Vì cùng nữ nhi bắt đầu cuộc sống mới, Phương Dĩ Nặc sau chín năm làm bà chủ gia đình quyết định lao vào tìm việc.

Ngày hôm sau, nàng mang nữ nhi trở lại nhà mẹ đẻ, buổi sáng sau khi đưa nữ nhi đến trường, nàng lập tức vội vàng đi tìm công tác.

Trước khi ly hôn*, nàng cũng đã có kế hoạch sắp xếp vài cuộc phỏng vấn, do vậy nên buổi chiều hôm nay sẽ có mấy buổi phỏng vấn quan trọng, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là xin nhờ lão phụ thân đã sáu mươi tuổi đón Diệu Diệu tan học về nhà.

(* Gió : nguyên bản là “cách hôn tiền” : ta ko có hiểu lắm nên dựa vào câu sau viết thành như vậy, ai hiểu có thể nói cho ta bít hem?*mong muốn* ta sẽ vô cùng cảm tạ lun á*ôm hôn tất cả*)

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Phương Dĩ Nặc đi tàu điện ngầm về nhà, khi nàng ra trạm tàu điện ngầm thì cũng đã khoảng 6h30’, từ trạm tàu điện ngầm về đến nhà còn phải đi một đoạn đường nữa,chắc chắn giờ này ba mẹ đã chuẩn bị cơm tối chờ nàng về cùng nhau ăn.

Nàng bước nhanh dọc theo con hẻm nhỏ, chưa từng nghĩ tới sẽ gặp nguy hiểm, cũng không nghĩ rằng bản thân sớm đã bị đối phương theo dõi chỉ là chờ cơ hội bắt nàng mà thôi, tới khi nàng phát hiện ra thì đã quá muộn…

Đột nhiên có người bịt miệng nàng, khiến nàng không kịp trở tay, bỗng giật mình ngửi thấy có mùi cay nồng, trực giác mách bảo có thể là một loại gây tê gì đó, nàng lập tức nín thở đồng thời dùng gót giầy cao gót hung hăng đạp cho người phía sau 1 cước.

Tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết truyền đến, hừ, ai bảo hắn muốn gây bất lợi cho nàng chứ.

Hắn đau nhức kêu lên một tiếng, tay buông nàng ra, khiến nàng có cơ hội thoát thân, không chút nghĩ ngợi nàng liền bỏ chạy, nhưng mới chạy vài bước… thì trước mặt không biết từ đâu xuất hiện hai gã cùng 1 lúc! Té ra đối phương không chỉ có một người, nàng bỏ chạy về phía trước chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới a~~.

Nàng đang định kêu cứu, thì một cây đao đã để trên cổ nàng.

” Dám kêu lên ta sẽ giết ngươi “ Cảnh cáo lạnh lẽo truyền đến đồng thời đem nàng kéo vào bên trong xe đã đậu ở một bên, hung hăng nàng nhét vào 1 chỗ bên trong xe.

Nàng mở to mắt hoảng sợ, tim đập nhanh hơn.

Những tên này rất xa lạ, nàng không nhận ra được ai. Có thể là đến cướp giật thôi, nàng tự nói trược hết bản thân phải bình tĩnh, nếu như đối phương đòi tiền. Nàng không thể làm gì khác hơn là cho, bảo vệ sinh mạng quan trọng hơn.

” Nữ nhân chết tiệt, đau chết ta!” Cái tên bị nàng hung hăng đá một cước kia vừa chửi bới vừa khập khiễng khập khiễng lên xe.

Hai gã đồng bọn cười khẩy nói: “Đồ vô dụng, ngay cả một nữ nhân cũng bắt không xong.”

” Nữ nhân này dữ dằn quá đi.”

Phương Dĩ Nặc hoảng sợ nhìn bọn họ. “Nếu các ngươi cần tiền, ta có thể cho tiền.”

” Tốt, chúng tao chính là muốn tiền, lão công ngươi thiếu chúng tao tiền!”

” Lão công ta thiếu các ngươi tiền?” Nàng vừa sợ vừa giận! Bọn ?!

” Lão công ngươi hướng lão đại chúng tao mượn một ngàn năm trăm vạn, không trả tiền còn bỏ chạy mất rồi.”

” Ta cùng hắn đã ly hôn, các ngươi không nên bắt ta.”

Một ngàn năm trăm vạn? Cái này nàng căn bản còn không có nha!

” Hừ, nào có đơn giản như vậy, tưởng rằng ly hôn có thể đoạn tuyệt tất cả* với lão công ngươi sao? Lão công ngươi nói đều đã đem toàn bộ tiền cho ngươi!”

(* nguyên văn ở đây là : khiếm trái nhất bút câu tiêu… ta hiểu theo ý kia nên beta zạ, có j các nàng góp ý naz)

Phương Dĩ Nặc vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, chồng trước ở bên ngoài vay tiền, hơn nữa những người này vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện khẳng định không phải là ngân hàng tư nhân ngầm.

Một người trong đó mắng: “Nói nhiều lời vô ích như vậy làm cái gì? Nhanh lên một chút khởi động xe!”

Nàng trong lòng cả kinh khẽ run hỏi: “Các ngươi muốn đem ta đi nơi nào?”

Một gã cười. “Trừ phi lấy được tiền, bằng không đừng nghĩ chúng tao sẽ thả ngươi đi!”

“Lấy được tiền các ngươi sẽ thả ta?”

” Đương nhiên không ─” Miệng của hắn bỗng bị đồng bọn che trụ.

Ngồi ở bên cạnh lái xe, tên nam nhân quát tháo ra lệnh nói: “Đừng lắm điều nữa! Lái xe mau!”

Cho dù bọn họ không giải thích Phương Dĩ Nặc cũng đoán được bọn họ dù có hay không lấy được tiền cũng không có ý định thả nàng đi nói không chừng còn muốn đem nàng bán làm kỹ nữ.

Nàng nghĩ đến nữ nhi, nghĩ đến ba mẹ…Không biết lấy dũng khí ở đâu khiến nàng quên đi sợ hãi, nếu như lúc này không trốn, nếu chốc lát bị bọn họ mang đi thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc chạy thoát! Nếu có muốn chạy thì phải thừa dịp này mà chạy.

Bọn họ một người phải phụ trách lái xe, một người ngồi ở ghế trên bên cạnh cho nên chỉ có một người phụ trách theo dõi nàng, khi nghe thấy thanh âm khởi động xe nàng cắn chặt răng, bất ngờ hướng người bên cạnh đạp một phát thật mạnh.

Thanh âm như lợn bị chọc tiết lần lần thứ 2 thảm thiết vang lên, nàng thừa dịp đối phương đang không chú ý, nàng vội vàng mở cửa xe định chạy ra nhưng ngay lập tức bị ai đó nắm lấy tóc kéo lại, khiến nàng nhịn không được mà thét chói tai.

” Nữ nhân chết tiệt!” Đối phương không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào nắm tóc nàng, đem nàng ném trở về, khiến nàng đau đến gần như muốn khóc.

” Làm cái gì vậy hả???”

” Cô ta muốn chạy trốn!”

” Bắt lấy cô ta!”

” Ta bắt được cô ta rồi!”

Hắn phẫn nộ đem nàng đẩy lại trên ghế, không ngừng mắng to: “Tiện nữ nhân, đầu tiên là đá ta một cước, bây giờ lại đá lão nhị của ta, ta ngày hôm nay nếu như không giáo huấn ngươi một trận, ta làm sao có mặt mũi ra ngoài hả?”

” Không cần!” Nàng giãy dụa, muốn đẩy nam nhân buồn nôn này ra, nhưng sức đối phương thật lớn thậm chí giống như bị bức điên muốn đánh nàng, cố gắng bảo hộ bản thân nàng dùng hết sức lực để kêu cứu.

” Ầm ĩ muốn chết! Khiến cô ta câm miệng lại!”

” Dùng mê dược đi! Nhanh lên một chút!”

Không được, một khi đã bị mê đi thì phát sinh chuyện gì cũng không biết, nói không chừng khi tỉnh lại thì toàn thân đã không còn mảnh vải che thân bị những nam nhân này cưỡng gian.

Nàng rất sợ !!! Làm ơn có người nghe được tiếng kêu cứu của nàng đi, làm ơn! Ai tới cứu nàng đi? Nàng sợ những nam nhân này sẽ thông đồng giết chết nàng.

Nàng hoảng sợ khóc, cảm thấy bản thân mình xong đời rồi!

Đang lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng nhất, thì một thanh kiếm từ trên đỉnh đầu đâm xuống, bên trong xe đột nhiên im phăng phắc, không chỉ nàng mà tất cả những kẻ bắt cóc nàng cũng đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia.

Không ai ngờ thanh kiếm xuất hiện nơi đây, tất cả mọi người đối với tình huống bất ngờ này đều cảm thấy khiếp sợ, mui xe này tốt xấu gì cũng được làm bằng thép, nhưng thanh kiếm này không chỉ đơn giản là xuyên thấu tấm thép mà còn phảng phất giống như chém sắt như chém bùn,vẽ một vòng tròn trên trần xe, sau đó thanh kiếm được rút về, chỉ một lát sau vòng tròn trên đỉnh xe được tháo xuống thành một lỗ, mà cái lỗ này vừa vặn lại ở phía trên của nàng.

Ngay sau đó, một chuyện thần kỳ xảy ra ──

Rõ ràng vốn là một thanh kiếm, mà giờ lại có thể biến thành một sợi dây mềm mại, nhẹ nhàng cuốn lấy thân thể nàng đem ra ngoài xe.

( Anh hùng cứu mĩ nhân…. bis bis….. Hoan hô Lâm ca ca , Gió : amen…)

Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, những tên bên trong xe đầu tiên là vẻ mặt ngốc ngạc ( ngây ngốc + kinh ngạc), chốc lát sau mới hoàn hồn, thiếu chút nữa kêu to lên.

” Cái quái gì xảy ra vậy?!”

Ba tên vội vàng xuống xe, còn móc cả súng Ra nhưng bên ngoài xe một bóng người cũng không có, ngay cả một Quỷ ảnh tử đều nhìn không thấy, cả nữ nhân kia cũng biến mất.

” Chuyện gì xảy ra? Người đâu?”

” Làm sao có thể, vậy vậy vậy ─ chúng ta…..gặp quỷ!”

Cả 3 tên đều khiếp sợ, chính mắt chúng đã chứng kiến hết thảy, trần xe bị cắt một lỗ, nữ nhân kia cũng biến mất, thời gian lại cực ngắn, làm sao có thể làm được? Nhưng việc này rõ ràng là đã xảy ra, nếu không tận mắt nhìn thấy chắc bọn họ không thể nào tin rằng việc như vậy lại xảy ra, ngay cả là ai làm cũng không biết luôn.

Bọn họ gia nhập hắc đạo lâu như vậy, giữa sinh tử lăn lộn, dù mưa bom bão đạn cũng chưa kinh qua, vậy mà bây giờ đã biết thế nào là cảm giác sợ hãi.

Không biết đối thủ là ai, mình đối mặt với cái gì khiến cho họ sợ mà không hiểu tại sao cũng như không biết phải làm cái gì..

” Lão đại, làm sao bây giờ?”

” Làm sao cái gì mà làm sao, chạy mau chứ làm sao cái gì!”

Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, lão đại đã hạ hiệu lệnh, ba người vội vàng lên chiếc xe đã bị khoét một lỗ*, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.

( Thứ lỗi cho ta…. ta không hỉu khúc này nha!!!! Gió: nguyên văn: mở ra kia đài bị “Bệnh loét mũi” sương hình xe” ta không hiểu nên chém =)) )

Dù nghĩ như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới lại “được” một người thần bí ưu ái khoét dùm một lỗ trên trần xe đồng thời còn cứu con tin đi mất , còn con tin Phương Dĩ Nặc thì bây giờ đang an toàn trong lòng ân nhân trên nóc nhà tầng 5!!!

Nàng không kêu, cũng không khóc, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm ân nhân cứu mạng trước mắt, vì đây là người nàng mới thấy qua buổi trưa ngày hôm nay muốn quên cũng không quên được ─ hắn chính là nam nhân ăn mặc y phục cổ đại.

Từ khi nàng được cứu đến bây giờ chỉ có hai chữ có thể hình dung – kỳ tích.

Nàng không rõ rốt cuộc tất cả là chuyện gì đã xảy ra? Nam nhân này làm sao có thể làm như vậy? Toàn những việc khó tin như vậy nhưng lại phát sinh trên người nàng!

Sau khi nam nhân này cứu nàng ra liền ôm nàng bay trực tiếp lên nóc nhà! Tựa như chứng kiến khinh công võ hiệp, quá mức khiếp sợ khiến nàng đã quên sợ hãi chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hắn.

Sau khi nhìn thấy ba người kia vội vã lên xe rời khỏi, Cách Lâm mới hướng nàng nói. “Cô nương, ngươi còn sống không?”

Người này cư nhiên còn nhàn hạ thoải mái gọi nàng cô nương? Hơn nữa hắn hỏi thật kỳ quái, nếu không phải sống chẳng lẽ là chết sao?

Tuy rằng câu hỏi không hợp lý, nhưng nàng vẫn ngơ ngác gật đầu.

Thấy nàng gật đầu, Cách Lâm cũng gật đầu. Sau đó không nói gì,đôi mắt thâm thúy sâu xa không đáy kia cứ như vậy cùng đôi mắt nhỏ của nàng trừng mắt thi..

Nàng vốn đang vô cùng kinh ngạc đến ngây người, mãi đến khi phát hiện hắn cũng đang nhìn chằm chằm mình thì đột nhiên cảm thấy hai má nóng lên…

Bỏ qua không nói việc ăn mặc quái dị,thì nam nhân này có đôi mắt đặc biệt mê người, hơn nữa hành động anh hùng của hắn đã chấn động lòng nàng, dưới ánh mắt hắn nàng cảm thấy tâm tình mình như nai con chạy loạn, ngượng ngùng phát hiện mình còn ngồi ở trong lòng hắn, vội vàng đứng dậy sau khi bảo trì một khoảng cách với hắn mới đỏ mặt cảm ơn.

” Cảm ơn ngươi đã cứu ta, nhưng là…. Ngươi làm sao đến? Chỗ cao như vậy… Ngươi là làm sao nhảy lên được? Dùng dây thép sao?”

Nàng tò mò tìm kiếm, muốn biết trên người hắn có đúng hay không cột dây thép, bởi vì đến bây giờ nàng vẫn còn không tin trên đời này có người có thể sử dụng khinh công cổ đại, bay cao như thế.

” Ngươi….ngươi học qua kungfu Trung Hoa đúng hay không? Kiếm của ngươi vì sao có thể biến thành sợi dây? Là có bộ phận then chốt sao?”

Nàng tò mò hỏi một đống vấn đề lớn, nhưng đối phương không hề trả lời nàng lại đột nhiên ngã xuống bên cạnh, nằm trên mặt đất khiến nàng đầu tiên là ngốc ngạc, tiếp theo bước lên phía trước hỏi: “Uy ─ ngươi làm sao vậy? Ngươi có khỏe không?”

Cách Lâm vuốt bụng, hiện rõ vẻ mặt thống khổ. “Đau bụng.”

” Hả? Ngươi là nói… Đau bụng?”

Cách Lâm gật gật đầu.

Nếu như bình thường, nàng chắc chắn sẽ tránh xa loại nam nhân có trang phục cũng như cách nói chuyện kỳ quái như thế này để bảo vệ chính mình, thế nhưng trải qua thời khắc sinh tử kinh tâm động phách vừa rồi, nam nhân này đã cứu nàng hơn nữa phương thức hắn dùng không giống bình thường, hành động anh hùng cứu mỹ nhân của hắn đã chấn động lòng nàng, nàng đối với hắn chỉ có cảm kích, không có sợ hãi.

Phương Dĩ Nặc thấy hắn vẻ mặt thống khổ, trán đổ mồ hôi lạnh, nàng lại vốn hiền lành đương nhiên sẽ không để ý mà cứu ân nhân cứu mạng.

” Như vậy được rồi, ngươi tới nhà của ta nghỉ ngơi, nhà của ta ngay gần đây.”

Con ngươi mắt sâu và đen kia giống bầu trời đêm bỗng sáng rực như hai khối chấm nhỏ, nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng, suy nghĩ một chút mở miệng hỏi: “Nhà cô nương ở đâu?”

Hả?

Nàng choáng váng, đối phương cư nhiên dùng ngôn ngữ cổ đại cùng nàng nói chuyện?

” Nhà của ta là ở chỗ kia kìa.” Nàng theo hướng cao chỉ vào cách đó không xa vài tòa nhà song song, nơi ấy các cao ốc đều cao mười lăm tầng lầu hơn nữa mỗi một chỗ đều rất gần, nhìn chi chít. “Đó cái mái nhà màu đỏ kia, có thấy một loạt thực vật trên sân thượng không? Đó chính là nhà của ta ─ “ Di?

Tay nàng còn chỉ vào phương hướng, lại đột nhiên cảm thấy thân thể khẽ, khi nàng hoàn hồn phát hiện cao ốc có mái nhà màu đỏ kia đã gần ngay trước mắt, mà ân nhân cứu mạng đang ôm nàng đứng ở không trung.

“Ở đây?” Cách Lâm hỏi. Dưới chân nhìn không thấy mặt đất, chỗ bọn họ là trên không trung khoảng chừng mười tầng lầu, mà hắn đương nhiên ôm nàng.

Không trung?

Nàng bỗng nhiên ôm chặt lấy cổ hắn, biểu tình sợ đến trắng bệch cứng ngắc, đừng nói hét lên nàng sợ đến ngay cả đại khí cũng không dám thở một hơi. Sợ đến hàm răng run lên cầm cập.

Vậy là không phải mộng, bọn họ thực sự ở trên không trung, hơn nữa là cố định trên không trung, má ơi!

“Cô nương đừng kinh hãi.” Lần này đã đổi thành khẩu âm kỳ quái của Đài Loan.

Làm sao có thể không sợ, nàng bị hù dọa đến mặc kệ rụt rè, liều mạng ôm lấy hắn.

Cách Lâm lại hỏi một lần nữa. “Nơi này là nhà cô nương?”

Nàng sớm bị dọa đến đã quên nhà mình ở nơi nào, ngoại trừ ôm chặt lấy hắn, nàng động liên tục cũng không dám động, chỉ có thể dùng thanh âm run rẩy mấy chữ.

“Ta đã quên.”

Đã quên? Đó chính là ký ức trục trặc, không sao, hắn có thể giải quyết vấn đề này.

“Ta sưu tầm trí nhớ của ngươi, có thể biết nhà ngươi ở đâu.”

Sưu tầm trí nhớ? Làm sao sưu tầm?

Nàng không rõ ý tứ của hắn, nhưng sự tình phát sinh quá chấn động, vượt quá tưởng tượng của nàng, nàng căn bản không biết nên như thế nào suy nghĩ, lúc này chỉ có bản năng cầu sinh, cũng không quản vấn đề gì nữa, giống con bạch tuộc ôm chặt lấy hắn, khẩu khí gần như muốn khóc.

“Chỉ cần có thể lập tức về nhà, tuỳ ý ngươi sưu tầm.”

Nhận được sự đồng ý của nàng, Cách Lâm khởi động công năng tìm kiếm trí nhớ ─ dùng cái miệng của hắn hướng miệng của nàng trực tiếp “hôn ” xuống.

(First kiss…………… * Tung hoa* Hóa ra đó là cách Lâm ca tìm kiếm trí nhớ à!!!! Ta cũng muốn nữa * mong chờ*)

Di di di? Hắn hắn hắn ─ đang làm cái gì nha!

Phương Dĩ Nặc ngây ngốc, nam nhân này cư nhiên hôn nàng, nhanh chóng tiến vào dây dưa với lưỡi mềm mại trong cánh môi của nàng khiêu khích, làm bừng tỉnh một luồng điện khiến nàng run rẩy, cũng bởi vì tới đột nhiên cho nên nàng đã quên giãy dụa tùy ý nam nhân này hôn nàng, vũ trụ đứng ở giờ khắc này đã quên chuyển động.

Sau khi Cách Lâm hôn nàng, biết nhà nàng chỗ nào rồi, nhắm vào hướng lầu tám bay đến, phía trước cửa sổ một hộ dừng lại, mở cửa sổ bay hướng vào trong đi tới phòng của nàng.

“Cô nương tới nhà rồi.” Hắn nói.

Phương Dĩ Nặc còn ngốc ngạc, ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt sương mù thẳng nhìn chằm chằm khuôn mặt xa lạ này, liền như vậy si ngốc nhìn hắn.

Cách Lâm nhìn nàng ngẩn người, mở miệng nói: “Nếu như không ngại, ta muốn nghỉ ngơi tại đây trên giường.”

“Hảo….”

Nhưng cánh tay mảnh khảnh vẫn như cũ không có ý tứ buông ra, Cách Lâm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhắc nhở nàng. “Tay ngươi ôm ta..”

Phương Dĩ Nặc cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện đối phương đã buông nàng, chân của nàng dẫm trên sàn nhà, thế nhưng cánh tay của nàng lại vẫn chặt chẽ ôm lấy cổ hắn.

“A!” Nàng kêu một tiếng, vội vã buông ra, giống vừa mới chịu kinh hách, đến bây giờ phản ứng mới có thể trở lại.

Nàng chỉ vào hắn, không thể tin được thất kinh hỏi: “Ngươi ngươi ngươi ─ ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao ngươi có thể bay? Trời ạ! Ngươi làm như thế nào?”

Nàng vẫn cho rằng những cao nhân bay tới bay lui kia chỉ có gặp phải trong võ hiệp tiểu thuyết! Không nghĩ tới bản thân cư nhiên tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ người này thực sự có khinh công?

Đột nhiên hắn ngã lên giường, khiến nàng ngẩn ngơ phát hiện vẻ mặt hắn thống khổ, vội vàng đi qua.

“Uy… Ngươi làm sao vậy?”

“Đau bụng.”

Giọng nói cổ đại kỳ quái lại biến thành tiếng Trung.

Giờ hắn nhắc qua nàng mới nghĩ đến, đúng rồi, hắn bị đau bụng!

Tuy rằng nàng rất kinh ngạc cũng có thật nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng mà thấy hắn xoa xoa bụng rất thống khổ nàng không thể làm gì khác hơn là đem vấn đề gác lại.

” Ta lấy thuốc dạ dày cho ngươi uống được không?”

Cách Lâm lắc đầu. “Ta muốn ngủ.” Nói xong, cặp mắt thâm thúy đẹp đẽ nhắm lại.

” Ta có thuốc dạ dày rất hiệu quả, ngươi nên uống sẽ thoải mái một chút: “

Nam nhân trên giường vẫn như cũ từ từ nhắm hai mắt, không nói gì giống đang ngủ.

Không thể nào, hắn nhanh như vậy thì ngủ?

” Tiên sinh?” Nàng đẩy đẩy hắn, đối phương hoàn toàn không phản ứng.

Thực sự đang ngủ?

Phương Dĩ Nặc vẫn muốn nói, thế nhưng lại không nói được nửa chữ, sau cùng có lẽ bỏ đi ý niệm muốn hỏi trong đầu, ngơ ngác ngồi ở một bên theo dõi hắn ngủ.

Đột nhiên, nàng cảm thấy phía sau có dự cảm, quay đầu lại nhịn không được cứng người lại!

Bởi vì ở ngay cửa phòng có ba ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng, và cả nam nhân trên giường.

Nàng đã quên trong nhà còn có ba mẹ và nữ nhi, mà bọn họ cũng như nàng đang trừng mắt kinh ngạc nhìn Phương Dĩ Nặc.

” Ngươi khi nào thì trở về?”

” Ta làm sao không thấy được ngươi vào cửa?”

” Người này là ai vậy?”

Phương gia trên nét mặt già nua đều là vẻ mặt kinh ngạc, không rõ nữ nhi làm sao thần không biết quỷ không hay về nhà, càng vô cùng kinh ngạc trên giường cư nhiên có một người nam nhân, nhưng lại nam nhân ăn mặc quần áo cổ đại?!

” Hả, là thúc thúc gà quay!”

Diệu Diệu đột nhiên lớn tiếng nói, làm cho a gia a ma càng không hiểu ra sao! Kinh ngạc nhìn cháu ngoại.

” Cái gì thúc thúc gà quay?”

” Chính là thúc thúc ấy đem gà quay cắt thành ba mươi lăm khối nha.”

Diệu Diệu nhận ra Cách Lâm ngay, nên nàng đem truyện thúc thúc sử dụng kiếm trảm gà quay nói cho a gia và a ma, cho nên khi nàng nhắc nhở a gia a ma bọn họ cũng nhớ lại câu chuyện đó.

” Hắn đem gà quay cắt thành ba mươi lăm khối trả lại cho chủ gánh?”

” Dạ.” Diệu Diệu gật đầu.

” Bạn già, người này thực sự ăn mặc trang phục cổ đại nha.” Phương mẫu lôi kéo bạn già, đi tới trước giường tỉ mỉ quan sát nam nhân này.

Phương Dĩ Nặc cũng không biết nên giải thích cho bọn họ làm sao, sợ rằng nói ra bọn họ cũng sẽ không tin, thế nhưng ngoại trừ thành thật mà nói, nàng thực sự không cách khác để giải thích, bởi vậy nàng buộc lòng phải đem chuyện bản thân trên đường trở về gặp phải kẻ bắt cóc như nào, người này cứu nàng thần kỳ ra sao, lại có thể bay trên ra sao, nói ra nhất ngũ nhất thập*.

(* nhất ngũ nhất thập: tất cả đầu đuôi sự việc)

Chắc hẳn rằng, ba mẹ nàng nghe xong đương nhiên không tin, chỉ có nữ nhi Diệu Diệu sau khi nghe xong mở to mắt trong suốt kinh hô: “Oa ─ thật là lợi hại!”

” Làm sao có thể có việc như thế?”

” Là thật, ba ngươi không phải kỳ quái con vào bằng cách nào sao?”

Lão ba nghe xong á khẩu không trả lời được, hoàn toàn không có khả năng phản bác nữ nhi nói, bởi vì nhà trọ dù lớn như vậy nhưng bọn họ rõ ràng luôn ngồi ở phòng khách, cánh cửa ngay trong phạm vi nhìn thấy, nữ nhi vào cửa bọn họ tuyệt đối sẽ phát hiện ra, nhưng bọn họ quả thực không thấy được nữ nhi vào cửa, mà nàng lại xuất hiện trong phòng ngủ.

Dĩ Nặc của bọn họ cá tính rõ ràng, nàng tuyệt đối không có khả năng bịa ra chuyện lừa gạt bọn họ.

Ba đại nhân một tiểu hài tử tất cả đều hiếu kỳ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm nam nhân trên giường, bọn họ trong phòng lớn tiếng nói chuyện mà nam nhân này lại một chút phản ứng cũng không có, không nhúc nhích mà cứ nhắm mắt lại, ngủ giống như lợn chết.

Lặng yên một lát, nguyên bản lão ba giọng rất lớn đè thấp tiếng.

” Nữ nhi, hắn là diễn viên sao?”

” Không biết, từ lần đầu tiên thấy hắn, hắn đã mặc trang phục này.” Lão mụ lại hứng thú nhìn nam nhân này, nhỏ giọng đối nữ nhi nói: “Con nói hắn rất anh hùng cứu con?”

” Đúng vậy, nếu không có hắn con không thể chạy thoát được, mọi người có thể phải báo cảnh sát tìm người.” Vừa nghĩ đến mạo hiểm lúc trước, nàng nhịn không được rùng mình một cái.

Xảy ra chuyện như vậy, bất luận kẻ nào cũng nhất định sợ hãi, nàng cũng không ngoại lệ chỉ bất quá về sau xuất hiện nam nhân thần kỳ này, chuyển lực chú ý và sợ hãi của nàng, thẳng đến lúc này nàng mới có thời gian làm bản thân cùng người nhà ưu sầu.

Không nghĩ tới sau khi ly hôn, chồng trước bên ngoài nợ nần lại liên lụy đến nàng, chuyện này nàng nhất định phải tranh thủ thời gian cùng ba mẹ thương lượng mới được.

” Ba mẹ, về những kẻ bắt cóc đó….”

Khi các đại nhân ra phòng khách nói chuyện tiểu Diệu Diệu tám tuổi ở lại nhìn chằm chằm thúc thúc trên giường, sau đó nhẹ nhàng dùng tay nhỏ bé của nàng kéo kéo lỗ tai của hắn.

Đột nhiên lỗ tai kia cùng người vốn không khác biệt lại nổi lên biến hóa trở nên vừa dài vừa nhọn khiến nàng kinh ngạc cái miệng nhỏ nhắn .

Sau đó nàng lại dùng tay sờ sờ lỗ tai vừa dài lại nhọn kia, lỗ tai nhọn lớn lên cư nhiên vừa nhỏ lại, biến thành hình dạng bình thường lúc đầu.

Lúc này mẹ đi vào, kéo nàng ra.

” Diệu Diệu mau ra đây, đừng ở trong phòng.”

” Mẹ, lỗ tai hắn sẽ biến dài.”

” Đừng nói bậy! Đừng ầm ĩ thúc thúc đang ngủ, đi.”

Phương Dĩ Nặc dắt nữ nhi, cùng ra khỏi phòng, đóng cửa lại, để cho ân nhân cứu mạng hảo hảo nghỉ ngơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện