Bí ẩn lớn nhất về việc thân thể không khỏe của hoàng đế ở đại điển săn bắn cứ như thế hạ màn, ngày đó Thiệu Duẫn Kỳ sau khi ngoan ngoãn uống xong thuốc giữ thai, lại ăn ít đồ, cuối cùng cũng chịu đi ngủ, không nói tiếng nào. Lạc Ảnh không đoán ra suy nghĩ của hắn, nhưng y hiểu được hắn đang suy nghĩ đứa nhỏ này có nên giữ lại hay bỏ đi, làm sao mà giấu không để người khác biết bí mật này, không để lại… Nhưng đứa nhỏ này có thể là cốt nhục duy nhất của cuộc đời hắn! Lúc về đổi thành xe ngựa, xa hoa vững vàng, thợ mộc cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư mà thiết kế. Thiệu Duẫn Kỳ nằm trên giường nhỏ gối đầu lên đùi Lạc Ảnh, một tay đang cùng tiểu thái giám nắm chặt lấy nhau, tay khác vô thức đặt lên bụng mình nhẹ nhàng xoa lấy, đây có thể là động tác của bản năng tình mẫu tử.

Lạc Ảnh nắm tay của hắn, ngắm nhìn ngón tay thon dài kia, Thiệu Duẫn Kỳ vẻ mặt lờ mờ đang nhẹ nhàng xoa bụng mình, tay còn lại từng ngón một đan xen vào với nhau, tay còn lại của y cũng cùng hắn sờ lên cái bụng mềm mại: “Vốn còn đang nghĩ bệ hạ có phải đang tăng cân, thịt trên bụng trở nên mềm mại, không chắc như trước đây!”

Thiệu Duẫn Kỳ lười biếng động đậy, liếc mắt trừng y: “Hừ, ngươi có gan dám ghét bỏ trẫm sao!” Một câu nói làm cho bá vương khí của hắn hoàn toàn lộ ra.

Tiểu thái giám thấp giọng cười, bộ dáng này của bệ hạ thật sự vô cùng khả ái, khiến hắn nghĩ tới tiểu hoàng tử non nớt kia, khiến người ta nóng lòng muốn hôn mấy cái, đương nhiên y hiện tại cũng sẽ làm thế, cố gắng cúi người xuống hôn lên mũi hắn: “Sao có thể, bệ hạ lớn lên mập một chút mới tốt, ôm có thịt, cảm giác tốt hơn!”

“Vậy là ngươi nói hiện tại ôm không thoải mái đúng không? Kia cũng quá oan ức cho ngươi đi!”

Hoàng đế bệ hạ tâm tình không tốt, mức độ độc miệng cũng tăng thêm vài cấp, khiến tiểu thái giám không thể nói thêm lời nào, chỉ có thể dùng hôn ngăn cản, nâng đầu của hắn lên hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng, sau đó ôn nhu tách hàm răng, bắt đầu công chiếm, đem bệ hạ hôn đến thở hổn hển, mới buông tha cho đôi môi kia, “… Ta đã nhờ Vương ngự y chuẩn bị xong thuốc nạo thai, sau khi hồi cung liền…!”

“Ngươi không muốn đứa bé này!” Hoàng đế bệ hạ vốn đang thở gấp nghe thấy cũng không thở hổn hển nữa, lập tức nhảy dựng lên, trợn to mắt phượng bi thương nhìn tiểu Lạc tử, hắn vốn cũng không muốn vật nhỏ trong bụng này, nhưng lời này từ miệng Lạc Ảnh nói ra, ý nghĩa không còn giống như vậy: “Đây là của ngươi, ngươi còn muốn trẫm xóa sạch nó, ngươi rốt cuộc có phải loại khốn nạn không có lương tâm hay không!”

Nắm lấy nắm đấm hoàng đế đang hướng về ngực mình, Thiệu Duẫn Kỳ tuy là người luyện võ, tức giận sẽ không biết phân nặng nhẹ, bị quyền này của hắn đập xuống, nửa cái mạng của tiểu thái giám cũng sẽ phải đi, không thể không đem hoàng đế đang phát cuồng cố sức giữ trước ngực, hôn lên trán của hắn trấn an, chờ hoàng đế bệ hạ tỉnh táo lại, mới nhẹ giọng nói: “Ta đương nhiên không muốn bỏ đi con của chúng ta, nhưng thân phận của ngươi không cho phép xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa, ta hỏi qua Vương ngự y, ngươi là tình trạng trước nay chưa từng gặp, nếu như sinh đứa bé này ra, có thể sẽ…”

Sẽ như nữ nhân sinh con, không thể đảm bảo hoàn toàn an toàn, huống chi với thân thể đặc thù của Thiệu Duẫn Kỳ, phát sinh chuyện ngoài ý muốn rất cao, cũng không ai dám mạo hiểm tính mạng của hắn! Thiệu Duẫn Kỳ nghe y nói xong, cũng hiểu rõ hung hiểm trong đó, trong lúc nhất thời tâm trạng kích động muốn đem đứa nhỏ giữ lại trở thành do dự.

Mãi đến khi chén thuốc đen thui do Vương ngự y tự tay sắc bưng đến, do ông tự mình đem tới trước mặt hắn: “Hoàng thượng, uống xong chén thuốc này, thai nhi trong bụng hoàng thượng sẽ… Lúc bắt đầu sẽ có chút đau đớn, qua đi sẽ không sao rồi!”

Thuốc này uống vào, thai nhi trong bụng hắn sẽ không còn, Thiệu Duẫn Kỳ theo bản năng sờ bụng mình, thân thể nghiêng về sau, cách chén thuốc đen thui này xa một chút, nhất thời không nói gì.

Lạc Ảnh đứng một bên, thấy Vương ngự y run như cầy sấy, Thiệu Duẫn Kỳ cũng không có ý muốn nhận lấy, liền tiến lên nhận lấy chén thuốc kia, bảo ông lui đi. Đợi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, liền ngồi ở mép giường, đưa chén thuốc lại gần hơn: “Bệ hạ, nên uống thuốc!”

“Đợi, đợi trẫm suy nghĩ kỹ đã!” Theo bản năng kháng cự chén thuốc này, Thiệu Duẫn Kỳ ngay cả nhìn cũng không muốn.

“Chuyện này không kéo dài được, càng kéo càng nguy hiểm, nếu đã quyết định không muốn, bệ hạ vẫn là kịp lúc uống đi!”

Có thể giọng điệu kia chọc tức Thiệu Duẫn Kỳ, giống như đứa nhỏ kia không là gì đối với y, khiến hắn vô cùng tức giận, tay vươn tới lật đổ đi chén thuốc tỏa ra mùi khó chịu, tiếng chén vỡ khiến tinh thần hắn buông lỏng không ít: “Thứ chết tiệt, ngươi không muốn nó, trẫm muốn, trẫm nói sinh là sẽ sinh, nhất định sẽ sinh! Ngươi cút ra ngoài, hiện tại trẫm không muốn nhìn thấy ngươi!”

Tiểu thái giám sao lại không muốn thấy cốt nhục của mình sinh ra, nhưng thân phận cùng thân thể của Thiệu Duẫn Kỳ quá đặc thù, thật sự không thể mạo hiểm, cũng mạo không nổi cái hiểm này: “Bệ hạ. đứa trẻ này không thể lưu lại, lỡ như có gì bất trắc, ngươi nói Bắc Thiệu phải làm sao, ngươi bảo ta… Phải làm sao!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện