Khi tôi xưng tên ở cổng tòa nhà Mossad, chúng tôi lập tức bị kéo vào trong và khám xét. Tiền bạc và giấy tờ của tôi bị tịch thu hết. Rồi chúng tôi bị khóa trái trong một căn phòng màu trắng không có gì ngoài một chiếc bàn gỗ và ba chiếc ghế.

Một sĩ quan mặc thường phục xuất hiện và hỏi chúng tôi đến đây làm gì. Tôi nói muốn gặp quan chức cao cấp nhất của Mossad. Hắn buộc tôi phải cung cấp thông tin, nhưng tôi từ chối nói thêm. Viên sĩ quan rời phòng và khóa cửa sau lưng.

Bốn mươi phút trôi qua.

Rachel không nói gì. Nàng hiểu rằng mọi lời nói của chúng tôi đều bị ghi âm lén bằng microphone bí mật. Mặc dầu nóng lòng muốn đến ngay New Mexico, tôi vẫn thấy mình chìm trong một tâm trạng thanh thản kỳ lạ. Rachel có lẽ cũng cảm thấy điều đó, vì nàng nhoài người ra nắm tay tôi như thể muốn được tiếp thêm sức mạnh.

Cuối cùng cánh cửa mở ra, một người thấp lùn, da sần sùi như của một chiến binh sa mạc bước vào ngồi sau bàn. Tuổi trạc ngoài năm mươi, gã mặc bộ kaki phủ bụi và đi đôi giày te tua. Gã có bộ tóc bạc dày dặn, và đôi mắt cảnh giác nhất mà tôi từng thấy.

"David Tennant," gã nói, mắt nhìn vào hồ sơ đang cầm trong tay. "Bác sĩ, tác giả sách, nghi can ám sát tổng thống. Anh là kẻ bị săn lùng nhiều nhất ở Mỹ tuần này. Do đâu chúng tôi có được vinh hạnh này?"

"Ngài có phải là chỉ huy của Mossad không?"

"Phải. Thiếu tướng Avner Kinski."

"Tôi tưởng ngài phải ở Tel Aviv chứ?"

"Tôi đã ở Bathlehem. Đầu giờ sáng nay có vụ ném bom ở đó."

"Tôi rất tiếc."

"Tất nhiên." Kinski vô hồn cười lấy lệ. "Vậy, tại sao ông đến đây?"

"Tôi cần được ngài giúp đỡ."

"Để làm gì?"

"Tôi cần liên lạc với Ngoại trưởng Mỹ, trong thời gian sớm nhất có thể."

Câu trả lời của tôi làm gã ngạc nhiên, mà theo tôi, gã có vẻ thuộc loại người hiếm khi ngạc nhiên trước chuyện gì. "Tại sao ông lại muốn trở về Mỹ? Theo tôi biết ở đó ông không được yêu mến lắm đâu."

"Đó là việc của tôi."

Tay chỉ huy Mossad ngả người trên ghế, nét mặt tỏ vẻ kinh ngạc. "Chính xác ông muốn tới đâu?"

"White Sands, New Mexico."

"Thú vị thật. Ông có biết chính phủ chúng tôi được yêu cầu bắt giữ ông không?"

"Tôi cũng đoán thế."

"Chính phủ chúng tôi cố gắng hợp tác với chính phủ nước ông bất cứ khi nào có thể."

"Nhưng không phải lúc nào cũng thế. Đặc biệt là khi dính dáng đến các vấn đề vũ khí và công nghệ."

Tay trùm tình báo khụt khịt và ngả người về phía trước, đôi mắt gã nhìn tôi thách thức.

"Ông trốn khỏi bệnh viện Hadassah, thế mà lại chạy thẳng đến rơi vào tay tôi. Tại sao?"

"Vì tôi biết ngài có thể giúp tôi."

Kinski lắc đầu. "Có thể ông đã không chạy thẳng đến đây ngay. Từ lúc rời khỏi Hadassah cho đến khi tới đây, ông đã qua những đâu?"

"Ngài sẽ được biết ngay thôi."

"Tôi muốn biết ngay bây giờ."

"Rất tiếc."

"Hãy nói với tôi điều gì đi, bác sĩ. Có phải ý định của ông là giết tổng thống Mỹ không?"

"Ngài thấy tôi có vẻ là một tên giết người à?"

Kinski nhún vai. "Những kẻ giết người xuất hiện dưới mọi hình dáng, kích thước. Phụ nữ. Những chàng trai trẻ. Bọn thiếu niên tươi cười. Trông ông rõ ràng là một tay cuồng tín."

"Tôi không phải kẻ giết người."

"Tuy nhiên ông đã giết. Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt ông."

"Để tự vệ."

Gã sếp tình báo châm một điếu thuốc và rít thật sâu. "Chúng ta đã lạc đề mất rồi. Điều gì khiến ông tin rằng tôi sẽ giúp ông bí mật bay về Mỹ?"

"Tôi có một thứ mà ông muốn."

Đôi mắt sẫm lóe lên. "Bây giờ ông là thương gia đấy à?"

"Tôi biết thế giới này vận hành như thế nào." Tôi ngả người ra trước. "Ở Mỹ có một dự án quốc phòng bí mật gọi là Trinity. Nó đã hoạt động trong hai năm nay, và chỉ mấy giờ nữa sẽ tạo ra một vũ khí mạnh nhất trên trái đất này. Tôi biết về thứ vũ khí ấy nhiều hơn bất cứ kẻ nào ông có thể nắm trong tay trong tương lai dự kiến."

Mồm gã Israel trễ xuống.

"Tôi biết điều này không làm ngài hoàn toàn ngạc nhiên," tôi nói. "Tôi là một trong sáu người biết tường tận mọi chi tiết của nó ngay từ những bước khởi đầu. Tôi được chính tổng thống bổ nhiệm vào dự án đó. Bởi vậy, ngài có hai lựa chọn. Một là, ngài có thể tống tôi vào tù và tra tấn tôi để lấy được những điều tôi biết. Nhưng có nhiều người biết tôi đã ở Israel - kể cả tổng thống - nên làm thế có thể gây rắc rối cho ngài. Hai là, ngài có thể cho tôi bay đến White Sands. Nếu ngài làm thế, ngài có thể cho bất cứ nhà khoa học nào mà ngài muốn lên máy bay cùng với tôi, và tôi sẽ nói với họ tất cả những điều tôi biết về Trinity." Tôi ngồi ngay ngắn lại trên ghế. "Đó là đề nghị của tôi."

Khói thuốc cuộn lên bồng bềnh từ miệng Kinski. Trông gã có vẻ bình thản, nhưng tôi biết những lời nói của tôi gần như đã hạ gục gã khỏi ghế.

"Hãy nói cho tôi biết bản chất của thứ vũ khí đó, bác sĩ."

"Trí thông minh nhân tạo. Trinity sẽ làm cho những máy tính trong các phòng thí nghiệm vũ khí tối tân nhất của các ngài trở thành lỗi thời như đống máy bay hai tầng cánh bằng vải bạt. Nó sẽ bẻ những mật mã phức tạp nhất của các ngài trong vòng vài giây. Và đó mới chỉ là bước đầu thôi. Tôi đang vội lắm, ngài thiếu tướng."

Tay trùm gián điệp hít một hơi thuốc dài nữa, rồi đứng dậy và mỉm cười tán thưởng. "Ông là người táo bạo thật đấy, bác sĩ ạ."

"Và?"

"Ông có một vé máy bay."

White Sands

Năm phút trước khi máy bay của tướng Bauer chạm đất, gần tòa nhà Cách ly có tiếng súng nổ. Tiếng súng dội vào khu nhà, làm máu Geli Bauer sôi lên. Không có âm thanh nào trên trái đất giống như tiếng súng nổ trong giận dữ.

Godin bắt đầu tỉnh lại và nhấn nút để nâng chiếc giường điều khiển bằng điện lên. "Cha cô chắc đã ra lệnh cho tay chân cố gắng mở cửa tòa nhà Cách ly này."

Geli tự hỏi có phải một đội quân sắp sửa tấn công vào Bong bóng không. "Các kỹ thuật viên có được vũ trang không ạ?"

"Tất nhiên."

"Họ khó có thể chống chọi trước một lực lượng quyết tâm và được trang bị tốt như thế."

"Tôi nghĩ rồi cô sẽ ngạc nhiên."

"Thưa ngài, tôi biết rõ điều tôi nói. Nếu..."

"Mấy giờ rồi?" Godin cắt ngang. "Tôi đã ngủ à? Levin có gọi đến không?"

"Ngài đã ngủ được một chút, nhưng không có ai gọi đến. Họ đã tải mẫu thần kinh của ngài lên cách đây một tiếng. Tại sao để biết một điều gì đó lại mất thời gian thế?"

"Cần có thời gian để quét một mẫu thần kinh ra khỏi máy tính. Sau đó cần một giai đoạn thích nghi sau khi mẫu thần kinh mới được tải lên. Tương tự như cú sốc trong y học, tôi nghĩ thế, khi trí óc phải tự quen dần với trạng thái tách rời khỏi cơ thể vật chất."

"Việc ấy kéo dài bao lâu?"

"Mẫu thần kinh của Tennant bị rơi vào trạng thái mập mờ trong hơn một tiếng. Fielding thì ba mươi chín phút. Nhưng lúc đó hệ thống mới chỉ vận hành năm mươi phần trăm hiệu suất,"

Điện thoại reo. Đó là Levin. Giọng anh ta đứt quãng, và Geli nghe có tiếng thét trong máy. Ả giữ ống nghe áp vào tai Godin. Godin nghe, rồi nói, "Cám ơn, Levin. Chúc may mắn."

Lão ra hiệu cho Geli gác máy, mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.

"Mẫu của tôi đã hoàn toàn thích nghi và đang tiến hành giải các thuật toán cuối cùng, với tốc độ ngang ngửa tốc độ của Fielding ngày trước."

"Ngài nghĩ sẽ kéo dài khoảng bao lâu?"

Chuông điện thoại lại reo. Lần này là John Skow. Godin từ chối nói chuyện với gã.

"Geli," Skow căng thẳng nói. "Máy bay của cha cô vừa hạ xuống đường băng. Ông ấy mang theo một hỏa lực đáng gờm. Chuyện tranh chấp nhỏ vừa qua chỉ là chuyện vặt. Chỉ như vũ khí cầm tay thôi. Nếu không có ai ở đó thuyết phục được Godin bắt Levin và người của lão rời khỏi nhà Cách ly, ông tướng sẽ cho phá hủy toàn bộ ngôi nhà cùng với máy tính."

"Tôi sẽ chuyển tin nhắn này."

Ả treo máy. Godin nhìn ả chờ đợi.

"Skow nói cha tôi sẽ làm nổ tung tòa nhà Cách ly nếu ngài không ra lệnh cho các kỹ thuật viên ra ngoài."

Mặt ông già nhăn nhúm lại vì cơn đau thần kinh. "Tôi không nghĩ ông ta sẽ làm thế mà không nói với tôi trước."

"Ông ấy biết từng nào về những gì ngài đang tạo dựng ở đây?"

"Ông ta biết đó là trí thông minh nhân tạo. Ông ta biết tôi không phí thời giờ cho những việc nhỏ hơn. Nhưng ông ta biết rõ nhất là mình sẽ được trả bao nhiêu để giữ kín chỗ này."

"Cha tôi có thể làm bất cứ chuyện gì để bảo vệ sự nghiệp của ông ấy. Nếu tổng thống muốn máy tính ngừng lại, ông ấy sẽ chơi luôn cả tòa nhà này mà không cần một giây suy nghĩ, nếu đó là cách duy nhất ông ấy có thể làm."

Cửa phòng Bong bóng xì xì mở ra. Geli vung súng lên và thấy mình đang nhằm đúng vào bố đẻ.

"Chắc chắn sẽ có ngày xảy ra chuyện này mà," tướng Bauer nói, miệng nở nụ cười nhăn nhở.

Geli làm thinh. Vào tuổi năm lăm, cha ả có cái vẻ của người chỉ mới ba mươi - tươm tất, rắn rỏi, tóc hoe vàng - và đôi mắt xám không cho phép ai cợt nhả trước mặt mình dù người đó ở cấp bậc hay cương vị nào. Ông ta bận một bộ đồng phục hạng A, trên ngực sáng lóe huân chương khiến ả hiểu rằng ông ta vừa gặp mặt chánh văn phòng phủ tổng thống. Ông ta không đeo vũ khí bên hông, nhưng ả trông thấy bao súng đeo vai lồi lên dưới áo khoác xanh sẫm.

Geli nhích gần đến giường đủ để trao đổi bằng mắt với Godin. "Thưa ngài, tổng thống yêu cầu ngài cho dừng các hoạt động. Nếu ngài đã phát ra bất kỳ một lệnh nào như thế cho các kỹ thuật viên của ngài, thì họ làm lơ rồi. Họ đã lập tuyến phòng thủ trong tòa nhà Cách ly này và đã nổ súng vào lính của tôi. Tôi có hai lính bị chết và năm bị thương. Tôi yêu cầu ngài ra lệnh cho người của ngài ra ngoài ngay. Nếu ngài từ chối, tôi không còn cách nào khác là phải dùng vũ lực tống họ ra ngoài."

Godin chòng chọc nhìn lại Bauer nhưng không nói gì.

Geli biết cha ả đang nói với các thiết bị ghi âm bí mật. Godin có lẽ cũng biết thế. Ánh mắt giao nhau của hai người đàn ông nói nhiều hơn mọi lời lẽ.

"Ngài đã hiểu những gì tôi nói chưa?" tướng Bauer hỏi. Như thể ông ta đang nghĩ Godin đã gần cái chết đến mức mất trí xét đoán.

"Các kỹ thuật viên của tôi đã được chỉ thị không trả lời điện thoại của bất cứ ai," cuối cùng Godin nói. "Kể cả tôi."

"Vậy tôi sẽ cho đưa ngài ra ngoài. Ngài sẽ liên lạc với họ bằng loa phóng thanh."

Godin mỉm cười yếu ớt, như thể lão chấp nhận chơi bài với tay làm thuê bí mật của mình. "Tòa nhà Cách ly được cánh âm hoàn toàn, thiếu tướng ạ. Nó cũng được xây bằng bê tông cốt thép. Ngoài hệ thống phát điện, nó còn có hệ thống cung cấp nước và không khí riêng."

"Tôi có thể cho tòa nhà đó thành cát bụi trong vài giây," Bauer nói. "Người của tôi đang đặt thuốc nổ. Tổng thống muốn giữ lại chiếc máy, nhưng nếu ngài từ chối hợp tác, tôi sẽ không ngần ngại phá tan nó."

Lời đe dọa này có lẽ làm Godin hơi lay chuyển. "Tôi đang đợi kỹ sư chính của tôi gọi đến bất cứ lúc nào."

Viên tướng liếc nhìn Geli, ông ta hơi thả lỏng để dáng điệu bớt cứng ngắc hơn. "Thật ra họ đang làm công việc quái quỷ gì ở đó vậy, ngài Peter?"

"Cỗ máy mạnh nhất mà con người từng tạo ra."

"Nếu vậy bức e-mail của bác sĩ Tennant về những khả năng của cỗ máy đó là chính xác?"

"Không thể đánh giá chúng cao hơn nữa được đâu."

Một ánh nghi ngờ lướt qua mặt tướng Bauer. Ông ta nhìn sang Geli để chờ câu xác nhận, nhưng ả ngoảnh mặt đi, buồn nôn vì ghê tởm. Cha ả đứng kia như một kẻ đầy quyền lực, một phái viên của tổng thống, nhưng ông ta lại cũng tham gia vào Trinity ngay từ đầu. Ả không buông lỏng tay súng. Nếu cha ả nghĩ việc giết Godin có thể giúp ông ta tránh được các hậu quả chính trị, thì ông ta chẳng ngại ngần gì mà không làm.

"Ngài không cho tôi một lựa chọn nào khác," Bauer nói. Ông ta liếc khẩu súng trong tay Geli, rồi quay người bước đi.

Tiếng chuông điện thoại reo giữ chân ông ta lại. Geli dùng tay còn rỗi nhấc máy lên đưa cho Godin. Ả lại nghe thấy những giọng nói vội vã trong ống nghe, một người nói gì đó về đạn dược. Rồi giọng Zach Levin cất lên dõng dạc, "Thưa ngài, đã đạt được trạng thái Trinity... Tôi nhắc lại, đã đạt được trạng thái Trinity."

Mắt Godin nhắm lại, đầu lún sâu xuống gối. "Cám ơn, Levin. Tiến hành đi."

Lão buông rơi ống nghe trên nệm.

"Chết tiệt! Sao ngài dám bảo nó tiến hành?" tướng Bauer hỏi.

Đôi mắt xanh mở ra với vẻ dương dương tự đắc. "Đã đạt được trạng thái Trinity. Bây giờ thì anh không làm gì được nữa."

"Peter, lạy Chúa. Ngài nói cái gì vậy?"

"Trinity đang kiểm soát."

"Kiểm soát cái gì?" Bauer liếc ra cửa Bong bóng như thể có cách nhìn thấy tòa nhà Cách ly. "Ngài đang nói cái quái quỷ gì vậy?"

"Horst, chúng ta biết nhau quá lâu rồi. Anh biết tôi là người trọng lời nói. Nếu anh có ý định đột nhập hay phá hủy nhà Cách ly, thì anh sẽ phá hoại đất nước mà anh đã thề bảo vệ."

Mắt Bauer nheo lại, vừa nghi ngờ vừa bối rối.

"Anh sẽ được hiểu ngay thôi," Godin nói. "Vì quyền lợi của chính anh, tôi khuyên anh hãy kiên nhẫn và thận trọng."

Viên tướng bước lại gần giường và nói mềm mỏng. "Ngài biết tôi luôn ủng hộ sự nghiệp của ngài bất cứ khi nào có thể. Nhưng lúc này không phải tình thế chúng ta nói đến. Đây là một búi thông tin khổng lồ mà giới truyền thông toàn cầu đang lao đến săn."

Godin lơ đãng phẩy tay. "Tôi chắc anh sẽ có cách để thoát ra được. Anh lúc nào chả thế."

Tướng Bauer thở dài, rồi quay lưng bước ra khỏi Bóng bóng mà không liếc về phía Geli lấy một cái.

Ả lại có linh tính như hồi bé. Cha ả đã không xử lý tốt chuyện bất ổn. Ả quay lại phía Godin và thấy lão đang khóc. Cảnh tượng ấy làm ả sững sờ.

"Có chuyện gì thế, thưa ngài?"

Godin đưa bàn tay run rẩy lên sờ mặt mình như thể xem nó còn đó không. "Tôi đã làm được rồi. Cô đang nhìn thấy người đầu tiên trong lịch sử thế giới tồn tại trong hai không gian cùng một lúc." Từ đôi mắt ông già tỏa ra ánh sáng huyền diệu. Huyền diệu và an bình. "Tôi sẽ chết trên chiếc giường này. Nhưng trong nhà Cách ly, tôi lại tiếp tục sống."

Geli chẳng biết nói gì. Ngay cả nếu Godin nói đúng, thì máy tính cũng không thể tồn tại lâu được.

"Xin hãy cầm tay tôi, Geli. Làm ơn."

Đôi mắt lão khẩn khoản. Geli đưa bàn tay không cho lão, và lão siết chặt lấy như một đứa trẻ.

"Bây giờ tôi có thể ra đi. Tôi có thể để cho thân xác này chết được rồi."

Một tiếng súng nổ chát chúa vang vọng trong khu nhà. Geli nghiến chặt răng và vội rút tay lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện