Tào Dật Nhiên biết ba mẹ Tiết Lộ không thích mình, hắn vốn là người rất nhạy cảm bên trong, người khác nghĩ về hắn thế nào, hắn luôn có thể cảm nhận được.

Ba mẹ Tiết Lộ không quá thích mình, hắn cảm nhận được, chỉ là không quá hiểu nguyên nhân.

Về sau quan hệ với Tiết Lộ tốt hơn, hắn đem sự nghi ngờ này tới hỏi Tiết Lộ, Tiết Lộ không chút tâm cơ cười ha hả trả lời hắn, “Không có gì a, ba mẹ em sợ em và anh cặp nhau thôi.”

Lúc đó Tào Dật Nhiên bị câu trả lời tùy tiện của cô làm cho phi thường phiền muộn, nghĩ thầm mị lực của mình thấp như vậy? Rất nghẹn khuất hỏi lại Tiết Lộ, “Vì sao sợ cặp với anh?”

Tiết Lộ nhìn hắn nghiêm túc trả lời, “Bọn họ cảm thấy anh chơi bời lêu lổng.”

Bởi vậy Tào Dật Nhiên càng nghẹn khuất, thế nhưng cũng không có quyết tâm vì Tiết Lộ không chơi bời lêu lổng nữa, cho nên, vẫn như cũ lăn lộn, không để ý tới ba mẹ Tiết Lộ rốt cuộc nghĩ hắn thế nào nữa. Chỉ là mỗi lần đi tìm Tiết Lộ, nếu Tiết Lộ ở nhà, hắn liền đỗ xe xa nhà Tiết Lộ một chút, để tránh khỏi bị ba mẹ Tiết Lộ bắt gặp.

Tào Dật Nhiên vốn là một người kiêu ngạo đến tận xương tủy, loại kiêu ngạo này có lẽ là đáy lòng hắn kỳ thật vẫn có vết thương tự ti, cho nên nhất định dùng kiêu ngạo hay cái gì không cần biết để bao bọc chính mình. Vì vậy ba mẹ Tiết gia chướng mắt hắn, đương nhiên hắn cũng không muốn thân cận bọn họ.

Người mà người giúp việc dẫn vào quả nhiên là mẹ Tiết Lộ, bà Tiết tới, là vì cảm ơn lão phu nhân phái người đưa cua đại áp tới nhà bọn họ, nên mang mấy lễ vật qua, bà cũng biết loại gia đình như Triệu gia không quan tâm chút lễ bà mang tới, bất quá, về lễ tiết vẫn phải làm dễ xem một chút.

Bà Tiết vào nhà, đầu tiên là cùng lão phu nhân hàn huyên vài câu cảm ơn và thân mật, sau đó liền thấy Triệu Trăn, liền cùng Triệu Trăn chào hỏi, Triệu Trăn luôn khách khí với hai vợ chồng Tiết gia, thật sự là xem như cha mẹ ruột của Trương Hoàn mà đối đãi, tặng thứ tốt không thiếu cho Tiết gia. Kỳ thật ông cũng biết Trương Hoàn và bọn họ không thân, bất quá, ông có năng lực này, liền nguyện ý để Tiết gia tốt, dù sao, bọn họ nếu sống tốt, Trương Hoàn sẽ không thắp thỏm về họ nữa.

Lúc này, Triệu Trăn ngồi trên ghế, bởi vì chân bị thương còn chưa có khỏi hẳn, nên không đứng dậy, nhưng vẫn cười đáp lời bà Tiết, còn nói, “Buổi sáng Trương Hoàn còn ở đây, buổi trưa mới đi, nếu biết bà tới, nên bảo em ấy lưu lại.”

Bà Tiết đã có thời gian ngắn chưa gặp Trương Hoàn, nguyên nhân là hiện tại Trương Hoàn ở cùng với Triệu Trăn, chân Triệu Trăn bị thương rất ít tới công ty, cậu lại đến công ty thực tập, vì vậy cũng rất bận, không phải dịp đặc biệt, cậu rất ít khi quay về Tiết gia.

Mà Tiết gia cũng không tiện không có việc gì lại gọi cậu về, cho nên quả thật đã lâu không gặp.

Bà Tiết hỏi tình huống thân thể Triệu Trăn, sau đó lại hỏi tình hình của Trương Hoàn dạo này, liền được mời ngồi xuống sofa bên cạnh.

Bà Tiết thường xuyên muốn qua qua lại lại Triệu gia, dù sao, quan hệ thân cận quả thật là cần nhờ qua lại mới có thể duy trì, mà lão phu nhân cũng rất có ấn tượng tốt với bà Tiết, chủ yếu là bà Tiết có thể bồi lão phu nhân nói chuyện, mà người khác, giống như con cái của lão phu nhân hoặc là con dâu con rể, cháu trai cháu gái các loại, rất ít khi tình nguyện cùng lão phu nhân chuyện phiếm hơn nửa ngày.

Tào Dật Nhiên thường xuyên đến nhà bà ngoại, đương nhiên cũng sẽ gặp bà Tiết vài lần, nếu là trước đây, hắn còn có thể cùng bà Tiết chào hỏi một cái, lần này bởi vì chuyện Tiết Lộ cùng Bạch Dực chạy mất nên ngay cả lễ phép tối thiểu nhất với bà Tiết cũng không muốn có.

Hắn thẳng tắp ngồi đó, nhìn bà Tiết một cái rồi không quay đầu qua nữa, hắn luôn cảm thấy bà Tiết là một người nịnh nọt và khôn vặt, tự nhiên chướng mắt bà, đương nhiên, bà Tiết cũng không quá để ý tới hắn.

Ngược lại Bạch Thụ hoàn toàn nhìn thấu mâu thuẫn của Tào Dật Nhiên với bà Tiết, y còn rất kinh ngạc, thầm nghĩ Tào Dật Nhiên tức giận người phụ nữ này cái gì.

Bà Tiết nhìn thấy Tào Dật Nhiên không chào đón mình, bà là một người trải qua không ít thế sự, đương nhiên sẽ không tính toán với Tào Dật Nhiên, nhìn Tào Dật Nhiên, cười hỏi chuyện của hắn, Tào Dật Nhiên không trả lời, lão phu nhân thấy, cười mắng Tào Dật Nhiên hai câu, nói hắn mặc kệ chính sự, không đi giúp mẹ hắn chia sẻ công việc, suốt ngày ăn ngon ngủ ngon, vậy mà còn không mập ra gầy thành cây gậy trúc, sau đó lại giới thiệu Bạch Thụ, nói là bạn Tào Dật Nhiên.

Lão phu nhân thấy Tào Dật Nhiên đanh mặt, cười nói, “Mẹ Lộ Lộ tới rồi, Dật Nhiên, thấy con không muốn đánh bài với bà, tha cho con đó, để mẹ Lộ Lộ theo bồi bà. Con cái kiểu gật gà gật gù liên tục thế này, lên lầu ngủ đi.”

Tào Dật Nhiên nghe bà cụ nói vậy, lập tức đứng dậy khỏi bàn mạt chược, lúc này mới nói với bà Tiết một câu, “Dì, ngồi đi.”

Sau đó bảo người giúp việc dời ghế qua, hắn ngồi xuống phía sau Bạch Thụ, dựa đầu vào lưng ghế Bạch Thụ, nói, “Con lười đi ngủ, ngồi ở đây được rồi.”

Bà Tiết cũng là tay lão luyện trên bàn mạt chược, đánh vừa ổn vừa khéo đưa đẩy, nhưng lại không làm cho người ta ghét.

Bạch Thụ và Triệu Trăn đánh cùng, Tào Dật Nhiên gục bên kia, len lén dùng ngón tay tác quái trên lưng Bạch Thụ, Bạch Thụ không ngừng quay đầu trừng hắn, còn phải đàng hoàng nghiêm trang nói nhỏ với hắn, mà Triệu Trăn càng thêm chán muốn chết, trong đầu nghĩ ít nhất một tháng không muốn về nhà bồi mẹ già nhà mình đánh bài.

Bà Tiết lại là mặt mày hớn hở, cùng Triệu Trăn nói một hồi, lại cùng lão phu nhân trò chuyện việc nhà, bởi vì hai người ngồi đối diện, Triệu Trăn thấy hai người nói tốn sức, nên đổi chỗ với bà Tiết.

Bà Tiết nói nói liền kể tới chuyện đắc ý dạo này.

Kỳ thật, ngày hôm nay bà đặc biệt vì chuyện này mà tới.

Bà không kiêng dè ở đây còn vài người khác, trái lại cảm thấy nếu Triệu Trăn có thể cho chút ý kiến càng tốt, bà bèn thở dài một hơi, sau đó trách móc Tiết Lộ, “Đã nói con gái lớn không thể giữ mà! Con nhóc Lộ Lộ kia, dạo này yêu đương, tôi và ba nó rất quan tâm, hỏi nó, nó lại một câu cũng không nói với bọn tôi, ngài nói xem, có kiểu giữ bí mật với ba mẹ thế không?”

Nghe bà nói như vậy, quả thực thu hút sự chú ý của mọi người, lão phu nhân trời sinh cảm thấy hứng thú với loại chuyện này của đám nhỏ, vì vậy nói, “Cô nhóc Lộ Lộ kia, rất xinh đẹp, người bình thường không xứng với nó, ta vẫn luôn nói có cậu chàng thích hợp nào sẽ giới thiệu cho nó đây, thế nào, đã quen bạn trai rồi a?”

Triệu Trăn lại nghĩ cô nhóc Tiết Lộ kia cư nhiên quen bạn trai, mình lại không nghe nói từ Trương Hoàn, bất quá, đây đối với ông lại là một tin đại hỉ, dù sao, thấy Trương Hoàn một lòng tưởng niệm chuyện em họ cậu, ông vẫn ăn dấm chua trong lòng, hiện tại tốt rồi, có nam nhân khác bắt nhóc con này đi, về sau Trương Hoàn sẽ không cần vừa làm chuyện anh họ phải làm, còn phải làm chút chuyện bạn trai hoặc chồng tương lai phải làm nữa.

Triệu Trăn bất động thanh sắc, hỏi, “Hẳn vẫn phải biết chút tình huống đi? Lộ Lộ thật sự cái gì cũng không nói? Vẫn là kiểm tra tình hình nhà trai mới tốt, nếu không, có chuyện gì, vẫn là cô bé chịu thiệt!”

Ông đứng trên cương vị người cha để nói, rất được bà Tiết tán thành, liên tục gật đầu.

Mà Bạch Thụ chỉ lắng tai nghe, hiện tại y nghĩ lại, chẳng lẽ Tiết phu nhân này là mẹ của bạn gái hiện tại của Bạch Dực, y nhớ rõ Bạch Dực nói với y, cô bé kia quả thật kêu Lộ Lộ.

Vì vậy y liền nghiêng đầu liếc Tào Dật Nhiên, mặt Tào Dật Nhiên không chút thay đổi chơi game trên di động, ngón tay cứ vẽ vẽ trên màn hình, tựa hồ không nghe thấy, nhưng cái mặt đen nghiến răng nghiến lợi kia, chỉ sợ là đều nghe được, hơn nữa đang buồn bực tức giận.

Bạch Thụ nghĩ thầm cô bé tên Lộ Lộ kia thật sự tốt như vậy? Bạch Dực thích còn chưa tính, lẽ nào Tào Dật Nhiên còn có ý với cô bé kia? Y bất động thanh sắc quan sát bà Tiết, sau đó lại nghĩ tới bộ dạng Trương Hoàn vừa rồi, cảm thấy nếu là người một nhà, vậy vị Lộ Lộ kia quả thật lớn lên không tệ, chỉ là, nếu Tiết phu nhân là tính cách này, y cảm thấy hẳn không hơn được vậy.

Bất quá, cho dù cô bé kia muốn gây tai họa, về sau cũng là gây tai họa cho Bạch Dực, cho nên, y cảm thấy mọi thứ đều tốt. Một chút cũng không có cảm giác tội ác vì bản thân từng giật dây Bạch Dực theo đuổi người ta, còn cung cấp thông tin Tiết gia và một chút tình hình của Tiết Lộ.

Bà Tiết chậm rãi kể lại, “Nếu người không minh không bạch, bọn tôi sẽ không để Lộ Lộ tùy tiện qua lại với người này, Lộ Lộ không muốn nhiều lời, chỉ nói cậu ta họ Bạch, tên Bạch Dực, chính là bạn thân của Dật Nhiên, nói bà nội Triệu cũng biết, bọn tôi thấy là người có lai lịch rõ ràng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng từ chỗ Lộ Lộ thật sự không dò xét được nhiều, vì vậy, liền muốn hỏi ngài có thật sự quen biết cậu nhóc này không, cảm thấy nhân phẩm cậu ta thế nào? Bọn tôi, cũng không nghĩ trong nhà cậu ta làm sao, chính là nhân phẩm, nhất định phải đảm bảo tốt.”

Tuy bà Tiết nói dường như chỉ biết tên Bạch Dực, nhưng thật ra không phải hoàn toàn không biết gì về Bạch Dực, bởi vì đã gặp mặt, thấy cậu ta có xe có nhà, hơn nữa thân cao tướng mạo không tồi, còn là một cậu nhóc lễ phép có nghề nghiệp đàng hoàng, Bạch Dực nói với ba mẹ Tiết mình làm IT, tiền lương cộng thêm thu nhập khác thế nào thế nào, bà Tiết thật hài lòng với điều này, chỉ là không quá hài lòng cậu ta và Tào Dật Nhiên là bạn bè, nhưng nghe nói lão phu nhân Triệu gia biết cậu, bà đương nhiên sẽ tới tìm hiểu rõ ràng.

Vừa nghe là Bạch Dực, Bạch Thụ liền nghĩ thầm quả nhiên là vậy.

Mà Triệu Trăn, vẫn như cũ bất động thanh sắc, nghĩ thầm hóa ra là thằng nhsoc kia, không phải là em họ cái vị Bạch Thụ bên cạnh hay sao, các phương diện không tệ, so với Tào Dật Nhiên có tài hơn. Có người nói đang giúp cha cậu nhóc xử lý công việc, còn làm ra ngô ra khoai.

Mặc dù biết những điều này, nhưng Triệu Trăn không nói chuyện, chỉ cúi đầu xem bài.

Lão phu nhân nghe nói là Bạch Dực, liền mỉm cười gật đầu, đang muốn nói nhóc con này kỳ thật không tệ, Tào Dật Nhiên bên kia lại xảy ra chuyện, không biết hắn làm thế nào, cái ghế vững chắc lại ngồi lệch mất, thiếu chút nữa té ghế.

Hắn bình tĩnh đen mặt tiếp tục ngồi thẳng, sau đó tiếp tục chơi game trên điện thoại, nhưng ngón tay bóp chặt muốn chết, thiếu điều bóp nát di động.

Bạch Thụ vẫn là bộ dạng hậu bối tươi cười, đánh bài lúc nên ăn còn cố ý không ăn để lão phu nhân qua. Tay lại buông dưới bàn, nhẹ vỗ hai cái trên đùi Tào Dật Nhiên, bị Tào Dật Nhiên đạp lên đùi hai cái, may là không đá chân bị thương.

Lão phu nhân nói Tào Dật Nhiên ngồi cho đàng hoàng, không chịu được thì lên lầu ngủ, lúc này mới cùng bà Tiết bát quái chuyện Bạch Dực.

Kỳ thật lão phu nhân cũng không phải rất quen thuộc Bạch Dực, nhưng quả thật có gặp vài lần, biết gia thế cậu ta, nhân phẩm cậu ta thế nào lại không tiện nói, vì vậy kể tình huống trong nhà cậu ta xong, bảo Tào Dật Nhiên tới bổ sung.

Tào Dật Nhiên ở trong lòng hận không thể lôi Bạch Dực ra hành hung một trận, lúc này chống lại ánh mắt kỳ vọng của mọi người, đặc biệt là ánh mắt bà Tiết biết gia thế Bạch gia rất không bình thường mà cao hứng, tâm lý hắn càng u ám lợi hại, hắn đang chuận bị tát nước bẩn, Bạch Thụ lại cười ha ha áy náy nói một câu, “Dì, kỳ thật, Bạch Dực kia là anh họ con.”

Nghe y nói vậy, Tào Dật Nhiên liền trầm mặt ở dưới bàn đá Bạch Thụ một cú, khi muốn lên cú thứ hai, Bạch Thụ né chân đi, vì vậy hắn đá trúng chân bàn, bàn bị hắn đá giật lên.

Mọi người phát hiện chuyện Tào Dật Nhiên làm, đều nhìn về phía hắn, lão phu nhân nhìn hắn nói, “Dật Nhiên, con đang làm gì vậy?”

Tào Dật Nhiên đơ mặt đứng lên, không để ý ai đi lên lầu.

Hắn cao cao gầy gầy, thân trên mặc áo sơ mi và ghi lê, đầu tóc mềm mại, từng bước từng bước suy sụp yên lặng đi mất, bóng lưng còn nhiều thêm thê lương.

Mọi người nhìn hắn, đều mục trừng khẩu ngốc. Chỉ có Bạch Thụ hơi nhíu mày, sau đó trên mặt khôi phục nụ cười mang theo áy náy.

Bà Tiết nghĩ thầm, quả nhiên hắn thật sự có ý tứ với con gái nhà mình, may mà Lộ Lộ không qua lại với hắn, nếu không có loại con rể này, ai chịu cho thấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện