Đường Tam ngây ngô nhìn Bạch Liên, não chưa kịp tiếp thu những gì nàng, nàng vừa nói gì?, có cách để hấp thụ hồn hoàn vượt niên hạn của bản thân sao?.

Nhưng thấy Đường Tam như hồn lìa khỏi xác, Bạch Liên cũng không nhân nhượng thẳng tay tát hắn một cái.

" Auuu, Tiểu Liên muội làm gì vậy? Sao lại đánh ta " nhờ vào cái tất đó mà hồn của Đường Tam đã về lại xác hắn đưa tay sờ cái má còn in một đấu đỏ của mình uất ứt nói.

" nhờ vậy mà huynh mới tỉnh đấy, cách này đứng là luôn hiệu quả " Bạch Liên khuôn mặt vô cảm lạnh lùng nói, nàng luôn dùng cách này để đánh thức những người mà nàng từng thì họ luôn ngơ cả người nhìn nàng vì một số lí do, nên luôn bị nàng " khuyến mãi " cho một cứ tát.

Một phút tư tưởng kết thúc, Bạch Liên nhìn Đường Tam  có chút hối thúc nói " Tiểu Tam mau hấp thụ hồn hoàn, ta sẽ giúp huynh một tay ".

" Hả, vậy nãy giờ muội nói điều là thật, có cách hấp thụ hồn hoàn vượt niên hạn " Đường Tam sửng sốt nhìn Bạch Liên.

" ừm, huynh không tin ta sao? " Bạch Liên nói.

Vượt niên hạn hấp thụ hồn hoàn đối với hắn hay cả sư phụ hắn còn chưa tìm ra được cách hoặc nhộng bao giờ tìm được để giúp hồn sư hấp thụ hồn hoàn vượt niên hạn, vậy mà nàng lại có cách làm sao hắn tin cho được.

Nhìn ánh mắt đáng thương khiến hắn không thể nói là hắn tin nàng được nên đành cười khổ nói " không phải là ta không tin muội, nhưng chuyện này không thể nói tin là tin được, nên trước tiên hãy đem cách của muội nói ra trước đã ".

Bạch Liên gật đầu nói " thực ra thì vũ hồn của ta ngoài công kích ra thì nó còn có thể phu trợ nữa ".

" vũ hồn của muội còn có thể phụ trợ nữa sao " Đường Tam cắt lời Bạch Liên nói.

Bạch Liên gật đầu rồi nói tiếp " ngoài ra nó có một hồn kỹ có thể trợ giúp hồn sư tăng cường sinh mệnh lực, hồn lực, và tinh thần lực nữa, và có thể căn thiệp để giúp đỡ hồn sư hấp thụ hồn hoàn dễ dàng mà không gây hại đến hồn sư ".

" có loại vũ hồn như vậy sao? " Đường Tam bất ngờ nói, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe qua loại vũ hồn nào có khả năng đặc biệt như vậy, và hắn chắc chắm một điều rằng ngay cả sư phụ hắn cũng chưa từng nghe qua, sợ rằng trên toàn bộ đại lục này chỉ có nàng mới sỡ hữu loại vũ hồn này.

Bỏ qua vẻ mặt đang bất ngờ tột độ của Đường Tam, Bạch Liên thoát ra khỏi vòng tay hắn nắm tay hắn kéo lại chỗ Bích Lân Trảo Hùng hồn hoàn, miệng hối thúc nói " lẹ lên nào Tiểu Tam, mau hấp thụ nếu không nó sẽ biến mất bây giờ ".

" nhưn.. Còn hồn lực của muội".

" không sao, hồn lực của ta đã hồi lực được 5 phần rồi, hay huynh không tin ta sao? " Bạch Liên dùng ánh mắt cún con nhìn Đường Tam, đây là tuyệt kỹ mà nàng luôn dùng để đối phó với hai vị sâm lâm chi vương khi muốn thứ gì đó, và luôn thành công quật ngã hai vị đế vương.

Đối đầu với ánh mắt cún con của Bạch Liên hắn suýt nữa phun máu mũi, nhưng nhờ vào tinh tần thép nên có thể chịu được, nhưng gương mặt thì đỏ cho ta miệng ấp úng nói " khô.. không phải ta không tin muội, nhưng chuyện này quá nguy hiểm " với tính mạng và cũng như tin thần của ta.

" vậy huynh không tin ta? " Bạch Liên tiếp tục hỏi, " chẳng lẽ tuyệt chiêu này không có tác dụng với hắn " nàng thầm nghĩ.

" nhưng" Đường Tam cố gắng kìm chế nói.

" huynh không tin ta "

" không phải "

" vậy là huynh không tin ta "

".." 

Sau một hồi giằn co, Đường Tam đã chính thức giờ cờ trắng đầu hàng, tiếp nhận hồn hoàn của Bích Lân Trảo Hùng và hấp thụ. Trong lúc Đường Tam đang hấp thụ hồn hoàn thì vũ hồn Âm Sinh Hỏa Bỉ Ngạn cũng xuất hiện trên tay phải Bạch Liên, hồn hoàn màu vạn năm màu đen thẳm từ dưới chân nàng dâng lên xuay quanh thân thể nàng, hồn hoàn sáng lên, một bông hoa trong chùm hoa trên liên đài của Âm Sinh Hỏa Bỉ Ngạnh tách ra bây đến long ngực của Đường Tam. Bông hoa vừa bay đến liền chui vào lòng ngực hắn mà biến mất.

Lúc bông hoa biến mất thì cơ thể Đường Tam liền xuất hiện một màn kì dị, toàn thân hắn giờ đây tỏa sáng một màu đỏ nhạt, kèm theo đó là một luồng khí tức sinh mệnh nồng đậm tỏa ra xung quanh cơ thể, nhờ vào khí tức sinh mệnh nồng đậm gia tăng sức chịu đựng, và tinh thần cho hắn, nên vẻ mặt tái nhợt của Đường Tam khi chịu đựng oán niệm của Bích Lân Trảo Hùng còn xót lại đã trở nên dễ hơn, tốc độ hấp thụ hồn hoàn cũng nhanh hơn.

Trái ngược với gương mặt hồng hào của Đường Tam, gương mặt Bạch Liên hiện giờ đã trắng như không có một tia huyết sắc, mồ hôi chay đầm đìa, toàn thân run rẩy đến đứng còn không vững mà khụy hai gối xuống.

Hồn kỹ mà Bạch Liên là một trong 3 hồn kỹ của hồn hoàn vạn năm mang lại cho Âm Sinh Hỏa Bỉ Ngạn.

Âm Sinh Hỏa Bỉ Ngạn: đệ nhị hồn kỹ - Trọng Thể.

Hồn kỹ này dựa vào hồn lực của hồn sư thi triển mà giúp cho hồn sư tăng cường cơ thể, hồn lực, tinh thần lưc,... Nhưng thời gian di trì phải nhờ vào hồn lực của hồn sư thi triển hồn kỹ, mà hồn kỹ này có một điểm đặt biệt là nếu hồn sư khi hết hồn lực thì có thể sử dụng tinh thần lực cùng sinh mạnh lự của bản thân để thay thế. Mà Bạch Liên hiện đang sử dụng tinh thần lực của nàng để thi triển, nàng không ngờ rằng hỗ trợ Đường Tam hấp thụ thiên niên hồn hoàn lại khó như vậy, may mắn là cấp độ của Đường Tam và nàng ngang nhau, nếu mà cấp độ của Đường Tam mà cao hơn và hấp thụ hồn hoàn có niên hạn cao hơn thì chắc nàng sẽ không chịu nổi mất.

Hiện tại Bạch Liên không hề ngờ rằng hành động lần này của nàng đã giúp Đường Tam sau này thiên phú tư luyện được tăng cao và trở nên cường đại hơn những gì nàng từng biết, sẽ trở thành một cơn ác mộng đối với kẻ thù. Và sau này nàng cũng sẽ luôn tự hỏi là hành động lúc đó của mình là đúng hay sai, nhưng ý nghĩ đó cũng sẽ bị nàng bỏ qua nhanh chóng.

1 tiếng trôi qua, Đường Tam cũng hấp thụ hoàn toàn hồn hoàn của Bích Lân Trảo Hùng, đôi mắt từ từ mở ra, thoải mái dương vai một cái cảm thụ lực lượng khủng khiếp trong cơ thể, hắn dương tay chưởng về phía cái cây đang cách xa hắn 2 mét, một chưởng của Đường Tam khiến cái cây to bằng 3 người ôm nhau đổ xụp, mắt thấy thực lực của mình tăng mạnh liền mỉm cười thở mạng, nhưng khi nhìn thấy Bạch Liên đang ngất trên đất nụ cười liền được thay bằng nổi lơ lắng tột cùng, liền ngồi dậy chạy tới ôm lấy Bạch Liên và vận dụng huyền thiên côn vào Bạch Liên.

" Ưm ư " nửa tiếng sau hai mắt Bạch Liên cũng từ từ mở ra, Đường Tam thấy vậy liền lo lắng hỏi  " Tiểu Liên muội sao rồi? ".

Bạch Liên thấy Đường Tam vì nàng mà lo lắng liền cảm thấy ấm áp nói " Ta không sao, chỉ dùng hồn lực quá độ thôi ".

Đường Tam nhìn sắc mặt của nàng đã ổn hơn trước sự lo lắng cũng hạ xuống cười nói " Tiểu Liên cảm tạ muội, nhờ muội mà ta có thể hấp được hồn hoàn của Bích Lân Trảo Hùng ", nhớ lại lúc hắn còn đang thống đau trong lúc hấp thụ hồn hoàn liền cảm thấy một hơi ấm bao chùm lấy thân thể làm dịu đi sự đau đớn.

Đường Tam biết rằng một lời cảm ơn nhồn thể nào đủ sơ với những gì Bạch Liên đã làm cho hắn, nên hắn tự nhủ rằng mình phải trở nên mạnh hơn và che chở nàng để có thể xứng với những gì Bạch Liên đã làm cho hắn.

Bạch Liên nhìn ánh mắt mang ơn của Đường Tam liền xua tay qua lại nói " không có gì, chỉ là ta thích giúp ngươi thôi ".

Nghe câu nói của Bạch Liên thì Đương Tâm cũng chỉ cười nói " vậy giờ muội hãy nghỉ ngơi lấy sức, rồi chúng ta tiếp tục đi tìm hồn hoàn cho muội "

Vừa đưa lời thì Bạch Liên đứng dậy nói " không cần, chúng ta đi tiếp thôi "

" nhưng " Đường Tam lo lắng định nói nhưng bị Bạch Liên ngăn lại nói

" khôn sao, chẳng phải huynh muốn tìm đồng đội của mình sao " 

Nhắc tới Tiểu Vũ ánh mắt Đường Tam liền ngừng trọng, trở nên thập phần lơ lắng cho vị tiểu muội kia của hắn. Thấy ánh mắt lo lắng của Đương Tam, Bạch Liên chỉ thở dài hướng hắn ăn ủi " yên tâm đi, vị đồng đội kia của huynh sẽ không sao đâu ".

" ừm, cảm ơn muội "

" ừm, vậy đi nào "

Vậy là Đường Tam cùng Bạch Liên tiếp tục cuộc hành trình trong rừng tinh đấu, trong suốt chuyến đi họ cũng chỉ toàn gặp những hồn thứ như bách niên hồn thú, còn phải tránh những thiên niên hồn thú nên họ cũng chỉ đi xung quanh bìa rừng, nhưng hồn thú mà Bách Liên cần là vạn năm hồn hoàn nên Đường Tam cũng khá đâu đầu khi bì rừng chỉ toàn là bách niên, thiên niên hồn thú. Lúc đang phân vân có nên đi sâu vào không, thì cầu được ước thấy liền gặp được hồn thú 6 vạn năm Thiên Dương Xích Hổ mang thuộc tính hỏa thích hợp với Bạch Liên, đang bị thương khá nặng do tránh đấu với hồn thú khác đang nghỉ ngơi, không để cơ hội chay mất, Đường Tam liền dùng đệ nhất hồn hoàn cùng đệ nhất hồn kỹ - dây leo trói chặt Thiên Đương Xích Hổ lại. Lam Ngân Thảo của Đường Tam sau khi hấp thụ đệ nhị thiên niên Hồn hoàn của Bích Lân Trảo Hùng liền trở nên dẻo dai và bền hơn trước.

Dưới sự trói buộc của Lam Ngân Thải và thân mang trọng thương Thiên Dương Xích Hổ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa của Âm Sinh Hỏa Bỉ Ngạn của Bạch Liên thêu sống nó mà chết. Sau khi Thiên Dương Xích Hổ chết đi liền xuất hiện một hồn hoàn màu đen tượng trưng cho vạn năm hồn hoàn, Bạch Liên liền ngồi xuống hấp thụ hồn hoàn dưới sự hộ pháp của Đường Tam.

Sau nửa tiếng hấp thụ Bạch Liên liền mang toàn bộ hồn hoàn của Thiên Dương Xích Hổ toàn bộ hấp thụ, vừa mở mắt liền thấy ánh mắt như nhìn thấy quái vật của Đương Tam liền khó hiểu hỏi " sao vậy? ".

" À, không có gì " Đường Tam thứ lại ánh mắt kính ngạc của mình cười nói.

Bạch Liên nhìn hắn khó hiểu một lúc rồi thở dài đứng dậy, ngày khi nàng vừa đứng dậy thì đằng xã liền phát ra giọng nói trong trẻo của nữ tử kêu " Tam ca ". Khi nghe thấy tiếng gọi Bạch Liên liếc qua chỗ Đường Tam, thấy gương mặt thập phần vui mừng của hắn thì hiểu chủ nhận của giọng nói kia chắc chắn là của Tiểu Vũ.

Đường Tam kêu Bạch Liên cùng hắn gặp Tiểu Vũ, nhưng nàng từ chối vì nghĩ rằng: Tiểu Vũ ở đây, thì chắc Đại Mình ca ca, và Nhị Minh ca ca sắp về rồi. Liền từ chối lời mời của Đường Tam với lí do là " phải về nhà ". Đường Tam cũng không miễn cưỡng nàng, lúc sắp chia tay Đường Tam nhìn Bạch Liên với ánh mắt tiếc nuối nói.

" chúng ta còn gặp lại chứ? "

" còn chứ, chúng ta sẽ còn gặp lại " Bạch Liên mặt vô cảm nói.

Đường Tam nghe vậy trong lòng vui mừng bước tới trước mặt Bạch Liên khẻ dùng tay vét những lọn tóc trên mà nàng, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng cười nói " nếu lần sao gặp lại, ta nhất định sẽ luôn bên cạnh, dùng hết sức che chở cho muội ".

Đường Tam vừa dứt lời gương mặt Bạch Liên liền hiện lên một đường đỏ hồng, lòng ngực dâng lên một cảm giác kì lạ ấm áp khiến nàng bất giấc cuối gằm mặt, cảm giác kì lạ này là gì?.

Thấy gương mặt đỏ ửng của Bạch Liên, Đường Tam liền phi cười: đáng yêu thật.

Một hồi trấn tình mình Bạch Liên liền lấy lại phòng thái vô cảm như cũ nhìn Đường Tam đang cười hỏi " người chắc không? ".

" chắc chứ, ta hứa với muội rằng dù ra sao ta cũng sẽ che chở muội " Đường Tam khẳng định nói.

" dù cho có là chuyện gì? " Bạch Liên dò xét hỏi.

" đúng vậy dù cho có là ở đâu, là ai, hay toàn bộ thế giới gây nguy hiểm tới muội, thì ta sẽ là người luôn che chở cho muội " Đường Tam ánh mắt nghiệm túc nói, hắn thực sự không rõ vì sao hắn lại muốn che chở vị nữ tử trước mặt đến như vậy, dù họ mới lần đầu gặp nhau nhưng hắn lại rất muốn ở bên cạnh nàng.

Nghe những lời nói của Đường Tam trên m Bạch Liên liền xuất hiện một nụ cười, nụ cười đầu tiền trong đời xuất hiện trên gương mặt vô cảm của cô, nụ cười hạnh phúc khi lần đầu tiên có ai đó nói thực lòng muốn che chở cho cô.

Ánh mặt trời chíu rọi qua từng chiếc lá, soi sáng gương mặt tươi cười của Bạch linh, luồng gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc bạch kim dài của nàng khẻ đung đưa trong gió, nụ cười của cô trong như ánh sáng ban mai chíu rọi qua mọi còn tìm của người nhìn thấy, gương mặt vô cảm với nụ cười tỏ sáng, đôi mắt màu huyết sắc khẻ híp lại với những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, biểu cảm hiện giờ của Bạch Liên làm nhan sắc càng thêm động lòng người, nàng hiện giờ như một tinh linh màu bạc hiền dịu của rừng núi, chứ không phải là một vị nữ tử vô cảm của mọi ngày.

Nụ cười bất ngờ của Bạch Liên đem toàn bộ tinh thần thép của Đường Tam hoàn toàn đánh đổ, trái tim hắn liền loạn nhịp, gương mặt đỏ như trái ớt chỉ kém phần bốc khói, nhưng liền lấy lại bình tĩnh Đường Tam liền lấy tay mình quẹt đi những giọt nước mắt trên mặt Bạch Liên rồi nói " biểu cảm hiện giờ của muội rất đẹp, muội nên cười nhiều hơn ".

" cười, ta đang cười sao? " nụ cười trên mặt liền biến mất như chưa từng có, ngơ ngác nhìn Đường Tam.

" ừn, nụ cười của muội rất đẹp tựa như Thiên thần " Đường Tam xoa nhẹ má nàng cười nói.

" vậy... sao " Bạch Liên hiện giờ hoàn toàn không hiểu gì cả, nàng vừa cười sao?, nụ cười đầu tên của nàng đã nở rộ trong vô thức mà ngay cả nàng cũng không biết.

" vậy, giờ ta phải đi rồi,hẹn gặp lại huynh " Bạch Liên tách tay Đường Tam ra khỏi mặt của nàng vẫy tay chào rồi bước đi mất.

Nhìn bóng dáng rời đi của Bạch Liên trong lòng Đường Tam có chút tiếc nuối và một vài cảm xuâtd kì lạ mà cả hắn cũng không biết, tự trấn an lòng mình rồi nhìn theo hướng bóng đáng ngày càng xa của Bạch Liên nhẹ nhàng cười nói " hẹn gặp lại " rồi cất bước đi.

Đường Tam vừa đi không bao xa thì liền thấy bóng dáng của một tiểu cô nương nhỏ nhắn, vị cô nương này cao tới cổ hắn, nàng có mái tóc đen dài được thắt ngang vai, đôi mắt màu đen to tròn, gương mặt đáng yêu, nước da trắng nõn nà, ngũ quan tinh xảo, khí chất năng động khiến người khác cảm thấy dễ gần, trên người nàng bận một bộ quần áo màu hồng nhạt gồm: quần đùi, và áo thun dài tới gối không tay, nhìn qua thì liền nhận ra nàng là một tiểu mỹ nhân, gương  nàng đang tỏ ra cực kì lo lắng.

" Tiểu Vũ " Đường Tam cất tiếng gọi nàng, nghe thấy tiếng nói quen thuộc vị nữ tử liền quay lại nhìn, thấy Đường Tam thì liền nở một nụ cười tươi rồi bây tới ôm chằm lấy hắn nước mắt chảy đầm đìa, miệng luôn gọi " Tam ca, Tam ca ". Đường Tam thấy vậy cũng không nói gì, khẻ lấy tay xoa đầu nàng, ánh mắt dịu dàng mhinf nàng.

Sau một phút đầm đìa nước mắt vị nữ tử tên Tiểu Vũ liền tách khỏi tay Đường Tam nhìn hắn giọng đầy lơ lắng hỏi " Tam ca nãy giờ huynh đi đâu vậy? Có bị thương không? ". Thấy vị tiểu muội của mình như vậy Đường Tam liền cười trấn an nói " không sao cả, chẳng phải ta đã đứng đây đó sao ".

Thấy Đường Tam hoàn toàn lành lặng Tiểu Vũ an tâm cười tươi nói " Tam ca vậy huynh tìm được hồn hoàn thứ hai chưa, còn ta thì tìm được rồi ".

" ừm ta cũng tìm được rồi " Đường Tam dịu dàng cười nói.

" Thật sao? Là hồn hoàn gì vậy?" Tiểu Vũ tò mò hỏi.

" là thiên niên hồn hoàn của Bích Lân Trảo Hùng " Đường Tam cười nói.

" CÁI GÌ? thiên niên hồn hoàn, mà còn là của Bích Lâm Trảo Hùng, làm sao huynh có thể hấp thu được vậy? " Tiểu Vũ bất ngờ kinh hô.

Nhờ câu hỏi của Tiểu Vũ làm Đường Tam nhớ lại nụ cuồn của Bạch Liên khi chia tay liền bất giác đỏ mặt.

Tiểu Vũ thấy vậy dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Đương Tam nói " sao mặt huynh đỏ thế, chẳng lẽ ".

" khụ, không có gì, đi thôi sư pguj chắc là đang đợi chúng ta đấy"  Đường Tam cắt ngang lời cẩu Tiểu Vũ bình như nói, rồi cất bước đi.

" này Tam ca chờ ta với " 

- Tại Hồ nước ở trung tâm rừng tinh đấu -

" Tiểu Liên muội đi đâu vậy? Làm chúng ta lo chết đi được " Thái Thản Cự Viên nước mắt đằm đìa tức giận nói.

Chuyện là khi họ thăm Tiểu Vũ xong khi quay lại chả thấy Bạch Liêm đâu, là cho Nhị Minh và Đại Minh một phen kinh hãi, cứ ngỡ là nàng bị hồn thú trong rừng mang đi, nếu nàng không về kịp thì chắc họ đã lật tung rừng tinh đấu để tìm nàng.

" Nhị Minh ca ca, Đại Minh ca ca ta thực sự xin lỗi " Bạch Liên cúi đầu hối lỗi nói.

Đại Minh thấy nàng đã hối lỗi cũng không nặng nhẹ liền hướng Nhị Minh nói " thôi, dù sao cũng muội ấy cũng quay lại ăn toàn rồi, tha lỗi đi "

" ừm " Nhị Minh ừ nhẹ tấn thành.

" nãy giờ muội đi đâu vậy? " Đại Minh hướng nàng hỏi.

Bạch Liên cũng không nói dối liền đêm chuyện đột phá đại hồn sư, rồi đi tìm hồn hoàn phù hợp, chỉ giấu chuyện gặp Đường Tam. Nghe nàng nói vậy Đại Minh cùng Nhị Minh cũng gật đầu hiểu ý.

" vậy muội vài ăn cơm đi, hôm nay có món Hỏa Sư Vương nướng mà muội thích đấy " Nhị Minh dịu dàng nói.

" Ừm " Bạch Liên ừ một tiếng liền đi về phía hồ nước. Giờ phút này không ai trong Bạch Liên và Đường Tam biết rằng bánh răng số phận của họ đã bắt đầu chuyển bánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện