Tác hại của việc cha mẹ đều là người mạnh mẽ trong công việc, vào thời điểm này còn lộ ra rõ ràng hơn, Tào Dật Nhiên không chỉ chịu đựng thương tích trên cơ thể, vấn đề tâm lý càng nghiêm trọng, Tào gia quả thật rất coi trọng chuyện này, nhưng hiển nhiên coi trọng không đủ, bọn họ đưa Tào Dật Nhiên đến nước A, cho rằng cách lý hoàn cảnh ban đầu, Tào Dật Nhiên sẽ từ từ quên đi chuyện Nguyễn Quân, nhưng bọn họ hiển nhiên đã hoàn toàn tự cho mình thông minh hướng tình huống đến kết quả tốt đẹp không thể nào phát sinh.

Nếu là gia đình bình thường, lúc này phỏng chừng sẽ là mẹ bồi bên cạnh đứa con, cùng nó vượt qua đoạn thời gian thống khổ nhất, nhưng Triệu Duyệt quá bận, từ sáng đến tối bay đi khắp nơi, củng cố mở rộng sự nghiệp, tuy rằng mỗi ngày gọi điện quan tâm con trai, nhưng vẫn ném hắn tới quốc gia xa lạ, chính mình liền chạy.

Khoản thời gian đầu ở nước ngoài của Tào Dật Nhiên quả thật vẫn ra hình ra dạng, hắn có bảo mẫu chăm sóc, còn có một giáo viên khẩu ngữ tiếng Anh riêng, còn có rất nhiều tiền cho hắn tiêu xài, cuộc sống của hắn rất tốt.

Câu chuyện chuyển ngoặc là khi hắn và một đám nhóc nước A lăn lộn thành đoàn, đánh nhau ẩu đả lại không phát sinh, sinh hoạt cá nhân tại quốc gia cởi mở như nước A càng thêm thối nát.

Sau khi hắn gây ra một chuyện cực kì liều mạng, Tào gia chỉ đành đón hắn về nước, chí ít đặt hắn bên người còn dễ quản lí hơn, đồng thời phát sinh sự cố gì cũng có thể giải quyết.

Chuyện liều mạng là gì? Trong một bữa tiệc sex party nam nam nữ nữ, hắn bởi vì hít ma túy quá độ, thiếu chút nữa giết chết một bạn học nam cường tráng người nước A.

Bởi vì ở đó có nhiều người, bi kịch mới không có xảy ra.

Lúc nghe con mình gây ra loại chuyện này, Triệu Duyệt quả thật muốn hôn mê, lạm giao không nói, cư nhiên hít ma túy, hơn nữa lại giết người, Tào gia thật sự bị hắn hù dọa, Triệu Duyệt buông tất cả mọi chuyện trên tay nhanh chóng chạy tới nước A áp giải con trai về nước.

Hỏi Tào Dật Nhiên tại sao lại muốn giết bạn học đó, hắn chỉ trầm mặc nhìn sàn nhà không nói lời nào, Triệu Duyệt hỏi lại, hắn liền nhào vào lòng Triệu Duyệt, hắn dựa vào vai mẹ không nói lời nào, an tĩnh nhưng lộ ra một loại khí tức sầu muộn, Triệu Duyệt thấy hắn như vậy, liền không cách gì hỏi tiếp.

Bọn họ vốn quyết định muốn Tào Dật Nhiên đi khám bác sĩ tâm lý, họ cảm thấy chuyện Nguyễn Quân khiến tâm lý Tào Dật Nhiên rất có vấn đề, nhưng, khi nói cho Tào Dật Nhiên chuyện này, Tào Dật Nhiên rất tức giận, hắn không muốn đi.

Tào Dật Nhiên luôn rất yêu mẹ, nhưng lần này Triệu Duyệt khuyên hắn, hắn lại nói thẳng ra, “Các người có phải cho rằng con bị điên phải không, nếu cho rằng con điên, tống con vào bệnh viện tâm thần là được, đưa con đi khám bác sĩ tâm lý gì chứ.”

Hắn nói dứt khoát như vậy, khiến Triệu Duyệt không nói nên lời nữa, ngay tại chỗ lệ tràn vành mắt, chỉ hối hận nói xin lỗi hắn, mẹ có lỗi với hắn.

Lúc đó mắt Tào Dật Nhiên cũng ướt át, lăng lăng nhìn hoa văn trang trí trong phòng ngẩn người.

Vì vậy mọi chuyện vẫn không được giải quyết như cũ, Tào Dật Nhiên về nước học lại năm lớp mười, bắt đầu cuộc sống học sinh trung học.

Bởi vì hắn lãng phí một năm ở nước A, nên sau khi về nước lại thấp hơn một lớp so với Chu Diên, nhưng hai người vẫn học chung trường, cho nên vẫn còn tốt.

Hai người thường xuyên lăn lộn chung với nhau, thậm chí có thể cùng ăn cùng ngủ cùng mặc, ngay cả nữ nhân đều có thể cùng hưởng. Tốt tới độ anh em ruột còn không bì được.

Có lẽ Chu Diên quan tâm chăm sóc hắn, và tính cách hô bè gọi bạn cho Tào Dật Nhiên trị liệu nhất định, một đoạn thời gian hắn không xảy ra chuyện gì, gần như mỗi ngày phải ở chung một chỗ với Chu Diên, có Chu Diên chăm sóc, hắn cũng không có cơ hội xảy ra chuyện gì.

Trong khoảng thời gian này hành vi coi như bình thường của Tào Dật Nhiên cuối cùng khiến Tào gia yên tâm một chút, hơn nữa đã biết tầm quan trọng của người bạn Chu Diên này đối với Tào Dật Nhiên.

Tào Dật Nhiên là một người phi thường thích chơi bời bên ngoài, còn chơi rất phóng khoáng, đạt tới trình độ có chút điên rồi, thế nhưng, trong lòng hắn lại phi thường nguội lạnh và quạnh quẽ, giống như là một vùng quê hoang vu, thiên không đen ngòm đè nặng, còn có tuyết rơi, lạnh, và thê lương.

Âm trầm trong mắt hắn thường xuyên khiến người khác sợ hãi, bất quá bởi vì hắn phung phí, thủ hạ theo bên cạnh rất nhiều, có thể nói là nhất hô bá ứng. (được nhiều người ủng hộ)

Một chuyện khác đối với hắn mà nói là phi thường quan trọng xảy ra vào thời điểm hắn học lớp 11.

Hắn gặp em trai Chu Diên Lâm Tiểu Tề, Lâm Tiểu Tề và Chu Diên hoàn toàn không giống nhau, tướng mạo không giống, tính tình càng sai lệch nhiều.

Có lẽ do cậu ta là em trai Chu Diên, có lẽ do cậu ta thật sự xinh đẹp, mà còn đơn thuần quá đỗi, Tào Dật Nhiên vừa nhìn thấy cậu ta liền có cảm giác thích, thế là một lòng muốn trêu chọc người ta, với hắn mà nói, đây không phải chuyện bình thường có thể xảy ra, thậm chí có thể nói là rất ít xảy ra.

Tiếp xúc về sau, càng khiến hắn sinh lòng yêu thích với Lâm Tiểu Tề, tại sao có thể thích chứ? Hắn cảm thấy Lâm Tiểu Tề giống như chồi non vừa mọc lên dưới ánh mặt trời mùa xuân, màu xanh non trong cảnh xuân tươi đẹp, nhẹ đung đưa theo gió, xinh đẹp như vậy, xinh đẹp tựa hồ không nhiễm một hạt bụi.

Tào Dật Nhiên thấy cậu ta, cảm giác cánh đồng hoang vu trong lòng mọc lên những mầm non xanh biếc, có lẽ về sau sẽ lớn thành mảng sắc xanh trời cao đất rộng, còn có thể nở hoa xinh đẹp.

Hắn muốn tiếp xúc cậu ta, gặp cậu ta là có thể đủ tâm tình mềm mại, tựa hồ cả người đã say trong gió xuân, vui sướng thầm muốn ôn nhu nhìn kĩ cậu ta, ngắm nhìn cậu ta, nhìn cậu ta cười, chính mình cũng không tự chủ được cười rộ lên, nghe cậu ta nói chuyện, giống như trong lòng hát lên khúc ca ngọt ngào.

Trong khoảng thời gian này, hắn quả thật ném chuyện của Nguyễn Quân ra sau đầu, tựa hồ trong sinh mệnh của hắn chưa từng có người này xuất hiện.

Tào Dật Nhiên cảm giác mình tìm được hy vọng trong cuộc sống, thậm chí bắt đầu nghiêm chỉnh đi học, không tìm nữ nhân, không hút thuốc uống rượu, không sống về đêm, cả người cũng bắt đầu mang theo một loại khí chất dương quan tiến về phía trước.

Hắn không biết là thể chất đặc thù, hay là bởi vì bản thân suy nghĩ đơn giản — có thể không nhìn tới toàn bộ thế giới, chỉ vì hắn muốn nhìn một người nào đó hoặc là một việc gì đó. Cho nên, hắn không dễ nghiện bất cứ thứ gì, ví dụ như rượu thuốc lá, ví dụ như ma túy, ví dụ như nữ nhân, nhưng có lẽ cũng vì như vậy, người đánh vào tim hắn thường thường sẽ trở thành tử huyệt của hắn.

Có lẽ, hắn cũng đơn thuần, mà còn đơn thuần quá đỗi.

Thậm chí Chu Diên hiểu rõ đặc điểm này của hắn, cho nên từ nhỏ đã che chở hắn, cảm thấy vô luận hắn trở nên cường đại bao nhiêu đều chỉ là vỏ bọc bề ngoài.

Bởi vì nếu không che chở hắn, xác ngoài cường đại vẫn sẽ bị thương như cũ.

Sự tình tới quá đột ngột, đó chính là Lâm Tiểu Tề xảy ra tai nạn giao thông chết rồi.

Lúc Tào Dật Nhiên nghe được tin tức này chỉ muốn cười, nói điều này sao có thể, vừa mới gặp nhau không lâu mà.

Thế nhưng hắn lại biết Chu Diên không cần thiết phải lừa hắn, thế là cười cười liền khóc.

Hắn tham gia lễ tang của Lâm Tiểu Tề, trên mộ bia lạnh như băng, là ảnh chụp Lâm Tiểu Tề mặc chế phục hoàng tử, đẹp quá đỗi, nhưng Tào Dật Nhiên trông thất lại khóc không thành tiếng, hắn không đành lòng nhìn nữa, cảm thấy cánh đồng hoang vu vốn được ánh mặt trời chiếu xuống còn có mầm xanh sinh trưởng lại bị mây đen bao phủ càng dày đặc, còn bắt đầu có tuyết rời, sau khi tuyết hòa tan, đồng hoang lầy lội, hắn đứng trong mảnh đất lầy lội ấy, cảm thấy sẽ chẳng có ánh mặt trời nữa, chẳng có mầm xanh nữa.

Hắn không biết bản thân làm sao từ nghĩa trang về nhà, sau khi về nhà lại bắt đầu cuộc sống trốn trong phòng tối chơi game, trong khoảng thời gian này hắn đem trái tim chính mình khóa trong cánh đồng hoang ấy, đứa nhỏ đáng thương ấy, một mình đứng trong đồng hoang, mưa tuyết lạnh như băng, dưới chân lầy lội, không có mặt trời, cũng không sạch sẽ.

Thậm chí hắn bắt đầu có dấu hiệu nhân cách phân liệt, một bộ phận chia ra thành Lâm Tiểu Tề, một phần khác là chính hắn.

Bởi vì chơi game lâu dài, thậm chí hắn sản sinh ra ảo giác, nghĩ Lâm Tiểu Tề không chết, cậu ấy còn sống, ngay bên người hắn, hắn tự mình nói chuyện với mình, nhắm hờ mắt tựa người trên sofa thấp giọng tự nói chuyện.

Một trận cảm mạo nghiêm trọng tập kích hắn, hắn phát sốt, được Tào gia đưa đi bệnh viện, được cha mẹ quan tâm làm bạn, hắn mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Khoảng thời gian này hắn hoàn toàn tự mình chịu đựng, bởi vì cha mẹ không biết hắn yêu, cũng không quan tâm hắn có phải thất tình hay không, thậm chí Chu Diên cũng không quan tâm hắn, không đến thăm hắn, bởi vì Chu Diên cũng khổ sở giống vậy — hắn mất đi em trai thân mếm đáng yêu.

Về sau Tào Dật Nhiên có cảm giác, là mình giết Lâm Tiểu Tề, hắn cảm giác mình là một đao phủ, ông trời căn bản không cho hắn ánh mặt trời, bởi vì hắn thích Lâm Tiểu Tề, cho nên ông trời thu hồi Lâm Tiểu Tề về.

Cánh đồng hoang kia của Tào Dật Nhiên càng thêm hắc ám, tựa hồ sẽ không cho phép ánh mặt trời chiếu vào nữa, bởi vì cho dù ánh mặt trời có chiếu vào, ông trời vẫn sẽ lấy đi mất.

Vô luận bi thống bao nhiêu, thời gian vẫn sẽ không dừng lại, nó chậm rãi trôi đi, hắn cũng từ cấp ba lên đại học, thường xuyên nhìn thấy những đôi tình nhân ân ái, hắn thấy mà lòng luôn rất khó chịu, có loại xúc động muốn phá hư.

Bất quá, hắn biết mình không thể điên, cho nên đè nén, trải qua cuộc sống hoa hoa công tử của mình.

Hắn quả thực trở thành một quỷ hút máu sinh hoạt về đêm, hoàn toàn là ngày ngủ đêm thức, bởi vì ít phơi nắng, cho nên da trắng đến nổi không cô gái nào so được, nhưng thường không có chút huyết sắc, cực kì trắng khiến người ta sợ, cố tình hắn còn có mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao, mặt gầy như không có thịt, còn có một cái cằm mang chút thịt, nếu không phải môi mỏng cũng khuyết thiếu huyết sắc còn có màu nhạt, như vậy, hắn không cần hóa trang tô thêm son đỏ, hắn có thể trình diễn vai quỷ hút máu vẹn toàn.

Hắn cảm thấy ngày cứ qua như vậy, không tốt không xấu, chỉ cần không chết, cứ sống như vậy, nhân sinh sẽ không có gì khó lường, sáng có rượu sáng có say.

Mặc dù hắn cảm thấy bản thân đều tốt cả, nhưng người chung quanh hơn phân nửa cảm thấy hắn âm trầm âm ngoan*, hơn nữa tinh thần có chút điện, chỉ là không ai dám nói ngay mặt hắn thôi.

(âm trong âm u, ngoan của tàn nhẫn)

Những năm này, tuy rằng hắn vẫn là cái bộ dạng phá hư, sự nghiệp của mẹ hắn nâng lên một tầm cao mới, cha bước lên một bước, ông nội lại thối lui, nhưng người thường xuyên tìm ông chỉ đạo chỉ thị vẫn nhiều như cũ, chỉ là ông trốn đi an dưỡng không tiếp.

Vì vậy, gia đình vẫn như cũ mang theo cái người không muốn làm bất luận chuyện gì là hắn tiến về phía trước, kéo hắn tới bậc thang khiến người ta ngưỡng mộ.

Năm hắn hai mươi ba, vừa lúc tốt nghiệp đại học, cha mẹ cùng hắn thương lượng rõ ràng, hỏi hắn về sau muốn làm gì, hắn không muốn tiếp tục đi học, tham gia chính trị hắn cũng không có tâm tư, tuy rằng khi hắn đè nép bản tính mà xã giao với người khác quả thật chính là công tử thế gia, nhưng khó bảo đảm hắn không đột nhiên điên lên, mà thương nghiệp, Tào Dật Nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, nghĩ muốn tiếp tục “nghỉ ngơi” mới đi làm.

Cha mẹ Tào gia không có cách nào, cho nên lại để hắn tiếp tục nghỉ ngơi.

Đối với dự định tương lai hắn cũng không xem là chuyện lớn cần suy nghĩ, Tào Dật Nhiên trong lòng hắn vẫn còn đang ngồi xổm trong cánh đồng hoang lầy lội không có mặt trời kia mà khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện