Ta xuyên sách đến năm thứ tư mới gặp được nam chính Lục Hàn Xuyên.

Hắn bắt ta mài một thanh kiếm cho hắn. Quỳ dưới đất mà mài.

“Trẫm muốn chém sắt như chén bùm.” Trong Ngự Thư Phòng, hắn chỉ cho ta nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn.

Thật ra hắn không cần hận ta đến thế, nói sao thì ta nào phải con gái nhà Tướng phủ, hay là người mà hắn yêu thương đến tận xương tủy đâu. Nhưng nếu ta mở miệng giải thích thì hẳn phải chết không thể ngờ, còn không giải thích thì... đến ngày hôm nay cũng có khác gì sống không bằng chết.

Nghe nói vị vua mới này vui buồn thất thường, ta nên ngoan ngoãn một chút thì hơn.

Ấy vậy mà hắn đâu có chịu tha cho ta. Hắn hơi quay đầu lại, để lộ một nửa gương mặt cốt cách cứng cỏi, tâm tình ra sao thì khó mà phân biệt được: “Sao nàng không hỏi lại xem như thế nào mới được tính là chém sắt như chém bùn?”

Ta còn chưa kịp trả lời thì Lục Hàn Xuyên đứng lên, hai bước ngắn ngủi đã tới trước mặt ta. Cơ thể cao dài cản trở mọi nguồn sáng, hắn cướp lấy chuôi kiếm xoay một vòng, tùy tiện chém đứt cây trâm bạc cắm trên mái tóc ta.

Đó là một cây trâm bạc khắc hoa mộc mạc, ta còn tưởng là hắn không chú ý đến nó.

Lục Hàn Xuyên lập tức ngồi xổm xuống, dùng chuôi kiếm nâng cằm ta lên. Ta không thích gương mặt hắn, cho dù hắn có đẹp như tranh vẽ đến nhường nào.

“Quả Xuân, ngươi nói xem nếu thanh kiếm này chém sắt như chém bùn, vậy thì dùng nó để lóc xương ngươi ra có được không?”

Ta run rẩy vươn tay làm hắn hiểu lầm ta muốn kéo ống tay áo hắn, thế nên hắn cố ý kề sát vào người ta hơn nữa. Nhưng ta chỉ muốn mò tìm một nửa cây trâm bạc rồi cất nó vào trong ngực thôi.

“Nô tỳ cho rằng nó có thể gọt xương như gọt bùn.”

Ta không ngờ được lời nói và hành động vừa rồi sẽ châm ngòi cho hắn bùng nổ lửa giận. Chỉ cần cổ tay hắn nhẹ nhàng chuyển động là xương sườn bên trái của ta lập tức đau đớn kinh hoàng.

Ta giơ tay bịt kín miệng vết thương theo bản năng, máu tươi loang lổ một mảng lớn áo quần.

Ngay tại khoảnh khắc này đây, ta có thể đích thân cảm nhận hết thảy những cực hình được miêu tả trong tiểu thuyết mới chân thật làm sao. Ý chí khao khát sống còn mách bảo ta chịu đựng cơn đau, lùi ra sau trốn tránh nhưng lại bị hắn ôm lại.

Lục Hàn Xuyên không màng đến vết thương của ta, hắn kéo ta đến ngay trước mặt hắn. Khi ta phản ứng lại được thì đã lệ rơi đầy mặt. Ta không thể nào nhìn rõ hắn có biểu cảm như thế nào, nhưng ta biết hắn hung tợn biết bao nhiêu khi nói những lời này:

“Thể nào cũng phải giữ lại đồ mà hắn cho ngươi đúng không? Chẳng lẽ trẫm còn không bằng một người chết à?”

Ta không nhịn được mà cười khổ. Trong sách kể rằng sau khi ta chết thì hắn còn muốn bỏ không được, muốn quên mà không xong hơn cả ta bây giờ.

Một tiếng cười khẽ đó làm miệng vết thương bục ra, máu tươi chảy thành dòng.

Ta run giọng nói với hắn: “Ánh trăng sáng ơi, ánh trăng sáng à, vẫn còn sống thì làm sao gọi là ánh trăng sáng được chứ?”

Hắn không hiểu được ta đang nói về cơ thể này. Hắn cho rằng ta đang nói đến người tặng cây trâm bạc cho ta, người đáng lẽ nên bước chân vào cửa Phật lại bị ta lôi xuống hồng trần – Tuệ vương gia Lục Nguyệt Quân.

...

Khi ta xuất giá thì Lục Hàn Xuyên vẫn chưa làm Hoàng đế. Hắn và Lục Nguyệt Quân đều là Hoàng tử như nhau.

Đôi lúc khi ở trong phủ, cha ta sẽ đắc ý mà nói: “Biết tại sao Thánh Thượng chưa chịu lập thái tử không? Bởi vì bọn họ đều đang đợi đấy!”

Đợi cái gì? Đợi xem trọng thần là cha ta sẽ gả đứa con gái được chiều lên tận trời của ông cho vị Hoàng tử nào.

Cha ta bị mất một bên mắt, đó là vì ông từng cứu giá Thánh Thượng mà ra. Cho nên bây giờ lão Hoàng đế đang bệnh nguy kịch vẫn nhớ kỹ ân tình, cho cả họ nhà ta được hưởng quang vinh vô tận, thậm chí đến ngôi vị chủ Đông Cung kia cũng sẽ theo ý cha ta quyết định.

Nhưng ta là người hiện đại, đọc nhiều án lệ nên hiểu rõ đạo lý cực thịnh tất suy, vật cực tất phản. Vậy là ta dùng luôn lý do đó để từ bỏ Lục Hàn Xuyên, người có khả năng được nâng lên làm Thái tử nhất vào bấy giờ.

Tuy nguyên nhân tất yếu là do ta biết trước cốt truyện, ánh trăng sáng của Lục Hàn Xuyên là ta đây mà vào cung rồi thì không được chết tử tế đâu. Thế nên để bảo toàn mạng sống, ta cần phải trốn tránh hắn ngay từ đầu.

Khi đó mẹ ta kinh ngạc lắm: “Không phải từ nhỏ con đã thân thiết với Ngũ Hoàng tử sao? Đầu năm nay con còn la hét không phải hắn thì không gả mà, sao bây giờ lại đổi ý rồi?”

Ta vụng về giải thích: “Con chỉ thấy chơi với hắn rất vui thôi, người trong lòng con không phải hắn đâu.”

Ta được sinh vào năm cha ta cứu giá, cho nên cha ta cảm thấy ta là phúc tinh của cả họ, từ nhỏ đến lớn đều rất nuông chiều ta. Thế nên ông bỏ ngoài tai mọi lời mẹ ta phân tích về thế cục và các vị Hoàng tử.

Cha ta cũng mặc kệ ta tùy tiện chọn lựa mà nói: “Đều là con cái nhà lão Tam, hơn nữa vị Tuệ vương này càng hợp ý ta hơn!”

Thật ra ta và người này chỉ có duyên gặp mặt một lần thôi.

Khi ta xuyên sách thì chủ nhân cơ thể này đang bị bệnh nan y, phải đến chùa Hộ Quốc để dưỡng bệnh, cũng như nghe mấy lời mê tín không đáng tin.

Đột nhiên xuyên qua thì ta sợ lắm, lê lết thân thể bệnh tật chạy ra ngoài. Trong lúc hoảng loạn không rõ phương hướng, ta vô tình xông vào Phật đường rồi té ngã xuống đất.

Dưới ánh nến vàng ấm áp là chàng trai đẹp tựa trích tiên. Hắn vươn tay muốn giúp đỡ ta, mấy hòa thượng nhỏ tuổi thấy chúng ta đụng chạm da thịt thì quay đầu nhắm mắt hết, chỉ có hắn là tự nhiên hào phóng, cả người thơm ngát mùi đàn hương.

Hắn dịu dàng hỏi ta rằng: “Cô nương ngã có đau không?”

Nha hoàn Giảo Nhi theo sát sau lưng ta, thấy thế thì vội vàng chạy tới đỡ ta. Khi ta ổn định lại rồi thì nàng mới quay đầu nhận ra Lục Nguyệt Quân.

Nàng hoảng loạn quỳ lạy: “Tiểu thư, mau hành lễ đi, vị này chính là Tuệ vương điện hạ.”

Ta bị Giảo Nhi kéo xuống quỳ chung với nàng, còn chưa nói lời nào thì Lục Nguyệt Quân xua tay coi như không có gì.

“Bên trong Phật đường chỉ bái Phật chứ không quỳ người.” Giọng nói nhẹ nhàng, động tác mềm mại...

Hắn dịch đệm hương bồ dưới gối qua cho ta dùng. Ta chăm chú quan sát hắn, cảm thấy người cũng như tên, sao mà tao nhã thanh lịch quá.

Từ đó về sau, ta chỉ thấy mỗi một mình hắn là đáp ứng được những thuộc tính của nhân vật trong truyện cổ đại dịu dàng như nước, ngoài ra không còn ai khác nữa.

Ta chưa từng trò chuyện với hắn được câu nào. Ta luôn thấy trên người hắn có phong thái con nhà Phật, ta mà nói cái gì cũng sẽ làm hắn thấy phiền.

Sợ nói chuyện cùng nhưng có gan đòi gả cho, ta thật không hổ danh mê trai thành tánh.

Lão Hoàng đế đồng ý cho phép ta muốn chọn ai cũng được. Cho nên dù trong lòng ta có vô vàn áy náy cũng phải gả cho vị Tam Hoàng tử đã bước nửa chân vào cửa Phật này.

Một tháng trước khi ta gả cho Lục Nguyệt Quân thì Lục Hàn Xuyên chợt nảy lòng tham, cấp tốc rước Vương phi vào cửa.

Ta biết hắn giận dỗi ta nên mới làm thế, hơn nữa Vương phi mà hắn lấy đúng là nữ chính của quyển sách này – em họ Yến Tri Ý, người lớn lên có vẻ giống ta vài phần.

Ta ngồi lảm nhảm với mấy em mèo, bé cún ta nuôi: “Mọi người có hiểu nổi không, năm 2023 rồi mà vẫn còn thể loại tiểu thuyết thế thân!”

Giảo Nhi nghe được thì quay đầu bẩm báo với mẹ ta: “Thôi xong rồi phu nhân ơi! Hôm qua Tam tiểu thư từ chối Tề vương, hôm nay lại nhận chóa mèo làm người thân, e là đầu óc tiểu thư có vấn đề rồi!”

Hừ, con bé này, mắng chửi người ta hay thật đấy!

Mẹ ta lo lắng sốt ruột vỗ đầu ta mà không hề có ý trách cứ nào.

Bà đau lòng cho ta: “Lần đó Hiểu Xuân bị bệnh gần như mất nửa cái mạng, bây giờ đột nhiên khỏe mạnh trở lại, tuy ta thấy vui lắm nhưng vẫn thấy kinh sợ trong lòng.”

“Thôi, thôi, chỉ nguyện con mọi sự như ý, mẹ mong là con có thể sống thật vui vẻ hạnh phúc.”

Bà cũng hay nói dong dài giống hệt mẹ ta. Dong dài mà ấm lòng, cho dù cao sang hay nghèo khổ đều chỉ muốn con mình tồn tại thật tốt.

Cho nên lúc đó ta thật lòng ôm lấy bà. Ta nhớ tới kết cục bi thảm của chủ nhân cơ thể này rồi kiên định nhận lời bà: “Mẹ à, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ sống trọn kiếp này trong hân hoan vui sướng.”

Ai mà ngờ được vận mệnh luân phiên, hết thảy đều không hề tuân theo những gì mà ta tưởng tượng.

Sau khi Lục Hàn Xuyên làm xương sườn ta bị thương, ta bị phái đến cung của Hoàng hậu làm công việc thêu thùa may vá.

Ta lưu giữ ký ức của chủ nhân cơ thể này, biết được ta và Hoàng hậu không có tình cảm tốt đẹp gì cho cam. Khi còn bé hai chúng ta có chơi chung với nhau nhưng chỉ là tình nghĩa chị em họ bình thường thôi.

Ta ngồi ở gian ngoài, thấy Yến Tri Ý đang vẽ tranh ở phòng trong, cách một tấm rèm châu mà lòng ta cứ thấp thỏm không yên.

Ngay từ đầu Yến Tri Ý đã biết bởi vì nàng trông giống ta mới được Lục Hàn Xuyên lập làm hậu sau khi hắn đăng cơ. Nàng là một cô gái thông minh sáng suốt, đưa vào bất kỳ cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào đều là kiểu nhân vật nữ chính tỉnh táo.

Ngay đêm đại hôn, đối mặt với Lục Hàn Xuyên vui buồn thất thường mà nàng vẫn có thể nói năng trôi chảy: “Điện hạ chớ buồn, ta sẽ học theo nàng thật giống. Ta không chỉ có thể biến thành người khác, ta còn làm tốt bổn phận của ta, điện hạ sẽ không bao giờ cần phải nhíu mày một lần nào khi đến chỗ của ta đâu.”

Từ lần đầu tiên gặp gỡ nàng đã để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng Lục Hàn Xuyên, thế nên khi ánh trăng sáng là ta chết chưa được mấy năm là nàng đã có thể hoàn toàn thay thế ta.

Có điều là nàng quá thông minh, cho nên cái chết của ta có liên hệ trực tiếp tới nàng.

Đương lúc suy nghĩ miên man, Yến Tri Ý bỗng dưng gọi ta: “Đường tỷ.”

Ta hoảng hốt đứng lên, động vào miệng vết thương đau thấu tim gan.

“Nô Tỳ không dám, thỉnh Hoàng Hậu nương nương gọi nô tỳ là [Quả Xuân].” Đó là cái tên Lục Hàn Xuyên ban cho ta.

Khi đó hắn nói năng khắc nghiệt đến cùng cực: “Bây giờ Hiểu Xuân phải thủ tiết, vậy thì gọi là [Quả Xuân] đi.”

Yến Tri Ý nghe vậy thì than nhẹ một tiếng. Xuyên qua khe hở giữa tấm rèm châu, ta nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp và mềm mại của nàng.

Nàng thay ta nói chuyện: “Nếu đã không có duyên thì cần gì tra tấn người ta khổ sở thế.”

Đúng vậy, không duyên không phận, Lục Hàn Xuyên tức đến hộc máu làm gì chứ.

Dò xét lại ký ức của chủ nhân cơ thể này, cộng với những câu mô tả trong tiểu thuyết ta đã xem, ta cảm thấy Lục Hàn Xuyên không yêu ánh trăng sáng của hắn được bao nhiêu.

Những kỷ niệm thời thanh mai trúc mã bình thường không có gì lạ lẫm, sau khi tuân theo cốt truyện, gả vào Vương phủ thì cũng không có tình tiết thề non hẹn biển nào xảy ra. Vậy mà sau một hồi phong ba ta gả cho người khác, cốt truyện đột nhiên biến hóa khác lạ, ta cũng không biết sau này sẽ phát triển như thế nào.

Thấy ta không đáp lơi, Yến Tri Ý thay đổi đề tài: “Nếu lúc trước đường tỷ không khăng khăng muốn thay đổi hôn sự, có lẽ hôm nay người ngồi tại nơi này đã không phải là bổn cung nữa rồi.”

Ta run rẩy ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt hạnh mát lạnh như nước của Yến Tri Ý.

Nàng không cần khách sáo với ta làm gì, nguyên văn nàng và Lục Hàn Xuyên là cặp đôi máu lạnh xứng với kẻ điên, một người muốn giang sơn, một người muốn quyền lực tối cao. Hai người mạnh mẽ kết hợp lại thì làm sao có chuyện nhường chỗ cho ta ngồi được chứ? Ta vội vàng quỳ xuống đất hành lễ: “Lúc trước nô tỳ cầu xin được gả cho Tuệ vương, đến tận hôm nay sơ tâm vẫn chưa từng thay đổi.”

Ta chịu đựng cơn đau dập đầu, biểu cảm chân thành, chỉ mong nàng đừng ngược đãi ta nữa: “Nương nương trời sinh mệnh phượng hoàng, không ai có thể vinh quang hơn ngài.”

Sau một lúc lâu, ta nghe được bên trong phòng vang lên tiếng cười nhẹ nhàng. Yến Tri Ý cho phép ta đứng dậy, để ta tiếp tục thêu thùa, không làm ta khó xử nữa.

Thật lòng ta cho rằng thà ở lại trong cung của Hoàng hậu còn hơn, ít nhất thì Yến Tri Ý còn thích giữ sĩ diện. Nhưng nàng biết nỗi sợ tận sâu đáy lòng ta là gì, thế nên đêm đó Lục Hàn Xuyên lại gọi ta đến Ngự Thư Phòng.

Hắn bắt ta quỳ mài mực. Đối với miệng vết thương của ta thì đây là tư thế thống khổ nhất. Mài chưa được nửa canh giờ mà ta đã chảy mồ hôi lạnh đầm đìa.

Lúc này hắn mới giải thích ý đồ gọi ta đến: “Lục Nguyệt Quân mưu nghịch, hắn là người có tội. Tại sao nàng còn dám xưng hắn là Tuệ vương?”

Thì ra là Yến Tri Ý đã kể lại toàn bộ lời ta nói lúc chiều với Lục Hàn Xuyên. Nàng muốn mượn tay Lục Hàn Xuyên đoạt mạng ta. Như vậy thì cho dù nhiều năm sau này Lục Hàn Xuyên có hối hận thì cũng không thể đổ tội lên đầu nàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện