Độc Bạch dừng lại ở Tam giai đã nhiều năm nay, cho tới nay mọi người đều nói Thiên Hồ Biến là mạnh nhất, thiên phú của hắn là độc nhất vô nhị. Nhưng mấy năm qua hắn đều không tiến giai, bản thân cũng không có sức chiến đấu. Mắt thấy đồng bạn đều trở nên mạnh mẽ, trong lòng hắn làm sao có thể không lo lắng? Nhưng mà hắn lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Lần này ra ngoài rèn luyện, vẫn luôn là Đường Tam, Vũ Băng Kỷ, Cố Lý và Trình Tử Chanh chiến đấu. Khi săn gϊếŧ Yêu Thú hắn cũng chỉ có thể ở một bên đứng nhìn. Thời điểm đồng đội chiến đấu, hắn đều phải trốn một bên. Loại cảm giác này thật sự là dày vò tâm can.
Nhất là trận chiến cuối cùng, hắn trơ mắt nhìn Đường Tam, Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý ba người cản phía sau, hắn và Trình Tử Chanh chạy trước. Khi đó hắn cảm thấy mình thực sự rất vô dụng.
Hắn dù sao vẫn chỉ là thiếu nên, cũng có một tâm nhiệt huyết. Lúc đó hắn cũng muốn sóng vai cùng đồng bạn chống chọi với kẻ địch mạnh mẽ a! Nhưng hắn vô dụng, hắn ở lại cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Sau đó trong nháy mắt, với tất cả khát vọng và tự trách bản thân, đầu hắn đau như muốn nứt, toàn thân dường như muốn nổ tung.
Có lợi ích gì, Thiên Hồ loại huyết mạch cấp 1 này có gì hữu dụng chứ, thà rằng đổi thành một huyết mạch có sức chiến đấu!
Trong khoảnh khắc đó hắn bạo phát, toàn lực thôi động Tinh Thần Lực điên cuồng đánh thẳng vào Thiên Hồ Chi Nhãn, trong lòng thành tâm cầu nguyện, cầu nguyện đồng bạn được bình an. Hắn không biết làm như vậy có tác dụng không, nhưng đó là điều duy nhất hắn có thể làm.
Cũng trong giây lát đó, trong thân thể hắn có vật gì đó đã phá vỡ, hắn thậm chí thấy được ở chiến trường nơi xa, thấy được tình trạng thê thảm của ba người Đường Tam.
Hình ảnh loé lên rồi biến mất, sau đó hắn liền chìm vào trong bóng tối. Hắn mơ hồ thấy rõ, ở thời khắc cuối cùng, chính mình dường như phóng xuất ra một mảng bạch quang, bao phủ hướng về chiến trường bên kia.
Lúc hắn tỉnh lại cũng đã ở trong phòng mình rồi. Lúc đầu, ý thức của hắn thật mơ hồ, nhưng rất nhanh hắn đã cảm giác thật kỳ lạ. Hắn men theo cảm giác mà đứng lên, đi ra khỏi phòng, nhìn bầu trời bên ngoài, cảm thụ cảnh sắc xung quanh có điều gì đó khác lạ, đột nhiên hiểu được chính mình không giống trước kia. Đúng vậy, không giống trước kia, Thiên Hồ Chi Nhãn tiến hoá rồi! Rút cuộc đã đột phá bình cảnh, tiến nhập vào Tứ giai.
Tứ giai Thiên Hồ Chi Nhãn, tựa hồ làm hắn có một cải biến đặc thù.
Thiên Hồ Chi Nhãn lúc trước có tác dụng quan sát là chính, ngoài ra cũng có chút cảm thụ, có thể cảm nhận được số mệnh của ai mạnh mẽ, số mệnh của ai tương đối kém, có thể biết trước một it nguy hiểm, nhưng trình độ tương đối thấp.
Hiện tại hắn mơ hồ có cảm giác khống chế số mệnh. Trong lúc vô hình, tựa hồ gân mạch của thế giới này đều ở trong cảm giác của hắn, mà hắn có thể thử nghiệm kíƈɦ ŧɦíƈɦ những gân mạch này, để cho bọn chúng biến hoá theo ý mình.
Lúc này, hắn nghĩ đến đồng bạn, trong lòng tràn ngập vui mừng. Cho nên trước tiên liền đến chỗ Đường Tam, muốn đem tin tức này chia sẻ với hắn, lại không nghĩ tới, Đường Tam liếc một cái đã đoán ra hắn thành công tiến giai Thiên Hồ Chi Nhãn.
"Xuỵt", Đường Tam giơ tay ra hiệu cho Độc Bạch, "Ngươi nói nhỏ một chút, đừng lộ ra chuyện này. Chuyện này không thể truyền đi, Thiên Hồ Chi Nhãn của ngươi là cơ mật trọng yếu của học viện. Lúc trước là Tam giai nên mọi người không để ý quá nhiều. Năng lực của ngươi càng mạnh, Thiên Hồ Chi Nhãn có tác dụng càng lớn, thì ngươi càng nguy hiểm. Chuyện này chỉ có thể nói với các lão sư, cũng đừng nói cho các sư huynh, sư tỷ biết."
"Ừ ừ." Độc Bạch hưng phấn gật đầu, "Có phải các ngươi cũng không có việc gì? Đại sư huynh hắn thế nào rồi?"
"Yên tâm đi, cũng không có việc gì, chỉ có ngươi cùng Cố Lý sư huynh hôn mê. Ngươi đã tỉnh lại, sư huynh hẳn cũng đang khôi phục rồi." Đường Tam nói.
Nghe hắn nói vậy, Độc Bạch thở phào một hơi dài.
"Thật tốt quá, thật là quá tốt rồi, mọi người không có việc gì thật là tốt." Nói xong, hắn lại muốn ôm lấy Đường Tam.
Đường Tam bất đắc dĩ đưa tay chống đỡ lồng ngực hắn, "Tỉnh táo lại, ngươi bình tĩnh một chút. Chúng ta đi tìm lão sư báo cáo chuyện này, được rồi, ngươi bây giờ căn bản không khống chế được tâm tình của mình, ta đi mời lão sư a. Ngươi ở đây chờ đi."
Lúc này vẫn là sáng sớm, chính là thời gian ăn điểm tâm. Đường Tam đóng kỹ cửa, để Độc Bạch ở trong phòng mình chờ đợi, hắn trực tiếp đi đến nhà ăn bên kia.
Hắn tất nhiên không đi tìm trấn trưởng lão sư, trấn trưởng Trương Hạo Hiên bình thường không ở trong học viện. Trong học viện còn có đại quản gia chân chính là thầy chủ nhiệm Quan Long Giang.
Vừa nghĩ tới hôm qua Quan Long Giang tức giận mắng Trương Hạo Hiên, Đường Tam lại có chút buồn cười. Trấn trưởng đây là chịu mắng thay mình a! Hôm nay chắc là mình bị mắng rồi. Ngày hôm qua vừa trở về, mục tiêu hàng đầu chính là dẫn đội, trấn trưởng lão sư.
Đường Tam lén lút tiến vào nhà ăn, liếc mắt liền thấy được Quan Long Giang.
Quan Long Giang mỗi sáng sớm đều đến nhà ăn xác nhận lại điểm tâm, an bài thật tốt cho tất cả mọi người.
Trong phòng ăn lúc này mùi hương thật nồng đậm, đây rõ ràng là mùi canh thịt. Hẳn là dùng xương của Liệt Địa Tích Dịch hôm qua để hầm. Canh này là đồ tốt a, đối với mọi người đều thập phần bổ dưỡng. Chắc hẳn trong đồ ăn của học viện Gia Lý cũng chỉ như thế này.
"Quan lão sư." Đường Tam thấp giọng kêu một tiếng.
Quan Long Giang quay đầu lại nhìn, thấy là hắn, mặt lập tức trầm xuống: "Đang muốn tìm ngươi đây. Đường Tam, ngươi có biết hay không ..."
Mắt thấy Quan Long Giang chuẩn bị phun lửa giận, Đường Tam vội vàng tiến lên vài bước, thấp giọng nói: "Quan lão sư, ta có tin tức tốt muốn nói với người."
"Tin tức tốt? Tin tức tốt gì?" Quan Long Giang nghi ngờ nói.
Đường Tam đến bên cạnh hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói một câu.
"Cái gì? Thật sự?" Quan Long Giang mở to hai mắt nhìn, hơn nữa hoàn toàn quên mất sự tình muốn mắng Đường Tam một trận.
"Thật sự sao? Ngươi xác định?" Thanh âm của vị chủ nhiệm này đều run rẩy.
"Xác định, ta xác định. Không có sai đâu, chính hắn cũng cảm giác như vậy." Đường Tam khẳng định nói.
"Hắn ở đâu? Bây giờ hắn ở đâu? Như thế nào lại không cùng ngươi đi?" Quan Long Giang vội vàng thăm hỏi.
Đường Tam nói: "Hắn quá hưng phấn, ta sợ hắn bại lộ, cảm thấy chuyện này cần giữ bí mật, dù sao cũng rất trọng yếu. Cho nên ta để hắn chờ trong phòng, trước tiên chạy tới người báo cáo, không biết ta làm vậy có đúng không?"
"Đúng, vô cùng đúng. Giữ bí mật, nhất định phải giữ bí mật." Quan Long Giang hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, miễn cưỡng ổn định tâm tình của mình, "Đi, mau dẫn ta tới chỗ hắn. Ta phải tự mình cảm thụ mới có thể xác định."
"Vâng."
Lập tức, Đường Tam mang theo Quan Long Giang đi tới phòng của mình. Còn chưa bước qua cửa, Quan Long Giang kéo hắn lại nói, "Ngươi giữ cửa đi, đừng để cho bất luận kẻ nào tiến vào." Nói xong, Quan Long Giang đẩy cửa bước vào, để Đường Tam lưu lại ngoài cửa.
Đường Tam khoé miệng co giật một lát. Đây là phòng của ta a! Sao ta lại thành canh cửa rồi hả? Nhưng mà canh cửa thì canh cửa, xem ra hôm nay mình không bị ăn mắng. Không lâu sau, cửa phòng mở ra.
Khi Quan Long Giang xuất hiện trước mặt Đường Tam, mặt đã đều ửng đỏ.
"Quan lão sư, thế nào rồi ạ?" Đường Tam dò hỏi.
Quan Long Giang ha ha cười một tiếng: "Tốt, vô cùng tốt, phi thường tốt a! Ha ha ha. Tiểu Đường, lần này coi như ngươi lập đại công rồi. Rất tốt, ngươi nhớ phải giữ bí mật. Trước tiên cứ như vậy, ta đã lệnh cho tiểu tử kia tạm thời không lộ diện. Ngươi trước tiên mang hắn về phòng hắn, ổn định lại cảnh giới, chờ hắn có thể khống chế năng lực của mình rồi nói tiếp. Bây giờ, ai cũng có thể cảm nhận được trên người hắn có biến hoá. Ta đi tìm sư phụ của ngươi." Nói xong, Quan Long Giang vội vãn rời đi.