Trong nháy mắt Bạch Thụ thậm chí hoài nghi mình nghe nhầm.

Trong tiểu khu một mương nước uốn lượn chảy qua, tảng sáng tinh mơ, trên mương nước lượn lờ một tầng sương mù, trắng xóa, khiến Bạch Thụ đứng bên cạnh cảm thấy mình giống như cũng bị sương mù vây quanh, cả người đều mờ mịt.

Sau đó, y nghe được giọng mình nói với mẹ Tào Dật Nhiên đối diện điện thoại, “Có con? Gần năm tháng, đương nhiên phải giữ.” Chẳng lẽ còn có thể tiêu diệt nó sao.

Ngữ khí Triệu Duyệt không thay đổi, giống như bà không hề biết Bạch Thụ khó chịu và giãy dụa, chỉ nói tiếp, “Dật Nhiên không muốn đứa nhỏ này, nó nhiều lần ra tay với đứa nhỏ này, dì thấy nó cố ý muốn đứa nhỏ này sinh non. Bất quá, đứa nhỏ đã rất lớn trong bụng mẹ nó rồi, nếu thật sự gặp chuyện không may, là cả hai mẹ con đều gặp chuyện không may. Dật Nhiên nó không biết nặng nhẹ, dì chỉ có thể nhờ người khác thời thời khắc khắc trông chừng đứa nhỏ của Lý Hân, để Tào Dật Nhiên không có cách nào ra tay. Bạch Thụ, đên nay dì không hạn chế quan hệ của Dật Nhiên và con, bởi vì con là anh lớn, trên nhiều khía cạnh là tấm gương của Dật Nhiên, hơn nữa nó tình nguyện nghe con nói, chịu sự ảnh hưởng của con, con dẫn dắt nó rất tốt, khiến dì vô cùng cảm kích con, dì hiểu, dì hiểu tình ý giữa con và Dật Nhiên, cho nên, dì không nỡ phá hoại quan hệ giữa hai đứa, các con tiếp tục tốt đẹp, dì rất vui. Dật Nhiên vô cùng ỷ lại con, coi trọng con, con nói, nó sẽ nghe, cho nên, con có thể khuyên Dật Nhiên một chút không, bảo nó không cần bực bội, đây là đứa nhỏ của nó, không phải của người khác, bọn dì thích đứa nhỏ này, là vì thích nó, nó là cha của đứa nhỏ, cũng nên có chút trách nhiệm, không cần giở tính trẻ con, cho rằng không muốn đứa nhỏ là có thể không cần, trẻ con không phải thứ tùy tiện vứt bỏ.”

Bạch Thụ nghe bà nói một đống lớn, trong lòng chỉ càng chua xót, bạn trai có con, mẹ hắn còn bảo mình khuyên hắn về nhận đứa con kia. Y nên thấu tình đạt lý đáp ứng sao? Bạch Thụ nhìn không trung phía đông, building cao ngất san sát, che khuất tầm mắt, có lẽ thái dương đã lên rồi, nhưng y nhìn không tới.

“Dì, dì nói như vậy, con thật sự không thể từ chối dì. Từ chối dì, là con không biết đối tốt với Dật Nhiên, dù sao đó là con của Dật Nhiên, con không thể từ chối khuyên Dật Nhiên thích con của cậu ấy. Chính là, con khuyên Dật Nhiên, dì cũng biết tính tình cậu ấy, chỉ sợ không phải người khác khuyên là có thể khuyên được, hơn nữa, con càng khuyên, sợ rằng cậu ấy chán ghét luôn cả con. Đây thật đúng là chuyện phí sức không được kết quả tốt, hơn nữa vô luận con lựa chọn thế nào đều không được, không khuyên là vô tình, khuyên cũng là vô tình.”

Triệu Duyệt nói, “Sao khuyên lại là vô tình chứ.”

Bạch Thụ cười một tiếng, “Như thế nào không phải vô tình? Người vui vẻ nhìn người yêu chính mình cùng người khác sinh con, trừ phi là không có cảm tình với người đó, nếu không đều tình nguyện không có đứa nhỏ này. Dì, dì bảo con đi khuyên Dật Nhiên, xuất phát từ suy xét cho đại cục, cho dù bị Dật Nhiên chán ghét, con cũng tình nguyện khuyên, nhưng mà, nếu đây chỉ là một cái bắt đầu, con khuyên cậu ấy yêu thương đứa nhỏ này, sau đó lại khuyên cậu ấy yêu thương mẹ đứa nhỏ, tiếp đó khuyên cậu ấy vì đứa nhỏ có thể có một hoàn cảnh đầy đủ khỏe mạnh lớn lên lại khuyên cậu ấy cùng mẹ đứa nhỏ kết hôn…., con thấy, loại chuyện này chỉ sợ sẽ không dứt. Dì, dì cảm thấy con là loại người vì Dật Nhiên cái gì cũng không cần một mực đứng sau màn trả giá sao? Nếu là như vậy, còn và Dật Nhiên không làm nổi người yêu, con và cậu ấy tốt đẹp, là bởi vì chúng con ngang hàng, con đối với cậu ấy có tình, cậu ấy đối với con có ý, hết thảy đều thành lập trên trụ cột tôn trọng lẫn nhau, nếu không phải như vậy, con liền đi khuyên cậu ấy trở về, về sau không cần tới chỗ con nữa. Cậu ấy muốn thế nào, là chuyện của các người, con một lần làm tới cùng, về sau cũng không dây dưa nữa.”

Bạch Thụ nói năng quyết liệt làm Triệu Duyệt giật mình sửng sờ, bà vốn tưởng Bạch Thụ ít nhất sẽ bận tậm Tào Dật Nhiên. Bà biết hiện tại cảm xúc Tào Dật Nhiên đã không xong, nếu đột nhiên không có Bạch Thụ, chuyện sẽ thế nào, bà không thể đoán được.

Bà trầm mặc một lúc lâu, Bạch Thụ nghe được bên kia có tiếng mới cửa sổ, y biết Triệu Duyệt đang bình tĩnh cân nhắc, cho nên cũng không sốt ruột, chỉ cau mày, thậm nghĩ mình mới không phải người bị Tào gia lợi dụng. Y nghĩ thai nhi gần năm tháng, hẳn là chuyện trước khi mình và Tào Dật Nhiên ra ngoài du lịch, kỳ thật khi đó hai người còn chưa xác định quan hệ, cuộc sống trước kia của Tào Dật Nhiên hỗn loạn, khiến con gái hoài thai, y cũng không có cách nào, tuy vậy, lúc này lòng vẫn đau như cũ — cư nhiên có một nữ nhân, mang thai con của Tào Dật Nhiên.

Thấy Bạch Thụ không vội vã nói tiếp, Triệu Duyệt đành tự mình mở miệng, “Mẹ đứa nhỏ vẫn là một cô bé, sau khi đứa nhỏ sinh ra, chuyện khác đều không nói chính xác được. Hiện tại dì chỉ có thể cam đoan với con tới bước này. Chuyện tình cảm, không phải thứ đặt lên bàn cân, yêu cầu vừa rồi dì nói với con, chính dì cũng biết là rất quá phận, bất quá, dì là xuất phát từ tình cảnh, nghĩ con sẽ đáp ứng. Xuất phát từ cảm tình, không phải cảm thấy bởi vì cảm tình của con dành cho Dật Nhiên, cho nên con nhất định phải trả giá gì đó, mà là cảm nhận được, cuối cùng con sẽ lựa chọn như vậy, mà chuyện khác, bọn dì đều nói không chính xác. Dật Nhiên hiện tại có đứa nhỏ, nó thích đứa nhỏ này rồi, đây đối với nó đối với con mà nói, không hẳn không phải chuyện tối. Dật Nhiên không phải đồng tính, cái này, dì biết, mà con, dì không thể nói cái gì, nhưng là người nhà con, chỉ sợ sẽ không cho phép con không người nối dõi. Bởi vì con là người thông minh, hơn nữa không cần phải quanh co với con, dì mới nói thẳng như vậy. Hết thảy đều nói trắng ra, cho dù đây không phải chuyện về ích lợi, nhưng cũng giống với ích lợi, rốt cuộc phải làm thế nào, cuối cùng vẫn là do con quyết định. Vấn đề cảm tình của Dật Nhiên, dì muốn quản cũng không quản được, dì biết nó thường nổi điên, cho nên, mọi người chỉ có thể tùy theo nó, chuyện dì có thể quản được chính là hiện tại ở trong nhà dì có cô gái mang thai con nó, còn có đứa nhỏ sắp sinh ra này.”

Bạch Thụ nghĩ thầm Triệu Duyệt không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, không hổ là mẹ Tào Dật Nhiên, xác định vững chắc mình sẽ vì Tào Dật Nhiên mà mềm lòng, còn thiết lập một mồi dụ vô luận thế nào cũng khiến mình mắc câu, y nghĩ chuyện tình cảm quả thật không thể đặt lên bàn cân, mình thích con bà, cũng đã không có cách nào chiếm ưu thế hơn bà.

Bạch Thụ nói, “Những lời vừa rồi dì nói con sẽ nhớ kỹ. Đứa nhỏ này, con có thể khuyên Dật Nhiên thừa nhận, vậy về sau, cũng xin dì thừa nhận con, ít nhất cho con một cơ hội công bằng, nếu không, không ai có thể phí sức lực với vậy vĩnh viễn không có hy vọng.” Sau Bạch Thụ đã không còn tâm tư tiếp tục rèn luyện buổi sáng, mua bữa sáng về nhà, bởi vì lúc trước mệt mỏi vài ngày, hôm nay có thể nghỉ ngơi, cho nên cũng không cần vội vàng đi làm.

Về đến nhà, thấy Tào Dật Nhiên vẫn còn ngủ say, y ngồi xuống bên mép giường, Tào Dật Nhiên ngủ hai má mang theo chút đỏ ửng, đang ngủ cũng nhíu mày, còn mâm miệng, giống như đứa nhỏ đang tức giận, y vươn tay xoa hai má hắn, hơi nóng, nhưng cũng không phải sốt.

Y cứ như vậy nhìn hắn, trong những ngày cùng một chỗ với Tào Dật Nhiên, đâu là lần đầu tiên y chua xót như vậy.

Bất quá, nhìn Tào Dật Nhiên hồi lâu, chua xót tan đi rất nhiều, dù sao lúc thích hắn đã biết sinh hoạt cá nhân của người này rất loạn, mà gần đây, hắn đã sửa lại, còn là vì mình mà sửa lại, hắn đang vì mình mà trở nên tốt hơn, như vậy, khoan dung hắn có đứa nhỏ thì thế nào, hiện tại bị cắm sừng tốt hơn sau này bị cắm sừng, còn được hứa hẹn từ chỗ Triệu Duyệt — về sau không ngăn cản mình và Tào Dật Nhiên cùng một chỗ nữa.

Bất quá, tuy vậy, nhưng y vẫn ấm ức, cho nên cảm thấy lần này Tào Dật Nhiên phải chịu chút giáo huấn, về sau không được tái phạm.

Tào Dật Nhiên bị nóng tỉnh lại, còn nghẹn tiểu khó chịu, bởi vì Bạch Thụ thấy Tào Dật Nhiên vẫn ngủ không tỉnh, y cũng không muốn làm chuyện khác, cho nên lại trèo lên giường ngủ tiếp, ôm thật chặt tên khốn làm xằng làm bậy này, thế nên cả người nóng hâm hấp hun cho Tào Dật Nhiên bị nóng tỉnh lại.

Hắn nóng đổ cả mồ hôi trán, hung hăng muốn đẩy Bạch Thụ ra, nhưng cả người mềm nhũn đẩy không ra, bèn phát hỏa, dùng cả tay chân, giọng khàn khàn mắng y, “F*ck! Mau buông ra! Tôi sắp nghẹn chết.”

Bạch Thụ bị hắn đẩy tỉnh, nghe theo hắn buông tay ra, Tào Dật Nhiên lõa mông từ trên giường đứng lên tìm áo ngủ, nhưng áo ngủ đã được Bạch Thụ gấp lại đặt bên kia, vì thế Tào Dật Nhiên chờ không kịp, trần truồng chạy vào toilet.

Bạch Thụ thấy cả người hắn xích lõa tuy rằng không có bao nhiêu cơ bắp, cao cao gầy gầy, nhưng vẫn rất đáng nhìn, đặc biệt đường cong phần lưng thật sự rất đẹp, thắt lưng mông càng mê người, đôi chân vừa dài vừa thẳng, còn trắng, y không khỏi dâng lên dục niệm, thậm chí bởi vì đang giận hắn, dục niệm không khỏi càng sâu.

Y bất động thanh sắc theo sát phía sau, lấy áo ngủ của Tào Dật Nhiên qua, thậm chí đi chân trần theo vào toilet.

Tào Dật Nhiên vui vẻ xả nước xong, lúc này mới thấy lạnh, vừa cảm thấy lạnh, Bạch Thụ đã phủ áo ngủ lên người hắn bọc hắn lại.

Tào Dật Nhiên cảm thấy hơi ấm lại, liền bước qua rửa tay, bởi vì tối hôm qua trên cơ bản chưa ăn cái gì, lúc này đã gần tới trưa, thật sự rất đói, vừa rửa tay vừa ngẩng đầu nhìn chính mình và Bạch Thụ theo vào ôm lưng hắn qua gương, nói, “Đói bụng, ra ngoài ăn gì đi.”

Lúc hắn nói lời này mới phát hiện giọng mình rất khàn, cổ họng còn đau, hắn thanh thanh giọng một chút, nhưng không ý thức được mình bị cảm.

Bạch Thụ cũng từ trong gương nhìn hắn, chỉ nhìn, ánh mắt tĩnh mịch lại bình tĩnh, tay y giở trò xấu, từ trước áo ngủ với vào sờ bụng Tào Dật Nhiên, lại mò xuống dưới trêu chọc dục vọng của hắn, mới sáng sớm, bị Bạch Thụ sờ mó, Tào Dật Nhiên liền có cảm giác, nhìn chằm chằm Bạch Thụ trong gương mặt bình tĩnh lại làm chuyện dâm ô, nói, “Ăn cơm rồi nói.”

Bạch Thụ lại đáp, “Cứ như vậy đi.”

Nói xong, liếm hai cái lên tai Tào Dật Nhiên, rướn về phía trước muốn hôn môi hắn, Tào Dật Nhiên bị Bạch Thụ trêu chọc thật sự có cảm giác nhưng vẫn nghiêng nghiêng đầu đi, “Còn chưa rửa mặt đâu, mới sáng sớm phát tình cái gì.”

Bạch Thụ nắm thứ kia của Tào Dật Nhiên, nói, “Là em động dục hay anh động dục? Em phạm lỗi, lại đổ tội cho anh sao?”

Tào Dật Nhiên bị y đặt trên bồn rửa tay, hoàn toàn bị áp chế, cũng không dễ hóa bị động thành chủ động, bất quá, hắn vẫn có cảm giác, Bạch Thụ có chút không thích hợp, nhưng rốt cuộc vì cái gì không    thích hợp, hắn không biết, vì thế lúc bị Bạch Thụ trêu chọc càng hưng phấn, không quên hỏi y, “Anh âm dương quái khí thật đấy, rốt cuộc là có chuyện gì? Muốn tới thì tới, đè nặng tôi vậy làm gì?”

Bạch Thụ chôn mặt trong hõm vai hắn, khẽ cắn lên cổ hắn, Tào Dật Nhiên bị cắn đau, nhưng vẫn có cảm giác, thứ trong tay Bạch Thụ càng trướng lớn.

Bạch Thụ cúi đầu nói, “Không phải em có con trai sao?”

Tào Dật Nhiên cảm thấy chính mình hình như không nghe rõ Bạch Thụ nói cái gì, động tác kỹ xảo trên tay Bạch Thụ khiến hắn khống chế không được khẽ ngâm một tiếng, thở dốc khàn giọng hỏi, “Cái gì?”

Bạch Thụ nói, “Con của em.”

Trong nháy mắt đó Tào Dật Nhiên giống như bị sét đánh trúng, hắn sửng sốt, thứ kia còn trong tay Bạch Thụ, hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi dùng chân đá Bạch Thụ, nói, “Anh biết rồi! Vậy thì anh đang làm gì, buông tôi ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện