Edit: Ry
Kể từ khi trở thành bạn trai thực tập của Nhạn Không Sơn, tôi chưa từng thấy lại chỉ số tâm trạng trên đầu anh.
Cái này thật sự là nỗi phiền muộn ngọt ngào nên tạm thời tôi cũng không nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ nào để giải quyết. Thêm nữa, Nhạn Không Sơn quả thật là một người rất thích hôn, trong lúc thực tập có rất nhiều lần anh không màng tình cảnh mà chặn tôi ở nhà kho, phòng nghỉ, nhà vệ sinh hay bất cứ góc khuất nào trong tiệm để thực hiện "giao lưu sâu sắc", khiến cho việc ấy càng thêm khó khăn.
Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh vắng lặng, ở ngay gần có dàn nóng để thông khí của điều hòa đang chạy ầm ầm, cách đó không xa là con đường náo nhiệt dành riêng cho người đi bộ.
Trên mặt đất có những vũng nước đọng lâu ngày, mang đến một mùi khó chịu, hè đến khiến cho cái dàn nóng điều hòa như đang phun lửa, ai muốn vào đều phải bước qua chúng, khiến cho con hẻm này có rất ít người qua lại.
Nhưng dù có ít người qua lại thì vẫn đang là ban ngày ban mặt, ở tình thế như vậy mà yêu đương vụng trộm thì luôn cực kì kích thích.
Mặc dù tôi và Nhạn Không Sơn cũng không được tính là yêu đương vụng trộm.
Tôi nắm lấy áo Nhạn Không Sơn, trong đầu vẫn còn đang nghĩ, sao cứ có cảm giác anh còn bạo dạn hơn tôi vậy? Chuyện này mà truyền ra ngoài là động trời đấy.
Nhưng mà anh cao như thế, chỉ cần không quan sát kĩ thì hẳn là cũng không phân biệt được giới tính của tôi, người ta nhìn vào cũng sẽ chỉ nghĩ là đôi tình nhân nào đó đang mập mờ với nhau ở chỗ này thôi.
Tôi ngây người quá lâu, Nhạn Không Sơn cảm giác được tôi đang mất tập trung, không quá hài lòng cắn lên đầu lưỡi của tôi.
"Em cứ vậy là sẽ bị trừ điểm đấy, bạn nhỏ à." Anh thả tôi ra, tựa vào trán tôi.
Tôi tự biết mình đuối lý, vội vàng nói xin lỗi.
"Em xin lỗi."
Nhạn Không Sơn không nói gì nữa, khẽ thở ra, đứng thẳng dậy, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi, anh nói: "Được rồi, đi vào đi."
Đầu óc tôi vẫn còn hơi mơ màng, tay chân cũng mềm nhũn, cứ thế nghe theo mệnh lệnh của anh, quay người đi vào trong tiệm sách. Đi chưa được mấy bước, phát hiện ra đối phương không đi cùng mình, lại nghi hoặc lui về.
"Anh không vào ạ?" Tôi ló đầu ra hỏi.
Nhạn Không Sơn đứng ở trong ngõ tối, đang lấy thuốc lá ra, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, miệng ngậm điếu thuốc nói: "Hút xong điếu này sẽ vào." Trong lúc nói chuyện, động tác của anh vẫn không ngừng, bật lửa nghe "tách" một cái, điếu thuốc được châm lên.
Tôi nhìn chằm chằm dáng vẻ hút thuốc của anh, cảm thấy thật sự là quá ngầu quá đẹp trai, không nhịn được bèn hỏi: "Chừng nào thì anh có thể dạy em hút thuốc?"
Trước đó tôi từng hỏi anh, anh lại bày đặt chê tôi quá nhỏ, bây giờ tôi đã thành bạn trai anh rồi, đừng bảo anh vẫn sẽ lại chê tôi nhỏ nữa nhé? "Không dạy."
Không thể tin được là anh lại từ chối dứt khoát như vậy.
Tôi sững sờ, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Anh chầm chậm nhả ra một làn khói: "Không thích bạn trai hút thuốc."
Cái gì cơ! Tôi bực bội, muốn nói lại thôi. Dường như anh biết tôi định nói gì, giương mắt lên liếc tôi, khóe môi nhếch lên thành một đường cong: "Đúng thế, tôi là đồ tiêu chuẩn kép đấy."
Tôi: "..."
Tôi bị sự thẳng thắn của anh làm cho khiếp sợ nên không tìm được gì hợp lý để phản bác lại, đành phải chịu thất bại tan tác mà quay vào trong.
"Tớ còn đang tìm cậu đây, vừa đi đâu thế?"
Trở lại tiệm sách mới phát hiện ra Tôn Nhụy tới. Kể từ lúc bắt đầu hẹn hò với Văn Ứng, cậu ấy thường xuyên đến tiệm vào buổi chiều để chờ Văn Ứng tan ca rồi cùng đi chơi.
"Tìm đồ trong kho hàng ấy mà." Ánh mắt tôi láo liên, không dám nhìn cậu ấy.
Tầm mắt Tôn Nhụy cố định ở trên lưng tôi, cậu ấy đưa tay vỗ lưng tôi rồi nói: "Sao lưng cậu lại bẩn thế? Đi vào nhà kho bị dính bụi à? Nhà kho của mấy người bẩn thật đấy."
Chắc là vừa rồi dựa vào tường nên dính bẩn...
Vừa mới nói dối giây trước, giây sau đã bị người ta phát hiện ra chứng cứ phạm tội, tôi cúi đầu, yên lặng kiểm tra xem trên người còn có chỗ nào dính bẩn không, vành tai cũng hơi nóng lên.
Văn Ứng ở bên cạnh nói thêm: "Nhà kho ấy hả, toàn là sách cũ, đương nhiên sẽ bụi bặm rồi, trong tiệm bọn anh còn có chuột cơ."
"Thuốc diệt chuột không có tác dụng à?" Tôn Nhụy nói với giọng căm ghét.
"Cái gì cũng thử rồi, đều không có tác dụng, mấy con chuột này ranh lắm."
"Vậy thì mấy người nên nuôi mèo thì hơn."
Tôn Nhụy cho tôi một ý tưởng, nếu như nuôi mèo trong tiệm, tức là hai con Đại Bạch Nhị Bạch có chỗ ở rồi? Mà nuôi trong tiệm nên Nhạn Vãn Thu cũng có thể thường xuyên đến thăm bọn chúng, tôi cũng không cần lo chuyện tìm phải chủ không đáng tin cậy cho chúng, thật đúng là một công đôi việc.
Để tìm cơ hội thương lượng với Nhạn Không Sơn xem sao, tốt nhất là có thêm Nhạn Vãn Thu hỗ trợ nữa, như thế sẽ nắm chắc phần thắng hơn một chút...
"Dư Miên, bây giờ cậu vẫn ở nhà của dì à?"
"Không, giờ tớ ở nhà A Sơn."
Xung quanh lập tức yên tĩnh, tôi ngơ ngác ngẩng lên, chỉ thấy Văn Ứng và Tôn Nhụy đều đang kinh ngạc nhìn tôi, đặc biệt là Tôn Nhụy, mắt trừng to đến độ sắp rớt cả tròng ra ngoài.
Lúc mải suy nghĩ chuyện gì đó tôi rất hay mất hồn, có đôi khi người ta hỏi, tôi cứ thế trả lời theo phản xạ mà chẳng cần đến não.
"Ngủ ở ghế sô pha." Tôi bổ sung.
Nét mặt của hai người kia lại càng trở nên vi diệu, nhất là Tôn Nhụy, cái mặt đúng kiểu khó có thể miêu tả được thành lời.
"À, vậy thì... Tốt quá." Văn Ứng nói: "Nếu không phải là do nhà tôi nhỏ thì cũng rất hoan nghênh cậu đến ở đấy ha ha ha."
Thôi xong, câu trả lời này quá giấu đầu hở đuôi, Văn Ứng thì bỏ đi, nhưng Tôn Nhụy quá hiểu tôi, chắc chắn sẽ nhận ra có gì đó không đúng.
"Tôi đi chỉnh giá sách đây..."
Tôi xoay người rời đi, Tôn Nhụy lại không buông tha bám theo sau.
"Thế là thế nào?" Cậu ấy hạ giọng hỏi tôi: "Sao cậu lại ở nhà anh ta, còn gọi anh ta là A Sơn nữa?"
Tôi cầm quyển sách khách tiện tay để lung tung nhét lại lên giá, đối mặt với sự truy hỏi của Tôn Nhụy, vẫn rất bình thản trả lời: "Bởi vì bọn tớ hẹn hò rồi."
Tôn Nhụy bỗng không nói gì nữa, tôi nhìn sang thì thấy cậu ấy đang ôm ngực, miệng há to, trông như kiểu thở không nổi.
"Vãi chưởng cậu làm được thật kìa!" Cậu ấy nắm chặt lấy tôi, kích động tuôn một tràng những lời bậy bạ: "Sao cậu lợi hại vãi vậy? Đại thần! Ôi đại thần ơi, anh phải dạy cho đứa em gái này, em thật quá tự ti mà. Mau nói xem cậu cưa người ta kiểu gì thế? Hay là viết thành sách luôn đi?"
Sao cậu ấy còn hưng phấn hơn cả tôi thế...
Tôi tránh khỏi tay cậu ấy, tiếp tục sửa sang giá sách: "Cậu có bạn trai rồi mà, học cái này làm gì nữa?"
"Nói thế là sai rồi." Tôn Nhụy khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt nói: "Chuyện gì cũng phải phòng ngừa chu đáo. Nếu cứ được ở bên Văn Ứng mãi như thế này thì quá tốt rồi, nhưng yêu đương rồi chia tay là chuyện rất bình thường, lỡ sau này chia tay với anh ấy, tớ đương nhiên phải đi tìm thằng con trai khác chứ."
Ngẫm nghĩ, hình như tôi không có kinh nghiệm tâm đắc nào để dạy cho cậu ấy, cái duy nhất mà Nhạn Không Sơn tương đối thích ở tôi, chắc là...
"Chắc là cảm giác hôn tớ khá là thích."
Tôn Nhụy nhìn tôi, hai hàng lông mày hơi nhướng lên: "Thân thiết* kiểu nào?"
*Chữ 亲 vừa có nghĩa là hôn vừa có nghĩa là thân thiết thân mật gần gũi. Miên Miên nói anh chim én thích hôn mình, nhưng Tôn Nhụy lại nghe thành anh chim én thích gần gũi với Miên Miên. Xét về nghĩa thì cũng không khác nhau lắm vì anh chim én là chúa bám người =))
Còn có hôn kiểu nào nữa?
"Kiss ấy."
Tôn Nhụy: "..."
Ánh mắt cậu ấy đi đi lại lại trên môi tôi, híp mắt nói: "Đừng nói là hai người vừa mới..."
Tôi không hé răng, ra vẻ bình tĩnh: "Không có."
"Dư Miên, cậu nhìn vào mắt tớ rồi nói lại đi, mặt cũng đỏ hết lên rồi kìa!"
Tôi không để ý tới cậu ấy nữa, tự mình bận bịu.
Một lát sau, Tôn Nhụy vẫn chưa đi, thậm chí còn dí sát vào gần tôi, vô cùng thần bí hỏi: "Dư Miên, hai người đã ấy ấy chưa?"
Tôi không hiểu lắm: "Ấy ấy?"
"Thì là, ngủ đó?" Hình như là lo tôi vẫn không hiểu, Tôn Nhụy còn vỗ tay bạch bạch tượng trưng.
Tôi: "... Chưa."
"Vậy thì cậu mau hành động đi." Cậu ấy vừa mới gọi tôi là "đại thần" xong, giờ đã bày ra dáng vẻ bất mãn với tiến độ của tôi, giục giã: "Đêm dài lắm mộng đó."
Đạo lý này đương nhiên là tôi hiểu, thế nhưng bây giờ tôi vẫn đang trong kì thực tập, không có cái quyền đó...
Mà dù tôi có tri thức phong phú cỡ nào thì khả năng thực hành vẫn rất chi là kém cỏi, nếu làm thật thì chỉ sợ tôi cũng chỉ biết nằm đần ra đó trơ mắt nhìn Nhạn Không Sơn thôi.
Tạm thời thì vẫn nên cố gắng để bình an vượt qua kì thực tập trước đã rồi hẵng tính tiếp.
Sau khi tiệm sách đóng cửa, Văn Ứng và Tôn Nhụy dắt nhau đi xem phim, tôi và Nhạn Không Sơn đến nhà trẻ đón Nhạn Vãn Thu.
Ăn xong cơm tối, vẫn theo lệ cũ, Nhạn Không Sơn rửa chén một mình, Nhạn Vãn Thu kéo tôi ra phòng khách. Cô bé lấy từ trong cặp sách ra một tờ giấy A4, muốn làm bài tập với tôi.
Lúc ấy tôi rất ngơ ngác.
Bài tập gì cơ? Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi mà? Đào đâu ra bài tập nữa?
Nhạn Vãn Thu trải phẳng tờ giấy A4, lại lấy từ trong túi ra một hộp màu nước với hai cây bút lông, em nói: "Hôm nay cô giáo giao bài tập thủ công ạ. Cô bảo bọn em phải cùng phụ huynh vẽ một bức tranh, phải dùng đến yếu tố tự nhiên như là hoa lá gì đó. Em nhặt được nhiều lá ở vườn trẻ lắm, em chỉ cho anh rồi anh cắt nha."
Hóa ra là bài tập kiểu này.
Tôi quỳ bên cạnh Nhạn Vãn Thu, dựa theo lời cô bé miêu tả mà cẩn thận cắt lá cây thành hình cánh côn trùng, cô bé nhận lấy vật liệu đã được tôi gia công, dùng keo dán lên, sau đó trên giấy mau chóng xuất hiện rất nhiều cánh bướm rồi những chú chuồn chuồn màu xanh sống động.
Dán xong lá cây, cô bé lại đưa cho tôi một cây bút vẽ, muốn tôi cùng vẽ với em.
Có khi phải từ hồi tiểu học đến giờ tôi đã không vẽ vời gì, nên bỗng cảm thấy việc này vừa mới lạ vừa tràn ngập vui thú trẻ con.
Trong khoảng thời gian đó, Nhạn Không Sơn có ghé qua nhìn hai lần, đưa ra nhận xét là tổng thể màu sắc của chúng tôi có hơi "xanh rờn".
Nhạn Vãn Thu không cho phép anh chê mình vẽ xấu, hứ một tiếng rồi nói: "Con thích màu xanh."
Tôi cũng thấy anh hơi soi mói quá, rõ ràng trông rất đẹp mà, xanh thì có làm sao? Xanh để bảo vệ mắt được không?
"Do A Sơn không có mắt thẩm mỹ đấy, đừng để ý đến anh ấy." Tôi và Nhạn Vãn Thu cùng trên một chiến tuyến.
Nhạn Không Sơn thấy chúng tôi không tiếp thu ý kiến của anh, cũng biết nhiều lời vô ích, nên không nói gì nữa, đi sang một bên xem ti vi.
Bởi vì tôi và Nhạn Vãn Thu đều có tính cầu toàn, muốn vẽ khá nhiều thứ nên đòi hỏi phải thật tỉ mỉ, vất vả lắm mới vẽ kín được cả mặt giấy thì cũng đã đến chín giờ. Tôi xoa bóp hai vai với cái cổ mỏi nhừ, thở dài, mình đã không còn là Dư Miên năm nào thức trắng đêm để làm bài nữa.
Mặc dù Nhạn Vãn Thu là đứa bé tràn đầy sức sống, nhưng lúc này cũng có vẻ mệt mỏi, ngáp dài nói với Nhạn Không Sơn muốn đi ngủ.
Nhạn Không Sơn đứng dậy, bế bé con từ dưới đất lên, nhưng không đi ngay mà duỗi một tay với tôi: "Chúng ta cũng đi ngủ thôi."
Tôi nhìn anh, lại nhìn vào bàn tay trước mặt, nắm lấy, từ dưới đất đứng lên.
Chúng ta, anh ấy nói "chúng ta" đó. Tôi thầm cảm thấy hạnh phúc, cũng không biết sao, chỉ có hai chữ bình thường đó thôi mà tôi cứ hân hoan mãi.
Luôn cảm thấy, hai chữ "chúng ta" này mang đến một cảm giác thân mật thật khác lạ...
Nhạn Không Sơn nói đúng, tôi là một cậu bạn nhỏ, còn là một bạn nhỏ cực kì dễ thỏa mãn. Anh chỉ vô tình nói một câu thôi, tôi đã có thể vui đến nửa ngày.
Nhạn Không Sơn đưa Nhạn Vãn Thu về phòng, để tôi đi tắm trước. Lúc tôi tắm xong thì anh đã trở về phòng.
Có vẻ như anh cần phải dùng nhà vệ sinh nên tôi nghiêng người để anh đi vào, anh cũng nghiêng người sang, nhưng không bước vào trong mà cả người lại áp về phía trước, đè tôi lên cánh cửa.
Tôi vô thức dùng bàn tay chặn anh lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản anh tiếp tục đến sát gần.
"Em không thèm để ý tới tôi à?"
Tôi sửng sốt mất hai giây mới hiểu được ý anh là gì, anh đang "tính sổ" chuyện vừa rồi tôi về phe Nhạn Vãn Thu tấn công anh.
"Em, em đùa thôi mà."
"Nhưng tôi lại tưởng là thật."
"Vậy... Em xin lỗi?"
"Bạn trai mà chỉ nói xin lỗi là được sao?"
"..."
Tôi tìm kiếm trong đầu xem những người anh em khác gặp phải vấn đề này sẽ giải quyết như thế nào, sau đó chọn ra phương án tốt nhất, cẩn thận hỏi thử: "Anh muốn cái gì em cũng mua cho anh?"
Nhạn Không Sơn nhìn tôi, bỗng thấy hơi cạn lời.
Mất nửa ngày, anh mới chậm rãi mở miệng: "Tại sao có những khi em còn giống trai thẳng* hơn tôi vậy?"
*trai thẳng ở đây không chỉ có nghĩa là những người con trai chỉ thích con gái, mà còn có ý mỉa mai mấy tên con trai EQ thấp, không hiểu tình ý
Tôi ngơ ngác trước câu chất vấn đến từ linh hồn của anh, không biết nên trả lời thế nào.
Anh thở dài, không có được đáp án mình muốn, vậy thì mình tự đến đòi thôi.
"Xem đi, em lại bị trừ điểm rồi." Anh xích lại gần tôi, hơi thở giao hòa, chỉ một chút nữa thôi là sẽ chạm phải môi tôi: "Lần này tôi dạy cho em, lần sau em phải tự biết mà làm..." Âm cuối dần biến mất giữa răng môi.
Nhạn Không Sơn hoàn mỹ làm mẫu cho tôi thấy bạn trai muốn xin lỗi thì nên như thế nào.
Làm mẫu xong, đầu óc tôi cũng trống rỗng. Sau đó tôi bỗng hiểu được, đây chính là mấu chốt nhỉ, phải làm cho trống rỗng, khiến cho đối phương không tìm thấy lí do để giận dỗi nữa?
Học được rồi, phải nhớ kĩ, có khi hết kì thực tập là sẽ phải làm bài kiểm tra.
Kể từ khi trở thành bạn trai thực tập của Nhạn Không Sơn, tôi chưa từng thấy lại chỉ số tâm trạng trên đầu anh.
Cái này thật sự là nỗi phiền muộn ngọt ngào nên tạm thời tôi cũng không nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ nào để giải quyết. Thêm nữa, Nhạn Không Sơn quả thật là một người rất thích hôn, trong lúc thực tập có rất nhiều lần anh không màng tình cảnh mà chặn tôi ở nhà kho, phòng nghỉ, nhà vệ sinh hay bất cứ góc khuất nào trong tiệm để thực hiện "giao lưu sâu sắc", khiến cho việc ấy càng thêm khó khăn.
Trong con hẻm nhỏ yên tĩnh vắng lặng, ở ngay gần có dàn nóng để thông khí của điều hòa đang chạy ầm ầm, cách đó không xa là con đường náo nhiệt dành riêng cho người đi bộ.
Trên mặt đất có những vũng nước đọng lâu ngày, mang đến một mùi khó chịu, hè đến khiến cho cái dàn nóng điều hòa như đang phun lửa, ai muốn vào đều phải bước qua chúng, khiến cho con hẻm này có rất ít người qua lại.
Nhưng dù có ít người qua lại thì vẫn đang là ban ngày ban mặt, ở tình thế như vậy mà yêu đương vụng trộm thì luôn cực kì kích thích.
Mặc dù tôi và Nhạn Không Sơn cũng không được tính là yêu đương vụng trộm.
Tôi nắm lấy áo Nhạn Không Sơn, trong đầu vẫn còn đang nghĩ, sao cứ có cảm giác anh còn bạo dạn hơn tôi vậy? Chuyện này mà truyền ra ngoài là động trời đấy.
Nhưng mà anh cao như thế, chỉ cần không quan sát kĩ thì hẳn là cũng không phân biệt được giới tính của tôi, người ta nhìn vào cũng sẽ chỉ nghĩ là đôi tình nhân nào đó đang mập mờ với nhau ở chỗ này thôi.
Tôi ngây người quá lâu, Nhạn Không Sơn cảm giác được tôi đang mất tập trung, không quá hài lòng cắn lên đầu lưỡi của tôi.
"Em cứ vậy là sẽ bị trừ điểm đấy, bạn nhỏ à." Anh thả tôi ra, tựa vào trán tôi.
Tôi tự biết mình đuối lý, vội vàng nói xin lỗi.
"Em xin lỗi."
Nhạn Không Sơn không nói gì nữa, khẽ thở ra, đứng thẳng dậy, đưa tay xoa nhẹ đầu tôi, anh nói: "Được rồi, đi vào đi."
Đầu óc tôi vẫn còn hơi mơ màng, tay chân cũng mềm nhũn, cứ thế nghe theo mệnh lệnh của anh, quay người đi vào trong tiệm sách. Đi chưa được mấy bước, phát hiện ra đối phương không đi cùng mình, lại nghi hoặc lui về.
"Anh không vào ạ?" Tôi ló đầu ra hỏi.
Nhạn Không Sơn đứng ở trong ngõ tối, đang lấy thuốc lá ra, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, miệng ngậm điếu thuốc nói: "Hút xong điếu này sẽ vào." Trong lúc nói chuyện, động tác của anh vẫn không ngừng, bật lửa nghe "tách" một cái, điếu thuốc được châm lên.
Tôi nhìn chằm chằm dáng vẻ hút thuốc của anh, cảm thấy thật sự là quá ngầu quá đẹp trai, không nhịn được bèn hỏi: "Chừng nào thì anh có thể dạy em hút thuốc?"
Trước đó tôi từng hỏi anh, anh lại bày đặt chê tôi quá nhỏ, bây giờ tôi đã thành bạn trai anh rồi, đừng bảo anh vẫn sẽ lại chê tôi nhỏ nữa nhé? "Không dạy."
Không thể tin được là anh lại từ chối dứt khoát như vậy.
Tôi sững sờ, khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Anh chầm chậm nhả ra một làn khói: "Không thích bạn trai hút thuốc."
Cái gì cơ! Tôi bực bội, muốn nói lại thôi. Dường như anh biết tôi định nói gì, giương mắt lên liếc tôi, khóe môi nhếch lên thành một đường cong: "Đúng thế, tôi là đồ tiêu chuẩn kép đấy."
Tôi: "..."
Tôi bị sự thẳng thắn của anh làm cho khiếp sợ nên không tìm được gì hợp lý để phản bác lại, đành phải chịu thất bại tan tác mà quay vào trong.
"Tớ còn đang tìm cậu đây, vừa đi đâu thế?"
Trở lại tiệm sách mới phát hiện ra Tôn Nhụy tới. Kể từ lúc bắt đầu hẹn hò với Văn Ứng, cậu ấy thường xuyên đến tiệm vào buổi chiều để chờ Văn Ứng tan ca rồi cùng đi chơi.
"Tìm đồ trong kho hàng ấy mà." Ánh mắt tôi láo liên, không dám nhìn cậu ấy.
Tầm mắt Tôn Nhụy cố định ở trên lưng tôi, cậu ấy đưa tay vỗ lưng tôi rồi nói: "Sao lưng cậu lại bẩn thế? Đi vào nhà kho bị dính bụi à? Nhà kho của mấy người bẩn thật đấy."
Chắc là vừa rồi dựa vào tường nên dính bẩn...
Vừa mới nói dối giây trước, giây sau đã bị người ta phát hiện ra chứng cứ phạm tội, tôi cúi đầu, yên lặng kiểm tra xem trên người còn có chỗ nào dính bẩn không, vành tai cũng hơi nóng lên.
Văn Ứng ở bên cạnh nói thêm: "Nhà kho ấy hả, toàn là sách cũ, đương nhiên sẽ bụi bặm rồi, trong tiệm bọn anh còn có chuột cơ."
"Thuốc diệt chuột không có tác dụng à?" Tôn Nhụy nói với giọng căm ghét.
"Cái gì cũng thử rồi, đều không có tác dụng, mấy con chuột này ranh lắm."
"Vậy thì mấy người nên nuôi mèo thì hơn."
Tôn Nhụy cho tôi một ý tưởng, nếu như nuôi mèo trong tiệm, tức là hai con Đại Bạch Nhị Bạch có chỗ ở rồi? Mà nuôi trong tiệm nên Nhạn Vãn Thu cũng có thể thường xuyên đến thăm bọn chúng, tôi cũng không cần lo chuyện tìm phải chủ không đáng tin cậy cho chúng, thật đúng là một công đôi việc.
Để tìm cơ hội thương lượng với Nhạn Không Sơn xem sao, tốt nhất là có thêm Nhạn Vãn Thu hỗ trợ nữa, như thế sẽ nắm chắc phần thắng hơn một chút...
"Dư Miên, bây giờ cậu vẫn ở nhà của dì à?"
"Không, giờ tớ ở nhà A Sơn."
Xung quanh lập tức yên tĩnh, tôi ngơ ngác ngẩng lên, chỉ thấy Văn Ứng và Tôn Nhụy đều đang kinh ngạc nhìn tôi, đặc biệt là Tôn Nhụy, mắt trừng to đến độ sắp rớt cả tròng ra ngoài.
Lúc mải suy nghĩ chuyện gì đó tôi rất hay mất hồn, có đôi khi người ta hỏi, tôi cứ thế trả lời theo phản xạ mà chẳng cần đến não.
"Ngủ ở ghế sô pha." Tôi bổ sung.
Nét mặt của hai người kia lại càng trở nên vi diệu, nhất là Tôn Nhụy, cái mặt đúng kiểu khó có thể miêu tả được thành lời.
"À, vậy thì... Tốt quá." Văn Ứng nói: "Nếu không phải là do nhà tôi nhỏ thì cũng rất hoan nghênh cậu đến ở đấy ha ha ha."
Thôi xong, câu trả lời này quá giấu đầu hở đuôi, Văn Ứng thì bỏ đi, nhưng Tôn Nhụy quá hiểu tôi, chắc chắn sẽ nhận ra có gì đó không đúng.
"Tôi đi chỉnh giá sách đây..."
Tôi xoay người rời đi, Tôn Nhụy lại không buông tha bám theo sau.
"Thế là thế nào?" Cậu ấy hạ giọng hỏi tôi: "Sao cậu lại ở nhà anh ta, còn gọi anh ta là A Sơn nữa?"
Tôi cầm quyển sách khách tiện tay để lung tung nhét lại lên giá, đối mặt với sự truy hỏi của Tôn Nhụy, vẫn rất bình thản trả lời: "Bởi vì bọn tớ hẹn hò rồi."
Tôn Nhụy bỗng không nói gì nữa, tôi nhìn sang thì thấy cậu ấy đang ôm ngực, miệng há to, trông như kiểu thở không nổi.
"Vãi chưởng cậu làm được thật kìa!" Cậu ấy nắm chặt lấy tôi, kích động tuôn một tràng những lời bậy bạ: "Sao cậu lợi hại vãi vậy? Đại thần! Ôi đại thần ơi, anh phải dạy cho đứa em gái này, em thật quá tự ti mà. Mau nói xem cậu cưa người ta kiểu gì thế? Hay là viết thành sách luôn đi?"
Sao cậu ấy còn hưng phấn hơn cả tôi thế...
Tôi tránh khỏi tay cậu ấy, tiếp tục sửa sang giá sách: "Cậu có bạn trai rồi mà, học cái này làm gì nữa?"
"Nói thế là sai rồi." Tôn Nhụy khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt nói: "Chuyện gì cũng phải phòng ngừa chu đáo. Nếu cứ được ở bên Văn Ứng mãi như thế này thì quá tốt rồi, nhưng yêu đương rồi chia tay là chuyện rất bình thường, lỡ sau này chia tay với anh ấy, tớ đương nhiên phải đi tìm thằng con trai khác chứ."
Ngẫm nghĩ, hình như tôi không có kinh nghiệm tâm đắc nào để dạy cho cậu ấy, cái duy nhất mà Nhạn Không Sơn tương đối thích ở tôi, chắc là...
"Chắc là cảm giác hôn tớ khá là thích."
Tôn Nhụy nhìn tôi, hai hàng lông mày hơi nhướng lên: "Thân thiết* kiểu nào?"
*Chữ 亲 vừa có nghĩa là hôn vừa có nghĩa là thân thiết thân mật gần gũi. Miên Miên nói anh chim én thích hôn mình, nhưng Tôn Nhụy lại nghe thành anh chim én thích gần gũi với Miên Miên. Xét về nghĩa thì cũng không khác nhau lắm vì anh chim én là chúa bám người =))
Còn có hôn kiểu nào nữa?
"Kiss ấy."
Tôn Nhụy: "..."
Ánh mắt cậu ấy đi đi lại lại trên môi tôi, híp mắt nói: "Đừng nói là hai người vừa mới..."
Tôi không hé răng, ra vẻ bình tĩnh: "Không có."
"Dư Miên, cậu nhìn vào mắt tớ rồi nói lại đi, mặt cũng đỏ hết lên rồi kìa!"
Tôi không để ý tới cậu ấy nữa, tự mình bận bịu.
Một lát sau, Tôn Nhụy vẫn chưa đi, thậm chí còn dí sát vào gần tôi, vô cùng thần bí hỏi: "Dư Miên, hai người đã ấy ấy chưa?"
Tôi không hiểu lắm: "Ấy ấy?"
"Thì là, ngủ đó?" Hình như là lo tôi vẫn không hiểu, Tôn Nhụy còn vỗ tay bạch bạch tượng trưng.
Tôi: "... Chưa."
"Vậy thì cậu mau hành động đi." Cậu ấy vừa mới gọi tôi là "đại thần" xong, giờ đã bày ra dáng vẻ bất mãn với tiến độ của tôi, giục giã: "Đêm dài lắm mộng đó."
Đạo lý này đương nhiên là tôi hiểu, thế nhưng bây giờ tôi vẫn đang trong kì thực tập, không có cái quyền đó...
Mà dù tôi có tri thức phong phú cỡ nào thì khả năng thực hành vẫn rất chi là kém cỏi, nếu làm thật thì chỉ sợ tôi cũng chỉ biết nằm đần ra đó trơ mắt nhìn Nhạn Không Sơn thôi.
Tạm thời thì vẫn nên cố gắng để bình an vượt qua kì thực tập trước đã rồi hẵng tính tiếp.
Sau khi tiệm sách đóng cửa, Văn Ứng và Tôn Nhụy dắt nhau đi xem phim, tôi và Nhạn Không Sơn đến nhà trẻ đón Nhạn Vãn Thu.
Ăn xong cơm tối, vẫn theo lệ cũ, Nhạn Không Sơn rửa chén một mình, Nhạn Vãn Thu kéo tôi ra phòng khách. Cô bé lấy từ trong cặp sách ra một tờ giấy A4, muốn làm bài tập với tôi.
Lúc ấy tôi rất ngơ ngác.
Bài tập gì cơ? Tôi tốt nghiệp cấp ba rồi mà? Đào đâu ra bài tập nữa?
Nhạn Vãn Thu trải phẳng tờ giấy A4, lại lấy từ trong túi ra một hộp màu nước với hai cây bút lông, em nói: "Hôm nay cô giáo giao bài tập thủ công ạ. Cô bảo bọn em phải cùng phụ huynh vẽ một bức tranh, phải dùng đến yếu tố tự nhiên như là hoa lá gì đó. Em nhặt được nhiều lá ở vườn trẻ lắm, em chỉ cho anh rồi anh cắt nha."
Hóa ra là bài tập kiểu này.
Tôi quỳ bên cạnh Nhạn Vãn Thu, dựa theo lời cô bé miêu tả mà cẩn thận cắt lá cây thành hình cánh côn trùng, cô bé nhận lấy vật liệu đã được tôi gia công, dùng keo dán lên, sau đó trên giấy mau chóng xuất hiện rất nhiều cánh bướm rồi những chú chuồn chuồn màu xanh sống động.
Dán xong lá cây, cô bé lại đưa cho tôi một cây bút vẽ, muốn tôi cùng vẽ với em.
Có khi phải từ hồi tiểu học đến giờ tôi đã không vẽ vời gì, nên bỗng cảm thấy việc này vừa mới lạ vừa tràn ngập vui thú trẻ con.
Trong khoảng thời gian đó, Nhạn Không Sơn có ghé qua nhìn hai lần, đưa ra nhận xét là tổng thể màu sắc của chúng tôi có hơi "xanh rờn".
Nhạn Vãn Thu không cho phép anh chê mình vẽ xấu, hứ một tiếng rồi nói: "Con thích màu xanh."
Tôi cũng thấy anh hơi soi mói quá, rõ ràng trông rất đẹp mà, xanh thì có làm sao? Xanh để bảo vệ mắt được không?
"Do A Sơn không có mắt thẩm mỹ đấy, đừng để ý đến anh ấy." Tôi và Nhạn Vãn Thu cùng trên một chiến tuyến.
Nhạn Không Sơn thấy chúng tôi không tiếp thu ý kiến của anh, cũng biết nhiều lời vô ích, nên không nói gì nữa, đi sang một bên xem ti vi.
Bởi vì tôi và Nhạn Vãn Thu đều có tính cầu toàn, muốn vẽ khá nhiều thứ nên đòi hỏi phải thật tỉ mỉ, vất vả lắm mới vẽ kín được cả mặt giấy thì cũng đã đến chín giờ. Tôi xoa bóp hai vai với cái cổ mỏi nhừ, thở dài, mình đã không còn là Dư Miên năm nào thức trắng đêm để làm bài nữa.
Mặc dù Nhạn Vãn Thu là đứa bé tràn đầy sức sống, nhưng lúc này cũng có vẻ mệt mỏi, ngáp dài nói với Nhạn Không Sơn muốn đi ngủ.
Nhạn Không Sơn đứng dậy, bế bé con từ dưới đất lên, nhưng không đi ngay mà duỗi một tay với tôi: "Chúng ta cũng đi ngủ thôi."
Tôi nhìn anh, lại nhìn vào bàn tay trước mặt, nắm lấy, từ dưới đất đứng lên.
Chúng ta, anh ấy nói "chúng ta" đó. Tôi thầm cảm thấy hạnh phúc, cũng không biết sao, chỉ có hai chữ bình thường đó thôi mà tôi cứ hân hoan mãi.
Luôn cảm thấy, hai chữ "chúng ta" này mang đến một cảm giác thân mật thật khác lạ...
Nhạn Không Sơn nói đúng, tôi là một cậu bạn nhỏ, còn là một bạn nhỏ cực kì dễ thỏa mãn. Anh chỉ vô tình nói một câu thôi, tôi đã có thể vui đến nửa ngày.
Nhạn Không Sơn đưa Nhạn Vãn Thu về phòng, để tôi đi tắm trước. Lúc tôi tắm xong thì anh đã trở về phòng.
Có vẻ như anh cần phải dùng nhà vệ sinh nên tôi nghiêng người để anh đi vào, anh cũng nghiêng người sang, nhưng không bước vào trong mà cả người lại áp về phía trước, đè tôi lên cánh cửa.
Tôi vô thức dùng bàn tay chặn anh lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản anh tiếp tục đến sát gần.
"Em không thèm để ý tới tôi à?"
Tôi sửng sốt mất hai giây mới hiểu được ý anh là gì, anh đang "tính sổ" chuyện vừa rồi tôi về phe Nhạn Vãn Thu tấn công anh.
"Em, em đùa thôi mà."
"Nhưng tôi lại tưởng là thật."
"Vậy... Em xin lỗi?"
"Bạn trai mà chỉ nói xin lỗi là được sao?"
"..."
Tôi tìm kiếm trong đầu xem những người anh em khác gặp phải vấn đề này sẽ giải quyết như thế nào, sau đó chọn ra phương án tốt nhất, cẩn thận hỏi thử: "Anh muốn cái gì em cũng mua cho anh?"
Nhạn Không Sơn nhìn tôi, bỗng thấy hơi cạn lời.
Mất nửa ngày, anh mới chậm rãi mở miệng: "Tại sao có những khi em còn giống trai thẳng* hơn tôi vậy?"
*trai thẳng ở đây không chỉ có nghĩa là những người con trai chỉ thích con gái, mà còn có ý mỉa mai mấy tên con trai EQ thấp, không hiểu tình ý
Tôi ngơ ngác trước câu chất vấn đến từ linh hồn của anh, không biết nên trả lời thế nào.
Anh thở dài, không có được đáp án mình muốn, vậy thì mình tự đến đòi thôi.
"Xem đi, em lại bị trừ điểm rồi." Anh xích lại gần tôi, hơi thở giao hòa, chỉ một chút nữa thôi là sẽ chạm phải môi tôi: "Lần này tôi dạy cho em, lần sau em phải tự biết mà làm..." Âm cuối dần biến mất giữa răng môi.
Nhạn Không Sơn hoàn mỹ làm mẫu cho tôi thấy bạn trai muốn xin lỗi thì nên như thế nào.
Làm mẫu xong, đầu óc tôi cũng trống rỗng. Sau đó tôi bỗng hiểu được, đây chính là mấu chốt nhỉ, phải làm cho trống rỗng, khiến cho đối phương không tìm thấy lí do để giận dỗi nữa?
Học được rồi, phải nhớ kĩ, có khi hết kì thực tập là sẽ phải làm bài kiểm tra.
Danh sách chương