Dật Ninh suy nghĩ thật lâu, cũng không hiểu được giang triết muốn mình hỗ trợ chuyện gì, hay bởi vì thấy mình ở bên Chu Diên, hơn nữa lúc nói trên điện thoại, hắn cũng nhắc đến mình có quan hệ tốt với Chu Diên hay không.

Mặc quần áo rồi đội một chiếc mũ lưỡi trai, Dật Ninh đi đến trước quán cafe đã hẹn sớm một chút để chờ.

Dật Ninh  toàn thân mặc một màu đen, lén la lén lút , làm cho nhân viên đứng trông ở cửa quán cũng liếc nhìn cậu đến mấy lần. Buổi tối trời nổi gió, từng cơn gió lạnh buốt thổi vào mặt, Dật Ninh kéo khăn choàng lên, chỉ để hở ra hai mắt, từ xa một chiếc xe lao vút tới rồi dừng lại, sau đó cậu thấy Giang Triết cùng một người có vẻ là vệ sĩ mặc quần kaki áo gió từ trên xe bước xuống. Sau khi vào quán cafe, Giang Triết đi vào một mình, một lúc trôi qua, Dật Ninh không thấy người đi cùng Giang Triết bước vào. Lúc này cậu mới đem khăn quàng cổ kéo ra một chút, bỏ mũ xuống, đi vào trong quán.

Nhân viên giữ cửa quán ngẩn ra nhìn cậu, thậm chí ngay cả câu “ Hoan nghêng quang lâm” cũng quên nói.

Dật Ninh bị hắn nhìn đến xấu hổ, đỏ mặt, cúi đầu đi vào bên trong.

Vừa đi vào thì một nhân viên nữ đi đến hỏi: “ Xỉn hỏi có phải Dật Ninh tiên sinh không?”

Dật Ninh gật gật đầu, vì thế mới bị dẫn đi vòng vo mất một vòng, rốt cuộc cũng tới nơi, trong một góc khá im lặng, Giang Triết đang ngồi ở đó hướng phía cậu ngoắc ngoắc, còn cười với cậu.

Bộ dáng của hắn rất đoàng hoàng, làm cho Dật Ninh cảm thấy chán ghét, bất quá, nữ nhân viên dẫn Dật Ninh vào thấy hắn lại tươi cười vui vẻ, thanh âm càng ngọt ngào.

Dật Ninh đen mặt ngồi đối diện với Giang Triết, cắn môi trừng mắt không nói lời nào. Nữ nhân viên bị biểu tình của Dật Ninh doạ cho bỏ chạy, nhanh chóng đi lấy menu cho cậu, Dật Ninh tuỳ tiện gọi, nữ nhân viên cũng nhanh chóng rời đi.

“ dáng vẻ này của cậu giống như tôi là người xấu không bằng?” Giang Triết cư nhiên vẫn còn cười được.

“ Chẳng nhẽ không phải?” Dật Ninh không nhịn được lên tiếng châm chọc.

Giang Triết cúi đầu cười cười uống nước, bề ngoài hắn rất thu hút, lại nghiêng đầu cười cười như vậy, càng thu hút người khác, chính là, Dật Ninh nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy thống hận cùng ghê tởm.

“Ngươi rốt cuộc có việc gì, nói mau đi, không thì ta đi đây.” Dật Ninh không muốn vờ vịt cùng hắn, tức giận nói.

“ Từ từ nói chuyện, cậu vội cái gì?” Giang Triết hạ cốc, dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào mắt Dật Ninh làm cho Dật Ninh cảm thấy sống lưng tê dại.

Dật Ninh mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa biết chính mình không thể để lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng nghĩ là một chuyện làm lại là một chuyện khác, bị ánh mắt Giang Triết công kích, cậu cũng có chút không an tâm.

“ Ngươi có chuyện gì thì nói đi! Giờ đã muộn rồi!” Dật Ninh cũng không hằn học như lúc đầu nữa, thái độ mềm mại hơn nhiều.

Giang Triết giống như thực vừa lòng, cười cười nhìn Dật Ninh, giống như đang thưởng thức vẻ mặt của cậu.

Phục vụ viên bưng cafe tới, Dật Ninh căn bản cũng không uống, sau khi thấy nhân viên phục vụ đã đi xa, mới nói tiếp: “ ngươi nói mau đi, đừng lãng phí thời gian.”

Giang Triết cầm túi văn kiện đưa cho Dật Ninh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cậu: “ Bên trong là thứ cậu cần, đưa trước cho cậu một bản sao, cậu mang về xem đi, nếu muốn lấy bản gốc, thì làm theo yêu cầu của tôi, nếu tôi biết cậu không làm theo, thì tôi sẽ đem bản gốc bán đi, cậu xinh đẹp như vậy, hẳn rất được hoan nghênh”

Giang Triết nói rất mập mờ, nhưng Dật Ninh nghe qua cũng hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, cánh tay nhận lấy văn kiện kia đều phát run.

“ Cầm đi, cậu biết mà, đừng để người khác thấy được, đặc biệt là người nào đó…. cậu hiểu chứ?” Giang Triết cười cười nhìn Dật Ninh nói ra từng câu từng chữ lạnh băng.

Dật Ninh cúi đầu cắn cắn môi dưới, bàn tay run rẩy siết chặt túi văn kiện.

Dật Ninh không trả lời mà chỉ lấy cầm mọi thứ đứng dậy mà lao ra ngoài.

Giang Triết nhìn bóng dáng cậu biến mất sau lối rẽ,  trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Dật Ninh vừa về đến nhà liền đem túi văn kiện ra xem, bên trong chỉ có một cái đĩa DCD cùng vài trang giấy.

Lần đó khi Dật Ninh bị xâm phạm, trừ bỏ một chút ấn tượng ban đầu, còn sau đó cậu đã rơi vào trạng thái hôn mê, căn bản không nhớ được chuyện gì, nhưng nhìn chiếc DCD trên bàn kia, trong lòng cậu cũng hiểu bên trong rốt cuộc là cái gì.

Cậu không dám xem, chỉ cầm mấy tờ giấy kèm theo lên nhìn.

Nhìn vào đó, Dật Ninh cảm thấy thế giới này như thế nào còn có một kẻ không bằng cầm thú như Giang Triết tồn tại.

Bên trong đơn giản nói sơ qua về hạng mục cạnh tranh giữa hắn cùng Chu Diên, hắn muốn Dật Ninh đi trộm bản kế hoạch của Chu Diên, còn đe doạ nếu không làm được, hoặc ngấm ngầm giở trò, thì hắn sẽ đem bản gốc kia bán đi, khiến cho bộ dáng trên giường của cậu được tất cả mọi người chiêm ngưỡng.

Tầm mắt Dật Ninh tối sầm, trời mới biết cậu cùng Chu Diên căn bản không có bao nhiêu giao tình, làm sao có thế trộm được bản kế hoạch của hắn, cho dù có trộm được, thì cậu cũng không thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy được.

Dật Ninh lập tức chìm vào mê mang cùng thống khổ, rốt cuộc cũng không biết phải làm sao.

Cho đến nay, cuộc sống của cậu vốn luôn đơn giản bình dị, giờ bắt cậu đi làm loại chuyện này, cậu căn bản làm không được.

Dật Ninh cầm di động lên ấn số máy của Giang Triết, đầu bên kia rất nhanh đã nhấc máy.

Dật Ninh ổn định hơi thở, cố gắng nói thật vững vàng: “ Giang Triết, ta, ta cùng Chu Diên quan hệ căn bản không thân thiết, ngươi bắt ta làm việc mà ta vốn không thể làm được, ngươi đừng khinh người quá đáng, ngươi đem bản gốc trả lại cho ta, ngươi muốn ta làm những việc khác ta có thể làm, ta nhất định sẽ đồng ý.”

Giang Triết ở phía đầu dây bên kia đương nhiên rất sửng sốt, bởi vì một lát sau hắn mới nói: “ Cậu đừng nói với tôi mấy lời vô nghĩa này, cứ đem thứ kia đến đây cho tôi thì tôi sẽ đem bản gốc trả cho cậu, bằng không, cậu chờ làm sao kim đi ( sao kim: ngôi sao, người nổi tiếng)! Lại còn dám nói không thân Chu Diên, Chu Diên cứ hai ngày lại đi tìm cậu, hắn ngay cả về nhà cũng không thường xuyên như vậy, cậu lại lấy cái cớ này gạt tôi.”

Dật Ninh cắn chặt răng thật sự không biết làm gì bây giờ, cậu căm giận đem treo máy.

Rõ ràng chuyện không liên quan gì đến mình, vì cái gì người bị thương tổn rốt cuộc vẫn là mình.

Dật Ninh thực sự nghĩ mãi cũng không rõ những người này sao có thể thiếu nhân tính như vậy, chẳng nhẽ trừ bỏ lợi ích, còn những thứ khác cũng không cần quan tâm sao? Dật Ninh không muốn xem DVD kia, nhưng vì muốn xác định việc Giang Triết có nắm được nhược điểm của cậu thật không, nên cậu vẫn dùng máy tính mở ra xem.

Mới xem một chút, sắc mặt Dật Ninh đã trắng bệch, thân mình run rẩy, đó là hình ảnh cậu bị mang vào phòng cởi bỏ quần áo, khi đó cậu say rượu đến mê mệt, căn bản không có tri giác, nhưng hiện tại nhìn trên màn hình hình ảnh hai gò má ửng đỏ của mình, bộ dáng nhắm mắt nhẹ giọng lầm bầm, cậu càng xem càng chán ghét, thậm chí đoạn sau cũng không buồn nhìn, trực tiếp rút nguồn máy tính.

Cuộn mình ở trên giường một lát, Dật Ninh chạy vọt vào phòng tắm, ở bên trong đó tắm đến một tiếng đồng hồ.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm át đi tiếng di động kêu lên không ngừng, đến khi Dật Ninh bước ra, cả người đã mơ mơ hồ hồ, leo lên giường muốn ngủ, chính là ngủ không được, trong đầu toàn hình ảnh Giang Triết cười khẩy rất nham hiểm, lát sau lại là hình ảnh của Chu Diên, Chu Diên có lúc tốt với cậu, cũng có lúc đem cậu ra trêu ghẹo, nhưng đa số đều đối với cậu rất tốt, quan tâm đến sức khoẻ của cậu, nhường khăn quàng cổ cho cậu, suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng Chu Diên lại biến thành bộ dáng hung ác cầm theo một con dao đến muốn giết cậu.

Dật Ninh phủ kín chăn, chỉ cảm thấy ông trời tại sao bất công với mình như vậy, vì cái gì mình lại gặp phải chuyện này.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, cũng chỉ có thể trách mình vô dụng, cho nên mới thảm đến mức này.

Muốn cậu đi trộm bản kế hoạch của Chu Diên, Dật Ninh biết chính mình cơ bản không làm được, không chỉ vì cậu không có khả năng này, còn vì cậu cũng không phải loại người đê tiện  như Giang Triết, Chu Diên đối với cậu tốt như vậy, cậu không thể lấy oán trả ơn; nhưng cậu cũng không thể để mặc cho bộ dáng bất kham kia cho người đời nhìn thấy.

Nửa đêm Dật Ninh bò dậy, nhìn đến mấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, đều là Chu Diên gọi đến.

Dật Ninh ngồi ngây trên giường một hồi lâu, thân thể đều lạnh run, sau đó mới quyết tâm gọi điện về nhà.

Trước tiên gọi điện cho mẹ, qua một hồi lâu mới nghe thấy một giọng nam thô lỗ tiếp máy, Dật Ninh nhẹ giọng nói muốn tìm mẹ cậu có việc.

Người bên kia sửng sốt một chút, nghe chừng đã tỉnh táo, mới nói: “ Tiểu Ninh, con rốt cuộc có chuyện gì, về sau đừng gọi đến muộn như vậy.”  Sau một hồi oán giận, người kia không thấy Dật Ninh đáp lại, cũng biết Dật Ninh là người ít nói chuyện, mới nói thêm: “ Con chờ máy, để ta gọi mẹ con dậy.”

Dật Ninh im lặng lắng nghe thanh âm bên kia, nghe được tiếng mẹ cậu, Dật Ninh chỉ nói mình ngủ không được nên muốn nói chuyện với mẹ một lát, rồi hỏi thăm sức khoẻ của bà, cuộc sống gia đình… khi biết bà vẫn ổn cả, cậu mới yên tâm, cuối cùng nói vài câu xin lỗi không đầu không đuôi, thì treo điện thoại.

Mẹ cậu tuy cảm thấy con trai gọi về muộn như vậy thực có chút kỳ quái, nhưng đang giữa giấc ngủ mơ mơ màng màng, nên cũng không để tâm nhiều lắm.

Sau đó cậu lại gọi cho cha, không nghĩ tới cha cậu lại ở chỗ làm đánh mạt chược qua đêm, đến khi cậu gọi tới, thì câu đầu tiên chính là “ Đêm nay không về, sáng mai về sớm, bà ngủ trước đi.”

Dật Ninh nghe xong cũng biết mình bị nhầm thành mẹ kế, đến khi điện thoại của cha cậu đã ‘ đô đô’ cúp máy, cậu vẫn sửng sốt một lát, mới dùng di động gọi cho Chu Diên.

Chu Diên có lẽ đang ngủ, gọi suốt một hồi lâu mới tiếp máy, mở miệng ra là thô tục: “ Con mẹ nó ai vậy, bây giờ là mấy giờ rồi, còn gọi cho lão tử, đòi nợ sao.”

Dật Ninh cười khổ một chút, giọng nói có chút rụt rè: “ Thực xin lỗi!”

Chu Diên trong lúc mơ màng cũng nhận ra là Dật Ninh, ngữ khí dịu hơn hỏi: “ Đã trễ thế này, cậu có chuyện gì? Buổi tối gọi cho cậu nhiều như vậy, cậu cũng không tiếp, bây giờ mới gọi lại là sao!”

“Thực xin lỗi.” Dật Ninh lại lên tiếng giải thích.

Nghe giọng nói Dật Ninh có chút không ổn, Chu Diên từ trên giường đứng dậy, khoác áo ngủ chuẩn bị đi ra phòng khách nói chuyện, thì phía sau bạn giường bị động tác của hắn đánh thức, thấy hắn rời giường, thì từ phía sau ôm lấy hắn, thanh âm nũng nịu: “ Diên, ai gọi thế?”

Dật Ninh nghe được giọng con gái bên phía Chu Diên, sửng sốt một chút, cắn môi, trong lòng không hiểu sao lại có chút chua xót.

Nghe được Chu Diên nói với cô gái kia: “ Ngủ đi! Anh có chút chuyện!”

Thanh âm của Chu Diên có chút mềm mỏng, Dật Ninh trong lòng lại càng chua xót.

Chu Diên đi ra phòng khách, hỏi: “ Cậu sao vậy, có chuyện gì không? Giọng cậu sao vậy? Là sổ mũi, hay là khóc?”

Dật Ninh cầm lấy chăn, một lúc sau mới trả lời “ Không có gì, nghẹt mũi chút thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện