còn thấy mới lạ, ba lần bốn lần thấy hơi nhàm chán, lần thứ năm sáu thì chán đến tận cổ, trước mặt cứ phát đi phát lại những hình ảnh đó, nhòe nhòe mờ mờ mà cũng chẳng hiểu là gì. Đàm Trình thật sự không muốn xem nữa, muốn nhắm hai mắt lại, nhưng mà bên ngoài cậu không thể mở mắt, trong giấc mơ thì lại không thể nhắm mắt, chỉ có thể bị ép buộc xem những hình ảnh đó.
Đàm Trình bắt đầu bực bội, muốn thoát khỏi không gian này, nhưng mà cậu có vật lộn giãy giụa thế nào cũng vô dụng, cậu không thể cử động, cũng không thể cất tiếng nói! Loại trạng thái này càng Đàm Trình lo lắng hơn, ngực cậu như bị thứ gì đó đè chặt lại, không thể nào làm cho nó chấm dứt.
Đàm Trình chẳng biết sao lại nhớ tới một bài viết trên mạng về cách thẩm tra phạm nhân, không tra tấn nặng nề, cũng không mắng hay nói gì, vẫn cấp đủ cơm canh, chỉ bắt phạm nhân vào một không gian kín, cho xem một bộ phim chiếu đi chiếu lại nhiều lần, ở càng lâu càng có khả năng tự sát, nghe nói, rất nhiều phạm nhân chỉ chịu được hai ngày.
Trước kia Đàm Trình nghĩ biện pháp thẩm tra này rất ôn hòa, nhưng giờ mới biết nó ác độc đến thế nào, đây không phải là tra tấn thể xác, mà là tra tấn tinh thần, rơi vào mông lung này 3 ngày, Đàm Trình nghĩ mình cũng đã điên lên mất rồi.
Thời gian dài, Đàm Trình cũng bắt đầu hoảng sợ, chậm rãi cậu như không còn thấy rõ những hình ảnh thoáng ẩn thoáng hiện trước mặt nữa. Không biết qua bao lâu, Đàm Trình như nghe thấy tiếng vang đâu đó, tiếng vang này vang lên rất lâu, nhưng Đàm Trình vẫn cho rằng đây chỉ là ảo giác, cho đến khi một giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai, Đàm Trình mới chú ý:
“Ta tên Túc Quân Chi, không biết quý nhân đây nên xưng hô thế nào, đến lúc đó ta chắc chắn tới cửa đáp tạ.”
Giọng nói mang theo sự ngạo nghễ của một quý công tử và giọng điệu trêu đùa thường có của Túc Cảnh Mặc cũng che dấu được khí phách đế vương, Túc Quân Chi, còn có thể là ai, chính là Túc Cảnh Mặc!
Như sực tỉnh từ trạng thái thôi miên, Đàm Trình đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng những hình ảnh chớp tắt liên tục lại biến mất hết, cả câu nói đó ngay khi cậu hoàn hồn cũng tan biến theo..
Chuyện gì xảy ra? Vừa nãy đúng là giọng của Túc Cảnh Mặc, nhưng mà…… Đàm Trình nhớ lại, Túc Cảnh Mặc lại chưa từng nói với cậu câu này.
Túc Quân Chi……. Cảnh Mặc chỉ từng nói qua Quân Chi là tên tự của y mà thôi, sau cũng chưa từng nói đến tên tự này, vì cậu vẫn luôn gọi y là Túc Cảnh Mặc.
Không biết vì sao, Đàm Trình cảm thấy câu nói kia rất quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần nghe thấy trái tim Đàm Trình đã ẩn ẩn đau như sắp mất đi thứ gì quan trọng nhất, mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, đau như có như một con dao nhỏ khẽ khắc lên tim cậu, khắc lên linh hồn cậu cảm xúc từ tận đáy lòng, để đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ quên……
Đàm Trình hoảng hốt, nhận thấy mình đã cử động được, cậu vội ôm lấy lồng ngực đang đau xé, vô thức lặp đi lặp lại tên của một người:
“Túc Cảnh Mặc, Túc Cảnh Mặc…….”
Mà khi Đàm Trình bắt đầu thoát ra khỏi mảnh hỗn độn này từ sự đau đớn, thì hình ảnh trước mắt đột nhiên rung lên, Đàm Trình nghi hoặc bước đến gần, đập vào mắt cậu là một người đàn ông mặc cổ phục viền tím, thêu hoa văn vàng, râu và tóc đã hoa râm, cũng khoảng bảy mươi tuổi. Không thấy rõ gương mặt, nhưng không biết vì sao Đàm Trình lại cảm thấy người này chính là cậu……
Cậu thấy người này ngồi trước bàn, lấy bút ra viết xuống giấy một hàng chữ:
“Bồ Hoàng ẩm tẫn Trường An thủy, Hiên Viên thừa phong Kinh Triệu lai.”
Đàm Trình cảm giác như có gì đó vừa nổ toang trong trí óc mình, cậu muốn nhìn kỹ người này đang viết gì thêm, nhưng nháy mắt Đàm Trình đã hôn mê, ứng với việc cậu đã tỉnh lại ngoài thế giới thực.
Nếu ngủ quá lâu, đột nhiên tỉnh lại, Đàm Trình vẫn chưa thể hoàn hồn ngày, đầu óc nặng nề khó chịu, tứ chi cũng cứng đờ không thể cử động, cố gắng nhấc lên thì đau đến mức Đàm Trình phải hít vào một hơi khí lạnh. Cố gắng nhìn xung quanh, lúc này cậu mới phát hiện mình đang ở bệnh viện, trong phòng bệnh không có người, cũng không biết ai đưa cậu vào.
Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Đàm Trình trầm tư, nhưng cậu cũng chưa tự hỏi được bao lâu, Ngô Hải ra ngoài mua cơm trưa đã quay về, nhìn Đàm Trình đang trợn tròn mắt, Ngô Hải vội vàng chạy đến trước giường bệnh reo lên: “Mẹ nó cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Trương Tuấn đang đi WC nghe tiếng reo cũng vội vàng tông cửa chạy ra, “Ơn trời! Mẹ nó tôi còn tưởng cậu thành người thực vật luôn rồi!” Trương Tuấn vừa nói vừa đi đến trước mặt Đàm Trình, không nhịn được đấm lên vai Đàm Trình một cái: “Cậu bị cái gì mà ngủ suốt bốn ngày vậy hả!”
“Bốn ngày?” Đàm Trình sửng sốt, cậu không giờ mình đã ngủ lâu như vậy, “Chuyện gì xảy ra?”
“”Chuyện gì xảy ra”? lại còn không biết xấu hổ hỏi chúng tôi câu này! ngày 25 chúng tôi gọi cậu, điện thoại tắt máy suốt có biết không hả? Sau đó tôi với Ngô Hải mới vội vàng đến thôn Ninh Hóa tìm, phát hiện ra cậu trong phòng nghỉ trông như chết rồi vậy!”
Ngô Hải đứng bên cạnh Trương Tuấn cũng gật gật đầu, đỡ Đàm Trình dựa đầu vào gối: “Lúc tụi tôi tìm thấy cậu, còn tưởng cậu đã chết, may mà còn thấy cậu thở……”
“Khúc Chí Văn cũng không biết cậu bị làm sao, thân thể cứng đờ, mặt thì trắng bệch, hô hấp và tim đập còn rất chậm.” Trương Tuấn nhớ tới cảnh lúc đó, mặt nhăn lại, “…… Này, có phải cậu bị quỷ ám không? Tôi đã nói là cậu đừng có chơi cái kiểu tình cảm lãng mạn này nữa rồi mà? Cứ thế này thì bị con quỷ kia hại chết có ngày.”
“Có phải cậu lo chuyện người khác hơi nhiều rồi không!” Trương Tuấn không biết rõ câu chuyện, nên lời nói rất khó nghe. Những chuyện khác Đàm Trình có thể cho qua, nhưng cậu ta lại nói đến Túc Cảnh Mặc, cho dù biết Trương Tuấn đang lo lắng cho cậu nhưng Đàm Trình cũng không muốn nghe những lời như vậy.
“A! Đúng rồi! Tôi rảnh quá nên phải nơm nớp lo cho cậu không chết đó!”
“Tôi không cần.”
“Đàm Trình, nhớ là chính miệng cậu nói đó!”
“Thôi! Cãi cái gì mà cãi, cứ như con nít.” Ngô Hải nhìn ai người bạn đang tức giận, thở dài: “Đàm Trình mới tỉnh lại, cho cậu ta nghỉ một lát đi. Trương Tuấn cậu đi mua cháo cho Đàm Trình hội tô, tôi ở đây chăm cậu ta, tiện tay gọi cho Khúc Chí Văn luôn.”
Trương Tuấn nghe xong chỉ hừ nói: “Mua cục cứt!”
Dứt lời thì đóng sầm cửa ra ngoài.
Đàm Trình cũng biết mình hơi quá lời, Trương Tuấn chỉ lo cho cậu nên mới nói như thế, bạn bè nhiều năm sao cậu không biết tính Trương Tuấn được? Chuyện này cũng không đáng để cãi nhau, thấy Trương Tuấn đóng sầm cửa ra ngoài, Đàm Trình cũng hơi lúng túng.
“Cậu ta cũng chỉ lo cho cậu thôi……”
Ngô Hải nói xong cũng lúng túng theo, trong ba người tính tình Ngô Hải là nóng nảy nhất, Trương Tuấn lắm mồm nhưng lại là dạng dễ dãi vui vẻ, Đàm Trình thì không thích nói chuyện nhiều, trước kia cậu ta nghĩ Đàm Trình là dạng ‘tự kỷ’, nhưng sau này mới biết Đàm Trình là một tên say mê khảo cổ, không muốn phí thời gian đi quan hệ xã giao, cho nên mới giống một kẻ tẻ nhạt ít nói.
Mà hiện giờ thì một người vô tư vui vẻ đi cãi nhau với một cái hũ nút…… Mà cái người nóng tính như cậu ta lại là người đứng ra giảng hòa? Trương Tuấn chỉ bị cái miệng, nói nghe rất muốn đấm nhưng tâm địa lại tốt, lần đầu cãi nhau với Đàm Trình, không bằng lòng đi mất nhưng sau khi ra cửa cũng đi mua cho Đàm Trình một phần cháo.
Ngô Hải nhìn cả hai xụ mặt lúng ta lúng túng, nhịn không được nói:
“Tính tình hai cậu thế mà cũng cãi nhau được……” Nói tới đây, Đàm Trình và Trương Tuấn cùng nhìn nhau một cái, thấy đối phương mặt mày xụ xuống như thế cũng phải phì cười một cái.
Nụ cười này cũng khiến trận cãi nhau vừa nãy tan thành mây khói.
Sau khi tỉnh lại, thân thể hồi phục rất mau, cảm giác cứng đơ người nhanh chóng biến mất không chút dấu vết, đến khi Khúc Chí Văn tới, Đàm Trình đã trở lại bình thường, bước xuống giường đi qua đi lại. Khúc Chí Văn làm một thuật pháp kiểm tra toàn bộ cơ thể Đàm Trình, cũng xác định cậu hoàn toàn khôi phục.
“Hoàn toàn khôi phục?” Ngô Hải và Trương Tuấn biết tình trạng Đàm Trình lúc trước tệ như thế nào, giờ nghe Khúc Chí Văn nói Đàm Trình hoàn toàn không bị gì cả, kinh ngạc hỏi lại. “Không có một chút gì không bình thường luôn hả?”
“Không có, giống như chưa từng có gì xảy ra cả, thậm chí còn cảm giác thân thể Đàm Trình còn khỏe mạnh hơn lúc trước.”
Thật ra dù Khúc Chí Văn không nói, Đàm Trình cũng tự cảm giác được thân thể nhẹ nhàng đi rất nhiều so với trước kia, cũng không biết là do bốn ngày ngủ đủ hay có nguyên nhân gì khác.
“Nếu khỏe rồi thì tôi xuất viện, có lẽ vì mấy nay mệt nhiều nên kiệt sức hôn mê thôi, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.” Nói đoạn, Đàm Trình quay sang Ngô Hải: “Câu nói tìm được nhà trọ hộ tôi rồi phải không? Lát nữa tôi ghé xem rồi làm hợp đồng thuê luôn.”
“Ừm, vậy lát nữa tôi với Trương Tuấn đi theo giúp cậu.”
Khúc Chí Văn thấy Đàm Trình không muốn cậu ta nói nhiều trước mặt hai người này, nên cũng không nói gì thêm, trước khi rời đi cậu ta chỉ bóng gió với Đàm Trình chuyện Túc Cảnh Mặc có lẽ đang giấu diếm cậu điều gì đó.
“Những gì người đó nói chưa chắc là sự thật, người đó chưa bao giờ là người lương thiện.”
Đàm Trình không gật cũng chẳng đầu, chỉ im lặng cười cười.
Đồ của Đàm Trình trong bệnh viện cũng không nhiều lắm, Trương Tuấn và Ngô Hải ra cổng bệnh viện gọi xe, Đàm Trình đi làm thủ tục xuất viện. Trên đường ra cổng bệnh viện, Đàm Trình vừa đi vừa cầm tờ đơn trên tay xem, không chú ý có người đi qua nên đâm vào người nọ một cái.
“Xin lỗi.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Đàm Trình cúi người nhặt tờ đơn bị rớt, đứng thẳng dậy: “Không sao, là do tôi không chú……”
Nhác nhìn thấy bộ dáng người này, Đàm Trình đang nói bỗng im bặt. Người vừa chạm nhau với cậu,vẻ mặt lạnh lùng, nhưng diện mạo lại gần giống với Túc Cảnh Mặc, trừ cặp mắt kia…
—
Chương này edit xoắn hơi nhiều, thỉnh các cao nhân đừng bóc phốt….
Đàm Trình ngủ đến trời đất tối tăm, nhưng sau bốn ngày tỉnh dậy lại không bị tổn hại gì, bệnh viện không xác định được nguyên nhân, cũng chỉ có thể truyền glucose cho Đàm Trình, không dám làm gì khác.
Mà lúc rơi vào hôn mê không phải Đàm Trình không phải mất ý thức hoàn toàn, cậu có thể cảm giác được gì đó không đúng, cậu ngủ rất lâu rồi, nên tỉnh dậy, nhưng trong giấc mơ, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể tỉnh lại, tay chân nặng như mang chì, càng không thể mở mắt, chỉ rơi vào một mảnh hỗn độn.
Mà mảnh hỗn độn này cứ chớp tắt những hình ảnh liên tục, khung cảnh xung quanh cũng không rõ ràng. Có vẻ như cậu đang lơ lửng trên không nhìn xuống mảnh hỗn độn. Trong những hình ảnh đó, cậu thấy chính bản thân cậu, mặc những trang phục khác nhau, Đàm Trình cẩn thận phân tích rõ những quần áo đó, có cái giống trang phục thời Đường, lại có cái giống thời Minh……. Lại có những y phục như dân tộc thiểu số, có cả kiểu áo Tôn Trung Sơn…….
Còn cậu thì hoặc đang viết viết, hoặc đang quan sát gì đó, như mọi ngày cậu công tác khảo cổ vậy, năm này qua tháng nọ, nghiên cứu rồi lại ghi ghi chép chép……
Đàm Trình không thấy rõ đang viết cái gì, chỉ thấy hình ảnh cứ không ngừng thoáng hiện, đều là những hành động công tác buồn tẻ lặp đi lặp lại.
Hình ảnh chớp nhoáng không nối liền, thậm chí còn mơ hồ như những tấm ảnh chụp, Đàm Trình không biết đây là gì, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh, nên những hình ảnh này cứ liên tục lặp đi lặp lại…
Những hình ảnh xem một hai lần còn thấy mới lạ, ba lần bốn lần thấy hơi nhàm chán, lần thứ năm sáu thì chán đến tận cổ, trước mặt cứ phát đi phát lại những hình ảnh đó, nhòe nhòe mờ mờ mà cũng chẳng hiểu là gì. Đàm Trình thật sự không muốn xem nữa, muốn nhắm hai mắt lại, nhưng mà bên ngoài cậu không thể mở mắt, trong giấc mơ thì lại không thể nhắm mắt, chỉ có thể bị ép buộc xem những hình ảnh đó.
Đàm Trình bắt đầu bực bội, muốn thoát khỏi không gian này, nhưng mà cậu có vật lộn giãy giụa thế nào cũng vô dụng, cậu không thể cử động, cũng không thể cất tiếng nói! Loại trạng thái này càng Đàm Trình lo lắng hơn, ngực cậu như bị thứ gì đó đè chặt lại, không thể nào làm cho nó chấm dứt.
Đàm Trình chẳng biết sao lại nhớ tới một bài viết trên mạng về cách thẩm tra phạm nhân, không tra tấn nặng nề, cũng không mắng hay nói gì, vẫn cấp đủ cơm canh, chỉ bắt phạm nhân vào một không gian kín, cho xem một bộ phim chiếu đi chiếu lại nhiều lần, ở càng lâu càng có khả năng tự sát, nghe nói, rất nhiều phạm nhân chỉ chịu được hai ngày.
Trước kia Đàm Trình nghĩ biện pháp thẩm tra này rất ôn hòa, nhưng giờ mới biết nó ác độc đến thế nào, đây không phải là tra tấn thể xác, mà là tra tấn tinh thần, rơi vào mông lung này 3 ngày, Đàm Trình nghĩ mình cũng đã điên lên mất rồi.
Thời gian dài, Đàm Trình cũng bắt đầu hoảng sợ, chậm rãi cậu như không còn thấy rõ những hình ảnh thoáng ẩn thoáng hiện trước mặt nữa. Không biết qua bao lâu, Đàm Trình như nghe thấy tiếng vang đâu đó, tiếng vang này vang lên rất lâu, nhưng Đàm Trình vẫn cho rằng đây chỉ là ảo giác, cho đến khi một giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai, Đàm Trình mới chú ý:
“Ta tên Túc Quân Chi, không biết quý nhân đây nên xưng hô thế nào, đến lúc đó ta chắc chắn tới cửa đáp tạ.”
Giọng nói mang theo sự ngạo nghễ của một quý công tử và giọng điệu trêu đùa thường có của Túc Cảnh Mặc cũng che dấu được khí phách đế vương, Túc Quân Chi, còn có thể là ai, chính là Túc Cảnh Mặc!
Như sực tỉnh từ trạng thái thôi miên, Đàm Trình đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhưng những hình ảnh chớp tắt liên tục lại biến mất hết, cả câu nói đó ngay khi cậu hoàn hồn cũng tan biến theo..
Chuyện gì xảy ra? Vừa nãy đúng là giọng của Túc Cảnh Mặc, nhưng mà…… Đàm Trình nhớ lại, Túc Cảnh Mặc lại chưa từng nói với cậu câu này.
Túc Quân Chi……. Cảnh Mặc chỉ từng nói qua Quân Chi là tên tự của y mà thôi, sau cũng chưa từng nói đến tên tự này, vì cậu vẫn luôn gọi y là Túc Cảnh Mặc.
Không biết vì sao, Đàm Trình cảm thấy câu nói kia rất quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần nghe thấy trái tim Đàm Trình đã ẩn ẩn đau như sắp mất đi thứ gì quan trọng nhất, mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, đau như có như một con dao nhỏ khẽ khắc lên tim cậu, khắc lên linh hồn cậu cảm xúc từ tận đáy lòng, để đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ quên……
Đàm Trình hoảng hốt, nhận thấy mình đã cử động được, cậu vội ôm lấy lồng ngực đang đau xé, vô thức lặp đi lặp lại tên của một người:
“Túc Cảnh Mặc, Túc Cảnh Mặc…….”
Mà khi Đàm Trình bắt đầu thoát ra khỏi mảnh hỗn độn này từ sự đau đớn, thì hình ảnh trước mắt đột nhiên rung lên, Đàm Trình nghi hoặc bước đến gần, đập vào mắt cậu là một người đàn ông mặc cổ phục viền tím, thêu hoa văn vàng, râu và tóc đã hoa râm, cũng khoảng bảy mươi tuổi. Không thấy rõ gương mặt, nhưng không biết vì sao Đàm Trình lại cảm thấy người này chính là cậu……
Cậu thấy người này ngồi trước bàn, lấy bút ra viết xuống giấy một hàng chữ:
“Bồ Hoàng ẩm tẫn Trường An thủy, Hiên Viên thừa phong Kinh Triệu lai.”
Đàm Trình cảm giác như có gì đó vừa nổ toang trong trí óc mình, cậu muốn nhìn kỹ người này đang viết gì thêm, nhưng nháy mắt Đàm Trình đã hôn mê, ứng với việc cậu đã tỉnh lại ngoài thế giới thực.
Nếu ngủ quá lâu, đột nhiên tỉnh lại, Đàm Trình vẫn chưa thể hoàn hồn ngày, đầu óc nặng nề khó chịu, tứ chi cũng cứng đờ không thể cử động, cố gắng nhấc lên thì đau đến mức Đàm Trình phải hít vào một hơi khí lạnh. Cố gắng nhìn xung quanh, lúc này cậu mới phát hiện mình đang ở bệnh viện, trong phòng bệnh không có người, cũng không biết ai đưa cậu vào.
Nghĩ đến giấc mơ vừa rồi, Đàm Trình trầm tư, nhưng cậu cũng chưa tự hỏi được bao lâu, Ngô Hải ra ngoài mua cơm trưa đã quay về, nhìn Đàm Trình đang trợn tròn mắt, Ngô Hải vội vàng chạy đến trước giường bệnh reo lên: “Mẹ nó cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Trương Tuấn đang đi WC nghe tiếng reo cũng vội vàng tông cửa chạy ra, “Ơn trời! Mẹ nó tôi còn tưởng cậu thành người thực vật luôn rồi!” Trương Tuấn vừa nói vừa đi đến trước mặt Đàm Trình, không nhịn được đấm lên vai Đàm Trình một cái: “Cậu bị cái gì mà ngủ suốt bốn ngày vậy hả!”
“Bốn ngày?” Đàm Trình sửng sốt, cậu không giờ mình đã ngủ lâu như vậy, “Chuyện gì xảy ra?”
“”Chuyện gì xảy ra”? lại còn không biết xấu hổ hỏi chúng tôi câu này! ngày 25 chúng tôi gọi cậu, điện thoại tắt máy suốt có biết không hả? Sau đó tôi với Ngô Hải mới vội vàng đến thôn Ninh Hóa tìm, phát hiện ra cậu trong phòng nghỉ trông như chết rồi vậy!”
Ngô Hải đứng bên cạnh Trương Tuấn cũng gật gật đầu, đỡ Đàm Trình dựa đầu vào gối: “Lúc tụi tôi tìm thấy cậu, còn tưởng cậu đã chết, may mà còn thấy cậu thở……”
“Khúc Chí Văn cũng không biết cậu bị làm sao, thân thể cứng đờ, mặt thì trắng bệch, hô hấp và tim đập còn rất chậm.” Trương Tuấn nhớ tới cảnh lúc đó, mặt nhăn lại, “…… Này, có phải cậu bị quỷ ám không? Tôi đã nói là cậu đừng có chơi cái kiểu tình cảm lãng mạn này nữa rồi mà? Cứ thế này thì bị con quỷ kia hại chết có ngày.”
“Có phải cậu lo chuyện người khác hơi nhiều rồi không!” Trương Tuấn không biết rõ câu chuyện, nên lời nói rất khó nghe. Những chuyện khác Đàm Trình có thể cho qua, nhưng cậu ta lại nói đến Túc Cảnh Mặc, cho dù biết Trương Tuấn đang lo lắng cho cậu nhưng Đàm Trình cũng không muốn nghe những lời như vậy.
“A! Đúng rồi! Tôi rảnh quá nên phải nơm nớp lo cho cậu không chết đó!”
“Tôi không cần.”
“Đàm Trình, nhớ là chính miệng cậu nói đó!”
“Thôi! Cãi cái gì mà cãi, cứ như con nít.” Ngô Hải nhìn ai người bạn đang tức giận, thở dài: “Đàm Trình mới tỉnh lại, cho cậu ta nghỉ một lát đi. Trương Tuấn cậu đi mua cháo cho Đàm Trình hội tô, tôi ở đây chăm cậu ta, tiện tay gọi cho Khúc Chí Văn luôn.”
Trương Tuấn nghe xong chỉ hừ nói: “Mua cục cứt!”
Dứt lời thì đóng sầm cửa ra ngoài.
Đàm Trình cũng biết mình hơi quá lời, Trương Tuấn chỉ lo cho cậu nên mới nói như thế, bạn bè nhiều năm sao cậu không biết tính Trương Tuấn được? Chuyện này cũng không đáng để cãi nhau, thấy Trương Tuấn đóng sầm cửa ra ngoài, Đàm Trình cũng hơi lúng túng.
“Cậu ta cũng chỉ lo cho cậu thôi……”
Ngô Hải nói xong cũng lúng túng theo, trong ba người tính tình Ngô Hải là nóng nảy nhất, Trương Tuấn lắm mồm nhưng lại là dạng dễ dãi vui vẻ, Đàm Trình thì không thích nói chuyện nhiều, trước kia cậu ta nghĩ Đàm Trình là dạng ‘tự kỷ’, nhưng sau này mới biết Đàm Trình là một tên say mê khảo cổ, không muốn phí thời gian đi quan hệ xã giao, cho nên mới giống một kẻ tẻ nhạt ít nói.
Mà hiện giờ thì một người vô tư vui vẻ đi cãi nhau với một cái hũ nút…… Mà cái người nóng tính như cậu ta lại là người đứng ra giảng hòa? Trương Tuấn chỉ bị cái miệng, nói nghe rất muốn đấm nhưng tâm địa lại tốt, lần đầu cãi nhau với Đàm Trình, không bằng lòng đi mất nhưng sau khi ra cửa cũng đi mua cho Đàm Trình một phần cháo.
Ngô Hải nhìn cả hai xụ mặt lúng ta lúng túng, nhịn không được nói:
“Tính tình hai cậu thế mà cũng cãi nhau được……” Nói tới đây, Đàm Trình và Trương Tuấn cùng nhìn nhau một cái, thấy đối phương mặt mày xụ xuống như thế cũng phải phì cười một cái.
Nụ cười này cũng khiến trận cãi nhau vừa nãy tan thành mây khói.
Sau khi tỉnh lại, thân thể hồi phục rất mau, cảm giác cứng đơ người nhanh chóng biến mất không chút dấu vết, đến khi Khúc Chí Văn tới, Đàm Trình đã trở lại bình thường, bước xuống giường đi qua đi lại. Khúc Chí Văn làm một thuật pháp kiểm tra toàn bộ cơ thể Đàm Trình, cũng xác định cậu hoàn toàn khôi phục.
“Hoàn toàn khôi phục?” Ngô Hải và Trương Tuấn biết tình trạng Đàm Trình lúc trước tệ như thế nào, giờ nghe Khúc Chí Văn nói Đàm Trình hoàn toàn không bị gì cả, kinh ngạc hỏi lại. “Không có một chút gì không bình thường luôn hả?”
“Không có, giống như chưa từng có gì xảy ra cả, thậm chí còn cảm giác thân thể Đàm Trình còn khỏe mạnh hơn lúc trước.”
Thật ra dù Khúc Chí Văn không nói, Đàm Trình cũng tự cảm giác được thân thể nhẹ nhàng đi rất nhiều so với trước kia, cũng không biết là do bốn ngày ngủ đủ hay có nguyên nhân gì khác.
“Nếu khỏe rồi thì tôi xuất viện, có lẽ vì mấy nay mệt nhiều nên kiệt sức hôn mê thôi, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.” Nói đoạn, Đàm Trình quay sang Ngô Hải: “Câu nói tìm được nhà trọ hộ tôi rồi phải không? Lát nữa tôi ghé xem rồi làm hợp đồng thuê luôn.”
“Ừm, vậy lát nữa tôi với Trương Tuấn đi theo giúp cậu.”
Khúc Chí Văn thấy Đàm Trình không muốn cậu ta nói nhiều trước mặt hai người này, nên cũng không nói gì thêm, trước khi rời đi cậu ta chỉ bóng gió với Đàm Trình chuyện Túc Cảnh Mặc có lẽ đang giấu diếm cậu điều gì đó.
“Những gì người đó nói chưa chắc là sự thật, người đó chưa bao giờ là người lương thiện.”
Đàm Trình không gật cũng chẳng đầu, chỉ im lặng cười cười.
Đồ của Đàm Trình trong bệnh viện cũng không nhiều lắm, Trương Tuấn và Ngô Hải ra cổng bệnh viện gọi xe, Đàm Trình đi làm thủ tục xuất viện. Trên đường ra cổng bệnh viện, Đàm Trình vừa đi vừa cầm tờ đơn trên tay xem, không chú ý có người đi qua nên đâm vào người nọ một cái.
“Xin lỗi.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Đàm Trình cúi người nhặt tờ đơn bị rớt, đứng thẳng dậy: “Không sao, là do tôi không chú……”
Nhác nhìn thấy bộ dáng người này, Đàm Trình đang nói bỗng im bặt. Người vừa chạm nhau với cậu,vẻ mặt lạnh lùng, nhưng diện mạo lại gần giống với Túc Cảnh Mặc, trừ cặp mắt kia…
—
Chương này edit xoắn hơi nhiều, thỉnh các cao nhân đừng bóc phốt….
Danh sách chương