Thời tiết trên núi không nói chính xác được, lúc hai người tản bộ còn có trăng sao, chờ tắm xong lên giường, bên ngoài đã bắt đầu mưa, hạt mưa rơi xuống mán nước xa xa, từng tiếng lách tách vang lên.
Tào Dật Nhiên ngồi trên giường, chỉ cửa sổ nói, “Bạch Thụ, anh kéo rèm cửa ra đi, mở cửa sổ ra một chút.”
Bạch Thụ đang dùng khăn lau tóc, vừa lau vừa đi qua, kéo rèm ra, lại mở cửa sổ.
Gió núi mang theo hơi nước ướt át thổi vào mặt, trong gió còn mang theo hương cỏ cây, lạnh băng băng, thấm vào ruột gan, Tào Dật Nhiên nhắm mắt, ngồi đó.
Bạch Thụ quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, sai lệch rất nhiều so với dáng vẻ âm trầm lần đầu gặp ở quán bar, nếu không phải y vẫn luôn gặp Tào Dật Nhiên, tuyệt đối sẽ cho rằng đây là hai người khác nhau.
Bạch Thụ kéo chăn sấy ấm bằng thảm điện lên khoát lên người Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên chỉ là kéo chăn lên cao ôm lấy, hắn không mở mắt. Hắn giống như một đứa nhỏ hồn nhiên nhất, lúc này mang theo sự yên lặng thản nhiên, lại hoàn toàn là bộ dáng bình thản thuần khiết.
Lúc này Bạch Thụ mới hiểu được, tại sao mình lại thích hắn, hắn rõ ràng là cái gì cũng sai, tựa hồ không nên có được tình yêu của bất luận kẻ nào, thế nhưng, khi đó, y thấy Tào Dật Nhiên đau đến nổi mồ hôi lạnh đầy trán, lại vẫn như cũ trầm mặc không nói lặng lẽ chịu đựng, y hẳn là từ dưới bề ngoài âm trầm lạnh lùng này của hắn, cảm nhận được linh hồn yếu đuối mong manh lại ngụy trang thành hung ác cường đại.
Bạch Thụ ngồi xuống một chiếc giường khác, y mở bản đồ ra xem, nói, “Tình hình giao thông ngày mai sẽ rất không xong, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa, đêm mai đoán chừng là ở trong lều, đến lúc đó em tốt nhất là cùng tôi làm việc, nếu không một mình tôi dựng lều có chút khó khăn.”
Tào Dật Nhiên mở mắt ra, vì lời nói của Bạch Thụ mà có chút bực mình, nghĩ thầm mình là cái loại người thấy y rối ren cũng không giúp một tay à, còn cần y đặc biệt nhắc nhở mình, tuy rằng bực mình như thế, nhưng ngoảnh đầu nghĩ lại, hình như bản thân ở trước mặt Bạch Thụ quả thật cái gì cũng không làm, thế là hắn lại có chút ngượng ngùng, nói, “Ừ, biết rồi.”
Do hôm sau phải dậy sớm, Bạch Thụ khép bớt cửa sổ, kéo rèm lại, bảo Tào Dật Nhiên mau ngủ.
Tào Dật Nhiên ngằm xuống, y mới tắt đèn, trong bóng đêm, khí tức Tào Dật Nhiên ngửi được trong thế giới này hoàn toàn khác với thế giới trước kia của hắn, hắn nhẹ giọng gọi Bạch Thụ một tiếng, “Anh có muốn qua đây ngủ không?”
Một hồi sau, Bạch Thụ có vẻ muốn ngủ rồi, giọng đều hàm hồ, “Giường nhỏ, quên đi. Mau ngủ đi, mai phải dậy sớm.”
Vì vậy Tào Dật Nhiên lại cảm thấy hơi ngượng, vốn còn muốn cùng Bạch Thụ tiến thêm một bước, bất quá thấy Bạch Thụ không chút nghĩ ngợi từ chối như thế, hắn liền có chút không dễ chịu, cũng không biết là khó chịu đêm dài đằng đẵng nhưng chỉ có một người một giường, hay là khó chịu Bạch Thụ không biết điều.
Có lẽ ban đầu Tào Dật Nhiên có phản ứng cao nguyên, hắn ngủ không ngon lắm, luôn cảm thấy không vào giấc ngủ sâu được, ở trên giường lật qua lật lại giằng co một hồi, Bạch Thụ là kiểu người cảnh giác, bị hắn lăn qua lăn lại như vậy liền tỉnh, từ trên giường đứng lên, sau đó ném gối đầu mình qua giường Tào Dật Nhiên, liền leo lên giường Tào Dật Nhiên, chen vào ổ chăn của hắn.
Tào Dật Nhiên quay đầu lại nhìn y, nói, “Anh qua làm gì?”
Bạch Thụ không đáp, còn chặn hắn không cho hắn quay đầu nhìn mình, nói, “Em lăn qua lăn lại làm gì.”
Tào Dật Nhiên buồn bực, “Ngủ không được, trong đầu giống như chiếu phim nghĩ rất nhiều thứ, tất cả đều là chuyện trước kia.”
Bạch Thụ ôm hắn từ sau lưng, Tào Dật Nhiên không thoải mái, hắn muốn gỡ tay y ra, không nghĩ tới tay Bạch Thụ lại nâng lên che mắt hắn, còn giống như thôi miên giọng trầm thấp ôn như hỏi hắn, “Chuyện tốt, hay là chuyện xấu?”
Bị Bạch Thụ che mắt, động tác của Tào Dật Nhiên hơi chậm lại, bàn tay Bạch Thụ phi thường rộng, mang theo vết chai, nóng tới trình độ muốn làm phỏng người khác, Tào Dật Nhiên đột nhiên cảm thấy bị y che như thế, ký ức trong đầu toàn bộ bị y che mất, bị che xuống dưới đáy, sẽ không nổi lên dằn vặt mình nữa, điều này làm cho hắn an tâm, hắn không trả lời Bạch Thụ, chỉ là rầu rĩ nói, “Vừa rồi gọi anh qua đây, anh không qua, hiện tại lại qua, đồ quái đản.”
Bạch Thụ cười nhẹ một tiếng, muốn lấy tay ra, thế nhưng Tào Dật Nhiên đưa tay đè lấy tay y, yêu cầu, “Cứ như vậy đi.”
Giường trong nhà khách tuy là giường đơn, thế nhưng đối với người bình thường mà nói làm giường đôi cũng đủ, nhưng mà Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên đều là vóc dáng cao, cho nên hai người một giường có vẻ khó khăn, bất quá nhét chung tạm như vậy cũng được.
Có lẽ là không khí trên núi thật sự trong lành, sáng hôm sau, Tào Dật Nhiên dậy rất sớm, còn là vừa tỉnh giấc cả người rất thư sướng, bất quá, khi hắn thức dậy, Bạch Thụ đã sớm tỉnh rồi, y đã là quần áo chỉnh tề, thấy Tào Dật Nhiên tỉnh giấc, liền nói, “Nhanh thu dọn một chút, ăn điểm tâm rồi đi, bữa sáng phải ăn nhiều một chút, trên đường chỉ có thể ăn lương khô.”
Y nói, đưa hắn hồng cảnh thiên* và nước uống trước.
(*một vị thuốc Bắc)
Kỳ thực trước khi xuất phát hai ngày cũng đã bảo Tào Dật Nhiên uống thức chống phản ứng cao nguyên, để ngừa vạn nhất.
Tào Dật Nhiên nhanh nhẹn chỉnh lý áo mũ xong, cùng Bạch Thụ xuống lầu ăn sáng, lúc dùng bữa sáng trong nhà khách thì gặp một đoàn ba chiếc xe cũng đi lộ tuyến gần giống họ, nhiều người giúp đỡ nhau, sau đó liền hẹn cùng đi.
Tối hôm qua trời mưa, sáng sớm đã là trời trong xanh, lúc sáng sớm ánh bình minh dịu nhẹ hạt sương long lanh, đoàn xe liền xuất phát.
Tào Dật Nhiên vì thể hiện bản thân không phải đại thiếu gia cái gì cũng không làm, hắn ngồi vào ghế lái, theo xe trước mặt lái đi.
Khi thái dương hoàn toàn lên cao, sương trên đường liền tan hết, ánh mặt trời vạn trượng, chiếu trên núi, dọc theo đường đi thác nước nho nhỏ, dòng suối nhỏ sạch sẽ, thung lũng khe sâu, phong cảnh vô hạn.
Đi một hồi dừng một hồi, dừng lại đều là ngắm cảnh và chụp ảnh, Bạch Thụ cũng mang theo máy chụp ảnh số SLR*, lúc Tào Dật Nhiên lái xe, trên xe y chụp không ít ảnh, thường xuyên thừa dịp Tào Dật Nhiên không chú ý, chụp cho hắn một tấm.
(*SLR = single-lens reflex. Loại máy ảnh một ống kính sử dụng gương lật để phản chiếu khung cảnh nhìn thấy từ ống kính đi lên lăng kính 5 mặt hoặc hệ 5 mặt gương phản chiếu. Từ khung ngắm (view finder), người chụp quan sát được đúng những gì ống kính đang ghi nhận. Mọi hoạt động cơ bản của máy ảnh SLR như lấy nét và đo sáng đều thông qua kính)
Đến buổi trưa, xe lượn quanh lên núi cao, đoàn xe liền ngừng lại, lúc này ở đây ánh mặt trời vừa vặn rất tốt, bầu trời một mảng xanh lam, trong vắt không hề có tạp chất, từ ven đường nhìn xuống, mặt đất kéo dài, dãy núi nhấp nhô, bao là hùng vĩ, Tào Dật Nhiên mở cửa xe nhảy xuống, chạy tới bãi cỏ rộng lớn bên đường.
Đồng cỏ trên núi cao, tiết trời này cỏ anh như tấm đệm, hơn nữa mọc hoa dại đủ mọi màu sắc, mỗi một đóa đều trong suốt mỹ lệ, tựa hồ như đang chứng minh câu Phật ngữ “Một bông hoa một thế giới kia.”
Bạch Thụ từ trên xe bước xuống, trên tay không cầm gì khác, chỉ cầm nón và kính râm chạy theo Tào Dật Nhiên, gọi hắn, “Tia tử ngoại mạnh lắm, đừng để lột mất một tầng da.”
Tào Dật Nhiên quay đầu nhìn y, y tiến lên mấy bước, đưa kính râm cho hắn, lấy nón đội lên đầu hắn, nói, “Em chú ý một chút.”
Tào Dật Nhiên không để ý y dong dài, đeo kính râm lên, lại nhìn nhìn kiểu kính Bạch Thụ đeo, trong khoảng thời gian này Bạch Thụ trắng lên một chút, nên nhìn còn được, thế nhưng hắn nghĩ tới cái gì, còn cười ha hả, nói, “Nếu như anh đen giống lúc trước, mang kính râm lên, người khác đều nhìn không thấy đường viền kính râm đâu, còn tưởng rằng tự nó mọc trên mặt anh.”
Bạch Thụ thấy hắn trêu chọc mình như vậy, liền vươn tay ôm cổ hắn, còn dùng ngón tay búng búng trên mặt hắn, nói, “Phải, tôi đen, em trắng, vừa vặn một đôi đen trắng.”
Tào Dật Nhiên trừng y, liền giơ chân đá y, Bạch Thụ vội vàng né, người xe khách cũng xuống xe, lấy máy ảnh thì lấy máy ảnh, dọn lương khô thì dọn lương khô, duỗi người thì duỗi người, chơi thể thao thì chơi thể thao, cũng có người nhìn qua đây, vì vậy Bạch Thụ nói với Tào Dật Nhiên, “Đứng đắn chút.”
Tào Dật Nhiên không nói gì, quay về xe lấy máy chụp ảnh, qua bên này chụp hai tấm, đi bên kia chụp hai tấm, ngồi xổm trên cỏ chụp hoa dại hai tấm, thấy ong mật, đuổi theo ong mật chụp hai tấm…
Bạch Thụ thấy hắn như vậy, chỉ có thể lắc đầu, lấy lương khô và nước trong xe ra, y còn mang theo đệm dã ngoại trải lên cỏ, ngồi cùng mấy người đoàn xe kia.
Lúc y sắp xếp những thứ này, đoàn xe bên kia có một người xưng là anh Mã đi tới vỗ vỗ vai y, đồng thời chỉa chỉa cằm về phía Tào Dật Nhiên xa xa đang ngồi xổm không biết đang nghiên cứu cái gì, nói, “Các cậu là… cái kia?”
Bạch Thụ sửng sốt, sau đó nở nụ cười, không trả lời, nhưng là biểu đạt rất rõ ràng.
Anh Mã lại không kỳ thị, mà là nói, “Không có gì, bọn tôi không ngại. Trong đội bọn tôi cũng có một đôi.” Hắn nói, rồi hướng hai người đang xúm lại chỉnh chân máy ảnh chép miệng, Bạch Thụ ngẩng đầu nhìn đôi đó một cái, cười cười, vẫn như cũ không nói gì.
Bữa trưa mặc dù là lương khô, nhưng cũng không tệ lắm, bánh mì bánh quy cháo bát bảo còn có thịt hộp và trái cây.
Bạch Thụ gọi Tào Dật Nhiên lại ăn, Tào Dật Nhiên chưa từng ăn uống khổ cực, vì vậy có chút ăn không quen mấy thứ này, nhưng hắn vẫn nhịn, nghĩ thầm nếu mình hơi có ý kiến, sợ rằng Bạch Thụ lại muốn nói mình đàn bà.
Lần đầu tiên Bạch Thụ nói Tào Dật Nhiên đàn bà, Tào Dật Nhiên thiếu chút nữa không phản ứng kịp, bởi vì hắn chưa từng cho rằng mình và cái từ này có liên quan gì, liền đánh nhau với Bạch Thụ, bất quá hắn đánh không lại Bạch Thụ, sau cùng chỉ đành mắng câu ngoan độc vãn hồi mặt mũi.
Hắn ngồi đó ăn, Bạch Thụ đem tay áo hắn xắn lên một chút kéo trở về, còn nói, “Tia cực tím mạnh lắn.”
Tào Dật Nhiên liền gậy ông đập lưng ông, nói một câu, “Đàn bà hề hề, anh đó.”
Bạch Thụ nghe được, lấy cánh tay làm bộ siết hắn, “Nói ai?”
Tào Dật Nhiên giãy ra lại đột nhiên có chút choáng váng đầu, đứng dậy còn lung lay một chút, độ cao nơi này so với mặt biển gần năm ngàn mét, Tào Dật Nhiên vẫn còn phản ứng cao nguyên, Bạch Thụ liền hối hận vừa nãy đối với hắn như vậy, nhanh chóng đứng lên đỡ hắn, nói, “Thế nào?”
Tào Dật Nhiên thấp giọng nói một câu, “Đầu cứ hơi đau đau.”
Bạch Thụ chạy đi lấy hồng cảnh thiên cho Tào Dật Nhiên ăn, bảo hắn ngồi yên đừng lộn xộn.
Sau cơm trưa, liền phải khởi hành, lúc quay lại xe mình, Tào Dật Nhiên hỏi Bạch Thụ, “Vừa nãy thấy họ Mã và anh nói tôi cái gì đó? Hắn ta nói gì?”
Xem ra Tào Dật Nhiên chú ý tới anh Mã hỏi thăm y, Bạch Thụ cười cười, nói, “Anh ta hỏi chúng ta có phải một đôi không.”
Tào Dật Nhiên sửng sốt, Bạch Thụ tiếp tục nói, “Tôi nói đúng vậy.”
Tào Dật Nhiên đối với câu này xùy cười, cũng không biết hắn là tán thành hay là phủ nhận, có lẽ cho rằng không đáng nhắc tới.
Tào Dật Nhiên ngồi trên giường, chỉ cửa sổ nói, “Bạch Thụ, anh kéo rèm cửa ra đi, mở cửa sổ ra một chút.”
Bạch Thụ đang dùng khăn lau tóc, vừa lau vừa đi qua, kéo rèm ra, lại mở cửa sổ.
Gió núi mang theo hơi nước ướt át thổi vào mặt, trong gió còn mang theo hương cỏ cây, lạnh băng băng, thấm vào ruột gan, Tào Dật Nhiên nhắm mắt, ngồi đó.
Bạch Thụ quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, sai lệch rất nhiều so với dáng vẻ âm trầm lần đầu gặp ở quán bar, nếu không phải y vẫn luôn gặp Tào Dật Nhiên, tuyệt đối sẽ cho rằng đây là hai người khác nhau.
Bạch Thụ kéo chăn sấy ấm bằng thảm điện lên khoát lên người Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên chỉ là kéo chăn lên cao ôm lấy, hắn không mở mắt. Hắn giống như một đứa nhỏ hồn nhiên nhất, lúc này mang theo sự yên lặng thản nhiên, lại hoàn toàn là bộ dáng bình thản thuần khiết.
Lúc này Bạch Thụ mới hiểu được, tại sao mình lại thích hắn, hắn rõ ràng là cái gì cũng sai, tựa hồ không nên có được tình yêu của bất luận kẻ nào, thế nhưng, khi đó, y thấy Tào Dật Nhiên đau đến nổi mồ hôi lạnh đầy trán, lại vẫn như cũ trầm mặc không nói lặng lẽ chịu đựng, y hẳn là từ dưới bề ngoài âm trầm lạnh lùng này của hắn, cảm nhận được linh hồn yếu đuối mong manh lại ngụy trang thành hung ác cường đại.
Bạch Thụ ngồi xuống một chiếc giường khác, y mở bản đồ ra xem, nói, “Tình hình giao thông ngày mai sẽ rất không xong, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa, đêm mai đoán chừng là ở trong lều, đến lúc đó em tốt nhất là cùng tôi làm việc, nếu không một mình tôi dựng lều có chút khó khăn.”
Tào Dật Nhiên mở mắt ra, vì lời nói của Bạch Thụ mà có chút bực mình, nghĩ thầm mình là cái loại người thấy y rối ren cũng không giúp một tay à, còn cần y đặc biệt nhắc nhở mình, tuy rằng bực mình như thế, nhưng ngoảnh đầu nghĩ lại, hình như bản thân ở trước mặt Bạch Thụ quả thật cái gì cũng không làm, thế là hắn lại có chút ngượng ngùng, nói, “Ừ, biết rồi.”
Do hôm sau phải dậy sớm, Bạch Thụ khép bớt cửa sổ, kéo rèm lại, bảo Tào Dật Nhiên mau ngủ.
Tào Dật Nhiên ngằm xuống, y mới tắt đèn, trong bóng đêm, khí tức Tào Dật Nhiên ngửi được trong thế giới này hoàn toàn khác với thế giới trước kia của hắn, hắn nhẹ giọng gọi Bạch Thụ một tiếng, “Anh có muốn qua đây ngủ không?”
Một hồi sau, Bạch Thụ có vẻ muốn ngủ rồi, giọng đều hàm hồ, “Giường nhỏ, quên đi. Mau ngủ đi, mai phải dậy sớm.”
Vì vậy Tào Dật Nhiên lại cảm thấy hơi ngượng, vốn còn muốn cùng Bạch Thụ tiến thêm một bước, bất quá thấy Bạch Thụ không chút nghĩ ngợi từ chối như thế, hắn liền có chút không dễ chịu, cũng không biết là khó chịu đêm dài đằng đẵng nhưng chỉ có một người một giường, hay là khó chịu Bạch Thụ không biết điều.
Có lẽ ban đầu Tào Dật Nhiên có phản ứng cao nguyên, hắn ngủ không ngon lắm, luôn cảm thấy không vào giấc ngủ sâu được, ở trên giường lật qua lật lại giằng co một hồi, Bạch Thụ là kiểu người cảnh giác, bị hắn lăn qua lăn lại như vậy liền tỉnh, từ trên giường đứng lên, sau đó ném gối đầu mình qua giường Tào Dật Nhiên, liền leo lên giường Tào Dật Nhiên, chen vào ổ chăn của hắn.
Tào Dật Nhiên quay đầu lại nhìn y, nói, “Anh qua làm gì?”
Bạch Thụ không đáp, còn chặn hắn không cho hắn quay đầu nhìn mình, nói, “Em lăn qua lăn lại làm gì.”
Tào Dật Nhiên buồn bực, “Ngủ không được, trong đầu giống như chiếu phim nghĩ rất nhiều thứ, tất cả đều là chuyện trước kia.”
Bạch Thụ ôm hắn từ sau lưng, Tào Dật Nhiên không thoải mái, hắn muốn gỡ tay y ra, không nghĩ tới tay Bạch Thụ lại nâng lên che mắt hắn, còn giống như thôi miên giọng trầm thấp ôn như hỏi hắn, “Chuyện tốt, hay là chuyện xấu?”
Bị Bạch Thụ che mắt, động tác của Tào Dật Nhiên hơi chậm lại, bàn tay Bạch Thụ phi thường rộng, mang theo vết chai, nóng tới trình độ muốn làm phỏng người khác, Tào Dật Nhiên đột nhiên cảm thấy bị y che như thế, ký ức trong đầu toàn bộ bị y che mất, bị che xuống dưới đáy, sẽ không nổi lên dằn vặt mình nữa, điều này làm cho hắn an tâm, hắn không trả lời Bạch Thụ, chỉ là rầu rĩ nói, “Vừa rồi gọi anh qua đây, anh không qua, hiện tại lại qua, đồ quái đản.”
Bạch Thụ cười nhẹ một tiếng, muốn lấy tay ra, thế nhưng Tào Dật Nhiên đưa tay đè lấy tay y, yêu cầu, “Cứ như vậy đi.”
Giường trong nhà khách tuy là giường đơn, thế nhưng đối với người bình thường mà nói làm giường đôi cũng đủ, nhưng mà Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên đều là vóc dáng cao, cho nên hai người một giường có vẻ khó khăn, bất quá nhét chung tạm như vậy cũng được.
Có lẽ là không khí trên núi thật sự trong lành, sáng hôm sau, Tào Dật Nhiên dậy rất sớm, còn là vừa tỉnh giấc cả người rất thư sướng, bất quá, khi hắn thức dậy, Bạch Thụ đã sớm tỉnh rồi, y đã là quần áo chỉnh tề, thấy Tào Dật Nhiên tỉnh giấc, liền nói, “Nhanh thu dọn một chút, ăn điểm tâm rồi đi, bữa sáng phải ăn nhiều một chút, trên đường chỉ có thể ăn lương khô.”
Y nói, đưa hắn hồng cảnh thiên* và nước uống trước.
(*một vị thuốc Bắc)
Kỳ thực trước khi xuất phát hai ngày cũng đã bảo Tào Dật Nhiên uống thức chống phản ứng cao nguyên, để ngừa vạn nhất.
Tào Dật Nhiên nhanh nhẹn chỉnh lý áo mũ xong, cùng Bạch Thụ xuống lầu ăn sáng, lúc dùng bữa sáng trong nhà khách thì gặp một đoàn ba chiếc xe cũng đi lộ tuyến gần giống họ, nhiều người giúp đỡ nhau, sau đó liền hẹn cùng đi.
Tối hôm qua trời mưa, sáng sớm đã là trời trong xanh, lúc sáng sớm ánh bình minh dịu nhẹ hạt sương long lanh, đoàn xe liền xuất phát.
Tào Dật Nhiên vì thể hiện bản thân không phải đại thiếu gia cái gì cũng không làm, hắn ngồi vào ghế lái, theo xe trước mặt lái đi.
Khi thái dương hoàn toàn lên cao, sương trên đường liền tan hết, ánh mặt trời vạn trượng, chiếu trên núi, dọc theo đường đi thác nước nho nhỏ, dòng suối nhỏ sạch sẽ, thung lũng khe sâu, phong cảnh vô hạn.
Đi một hồi dừng một hồi, dừng lại đều là ngắm cảnh và chụp ảnh, Bạch Thụ cũng mang theo máy chụp ảnh số SLR*, lúc Tào Dật Nhiên lái xe, trên xe y chụp không ít ảnh, thường xuyên thừa dịp Tào Dật Nhiên không chú ý, chụp cho hắn một tấm.
(*SLR = single-lens reflex. Loại máy ảnh một ống kính sử dụng gương lật để phản chiếu khung cảnh nhìn thấy từ ống kính đi lên lăng kính 5 mặt hoặc hệ 5 mặt gương phản chiếu. Từ khung ngắm (view finder), người chụp quan sát được đúng những gì ống kính đang ghi nhận. Mọi hoạt động cơ bản của máy ảnh SLR như lấy nét và đo sáng đều thông qua kính)
Đến buổi trưa, xe lượn quanh lên núi cao, đoàn xe liền ngừng lại, lúc này ở đây ánh mặt trời vừa vặn rất tốt, bầu trời một mảng xanh lam, trong vắt không hề có tạp chất, từ ven đường nhìn xuống, mặt đất kéo dài, dãy núi nhấp nhô, bao là hùng vĩ, Tào Dật Nhiên mở cửa xe nhảy xuống, chạy tới bãi cỏ rộng lớn bên đường.
Đồng cỏ trên núi cao, tiết trời này cỏ anh như tấm đệm, hơn nữa mọc hoa dại đủ mọi màu sắc, mỗi một đóa đều trong suốt mỹ lệ, tựa hồ như đang chứng minh câu Phật ngữ “Một bông hoa một thế giới kia.”
Bạch Thụ từ trên xe bước xuống, trên tay không cầm gì khác, chỉ cầm nón và kính râm chạy theo Tào Dật Nhiên, gọi hắn, “Tia tử ngoại mạnh lắm, đừng để lột mất một tầng da.”
Tào Dật Nhiên quay đầu nhìn y, y tiến lên mấy bước, đưa kính râm cho hắn, lấy nón đội lên đầu hắn, nói, “Em chú ý một chút.”
Tào Dật Nhiên không để ý y dong dài, đeo kính râm lên, lại nhìn nhìn kiểu kính Bạch Thụ đeo, trong khoảng thời gian này Bạch Thụ trắng lên một chút, nên nhìn còn được, thế nhưng hắn nghĩ tới cái gì, còn cười ha hả, nói, “Nếu như anh đen giống lúc trước, mang kính râm lên, người khác đều nhìn không thấy đường viền kính râm đâu, còn tưởng rằng tự nó mọc trên mặt anh.”
Bạch Thụ thấy hắn trêu chọc mình như vậy, liền vươn tay ôm cổ hắn, còn dùng ngón tay búng búng trên mặt hắn, nói, “Phải, tôi đen, em trắng, vừa vặn một đôi đen trắng.”
Tào Dật Nhiên trừng y, liền giơ chân đá y, Bạch Thụ vội vàng né, người xe khách cũng xuống xe, lấy máy ảnh thì lấy máy ảnh, dọn lương khô thì dọn lương khô, duỗi người thì duỗi người, chơi thể thao thì chơi thể thao, cũng có người nhìn qua đây, vì vậy Bạch Thụ nói với Tào Dật Nhiên, “Đứng đắn chút.”
Tào Dật Nhiên không nói gì, quay về xe lấy máy chụp ảnh, qua bên này chụp hai tấm, đi bên kia chụp hai tấm, ngồi xổm trên cỏ chụp hoa dại hai tấm, thấy ong mật, đuổi theo ong mật chụp hai tấm…
Bạch Thụ thấy hắn như vậy, chỉ có thể lắc đầu, lấy lương khô và nước trong xe ra, y còn mang theo đệm dã ngoại trải lên cỏ, ngồi cùng mấy người đoàn xe kia.
Lúc y sắp xếp những thứ này, đoàn xe bên kia có một người xưng là anh Mã đi tới vỗ vỗ vai y, đồng thời chỉa chỉa cằm về phía Tào Dật Nhiên xa xa đang ngồi xổm không biết đang nghiên cứu cái gì, nói, “Các cậu là… cái kia?”
Bạch Thụ sửng sốt, sau đó nở nụ cười, không trả lời, nhưng là biểu đạt rất rõ ràng.
Anh Mã lại không kỳ thị, mà là nói, “Không có gì, bọn tôi không ngại. Trong đội bọn tôi cũng có một đôi.” Hắn nói, rồi hướng hai người đang xúm lại chỉnh chân máy ảnh chép miệng, Bạch Thụ ngẩng đầu nhìn đôi đó một cái, cười cười, vẫn như cũ không nói gì.
Bữa trưa mặc dù là lương khô, nhưng cũng không tệ lắm, bánh mì bánh quy cháo bát bảo còn có thịt hộp và trái cây.
Bạch Thụ gọi Tào Dật Nhiên lại ăn, Tào Dật Nhiên chưa từng ăn uống khổ cực, vì vậy có chút ăn không quen mấy thứ này, nhưng hắn vẫn nhịn, nghĩ thầm nếu mình hơi có ý kiến, sợ rằng Bạch Thụ lại muốn nói mình đàn bà.
Lần đầu tiên Bạch Thụ nói Tào Dật Nhiên đàn bà, Tào Dật Nhiên thiếu chút nữa không phản ứng kịp, bởi vì hắn chưa từng cho rằng mình và cái từ này có liên quan gì, liền đánh nhau với Bạch Thụ, bất quá hắn đánh không lại Bạch Thụ, sau cùng chỉ đành mắng câu ngoan độc vãn hồi mặt mũi.
Hắn ngồi đó ăn, Bạch Thụ đem tay áo hắn xắn lên một chút kéo trở về, còn nói, “Tia cực tím mạnh lắn.”
Tào Dật Nhiên liền gậy ông đập lưng ông, nói một câu, “Đàn bà hề hề, anh đó.”
Bạch Thụ nghe được, lấy cánh tay làm bộ siết hắn, “Nói ai?”
Tào Dật Nhiên giãy ra lại đột nhiên có chút choáng váng đầu, đứng dậy còn lung lay một chút, độ cao nơi này so với mặt biển gần năm ngàn mét, Tào Dật Nhiên vẫn còn phản ứng cao nguyên, Bạch Thụ liền hối hận vừa nãy đối với hắn như vậy, nhanh chóng đứng lên đỡ hắn, nói, “Thế nào?”
Tào Dật Nhiên thấp giọng nói một câu, “Đầu cứ hơi đau đau.”
Bạch Thụ chạy đi lấy hồng cảnh thiên cho Tào Dật Nhiên ăn, bảo hắn ngồi yên đừng lộn xộn.
Sau cơm trưa, liền phải khởi hành, lúc quay lại xe mình, Tào Dật Nhiên hỏi Bạch Thụ, “Vừa nãy thấy họ Mã và anh nói tôi cái gì đó? Hắn ta nói gì?”
Xem ra Tào Dật Nhiên chú ý tới anh Mã hỏi thăm y, Bạch Thụ cười cười, nói, “Anh ta hỏi chúng ta có phải một đôi không.”
Tào Dật Nhiên sửng sốt, Bạch Thụ tiếp tục nói, “Tôi nói đúng vậy.”
Tào Dật Nhiên đối với câu này xùy cười, cũng không biết hắn là tán thành hay là phủ nhận, có lẽ cho rằng không đáng nhắc tới.
Danh sách chương