Ở trên bàn tiệc, Dật Ninh gặp lại người vừa nãy đụng ở toilet, người kia trên mặt lộ vẻ tươi cười, các giám đốc bộ phận cùng quản lý đều niềm nở tiếp đón hắn, xưng hô với hắn một tiếng “ Giang nhị thiếu gia” , mỗi lúc hắn nhìn về phía Dật Ninh, trên mặt đều là vẻ tươi cươi, tuy nhiên ẩn trong đó có một loại thâm ý kỳ lạ.

Dật Ninh bị sắp xếp ngồi bên cạnh hắn.

Tình huống hiện tại, Dật Ninh có thể nào không hiểu.

Tuy cậu tận lực uống ít một chút, tận lực bảo trì sự thanh tỉnh, nhưng trên bàn rượu cho dù ngươi muốn kiểm soát, cũng không kiểm soát được. Huống chi Dật Ninh vẫn là tay mơ, trên bàn rượu cậu cũng không biết cách từ chối như thế nào, hơn nữa, đối phương lại là thủ trưởng, hắn kính rượu tất nhiên không thể không uống; giám đốc lại sai cậu thay mặt toàn thể công ty đi kính rượu, một vòng trôi qua, Dật Ninh đã sớm say, chuyện sau đó căn bản chỉ là nỗi đau mơ hồ.

Khi Dật Ninh tỉnh táo hơn một chút, là lúc cậu nôn ra rượu, sau đó có người dìu cậu đi rửa mặt, lúc này Dật Ninh vẫn mơ mơ màng màng, chỉ đến lúc có người xúc ruột cậu, cậu mới bị nỗi đau đớn cùng cảm giác buồn nôn cực độ làm cho khích thích tỉnh lại.

Sau đó, vô luận cậu giãy dụa thế nào cũng  vô ích.

Bởi vì cậu giãy dụa quá mạnh, tay chân lại bị trói, cậu chỉ nhớ nỗi đau đớn, khuất nhục, vô năng, cảm giác như thế giới hoàn toàn sụp đổ

Lúc đầu muốn cứ như vậy chết đi cho xong! Nghĩ muốn tự sát, nghĩ muốn trả thù. . . . . .

Trong đầu chỉ toàn là bộ dáng tên ác quỷ kia, cậu muốn giết chết tên ác ma đó, muốn cho hắn sống không bằng chết.

Muốn tên giám đốc hại cậu thành như thế này không có kết cục tốt…

Dật Ninh cái gì đều nghĩ qua, chính là, những điều này chỉ có thể nghĩ, cũng chỉ là hi vọng mà thôi.

Chỉ vào lúc không thể làm được, con người mới vọng tưởng mà thôi.

Cậu phát hiện chính mình không có một thân thể mạnh mẽ, cũng không có thế lực, không có tiền tài, không có phụ mẫu để dựa dẫm, không có bằng hữu để dốc bầu tâm sự…

Cậu phát hiện, trừ bỏ chính mình, hai bàn tay trắng, thế giới chính là một màn đen mênh mông vô bờ, không có một chút sắc màu.

Cậu là người thừa trong thế giới này, vô luận người khác đối với cậu làm cái gì, cậu phát hiện chính mình đều không có biện pháp phản kháng.

Cậu chỉ có thể nhẫn, chịu đựng hết thảy.

Cậu có rất nhiều ý nghĩ kỳ quái, cũng tìm rất nhiều cách, nhưng chưa từng nghĩ sẽ báo cảnh sát để giải quyết vấn đề.

Trong lòng cậu hiểu rõ, bản thân mình vĩnh viễn đều mờ nhạt như không khí không cho người khác có cảm giác  tồn tại, không hy vọng bị bất luận kẻ nào chú ý tới.

Dật Ninh đương nhiên cũng không hy vọng có ai khác biết chuyện này.

Từ nhỏ đến nay, cậu đã sớm quen gánh vác hết thẩy mọi chuyện, cậu chỉ có thể đem bí mật này chôn dấu trong lòng.

Dật Ninh không biết chính mình sau khi trải qua mọi thống khổ thì bao lâu mới tỉnh lại, lúc  tỉnh chính là đang ở bệnh viện, hậu môn của cậu bị rách, trên thân thể có vài chỗ bị thương, ở bệnh viện nằm vài ngày, cậu không nói gì, thầy thuốc nghĩ cậu đã sớm choáng voáng hoặc loạn trí, nhưng Dật Ninh biết mình chính là khoẻ mạnh, thì lại càng mờ mịt hơn.

Có một người đến thăm cậu, là một nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, đeo kính mắt, người đó tới cho cậu một khoản tiền, còn nói rất nhiều điều, nhưng cậu vẫn ngây ngốc không một chút phản ứng, đối phương chỉ thở dài một hơi, nói cho hết rồi rời đi.

Thầy thuốc thấy tinh thần cậu có vấn đề, nên đề nghị đưa cậu đến khoa thần kinh kiểm tra, Dật Ninh không muốn đi, mới thể hiện vài hành vi thông thường, vì vậy bác sĩ đã cho cậu xuất viện, dù sao, bọn họ cũng không muốn dính dáng tới bệnh nhân như thế.

Dật Ninh sau đó mất một khoảng thời gian mơ mơ màng màng, cuộc sống rối bòng bong.

Dật Ninh  không trở lại công ty, cũng không đi xin xỏ, không làm thủ tục xin nghỉ việc, thậm chí không nhận những thứ công ty đem đến, đương nhiên, công ty cũng không có gọi điện thúc giục, cũng không hỏi cậu. Giống như cậu vốn chưa từng tồn tại.

Dật Ninh ở nhà trọ chỉ dựa vào bánh quy, bánh mỳ các loại còn sót trong tủ lạnh mà cư nhiên vượt qua tháng sau, có lẽ, từ sáng tới tối có lúc chỉ ăn có vài miếng bánh quy cũng xong.

Về sau cậu cũng thấy khó hiểu, cứ như vậy vượt qua một tháng lại không có chết, cũng không có nổi điên, thậm chí không có nảy sinh ý nghĩ sai lầm hoặc là phản kháng lại thế giới quan, chẳng hạn như phản khảng với cuộc sống, phản kháng với con người, với kẻ có tiền, mà cậu cũng không có trở nên bi quan chán chường…

Dật Ninh rốt cuộc sau hơn một tháng đã khôi phục.

Trong một tháng cậu tồn tại hoàn toàn bằng tư duy, dường như có thể đem mọi chuyện hiểu thông suốt, vì thế cậu coi như sự tình chưa từng xẩy ra, tiếp tục cuộc sống của mình, nói cho cùng mình vẫn là mình, nếu vì người khác mà buông bỏ chính bản thân mình, đó chính là chuyện thực ngu ngốc.

Nhưng về sau cậu lại càng chán ghét tiếp xúc cùng người khác, thậm chí cũng rất ít khi gọi điện hỏi thăm cha mẹ.

Dật Ninh dường như bình phục hoàn toàn lý tính cùng lý trí,cậu dùng tiền để dành rời đi nơi ở trước kia tới một nơi xa hơn, thuê một căn phòng nhỏ chỉ chừng hơn hai mươi mét vuông, chuyển nhà, bắt đầu một cuộc sống mới.

Số tiền mà người đến thăm cậu tại bệnh viện lưu lại, cậu vốn giữ nguyên trong phong bì, sau đó vì cuộc sống đặc biệt khó khăn mới lấy ra dùng, xem ra, còn hơn cả chuyện bị cưỡng gian, vấn đề sinh tồn càng làm cho người ta không có cách nào hơn cả.

Có một câu nói, sức sống lợi hại nhất chính là kẻ bị cưỡng gian, những lời này một chút cũng không sai. ( có tí chém)

Dật Ninh đã từng viết vài ba cuốn tiểu thuyết truyền kì thần thần quỷ quỷ, còn phát hành hai quyển sách, từ nay về sau, cậu lại theo nghiệp cũ, lúc bắt đầu công việc sáng tác, tiền nhuận bút căn bản không đủ cho Dật Ninh chi trả sinh hoạt phí, nhưng sau đó cậu lại tìm được việc phiên dịch online, tuy rằng tiền công cũng không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc cũng có thể duy trì sinh hoạt của mình.

Trải qua thời kì đầu gian nan, khi bút danh có chút danh tiếng, công việc phiên dịch cũng thuận lợi, cũng kiếm được hơn một chút, cuộc sống của cậu cũng dần thoải mái hơn.

Vào thời điểm gian nan nhất, điện nước khí ga tất cả đều phải tiết kiệm, không điều hoà, không dám để đèn điện, nước để tắm giặt, thậm chí nước vo gạo dùng xong đều phải giữ lại để xả WC, mỗi ngày chỉ ăn cháo với dưa chua tự muối, dinh dưỡng nghèo nàn gầy gò đến độ mỗi lúc tắm rửa chính cậu cũng thấy thật kinh khủng; trải qua hơn hai năm, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cậu có thể ăn thứ mình thích, có thể dùng điều hoà.

Dật Ninh trở lại phòng trọ nhỏ của mình, dọn dẹp quét tước, sau đó liền tắm rửa, sau khi xong xuôi thì lên mạng phiên dịch, cuối cùng là đi ngỉ ngơi.

Ngày hôm sau buổi sáng tám giờ rời giường, rửa mặt, bữa sáng là cháo tối hôm qua còn lại, từ tủ lạnh lấy ra hâm nóng lại ăn cùng với dưa góp.

Bình thường khoảng tám rưỡi là cậu bắt đầu sáng tác, viết đến gần giữa trưa, mới hâm nóng lại cơm canh còn thừa từ tối hôm trước.

Rồi cậu lại ngủ trưa nửa tiếng, sau đó đi tắm rửa, lên mạng shoping, kiểm tra thư, tiếp tục phiên dịch, vào diễn đàn xem bài post, xem tin tức…….

Bữa tối thực là thịnh soạn, vì cậu sẽ chuẩn bị cơm nước đầy đủ, làm đồ ăn đủ lượng cho cả một ngày, cơm nước xong, Dật Ninh tiếp tục tới thư viện đọc sách.

Dật Ninh đối với việc xẩy ra vào tối hôm trước ở thư viện có chút canh cánh trong lòng, nhưng mà, thói quen đã hình thành từ lâu, cậu do dự trong giây lát, thay quần áo, đội mũ, lấy chìa khoá, mang theo chút tiền, lại xuất môn.

Chậm rãi tản bộ đến thư viện cho tiêu cơm, cũng không có người chú ý đến cậu, thậm chí cả thủ thư cũng không để ý  lắm.

Dật Ninh nhẹ nhàng thở ra, đi lên lầu hai đọc sách.

Cầm lấy quyển sách mình thích, ngồi xuống hàng ghế cạnh cửa sổ thuỷ tinh trên lầu hai, bắt đầu lật xem.

Ngày này kỳ thật so với trước đây cũng không có gì khác biệt.

Dật Ninh cảm thấy thực an tâm.

Hôm nay, cậu tầm chín rưỡi thì rời khỏi thư viện, liền đi qua siêu thị mua chút đồ ăn.

Siêu thị vào buổi tối tầm sau tám giờ các loại thức ăn đã chế biến sẵn cùng rau dưa và vài loại hoa quả sẽ được giảm giá, thông thường còn lại 80 %, có khi chỉ còn nửa giá.

Mua đồ ăn cùng hoa quả, Dật Ninh trở lại nhà trọ, đem thịt tươi đặt trong ngăn đá, thức ăn chín để ở ngăn lạnh, đem rau dưa các loại xử lý qua một chút mới cho vào ngăn lạnh, sau đó cất hoa quả.

Đồ ăn này là cậu sẽ dùng cho một tuần hơn.

Mọi việc xong xuôi, liền dọn dẹp quét tước, tắm rửa, rồi phiên dịch, lại đi ngủ…

Một ngày lại trôi qua.

Cuộc sống tuân theo quy luật nhất định làm cho Dật Ninh an tâm nhất, cậu không muốn đổi, cứ như vậy với cậu lại là một loại hạnh phúc.

Thứ Dật Ninh truy cầu vừa vặn chính là loại hạnh phúc này, cũng không muốn đả thương người khác, không đòi hỏi gì nhiều, đối với những người từng thương tổn cậu, cậu hi vọng có thể quên đi mọi chuyện, tha thứ cho bọn họ.

Có lẽ, đây là một loại lảng tránh, là một loại nhu nhược, nhưng không thể nghi ngờ đây là một cách con người sinh tồn, phải chống đỡ chính bản thân mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện