Hàn Phong ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không giấu nổi dã tâm:

"Lần đi Maldives nghỉ phép kia, em không uống thuốc."

Tịch Mạc Thiên lại đột nhiên cười, châm chọc chau mày:

"Không uống thuốc? Cũng không thể chứng minh đứa bé trong bụng cô là của tôi. Cô không uống thuốc, nhưng tôi có mang bao, tôi còn chưa đến mức đãng trí, nhưng, tôi có thể cho cô một cơ hội, tìm một chỗ yên tĩnh sinh đứa bé ra, sau đó đi kiểm tra ADN, nếu đúng là con của Tịch Mạc Thiên tôi, tôi nhận, nếu như không phải. . . . . ."

Nói tới đây, mắt anh khẽ nheo lại, rơi thẳng vào người Hàn Phong, khiến cô ta không tự chủ được hơi run rẩy. Tịch Mạc Thiên lãnh khốc nói tiếp:

"Tôi cho cô thời gian một tuần để suy nghĩ, nếu như cô vẫn nhất định đứa nhỏ trong bụng là của tôi, vậy thì sinh nó ra."

Sắc mặt của Hàn Phong hơi trắng bệch, có chút thấp thỏm, có chút e sợ, nhưng cũng cất giấu oán độc. Đợi cô ta đi ra ngoài, Tịch Mạc Thiên mới nâng tay day day trán, nhỏ giọng hỏi:

" Bên phía Tử Khâm thế nào? Trước khi chuyện ở đây được xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không thể để cho cô ấy biết."

Tiểu Dương vội nói:

"Bên Mĩ đều đã an bài tốt rồi, bình thường phu nhân cũng không thích ra ngoài, dù có đi, cũng chỉ tản bộ dọc theo bờ sông một chút rồi trở lại. Ở đó đều là người Mỹ, không có người Hoa cũng như tin tức nơi này, những biên kịch thường nói chuyện qua video cùng phu nhân cũng đã được thông báo rồi, sẽ không xảy ra sai lầm gì đâu ạ."

"Còn Phi Lân?"

Tịch Mạc Thiên chợt ngẩng đầu lên:

" Mấy ngày nay Phi Lân đi đâu vậy?"

Tiểu Dương nói:

"Vinh lão gia tử kêu anh ta về, nói là qua một thời gian nữa sẽ điều đến chi nhánh công ty ở nước Pháp. Chuyện này anh ta làm quá xúc động, trực tiếp tạo thành tổn thất cho cả hai nhà Tịch - Vinh."

Tịch Mạc Thiên bỗng đứng lên:

"Lập tức đặt vé máy bay, ngay bây giờ tôi sẽ đến Mĩ ."

Tiểu Dương sửng sốt, vội vàng đi làm. Tịch Mạc Thiên rất hiểu Vinh Phi Lân, một khi đã hành động, tuyệt đối không có khả năng buông tay dễ dàng như vậy, chắc chắn cậu ta sẽ không đi Pháp, như vậy, không cần đoán cũng biết đích đến là ở nơi nào.

Tim Tịch Mạc Thiên vừa hạ xuống, liền nhảy vọt lên tới cổ họng , Tử Khâm, Tử Khâm của anh ngây thơ, ngu ngốc như vậy. Tử Khâm của anh không được phép xảy ra chút sơ xuất nào.

Tịch Mạc Thiên một chút cũng không muốn phân cao thấp với bản thân mình. Anh hôm nay đã không thể rời bỏ nha đầu kia, nha đầu kia đã bị bọc tại trong trái tim, cùng anh huyết mạch tương liên. Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô cũng đều lan tỏa đến tận đáy lòng anh.

Loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng anh phát hiện cũng không ghét, ngược lại, rất thích, rất yêu thích. . . . . . Trên thế giới rốt cuộc có một người chân chính thuộc về anh, người thân nhất của anh, Tử Khâm, Tử Khâm của anh. . . . . .

Lúc Tịch Mạc Thiên đến, đêm đã khuya. Anh vừa vào biệt thự, quần áo cũng không thay, liền chạy lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ. Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn tường, ánh sáng màu vàng ấm áp ngăn cách khí lạnh bên ngoài, chiếc máy điều hòa cạnh đầu giường đang phun ra hơi sương, mùi cam thoang thoảng.

Thân thể nho nhỏ của Tử Khâm co lại thành một đoàn, đôi chân trắng noãn lộ ra bên ngoài, còn thấp thoáng thấy được nội y bên trong. . . . . . Ngực cô ôm một cái gối to, đang ngủ rất ngon, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên đều đặn.

Cho tới giờ khắc này, lòng của Tịch Mạc Thiên mới thả xuống, nha đầu kia ngủ chưa bao giờ đàng hoàng, ngáy, chảy nước miếng, đá chăn, lúc anh ở đây, luôn có thói quen ôm cô vào lòng mình.

Tịch Mạc Thiên rón rén đi tới, nhặt chiếc chăn trên đất lên, cẩn thận đắp cho cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong chiếc gối ôm, mái tóc đen thật dài xỏa tung, lộ ra nửa khuôn mặt hồng nhuận. Đôi mắt đang nhắm chặt như hình vòng cung, lông mi phủ kín tạo thành một chiếc bóng mờ nhạt.

Dưới cái mũi xinh xắn, là hai mảnh môi đỏ mọng, trơn bóng, Tịch Mạc Thiên phát hiện, mình lại rất muốn thưởng thức tư vị trong trí nhớ, không kìm hãm được, anh khẽ khom lưng, lúc gần chạm đến môi cô, tiểu nha đầu hơi nhăn mũi, mới làm anh giật mình thức tỉnh.

Anh mới từ bên ngoài trở về, cả người mang theo một dòng khí lạnh, cứ như vậy hôn cô thật không ổn. Anh chậm rãi rời đi, đưa tay nhẹ nhàng sửa lại mái tóc dài tán loạn phía sau lưng, đã trễ thế này, không đành lòng lay tỉnh cô, khe khẽ thở dài, thôi đến phòng khách bên cạnh ngủ một đêm vậy! Anh nghĩ trong lòng, định nâng người lên, bỗng nhiên, bị hai cánh tay ấm áp, mảnh khảnh ôm chặt cổ:

"Tịch Mạc Thiên, anh muốn đi đâu?"

Thanh âm mềm mại lại thanh thúy, không có một tia buồn ngủ nào, thiếu chút nữa cũng lừa gạt được anh. Theo động tác của Tịch Mạc Thiên, Hạ Tử Khâm đứng dậy vung chân ôm chặt hông của anh, giống như một con gấu koala giắt trên người anh.

Hơi ấm cùng mùi thơm mang theo hương cam nhàn nhạt, đây là mùi vị anh thích nhất, cô khẳng định lại trộm dùng sữa tắm của anh rồi. Tịch Mạc Thiên theo bản ôm mông của cô, hình như có mập hơn một chút, tròn vo, mềm mại.

Chỉ trong nháy mắt, thân thể của anh có phản ứng, cũng may còn giữ được một tia lý trí, kéo hai cánh tay đang ôm chặt cổ mình xuống, nhét cô vào lại trong chăn, vỗ vỗ chiếc mông nhỏ:

"Quỷ nha đầu, thiếu chút nữa đã lừa được anh rồi, em ngủ tiếp đi, anh đi tắm."

Vừa muốn xoay người, liền bị cô kéo lại:

"Tịch Mạc Thiên, vì sao Chủ nhật anh lại không tới?"

Thanh âm có mấy phần yếu ớt cùng uất ức, Tịch Mạc Thiên cảm thấy nha đầu này quả thật chính là tiểu khắc tinh của anh, sờ sờ tóc cô dụ dỗ:

"Vậy nên, hôm nay anh phải đi suốt đêm để đến đây, anh sẽ ở lại cùng em hai ngày, bây giờ ngủ đi, ngoan. . . . . ."

Tử Khâm chu mỏ, ngồi dậy, cánh tay lượn lên lần nữa, dựa sát vào anh mở miệng:

"Hiện tại em không mệt. . . . . ."

Miệng cô rầm rì , khẽ nhích đến gần, hôn Tịch Mạc Thiên. Môi của cô mềm mại , hơi mở ra, chiếc lưỡi thơm tho nhẹ nhàng quét qua môi Tịch Mạc Thiên, có chút ngứa. Cô khẽ gặm qua một vòng, dọc theo những sợi râu mới mọc xuống phía dưới, hôn lên yết hầu ở cổ anh, tiếp đó hơi trượt, ở vành tai anh nhẹ nhàng mơn trớn, nhỏ giọng nói:

"Tịch Mạc Thiên, Anh nhớ em không? Em rất nhớ anh. . . . . ."

Những lời này, từ trong miệng cô, nhẹ nhàng mềm mại mà nói ra, lại như một ngọn lửa rơi thẳng vào lòng Tịch Mạc Thiên, trong nháy mắt châm ngòi, dục hỏa ngất trời nhảy vọt lên, nhanh chóng như một ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ:

"Tiểu yêu tinh. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói ra một câu như vậy, liền giống như một con sói đói bụng mấy ngàn năm, lật người đặt cô ở phía dưới, hung hăng hôn cô, đem những lo lắng nhớ nhung mấy ngày nay chuyển hóa vào môi, lưỡi. . . . . .

Ấm nóng, mềm mại, xoắn xuýt, triền miên. . . . . . không khí bị khuấy động cũng trở nên nóng bỏng. Bàn tay nhỏ của Hạ Tử Khâm rút cà vạt của anh đi, từng nút từng nút cởi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người ra. . . . . .

Dục hỏa của Tịch Mạc Thiên gần như sắp nổ tung, nhưng anh vẫn gắng sức nhẫn nại, bởi vì lúc này Tử Khâm quá mê người. Hai người kết hôn lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động như thế.

Tay của cô có chút khẩn trương, nhẹ nhàng run rẩy, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào anh, dũng cảm mà liều lĩnh. Tử Khâm như vậy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, giống như một chiếc gai ấm áp đâm thẳng vào lòng Tịch Mạc Thiên, đời này không cách nào rút ra được.

Tịch Mạc Thiên sủng nịnh giúp cô cởi từng món đồ trên người mình ra, khi giữa hai người không còn chút cách ngại, trán Tịch Mạc Thiên đã bị bao phủ bởi những tầng mồ hôi mỏng . . . . .

Thời điểm Hạ Tử Khâm phát hiện cũng khiến cô sợ hết hồn:

"Sao anh lại ra nhiều mồ hôi vậy?"

Nói xong, tay nhỏ bé đưa lên sờ sờ, Tịch Mạc Thiên rên một tiếng, cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đạt đến cấp bậc của Thánh Nhân, nếu như còn tiếp tục nhịn nữa thì không phải là đàn ông.

Anh không chút do dự tách hai chân cô ra, thân mình trầm xuống, cường thế xâm nhập. . . . . . Ừ! Ách. . . . . . Lúc Hạ Tử Khâm rốt cuộc hiểu rõ, đã bị tiết tấu cuồng loạn của anh đánh bay ra ngoài, lý trí nhanh chóng rời khỏi thân thể.

Nhưng cô cũng không cần nó nữa, cô nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, nhớ đến đêm cũng ngủ không ngon, thật ra thì lúc xe của anh tiến vào gara, cô liền tỉnh, nhưng vẫn giả bộ ngủ, chờ anh. . . . . . Cho đến khi anh muốn rời đi, cô mới níu anh lại, anh suốt đêm bay tới như vậy sao cô có thể để cho anh đi. . . . . .

Kích tình mãnh liệt, giống như cuồng phong trên biển, không ngừng đánh thẳng vào, loại vui thích cùng run rẩy đó khiến cô cơ hồ hít thở không thông. Hạ Tử Khâm cảm giác mình cũng trở nên xấu rồi, hoặc là nói Tịch Mạc Thiên chính là một người đàn ông quá thâm trầm. Bọn họ đã làm mấy lần, Hạ Tử Khâm cũng không nhớ nổi, chỉ biết anh chơi đùa đến khi cơ thể cô không còn chút sức lực nào mới chịu buông tha.

Cô chưa bao giờ biết người đàn ông này lại nhiều trò như vậy, có lúc Hạ Tử Khâm cũng bắt đầu hối hận trước đó vì nhớ nhung mà quyến rũ anh, có vài tư thế, thật sự rất xấu hổ nhưng cũng đầy kích thích. . . . . .

Cuối cùng, đến thời điểm kia, Hạ Tử Khâm mơ hồ nghe được anh thì thầm một câu:

"Tử Khâm, sinh cho anh đứa bé đi. . . . . ."

Kích tình qua đi, anh ôm chặt lấy cô, hôn lên vầng trán ướt mồ hôi, lặp lại lần nữa:

"Tử Khâm, chúng ta sinh con đi, một đứa bé thuộc về cả anh và em. Anh đã hỏi bác sĩ, thân thể của em không còn vấn đề. Anh muốn có một đứa bé, em sinh cho anh đi. . . . . ."

Thanh âm của anh mang theo vài phần thoả mãn cùng lười biếng, lại có vẻ hấp dẫn khác thường."Đứa bé?" Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Tịch Mạc Thiên nhắc tới chuyện này.

Lòng Hạ Tử Khâm ấm áp, đưa tay ôm chặt cổ anh, tựa lên hõm vai, có chút ngượng ngùng gật đầu một cái. Phản ứng của cô đáng yêu như thế, khiến Tịch Mạc Thiên không nhịn được lại hôn lên đỉnh đầu cô, môi nở ra một nụ cười, đây chính là Tử Khâm của anh.

Tịch Mạc Thiên ở Mĩ hai ngày, trước khi đi hai người có một trận cái nhau nhỏ. Từ cửa sổ thư phòng nhìn thấy anh xe biến mất ở cổng lớn, nghĩ đến tối ngày hôm qua, Hạ Tử Khâm vẫn tức không chịu được.

Tối qua, anh ôm cô ngồi trước lò sưởi, trong tay cầm một ly rượu đỏ, hương thơm tỏa ra, khiến trùng tham ăn trong bụng Hạ Tử Khâm cũng bị câu ra ngoài, cô bèn nhìn anh mong đợi.

Tịch Mạc Thiên trầm thấp cười một tiếng:

"Bác sĩ nói, em không thể uống rượu."

Khóe miệng Hạ Tử Khâm còn chưa kịp nâng, môi đã bị anh ngậm chặt, một ngụm rượu nhỏ được đưa qua, ngừng trong miệng của cô chỉ một thoáng, liền bị anh hút trở về toàn bộ, chỉ còn chút dư vị ở lại:

"Đỡ thèm thôi, tiểu nha đầu."

Hạ Tử Khâm đỏ mặt, 1 hồi lâu mới xoay đầu lại nói:

"Tịch Mạc Thiên, em muốn về nhà, nơi này có tốt hơn nữa cũng không phải là nhà của em, em muốn trở về nước."

Vì một câu như vậy, hai người chia tay trong không vui, đến bây giờ, Hạ Tử Khâm vẫn không rõ, tại sao Tịch Mạc Thiên chết sống cũng không chịu mang cô trở về. Điện thoại vang lên, cô liếc qua một cái, không khỏi có chút kinh ngạc, anh ta làm sao biết được số này, đây là do Tịch Mạc Thiên giúp cô làm lại, suy nghĩ một chút vẫn quyết định nhận máy. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện