Mãi cho đến chạng vạng tối, Đường Tam mới rèn xong khối Hắc Ô thạch cuối cùng. Nhìn từng khối Hắc Ô thạch biến thành Ô Kim, Trương Hạo Hiên vẫn không hết ngạc nhiên.

"Túi không gian trữ vật của ngươi từ đâu mà có?" Sau khi rèn hoàn tất, Trương Hạo Hiên mới hỏi ra nghi hoặc khác trong lòng mình.

Hắc Ô thạch của Đường Tam không phải từ không trung lấy ra, vận chuyển cũng rất phiền toái. Hắn cũng không giấu diếm túi trữ vật của mình.

"Ta lấy được từ Phong Lang trấn. Lão sư, lúc ta rời Phong Lang trấn có gặp Phong Lang lãnh chủ. Sau đó ta đánh chết hắn, thôn phệ huyết mạch chi lực của hắn, cho nên lúc tới đây ta mới là Ngũ giai." Đường Tam thản nhiên nói.

Qua một thời gian tiếp xúc, đối với học viện Cứu Thục hay vị lão sư này, hắn đã thừa nhận tất cả, cho nên có nhiều thứ cũng không cần giấu diếm nữa.

Ánh mắt Trương Hạo Hiên khẽ nhúc nhích: "Ngươi lúc đó vẫn là Tứ giai a, hắn hẳn là Ngũ giai?"

Đường Tam gật gật đầu, nói: "Lúc ấy hắn chiến đấu với cường giả Thiểm Báo tộc một hồi, bị thương không nhẹ, ta xem như nhặt được cái tiện nghi."

Khoé miệng Trương Hạo Hiên co giật, nói: "Nói như vậy, mâu thuẫn giữa Phong Lang tộc và Thiểm Báo tộc, kỳ thật là do ngươi a? Bọn họ đánh tương đối lớn, cường giả chết không ít, tổ đình bên kia cũng bị kinh động, thật vất vả mới đè xuống được."

Đường Tam mở to hai mắt: "Lúc ấy hắn muốn gϊếŧ ta, ta cũng không thể đứng im chờ chết. Sự tình đằng sau ta cũng không biết."

Khá lắm! Trương Hạo Hiên biểu lộ có chút đặc sắc, giơ ngón tay cái lên với Đường Tam. Tiểu tử này đúng là hung ác a! Từ lúc hắn dẫn đội săn gϊếŧ Yêu Thú, Trương Hạo Hiên đã nhìn ra, gia hoả này chẳng những dứt khoát, cường hãn, mà đầu óc còn vô cùng tỉnh táo.

Trên đường đi, Trương Hạo Hiên nhìn rất rõ biểu hiện của hắn. Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, nếu không có Đường Tam, chỉ sợ tiểu đội này một nửa thu hoạch cũng không có, làm sao có thể săn gϊếŧ Sáp Sí Hổ.

Mà Đường Tam còn chỉ điểm bọn họ phối hợp với nhau, thậm chí còn dạy bọn họ một ít kỹ xảo chiến đấu, những thứ này Trương Hạo Hiên cũng thấy rõ. Hài tử có thiên phú lãnh đạo này thể hiện ra vẻ vô tư như vậy làm hắn rất rất hài lòng.

Hắn sở dĩ đồng ý lần rèn luyện kia, cũng có phần là muốn khảo hạch Đường Tam. Chỉ khi chính thức gặp sự cố, nhất là khi nguy hiểm, mới có thể nhìn ra tâm tính của một người.

"Cảm ơn lão sư."

Khối Ô Kim cuối cùng đã rèn xong, Đường Tam hài lòng thu chúng lại.

Trương Hạo Hiên nói: "Cái chuỳ thì sao? Ngươi không phải muốn làm chuỳ sao?"

Đường Tam lắc đầu, nói: "Hôm nay không được, không còn khí lực rồi. Hôm khác ta tự mình tới làm sau. Sau khi tinh luyện Hắc Ô thạch thành kim loại đã mềm hơn rất nhiều, cũng không cần nhiệt độ cao để nung. Lần sau chỉ cần mượn bễ rèn là được, không cần làm phiền ngài."

"Ân, vậy đi. Ngươi cũng về sớm nghỉ ngơi đi." Trương Hạo Hiên gật đầu. Đối với đứa bé này, hắn hiện tại cũng không biết chỉ điểm thế nào, hoặc là nói, hắn cơ bản không cần lão sư như mình. Gia hoả này phát triển với tốc độ rất kinh người rồi.

Đường Tam lại nói: "Đúng rồi, lão sư. Trong thành Gia Lý ở chỗ nào bán bản đồ chi tiết? Ta muốn mua một tấm. Trong cửa hàng hình như không có."

Trương Hạo Hiên nghi ngờ hỏi: "Ngươi muốn bản đồ chi tiết làm gì?"

Đường Tam vẻ mặt thiên chân vô tà nói: "Ta dùng để học tập! Làm quen với thành thị này hẳn là có chỗ tốt, có thể xu cát tị hung, tránh đi vào những nơi không nên đi. Các sư phụ khi giảng bài đều dùng bản đồ đơn giản, không quá chi tiết."

Trương Hạo Hiên nói: "Vậy ngươi theo ta, chỗ ta có một bản cho ngươi mượn dùng. Bản đồ chi tiết vô cùng quý, đều là vẽ bằng tay, vô cùng đắt đỏ. Ngươi khi nào dùng xong thì trả lại cho ta."

"Ân, tạ ơn sư phụ." Đường Tam nói.

Có thể không tốn tiền thì thật tốt. Địa đồ mà còn phải vẽ tay, có thể thấy khoa học kỹ thuật ở Yêu Tinh Đại Lục rất không phát triển, bây giờ vẫn là thời kỳ vũ khí lạnh. Tất nhiên, thời đại vũ khí lạnh là cơ sở để con người phát triển hơn.

Sau khi lấy được địa đồ, Đường Tam đã hiểu vì sao Trương Hạo Hiên nói nó rất quý giá. Địa đồ này rất lớn, hơn nữa được chế tạo từ da, rộng khoảng sáu mét vuông, gấp lại cũng là một khối lớn.

Đường Tam đem nó về phòng mình, treo lên. Địa đồ với nhiều màu sắc rực rỡ hiện ra trước mắt hắn.

Tấm bản đồ này so với tấm Quan Long Giang sử dụng khi dạy học không biết chi tiết hơn bao nhiêu lần. Trên bản đồ vẽ vô cùng kỹ càng toàn bộ thành Gia Lý, sơn mạch xung quanh cũng có thể nhìn thấy được.

Đường Tam rất nhanh tìm được vị trí thị trấn nhỏ, trong thị trấn nhỏ đều được hoạ bằng một hai nét. May mắn, học viện Cứu Thục cũng xuất hiện trên tấm bản đồ này, không biết bời vì xây dựng che mắt thành công hay vì nó quá tầm thường.

Đường Tam tìm tòi tất cả các học viện rồi đánh dấu lại, cũng ghi nhớ trong đầu.

Học viện được chia theo ba đẳng cấp: cấp thấp nhất chính là giáo dục vỡ lòng, đại đa số Yêu Quái đều học ở đây; học viện cao cấp hơn thì phải có địa vị nhất định mới được học; đỉnh cấp tất nhiên là học viện Gia Lý gần trong gang tấc.

Dựa theo tuổi của Mỹ công tử, nàng không thể vẫn còn tiếp nhận giáo dục vỡ lòng, khả năng rất lớn là giáo dục bậc giữa ở học viện cao cấp. Mà học viện như vậy, ở trong thành Gia Lý cũng chỉ có mười hai chỗ.

Sau khi thu hẹp phạm vi thì dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ chỉ cần ôm cây đợi thỏ mà thôi.

Mấy ngày kế tiếp, Đường Tam buổi sáng đi học, buổi chiều sau khi tan học, hoặc là đi rèn cái chuỳ, hoặc là xuống núi tới trước học viện mục tiêu ngồi chờ, cuộc sống trôi qua cũng gọi là có quy luật.

Nhưng mà liên tục chờ vài ngày, Đường Tam đều không có thu hoạch, hắn căn bản không nhìn thấy Mỹ công tử. Hắn cũng đi qua trà sữa điếm một lần, nhưng vẫn không thấy nàng. Hắn cũng không tiện hỏi thăm nhiều, chỉ có thể dùng phương pháp thủ công nhất, tiếp tục ngồi chờ ở các học viện còn lại.

Đường Tam phát hiện, những học viện này đều tan học lúc hoàng hôn, sau khi tan học đám Yêu Quái sẽ nhao nhao rời khỏi học viện. Hắn hỏi qua trấn trưởng lão sư mới biết được, học viện bình thường không có ký túc xá, nói cách khác, sau khi tan học Mỹ công tử nhất định sẽ quay về nhà.

Hắn đã tính toán thời gian ngồi chờ, mỗi học viện hắn sẽ chờ ba ngày. Trong ba ngày cẩn thận quan sát, nếu như Mỹ công tử xuất hiện, hắn nhất định có thể nhìn thấy nàng.

Trong quá trình chờ đợi, Đường Tam phát hiện trong một ít học viện quả thật có phụ thuộc nhân loại tới học, nhưng họ đều là phụ thuộc của chủng quần có huyết mạch mạnh mẽ. Dù vậy, bọn họ vẫn không cùng một tầng cấp với Yêu Quái Tộc, cho nên khi ra khỏi học viện, bọn họ phải đi cửa bên.

Điều này làm cho Đường Tam càng thêm dễ dàng, nhưng là hắn liên tục chờ sáu ngày, ở hai học viện không có thu hoạch gì.

Rèn Ô Kim ngược lại rất thuận lợi, Đường Tam cũng đang tìm kiếm kim loại thích hợp dung hợp với Ô Kim. Tuy rằng trước mắt chưa tìm ra, nhưng hắn đã dùng Ô Kim chế tạo cho mình một chuỳ rèn, rất vừa tay. Chuỳ rèn này làm cho hắn về sau rèn càng thêm dễ dàng.

Trương Hạo Hiên đối với Đường Tam phi thường tốt, cố ý ở lò rèn mở riêng cho hắn một khu, tách biệt với các thợ rèn khác. Người khác cũng chỉ nghe thấy tiếng đánh, cũng không biết hắn đang rèn vật gì.

Tiểu đội rèn luyện thứ hai đã trở về. Hình dung bộ dạng của họ như thế nào đây? "Tro đầu sĩ mặt" có lẽ là thích hợp nhất.

Một nhóm năm người, người nào cũng bị thương. Nhìn qua thương thế không phải rất nghiêm trọng, nhưng từ biểu lộ uể oải bên ngoài, có thể thấy thu hoạch không quá lý tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện