Đây là một nhóm toàn bộ thành viên đều trên hai mươi cấp đầu tiên mà đội Hoắc Vũ Hạo gặp phải, thế mà đội của họ ở khu vực đầu tiên cũng không đạt được hạng nhất ư? Thực lực ba người Hoàng Sở Thiên quả thật rất mạnh, nhưng bọn họ ở khu vực trước xui xẻo gặp phải đối thủ có vũ hồn khắc chế, kết quả bốn thắng một thua, phải đổi khu vực thứ hai.
Phía bên này, Vương Đông bay ra trước tiên, Quang Minh Nữ Thần Điệp vừa xuất hiện, ánh mắt Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc lập tức thay đổi.
Hoàng Sở Thiên gầm nhẹ một tiếng, bước nhanh ra đón đánh Vương Đông, mỗi bước chân của hắn khi chạm vào mặt đất phát ra từng tiếng nổ ầm ầm, đến cách Vương Đông khoảng ba thước thì hắn vung hai tay lên ra đòn.
Hai cánh sau lưng Vương Đông hợp lại phía trước người đỡ lấy.
Ầm một tiếng, Vương Đông từ không trung hạ xuống, lùi thêm mấy bước mới ổn định được thân thể.
Còn Hoàng Sở Thiên vừa chạm đất lập tức lao đến tiếp tục truy kích.
Cùng lúc này, một đỉnh lớn màu đen bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt Hoàng Sở Thiên, đột ngột đến độ người ngoài nhìn vào cứ tưởng là hắn chủ động tiến tới đón cái đỉnh này.
Hoàng Sở Thiên khẽ giật mình, nhưng cả người hắn đang trên không trung, không có nơi tựa vào để đổi hưởng, hắn đành dồn lực đấm hai đấm vào đại đỉnh.
Trên bầu trời chợt xảy ra một màn quỷ dị, cái đỉnh lớn ấy như có linh tính đột nhiên lùi về sau hơn ba mươi phân vừa vặn tránh được hai đấm của hắn sau đó lại tiến về phía trước.
Hoàng Sở Thiên hét lên, đưa đầu đón đỡ Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh.
Ầm, Hoàng Sở Thiên bị văng ngược về phía sau, Tam Thiên Trấn Hồn Đỉnh hạ xuống trước người Vương Đông.
Cuối cùng Tiêu Tiêu đã xuất thủ!
Hai mắt Vương Ngôn lóe lên, hắn nhận ra Vũ Hồn của Tiêu Tiêu có chút kỳ lạ, khả năng nắm bắt thời cơ của Tiêu Tiêu lại vô cùng chính xác.
Vương Đông nhìn Tiêu Tiêu cười cười:
- Khí lực tên này khá mạnh, Vũ Hồn của hắn chắc là Đại Lực Thần Viên, xem đây!
Vừa nói xong lại phóng người lên, Hồn Hoàn thứ nhất phát sáng.
- Hoàng Sở Thiên, để xem mình đồng da sắt của ngươi có chống đỡ được hai cánh của ta không!
Vường Đông vừa nói xong hai cánh mở to lao thẳng về phía đối phương.
Đúng lúc Vương Đông phóng đến, Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc cũng bắt đầu hành động, hai người sinh đôi nên rất hiểu ý nhau, trong nháy mắt hồn lực toàn thân dao động. Mái tóc màu lam hơn mười thước lúc trước bay bay trên không trung hóa thành một tấm lưới lớn phủ lấy Vương Đông.
Dùng lưới bắt bướm, chiêu này rất hay!
Phát võng ( tạo lưới ), đây là hồn kỹ của hai người, cả hai cô bé đều có hồn kỹ giống nhau, tâm ý lại tương thông, trong chớp mắt tấm lưới màu lam đã gần như phủ kín không gian xung quanh Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo sử dụng Tinh Thần Tham Trắc cũng không tìm ra được góc chết.
Thân hình Hoắc Sở Thiên nhanh chóng lui lại phía sau tấm lưới, đám lưới như có linh tính tự động tách ra nhường chỗ cho hắn.
Tình huống Hoắc Vũ Hạo lo lắng nhất đã xuất hiện, một hồn sư tấn công và hai hồn sư hệ khống chế, hai hồn sư hệ khống chế này lại còn là sinh đôi, khả năng phối hợp vô cùng chặt chẽ.
Hai cánh phía sau Vương Đông phát ra uy lực, tấm lưới này vốn là khắc tinh của Vũ Hồn Hồ Điệp nhưng sau một hồi huy vũ tạo ra lực phá hoại kinh khủng, hai cánh đã tạo ra một chỗ hổng, Hoắc Vũ Hạo lập tức sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng chỉ dẫn Vương Đông lao thẳng về phía Hoàng Sở Thiên.
Hoàng Sở Thiên cùng hai tỷ muội Lam Tố Tố giật mình, lực phá hoại của Quang Minh Nữ Thần Điệp quá kinh khủng, bọn họ cũng không thể tin được trong khi bị Phát Võng quấy nhiễu tầm nhìn mà Vương Đông lại có thể tìm được chính xác vị trí của Hoàng Sở Thiên.
Hoàng Sở Thiên hét to một tiếng, hồn hoàn thứ nhất lóe sáng, hai nắm tay của hắn như to ra gấp đôi, hai nắm tay vàng bóng vung lên đón lấy hai cánh Vương Đông, Phát Võng của hai tỷ muội Lam Tố Tố cũng không ngừng cuốn lấy quấy nhiễu đối phương.
Choang, trát đao chém trúng thiết quyền tạo ra âm thanh như hai thanh sắt va vào nhau, hai chân Hoàng Sở Thiên run lên, thân hình lảo đảo lui về sau năm sáu bước, hai nắm tay bị chém một mảng lớn máu tươi đầm đìa.
Hoàng Sở Thiên biến sắc, Vũ Hồn Đại Lực Thần Viên của hắn cũng rất mạnh mẽ, thân thể tựa như mình đồng da sắt, khí lực lại mạnh mẽ vô cùng, không ngờ cũng đỡ được hai cánh của Vương Đông. Thật ra đấy không phải do lực lượng của hắn yếu hơn mà do hai trát đao của Vương Đông khi vung lên tạo thành những cơn gió vô cùng sắt bén, nếu hắn tiếp tục đón lấy, hai đấm tay chắc chắn bị trọng thương.
Một kích đánh lui Hoàng Sở Thiên, khí thế của Vương Đông tăng vọt. Hai cánh sau lưng phối hợp cùng thân thể xoay mạnh như một cơn lốc phá Phát Võng đang không ngừng cuốn lấy thành từng mảng nhỏ.
Tiêu Tiêu nhờ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng biết được tình huống của Vương Đông, hai tay vừa muốn phát động Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cũng dừng lại.
-A a a a..
Hoàng Sở Thiên gầm lên giận dữ, hai tay hợp lại đưa lên đỉnh đầu, Hồn Hoàn thứ hai phát sáng, toàn thân hắn được một vầng sáng màu vàng bao lấy, hai tay to ra, thân thể lớn lên, từng thớ thịt trên người hiện ra lực lượng bạo tạc khủng bố, ánh sáng vàng phủ lấy người hắn rồi tiến dần đến hai nắm tay trên cao.
- Lực Chi Pháp Chùy!
Hoàng Sở Thiên hét lớn, hai đấm đập xuống hướng về Vương Đông. Một đoàn ánh sáng màu vàng từ hai nắm tay hắn bắn thẳng về phía Vương Đông, đoàn ánh sáng này còn có thể truy đuổi mục tiêu, Vương Đông di chuyển vài lần đều không thể tránh được.
Vương Đông cắn răng, vừa định dùng đôi cánh đao đón lấy, khuôn mặt đột nhiên hiện lên vẻ cười, không để ý đến đạo ánh sáng đang tiến đến, xoay người đánh nát Phát Võng còn sót lại rồi tiến thẳng về phía Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc.
Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đột nhiên xuất hiện phía sau Vương Đông, ngay lập tức Lực Chi Pháo Chùy và Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh va chạm, một luồng khí đen từ phía trên đại đỉnh bay ra, cũng cùng lúc đó trên không trung phát ra tiếng vang đinh chói tai.
Sau khi Lực Chi Pháo Chuy va chạm với quầng sáng màu đen lập tức suy yếu hơn phân nửa, sau đó mới đập vào phía trên Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh tạo thành một tiếng nổ lớn, lúc này một kích kia của Hoàng Sở Thiên đã hoàn toàn bị phá giải, còn tỷ muội họ Lam lại phải đối mặt với một kích toàn lực của Vương Đông.
Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc hiển nhiên không ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này, Hoàng Sở Thiên đối chiến với Vương Đông dù rơi xuống hạ phong nhưng vẫn chưa thua, tuy vậy, hai cô bé lại quên mất, người ta không phải chỉ có một mình a! Khi Vương Đông phá vỡ lưới tóc rồi phát động công kích, hai cô bé có muốn sử dụng hồn hoàn thứ hai cũng đã muộn rồi, vì hồn hoàn này cần một khoảng thời gian chuẩn bị mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được sự kiên quyết trong mắt đối phương, hồn hoàn trên người lập tức biến mất, cả hai dang tay ôm chặt lấy nhau.
Vương Đông thấy hành động này liền lặng người đi, hai người này muốn làm gì đây?
Đáp án lập tức xuất hiện, một luồng hồn lực cực lớn nháy mắt nở rộ, sau đó từ hai người Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc xuất hiện một quầng sáng màu xanh đậm, từ bên ngoài nhìn vào không còn thấy rõ hai cô bé nữa. Cùng lúc đó, mái tóc dài của cả hai lại bay lên, hóa thành một màu lam trong suốt, từng sợi tóc mỏng manh bay đến quấn quanh người Vương Đông, lưỡi đao của hắn chém trúng lưới tóc nhưng không dễ dàng phá vỡ nó như trước nữa, hắn có cảm giác cái mình vừa chém vào có lực đàn hồi co dãn cực lớn, càng chém, càng dãy dụa lại càng bện chặt vào nhau hơn, khi hắn bị chúng bao phủ cũng là lúc Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo mất đi tác dụng.
Hoắc Vũ Hạo thu hồi kỹ năng sao? Không, không phải. Mà vì dưới sự cường đại của lưới tóc, kỹ năng của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn mất tác dụng, dù sao, Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ là một hồn sư cấp mười mấy thôi mà.
Cũng trong nháy mắt đó, Vương Đông giống như một cái bánh chưng bị từng vòng tóc trói chặc trên không trung. Mà lưới tóc này không chỉ đơn giản trói một mình hắn mà còn lăm le bay về phía Tiêu Tiêu lẫn Hoắc Vũ Hạo.
- Vũ Hồn dung hợp kỹ?
Tiêu Tiêu giật mình thốt lên, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh nhanh chóng phóng ra toàn lực, đại đỉnh nháy mắt lại chia ra làm ba, bay đến bao trùm chiếc lưới.
Vũ Hồn dung hợp kỹ là gì? Chính là hai hồn sư cùng phối hợp phát ra một kỹ năng. Vũ hồn dung hợp kỹ hơn xa những kỹ năng cùng cấp bậc bình thường, cả hai tuy cùng cấp nhưng không thể nào so sánh được với nhau. Mà loại này cũng chỉ có một số ít hồn sư có khả năng sử dụng thôi.
Trong đội của Hoàng Sở Thiên, tuy Hoàng Sở Thiên có thực lực cực mạnh, nhưng đòn sát thủ lại là Vũ hồn dung hợp kỹ của đôi Lam tỷ muội kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong những trận sát hạch trước, hai cô bé này luôn nhẫn nhịn, cố gắng không sử dụng, cho dù có phải chịu thua cũng vậy. Nhưng hôm nay, bọn họ không thể để xuất hiện thêm một trận thua nào nữa. Cũng giống như đội của Hoắc Vũ Hạo, đội của Hoàng Sở Thiên chính là đội át chủ bài của lớp Tân Sinh - Thất Ban, có nhiệm vụ tranh giành chức quán quân của kỳ sát hạch này.
Bởi vậy, cái liếc mắt ban nãy chính là biểu đạt sự thống nhất của hai cô bé, sau đó, Vũ hồn dung hợp kỹ - Thiên La Địa Võng, xuất hiện.
Đừng nói là Đại Hồn Sư, cho dù là Hồn Tôn, nếu chỉ có một người, muốn thoát khỏi Thiên La Địa Võng này cũng rất là khó khăn.
Tiêu Tiêu vừa thấy ba đỉnh lớn màu đen bị Thiên La Địa Võng cắn nuốt lập tức quát lên một tiếng, ba tiếng nổ lớn đồng thời từ trong Thiên La Địa Võng vang lên.
Nhất thời, Thiên La Địa Võng bị chấn thoáng vỡ tan, đây đúng là kỹ năng ngăn một kích ban nãy của Hoàng Sở Thiên, đệ nhất hồn kỹ của Tiêu Tiêu - Đỉnh Chi Chấn.
Uy lực lần này của Đỉnh Chi Chấn hoàn toàn hơn hẳn ban nãy, một làm sao so với ba được?
Vũ hồn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu huyền bí ở chổ, ba đỉnh hội tụ lại thì sinh ra lực phòng ngự cực mạnh, còn tách ra thì tạo nên lực công kích khủng bố.
Nhưng, Thiên La Địa Võng chính là Vũ hồn dung hợp kỹ a! Một kích toàn lực của Tiêu Tiêu chỉ làm nó bị chấn động run rẩy chứ vẫn chưa hoàn toàn phá hủy được, nháy mắt nó đã lại đến trước mặt Tiêu Tiêu.
Cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Vương Đông.
Gần đấy, Thiên La Địa Võng đang phủ xuống người Tiêu Tiêu dường như bị tiếng quát của Hoắc Vũ Hạo chấn nhiếp mà đột nhiên dừng lại trên không trung, mà sâu bên trong nó chợt xuất hiện một tia sáng màu lam rực rỡ.
Từ nãy giờ Hoắc Vũ Hạo vẫn không ngừng sử dụng Tinh Thần Tham Trắc, ban nãy nó bị mất tác dụng chỉ vì Thiên La Địa Võng bao vây quá chặc chẽ, nhưng giờ đã có sự biến hóa, Tiêu Tiêu bắt đầu cảm nhận lại được nó. Ngay khi Hoắc Vũ Hạo quát lên một tiếng, Tiêu Tiêu giật mình kinh hãi phát hiện, sự biến hóa quá nhanh, quá rõ rệt, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nháy mắt đâm thẳng vào trung tâm của Thiên La Địa Vọng.
Không những thế, dao động hồn lực của Hoắc Vũ Hạo dường như cũng đang tăng lên, khiến cô bé không sao xác định được rõ ràng lực lượng ấy là cái gì. Nháy mắt tiếp theo, cô bé có cảm giác như có một cái gì đó xẹt qua đại não, khiến đầu óc cô bé hoàn toàn mê muội.
Còn Thiên La Địa Võng sau khi nhận một kích kia cũng run rẩy kịch liệt rồi rã rời tán loạn, rút xuống nhanh như thủy triều.
- Phù phù phù.
Vương Đông được thả ra rơi thẳng xuống mặt đất, không ngừng thở dốc, rõ ràng thể lực của hắn đã tiêu hao một lượng đáng kể. Mà tỷ muội họ Lam kia lại càng thảm hại hơn, cả hai đều đã lâm vào hôn mê rồi.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo cũng không tốt hơn bao nhiêu, cực kỳ tái nhợt, thậm chí Tinh Thần Tham Trắc Công Hưởng cũng đã biến mất tự bao giờ, tuy hắn không thở hồng hộc như Vương Đông, nhưng trống ngực cũng đập liên hồi.
Vương Đông đứng dưới sân ngẩn ngơ cả người, hắn không thể tin được mọi chuyện vừa xảy ra.
Khi thấy tỷ muội họ Lam kia thi triển Vũ hồn dung hợp kỹ, Thiên La Địa Võng, lòng hắn đã tràn ngập sự khiếp sợ. Hắn vốn tưởng đội hắn lần này thua là cái chắc rồi, ai mà ngờ, cuối cùng lại phát sinh biến hóa này.
Nhưng điều khiến hắn bực bội nhất chính là ngay cả hắn cũng không biết Hoắc Vũ Hạo xoay chuyển càn khôn bằng cách gì và ra tay lúc nào? Bởi vì mọi chuyện phát sinh sau tiếng hét kia của hắn, nên chắc chắn một kích cuối cùng này là từ Hoắc Vũ Hạo chứ không sai đi đâu được.
Hắn làm bằng cách nào? Câu hỏi này ngay cả vị lão sư Vương Ngôn kia cũng không giải đáp được.
Lúc này chiến đấu vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, mặc dù Hoàng Sở Thiên toàn thân chấn động khi thấy Thiên La Địa Võng thất bại, tỷ muội Lam Tố Tố đã ngã xuống đất, nhưng, tích tắc sau, hắn ngay lập tức tỉnh táo lại, khẽ quát một tiếng lao thẳng đến Vương Đông đang ở gần nhất. Hắn đoán rằng Vương Đông chính là người đã phá vỡ Thiên La Địa Võng, còn Hoắc Vũ Hạo kia chỉ có một Hồn Hoàn mười năm, không đáng để ý.
Lúc này Vuông Đông đã gần như kiệt sức, trông thấy Hoàng Sở Thiên lao đến, hai cánh cố gắng vẫy một cái, thân hình lui về phía sau, miệng la to:
- Tiêu Tiêu, lần này đến phiên ngươi rồi.
- Để đó cho ta!
Tiêu Tiêu hừ nhẹ, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh lại hợp nhất, dù không được Hoắc Vũ Hạo dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng hỗ trợ nhưng Hoàng Sở Thiên đã ở ngay trước mặt, đại đỉnh bay lên chắn trước người Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo ở phía sau trực tiếp khoanh chân ngồi xuống minh tưởng khôi phục Tinh Thần Lực, vừa rồi hắn đã tiêu hao rất nhiều, may mắn hắn đã không còn yếu ớt như lúc trước, Tử Cực Ma Đồng đã có tiến bộ về chất, Tinh Thần Lực cũng không hoàn toàn mất sạch. Lúc này hắn chỉ cần vận chuyển một ít hồn lực thì đầu óc lập tức mê muội, không thể tiếp tục sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, nên hắn phải cố gắng minh tưởng khôi phục một chút.
Một mình Hoắc Vũ Hạo tất nhiên không thể phá vỡ Vũ Hồn dung hợp kỹ. Hồn Hoàn mười vạn năm tuy cường đại nhưng hiện tại hắn chưa thể sử dụng toàn bộ uy lực.
Có thể phá vỡ được Thiên La Địa Võng là nhờ rất nhiều nguyên nhân, trong đó Hoắc Vũ Hạo có tác dụng trọng yếu.
Hắn chỉ vừa lên tiếng Vương Đông đã hiểu ý không ngừng sử dụng Hồn Kỹ thứ hai, Hồn Kỹ thứ hai của Vương Đông tuy không thể phá vỡ được Vũ Hồn dung hợp kỹ nhưng nó lại từ Hồn Hoàn ngàn năm, uy lực khá lớn, phá vỡ không được nhưng tiêu hao hồn lực đối phương lại không khó.
Sau đó Hoắc Vũ Hạo tiếp tục công kích, Tinh Thần Tham Trắc bị Thiên La Địa Võng chặn đứng hắn liền tập trung tinh thần lực tại một điểm, một kích đột phá vòng vây hoàn thành dò xét, bất quá lúc này phạm vi dò xét chỉ có một đường thẳng.
Khi hắn tìm ra vị trí của hai tỷ muội Lam Tố Tố, Tử Cực Ma Đồng toàn lực bộc phát, lúc Tiêu Tiêu cảm thấy mê muội chính là lúc Hoắc Vũ Hạo đánh toàn lực.
Sự thật đã rõ, tuy Thiên La Địa Võng cường đại nhưng không phải không có điểm yếu, điểm yếu rõ nhất lúc này chính là tu vi của hai người, hai người hợp sức cũng không thể duy trì quá lâu, trong lúc bị Vương Đông đánh tiêu hao hồn lực, Hoắc Vũ Hạo lại bất ngờ đột kích, tâm thần hai người bị tấn công, kỹ năng lập tức bị phá, Thiên La Địa Võng cắn trả khiến hai nàng hôn mê.
Nhưng chỉ bằng đôi tỷ muội lại có thể khiến Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mất đi khả năng chiến đấu đủ để chứng minh sự cường đại của Vũ Hồn dung hợp kỹ. Hoắc Vũ Hạo bề ngoài tuy không nổi bật nhưng Hồn Hoàn của hắn dù sao cũng là trăm vạn năm a!
Hai tay Hoàng Sở Thiên vung lên đấm mạnh vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, Hồn Kỹ thứ nhất phát ra: Đại Lực Kim Cương Quyền!
- Đinh…đinh…
Đại đỉnh và thiết quyền va chạm, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh bị đánh bật ra gần ba thước nhưng thế công của Hoàng Sở Thiên đã dừng lại, thân thể bắt đầu run rẩy.
Đại đỉnh của Tiêu Tiêu còn có khả năng làm choáng nữa, không những có thể dùng chấn động đả thương đối phương mà còn gây choáng ở phạm vi một thước.
Trong lúc Hoàng Sở Thiên còn đang choáng váng, Tiêu Tiêu hừ nhẹ, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh phân làm ba vây lấy Hoàng Sở Thiên.
Khả năng gây choáng chỉ có tác dụng trong giây lát, Hoàng Sở Thiên lúc này đã tinh táo nhưng không tiếp tục ra tay mà đứng lại quan sát tình huống.
Phe mình hai tỷ muội Lam Tố Tố đã mất đi sức chiến đấu, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo tuy đã đuối sức nhưng vẫn còn khả năng đứng dậy, lúc này chỉ có đánh nhanh thắng nhanh mới có thể giành chiến thắng cuối cùng.
Vừa nghĩ xong, Hoàng Sở Thiên hét to, hai chân giẫm mạnh, thân thể phóng lên cao, hai nắm tay đưa lên đỉnh đầu, Hồn Hoàn thứ hai lóe sáng, Lực Chi Pháp Chùy chuẩn bị công kích.
Tiêu Tiêu cũng khép hai tay lại, ba đại đỉnh vây quanh Hoàng Sở Thiên cũng bay lên rồi áp sát vào không để hắn có cơ hội tấn công.
Lúc này Hoàng Sở Thiên lại mỉm cười giảo hoạt, trong lúc ba đại đỉnh đang áp vào hắn lập tức đổi tư thế đầu hướng xuống đất, toàn lực tấn công, một đạo ánh sáng vàng bắn về phía Tiêu Tiêu.
Vây Ngụy cứu Triệu, Hoàng Sở Thiên không tin Tiêu Tiêu dám lưỡng bại câu thương với mình, chỉ cần nàng kéo Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh bảo vệ bản thân hắn lập tức có thể tiếp cận, cơ hội thắng lợi đã đến!
Hoàng Sở Thiên tính toán rất hay, Tiêu Tiêu muốn ngăn cản đòn này của hắn nhất định phải hợp ba đỉnh lại, trong lúc đó Hoàng Sở Thiên sẽ nhân cơ hội áp sát đối phương, cho dù là công kích ai, ba người cũng không thể ngăn cản.
Nhưng trong nháy mắt, Hoàng Sở Thiên có cảm giác hoa mắt, Lực Chi Pháo Chùy lại đánh hụt…
Đoàn ánh sáng vàng bắn ra ngoài rồi nổ vang, đập nát tấm ngăn của khu vực chiến đấu, các học viên ở nơi khác đang sát hạch cũng phải khiếp sợ quay lại nhìn…
Lúc này, trận chiến giữa hai nhóm Hoắc Vũ Hạo và Hoàng Sở Thiên đã gần phân thắng bại.
Ba đại đỉnh của Tiêu Tiêu đang lui về chuẩn bị hợp nhất bỗng rung mạnh rồi tiến lên đánh vào người Hoàng Sở Thiên, Hồn Hoàn thứ hai của Tiêu Tiêu lóe lên, Hoàng Sở Thiên bị một đạo ánh sáng đen đánh bay ra khỏi sân, nếu không có Vương Ngôn khẽ vươn tay đón hắn không biết hắn còn bay đi bao xa.
Đoàn ánh sáng đen lượn lờ khoảng ba giây rồi biến mất, lúc này Hoàng Sở Thiên mới có thể hoạt động trở lại.
Hồn Kỹ thứ hai của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, Vũ Hồn Đỉnh Chi Đãng.
Tác dụng của Đỉnh Chi Đãng chỉ nhằm vào một mục tiêu, không những va chạm gây sát thương mà còn có thể khiến đối phương bị choáng và hất ra xa, đây là một kỹ năng khống chế. Với hai kĩ năng này, Tiêu Tiêu hoàn toàn xứng đáng với danh xưng, Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư.
Tất nhiên Tiêu Tiêu không thể biết trước đối phương sẽ đánh hụt, nàng quyết định lấy công thay thủ nhờ có Hoắc Vũ Hạo phía sao trợ giúp.
Nhưng Tiêu Tiêu lại không biết rắng trong một khoảnh khắc đó, Hoắc Vũ Hạo xuất ra một lần ba kỹ năng, ba Hồn Kỹ này cũng đã tiêu hao toàn bộ hồn lực còn lại của hắn.
Trong ba kỹ năng này, Tinh Thần Kiền Nhiễu (*) là một kỹ năng công kích phạm vi lớn lần đầu Hoắc Vũ Hạo sử dụng.
(*) ở một số chương, mình từng dịch là Tinh Thần Quấy Nhiễu, nhưng đúng ra phải là Kiền Nhiễu, mình đã sửa lỗi này ở chương cũ rồi, mọi người xem lại dùm mình nha
Tuy yếu hơn Linh Hồn Trùng Kích nhưng nó lại có tác dụng trên cả một phạm vi lớn, hơn nữa Tinh Thần Kiền Nhiễu xâm nhập tinh thần đối phương một cách lặng lẽ không cách nào đề phòng, nếu không Hoàng Sở Thiên sao lại có thể đánh hụt!
Vương Ngôn tuyên bố:
- Nhóm Hoắc Vũ Hạo thắng.
Nói xong hắn mang Hoàng Sở Thiên còn đang ngây ngất đi đến chỗ hay tỷ muội Lam Tố Tố dùng hồn lực giúp ba người tỉnh táo.
Hai tỷ muội Lam Tố Tố sau khi tỉnh dậy chỉ thấy đầu như muốn nứt ra như có ngàn mũi kim châm vào.
Uy lực của Linh Hồn Trùng Kích khá lớn, tu vi như Mã Tiểu Đào còn phải chịu ảnh hưởng, hai người còn bị Vũ Hồn dung hợp kỹ cắn trả, trận chiến này có thể nói nhóm Hoàng Sở Thiên chịu tổn thức nặng nề, ngày hôm nay Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc chắc chắn không kịp hồi phục chiến lực, mà bọn hắn còn phải chiến thêm bốn trận nữa!
Tình huống nhóm Hoắc Vũ Hạo tốt hơn nhiều, dù gì cũng giành chiến thắng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ tiêu hao quá nhiều hồn lực, không hề bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi qua hai trận có thể hồi phục, trong thời gian đó Tiêu Tiêu sẽ là chủ lực.
Vương Đông dìu Hoắc Vũ Hạo vào trong, Tiêu Tiêu bước đến hỏi:
- Lớp trưởmg, một kích vừa rồi tại sao Hoàng Sở Thiên lại đánh hụt?
Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
- Khoan bàn về việc này đã, chúng ta nên nhanh chóng minh tưởng khôi phục hồn lực, còn bốn trận nữa đó, chỉ hi vọng các nhóm khác cũng bị tiêu hao…
Vừa nói xong hắn lập tức khoanh chân minh tưởng.
Không chỉ mình Tiêu Tiêu nghi hoặc, trong lòng Vương Đông có một nghi vấn khác, Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai tỷ muội Lam Tố Tố tại sao lại bị hóa giải nhanh chóng như thế, nếu Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai người chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn mà mà phải trả giá như thế, hai người nhất định sẽ không sử dụng. Hắn cũng chỉ phóng ra một Hồn Kỹ ngàn năm lại có thể khiến hai người tán loạn, thậm chí còn hôn mê, chuyện gì đã xảy ra? Liên tưởng đến tiếng kêu của Hoắc Vũ Hạo lúc trước, hắn luôn cảm thấy có một chút không hợp lý nhưng không biết ở điểm nào.
Sát hạch tân sinh đã bước qua giai đoạn khởi đầu, lúc này thành tích là vô cùng quan trọng, thắng một trận là có thêm một phần trăm cơ hội, bất kỳ nhóm nào cũng đã bắt đầu dốc toàn lực chiến đấu.
Trận chiến giữa hai nhóm Hoắc Vũ Hạo và Sở Hoàng Thiên khiến các nhóm khác vô cùng rung động, bọn họ đều tự nhận không thể có thực lực như thế, tất cả đều cố gắng dốc sức chiến đấu với các nhóm khác để sau này có gặp hai người cũng không sao, vì thế trong kỳ sát hạch lại xuất hiện tình trạng lưỡng bại câu thương…
Vòng đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, các nhóm khác đều giống như suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo, tất cả đều chịu tiêu hao không nhỏ, dù sao hôm qua bọn hắn đã phải chiến một lần, hôm nay chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất lại phải đấu tiếp.
Là nhóm hạt giống, trận thứ hai nhóm Hoắc Vũ Hạo xuất hiện trước tiên, đối thủ của hắn lúc này là một nhóm Tân Sinh - Tứ Ban.
Hai bên xưng tên rồi chọn vị trí, vị trí của nhóm Hoắc Vũ Hạo có chút thay đổi, đứng đầu tiên là Tiêu Tiêu, phía sau là Hoắc Vũ Hạo, mà Vương Đông làCường Công hệ Chiến Hồn Sư lại đứng sau cùng. Vương Ngôn còn chưa tuyên bố trận đấu bắt đầu hắn đã lập tức khoanh chân ngồi xuống, giữa chiến trường lại bắt đầu minh tưởng.
Đây cũng là nhiệm vụ Hoắc Vũ Hạo giao cho hắn, quan trọng nhất là khôi phục hồn lực, chỉ khi nào Vương Đông khôi phục đến trạng thái tốt nhất bọn hắn mới có thể giành được toàn thắng.
- Tiêu Tiêu cố lên!
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng.
- Lớp trường yên tâm, chúng ta nhất định thắng!
Sau khi Vương Ngôn tuyên bố trận đấu bắt đầu, hai bên đồng loạt phóng thích Vũ Hồn, qua quan sát lúc trước, Hoắc Vũ Hạo đã biết về đối phương, cả ba đều là hồn sư Mẫn Công hệ, chủ yếu dựa vào tốc độ.
Trận đấu vừa bắt đầu, ba tên hồn sư Mẫn Công hệ đã phóng thích Vũ Hồn, toàn bộ xông lên chia ra làm ba hướng tấn công Tiêu Tiêu.
Bọn hắn đều thấy Vương Đông đang ngồi minh tưởng, đối phương đã mất đi một hồn sư Cường Công hệ, bọn họ phải lập tức chiếm lấy cơ hội, tuy cả ba đã tiêu hao không ít hồn lực nhưng vẫn dốc toàn lực tấn công.
Vương Ngôn đúng bên sân chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, lúc này Vương Đông đã mất sức chiến đấu, một mình Tiêu Tiêu không thể chống lại ba tên hồn sư Mẫn Công hệ, mấu chốt là ở Hoắc Vũ Hạo, hắn nhất định phải nhìn ra Hồn Kỹ của Hoắc Vũ Hạo phóng thích như thế nào.
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo rực sáng, ánh vàng tuy không quá rõ nhưng Vương Ngôn cũng nhìn thấy, khi một hồn sư phóng thích Vũ Hồn, đôi mắt thay đổi là chuyện thường, còn Hồn Hoàn màu trắng dưới chân Hoắc Vũ Hạo thì càng không đáng để nhắc tới, mọi thứ vẫn diễn ra theo trình tự cũ và Vương Ngôn vẫn như trước không thể nhìn ra Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo.
Một màn kinh người xuất hiện, Tiêu Tiêu dưới ánh mắt của mọi người lại chia Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh làm ba, ba đại đỉnh như có linh tính dừng lại tại ba vị trí khác nhau, chặn đường ba người đối phương. Đối phương là ba hồn sư Mẫn Công hệ, chiến lực ở khoảng cấp mười chín, vì tốc độ quá nhanh nên không kịp biến chiêu, chỉ có thể vận sức đánh vào ba đại đỉnh.
Bọn hắn không có lực lượng như Vũ Hồn Đại Lực Thần Viên của Hoàng Sở Thiên, vừa đụng vào đại đỉnh lập tức văng ngược lại.
Phía bên này, Vương Đông bay ra trước tiên, Quang Minh Nữ Thần Điệp vừa xuất hiện, ánh mắt Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc lập tức thay đổi.
Hoàng Sở Thiên gầm nhẹ một tiếng, bước nhanh ra đón đánh Vương Đông, mỗi bước chân của hắn khi chạm vào mặt đất phát ra từng tiếng nổ ầm ầm, đến cách Vương Đông khoảng ba thước thì hắn vung hai tay lên ra đòn.
Hai cánh sau lưng Vương Đông hợp lại phía trước người đỡ lấy.
Ầm một tiếng, Vương Đông từ không trung hạ xuống, lùi thêm mấy bước mới ổn định được thân thể.
Còn Hoàng Sở Thiên vừa chạm đất lập tức lao đến tiếp tục truy kích.
Cùng lúc này, một đỉnh lớn màu đen bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt Hoàng Sở Thiên, đột ngột đến độ người ngoài nhìn vào cứ tưởng là hắn chủ động tiến tới đón cái đỉnh này.
Hoàng Sở Thiên khẽ giật mình, nhưng cả người hắn đang trên không trung, không có nơi tựa vào để đổi hưởng, hắn đành dồn lực đấm hai đấm vào đại đỉnh.
Trên bầu trời chợt xảy ra một màn quỷ dị, cái đỉnh lớn ấy như có linh tính đột nhiên lùi về sau hơn ba mươi phân vừa vặn tránh được hai đấm của hắn sau đó lại tiến về phía trước.
Hoàng Sở Thiên hét lên, đưa đầu đón đỡ Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh.
Ầm, Hoàng Sở Thiên bị văng ngược về phía sau, Tam Thiên Trấn Hồn Đỉnh hạ xuống trước người Vương Đông.
Cuối cùng Tiêu Tiêu đã xuất thủ!
Hai mắt Vương Ngôn lóe lên, hắn nhận ra Vũ Hồn của Tiêu Tiêu có chút kỳ lạ, khả năng nắm bắt thời cơ của Tiêu Tiêu lại vô cùng chính xác.
Vương Đông nhìn Tiêu Tiêu cười cười:
- Khí lực tên này khá mạnh, Vũ Hồn của hắn chắc là Đại Lực Thần Viên, xem đây!
Vừa nói xong lại phóng người lên, Hồn Hoàn thứ nhất phát sáng.
- Hoàng Sở Thiên, để xem mình đồng da sắt của ngươi có chống đỡ được hai cánh của ta không!
Vường Đông vừa nói xong hai cánh mở to lao thẳng về phía đối phương.
Đúng lúc Vương Đông phóng đến, Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc cũng bắt đầu hành động, hai người sinh đôi nên rất hiểu ý nhau, trong nháy mắt hồn lực toàn thân dao động. Mái tóc màu lam hơn mười thước lúc trước bay bay trên không trung hóa thành một tấm lưới lớn phủ lấy Vương Đông.
Dùng lưới bắt bướm, chiêu này rất hay!
Phát võng ( tạo lưới ), đây là hồn kỹ của hai người, cả hai cô bé đều có hồn kỹ giống nhau, tâm ý lại tương thông, trong chớp mắt tấm lưới màu lam đã gần như phủ kín không gian xung quanh Vương Đông, Hoắc Vũ Hạo sử dụng Tinh Thần Tham Trắc cũng không tìm ra được góc chết.
Thân hình Hoắc Sở Thiên nhanh chóng lui lại phía sau tấm lưới, đám lưới như có linh tính tự động tách ra nhường chỗ cho hắn.
Tình huống Hoắc Vũ Hạo lo lắng nhất đã xuất hiện, một hồn sư tấn công và hai hồn sư hệ khống chế, hai hồn sư hệ khống chế này lại còn là sinh đôi, khả năng phối hợp vô cùng chặt chẽ.
Hai cánh phía sau Vương Đông phát ra uy lực, tấm lưới này vốn là khắc tinh của Vũ Hồn Hồ Điệp nhưng sau một hồi huy vũ tạo ra lực phá hoại kinh khủng, hai cánh đã tạo ra một chỗ hổng, Hoắc Vũ Hạo lập tức sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng chỉ dẫn Vương Đông lao thẳng về phía Hoàng Sở Thiên.
Hoàng Sở Thiên cùng hai tỷ muội Lam Tố Tố giật mình, lực phá hoại của Quang Minh Nữ Thần Điệp quá kinh khủng, bọn họ cũng không thể tin được trong khi bị Phát Võng quấy nhiễu tầm nhìn mà Vương Đông lại có thể tìm được chính xác vị trí của Hoàng Sở Thiên.
Hoàng Sở Thiên hét to một tiếng, hồn hoàn thứ nhất lóe sáng, hai nắm tay của hắn như to ra gấp đôi, hai nắm tay vàng bóng vung lên đón lấy hai cánh Vương Đông, Phát Võng của hai tỷ muội Lam Tố Tố cũng không ngừng cuốn lấy quấy nhiễu đối phương.
Choang, trát đao chém trúng thiết quyền tạo ra âm thanh như hai thanh sắt va vào nhau, hai chân Hoàng Sở Thiên run lên, thân hình lảo đảo lui về sau năm sáu bước, hai nắm tay bị chém một mảng lớn máu tươi đầm đìa.
Hoàng Sở Thiên biến sắc, Vũ Hồn Đại Lực Thần Viên của hắn cũng rất mạnh mẽ, thân thể tựa như mình đồng da sắt, khí lực lại mạnh mẽ vô cùng, không ngờ cũng đỡ được hai cánh của Vương Đông. Thật ra đấy không phải do lực lượng của hắn yếu hơn mà do hai trát đao của Vương Đông khi vung lên tạo thành những cơn gió vô cùng sắt bén, nếu hắn tiếp tục đón lấy, hai đấm tay chắc chắn bị trọng thương.
Một kích đánh lui Hoàng Sở Thiên, khí thế của Vương Đông tăng vọt. Hai cánh sau lưng phối hợp cùng thân thể xoay mạnh như một cơn lốc phá Phát Võng đang không ngừng cuốn lấy thành từng mảng nhỏ.
Tiêu Tiêu nhờ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng biết được tình huống của Vương Đông, hai tay vừa muốn phát động Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cũng dừng lại.
-A a a a..
Hoàng Sở Thiên gầm lên giận dữ, hai tay hợp lại đưa lên đỉnh đầu, Hồn Hoàn thứ hai phát sáng, toàn thân hắn được một vầng sáng màu vàng bao lấy, hai tay to ra, thân thể lớn lên, từng thớ thịt trên người hiện ra lực lượng bạo tạc khủng bố, ánh sáng vàng phủ lấy người hắn rồi tiến dần đến hai nắm tay trên cao.
- Lực Chi Pháp Chùy!
Hoàng Sở Thiên hét lớn, hai đấm đập xuống hướng về Vương Đông. Một đoàn ánh sáng màu vàng từ hai nắm tay hắn bắn thẳng về phía Vương Đông, đoàn ánh sáng này còn có thể truy đuổi mục tiêu, Vương Đông di chuyển vài lần đều không thể tránh được.
Vương Đông cắn răng, vừa định dùng đôi cánh đao đón lấy, khuôn mặt đột nhiên hiện lên vẻ cười, không để ý đến đạo ánh sáng đang tiến đến, xoay người đánh nát Phát Võng còn sót lại rồi tiến thẳng về phía Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc.
Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đột nhiên xuất hiện phía sau Vương Đông, ngay lập tức Lực Chi Pháo Chùy và Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh va chạm, một luồng khí đen từ phía trên đại đỉnh bay ra, cũng cùng lúc đó trên không trung phát ra tiếng vang đinh chói tai.
Sau khi Lực Chi Pháo Chuy va chạm với quầng sáng màu đen lập tức suy yếu hơn phân nửa, sau đó mới đập vào phía trên Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh tạo thành một tiếng nổ lớn, lúc này một kích kia của Hoàng Sở Thiên đã hoàn toàn bị phá giải, còn tỷ muội họ Lam lại phải đối mặt với một kích toàn lực của Vương Đông.
Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc hiển nhiên không ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này, Hoàng Sở Thiên đối chiến với Vương Đông dù rơi xuống hạ phong nhưng vẫn chưa thua, tuy vậy, hai cô bé lại quên mất, người ta không phải chỉ có một mình a! Khi Vương Đông phá vỡ lưới tóc rồi phát động công kích, hai cô bé có muốn sử dụng hồn hoàn thứ hai cũng đã muộn rồi, vì hồn hoàn này cần một khoảng thời gian chuẩn bị mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thấy được sự kiên quyết trong mắt đối phương, hồn hoàn trên người lập tức biến mất, cả hai dang tay ôm chặt lấy nhau.
Vương Đông thấy hành động này liền lặng người đi, hai người này muốn làm gì đây?
Đáp án lập tức xuất hiện, một luồng hồn lực cực lớn nháy mắt nở rộ, sau đó từ hai người Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc xuất hiện một quầng sáng màu xanh đậm, từ bên ngoài nhìn vào không còn thấy rõ hai cô bé nữa. Cùng lúc đó, mái tóc dài của cả hai lại bay lên, hóa thành một màu lam trong suốt, từng sợi tóc mỏng manh bay đến quấn quanh người Vương Đông, lưỡi đao của hắn chém trúng lưới tóc nhưng không dễ dàng phá vỡ nó như trước nữa, hắn có cảm giác cái mình vừa chém vào có lực đàn hồi co dãn cực lớn, càng chém, càng dãy dụa lại càng bện chặt vào nhau hơn, khi hắn bị chúng bao phủ cũng là lúc Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo mất đi tác dụng.
Hoắc Vũ Hạo thu hồi kỹ năng sao? Không, không phải. Mà vì dưới sự cường đại của lưới tóc, kỹ năng của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn mất tác dụng, dù sao, Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ là một hồn sư cấp mười mấy thôi mà.
Cũng trong nháy mắt đó, Vương Đông giống như một cái bánh chưng bị từng vòng tóc trói chặc trên không trung. Mà lưới tóc này không chỉ đơn giản trói một mình hắn mà còn lăm le bay về phía Tiêu Tiêu lẫn Hoắc Vũ Hạo.
- Vũ Hồn dung hợp kỹ?
Tiêu Tiêu giật mình thốt lên, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh nhanh chóng phóng ra toàn lực, đại đỉnh nháy mắt lại chia ra làm ba, bay đến bao trùm chiếc lưới.
Vũ Hồn dung hợp kỹ là gì? Chính là hai hồn sư cùng phối hợp phát ra một kỹ năng. Vũ hồn dung hợp kỹ hơn xa những kỹ năng cùng cấp bậc bình thường, cả hai tuy cùng cấp nhưng không thể nào so sánh được với nhau. Mà loại này cũng chỉ có một số ít hồn sư có khả năng sử dụng thôi.
Trong đội của Hoàng Sở Thiên, tuy Hoàng Sở Thiên có thực lực cực mạnh, nhưng đòn sát thủ lại là Vũ hồn dung hợp kỹ của đôi Lam tỷ muội kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong những trận sát hạch trước, hai cô bé này luôn nhẫn nhịn, cố gắng không sử dụng, cho dù có phải chịu thua cũng vậy. Nhưng hôm nay, bọn họ không thể để xuất hiện thêm một trận thua nào nữa. Cũng giống như đội của Hoắc Vũ Hạo, đội của Hoàng Sở Thiên chính là đội át chủ bài của lớp Tân Sinh - Thất Ban, có nhiệm vụ tranh giành chức quán quân của kỳ sát hạch này.
Bởi vậy, cái liếc mắt ban nãy chính là biểu đạt sự thống nhất của hai cô bé, sau đó, Vũ hồn dung hợp kỹ - Thiên La Địa Võng, xuất hiện.
Đừng nói là Đại Hồn Sư, cho dù là Hồn Tôn, nếu chỉ có một người, muốn thoát khỏi Thiên La Địa Võng này cũng rất là khó khăn.
Tiêu Tiêu vừa thấy ba đỉnh lớn màu đen bị Thiên La Địa Võng cắn nuốt lập tức quát lên một tiếng, ba tiếng nổ lớn đồng thời từ trong Thiên La Địa Võng vang lên.
Nhất thời, Thiên La Địa Võng bị chấn thoáng vỡ tan, đây đúng là kỹ năng ngăn một kích ban nãy của Hoàng Sở Thiên, đệ nhất hồn kỹ của Tiêu Tiêu - Đỉnh Chi Chấn.
Uy lực lần này của Đỉnh Chi Chấn hoàn toàn hơn hẳn ban nãy, một làm sao so với ba được?
Vũ hồn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu huyền bí ở chổ, ba đỉnh hội tụ lại thì sinh ra lực phòng ngự cực mạnh, còn tách ra thì tạo nên lực công kích khủng bố.
Nhưng, Thiên La Địa Võng chính là Vũ hồn dung hợp kỹ a! Một kích toàn lực của Tiêu Tiêu chỉ làm nó bị chấn động run rẩy chứ vẫn chưa hoàn toàn phá hủy được, nháy mắt nó đã lại đến trước mặt Tiêu Tiêu.
Cũng ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Vương Đông.
Gần đấy, Thiên La Địa Võng đang phủ xuống người Tiêu Tiêu dường như bị tiếng quát của Hoắc Vũ Hạo chấn nhiếp mà đột nhiên dừng lại trên không trung, mà sâu bên trong nó chợt xuất hiện một tia sáng màu lam rực rỡ.
Từ nãy giờ Hoắc Vũ Hạo vẫn không ngừng sử dụng Tinh Thần Tham Trắc, ban nãy nó bị mất tác dụng chỉ vì Thiên La Địa Võng bao vây quá chặc chẽ, nhưng giờ đã có sự biến hóa, Tiêu Tiêu bắt đầu cảm nhận lại được nó. Ngay khi Hoắc Vũ Hạo quát lên một tiếng, Tiêu Tiêu giật mình kinh hãi phát hiện, sự biến hóa quá nhanh, quá rõ rệt, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nháy mắt đâm thẳng vào trung tâm của Thiên La Địa Vọng.
Không những thế, dao động hồn lực của Hoắc Vũ Hạo dường như cũng đang tăng lên, khiến cô bé không sao xác định được rõ ràng lực lượng ấy là cái gì. Nháy mắt tiếp theo, cô bé có cảm giác như có một cái gì đó xẹt qua đại não, khiến đầu óc cô bé hoàn toàn mê muội.
Còn Thiên La Địa Võng sau khi nhận một kích kia cũng run rẩy kịch liệt rồi rã rời tán loạn, rút xuống nhanh như thủy triều.
- Phù phù phù.
Vương Đông được thả ra rơi thẳng xuống mặt đất, không ngừng thở dốc, rõ ràng thể lực của hắn đã tiêu hao một lượng đáng kể. Mà tỷ muội họ Lam kia lại càng thảm hại hơn, cả hai đều đã lâm vào hôn mê rồi.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo cũng không tốt hơn bao nhiêu, cực kỳ tái nhợt, thậm chí Tinh Thần Tham Trắc Công Hưởng cũng đã biến mất tự bao giờ, tuy hắn không thở hồng hộc như Vương Đông, nhưng trống ngực cũng đập liên hồi.
Vương Đông đứng dưới sân ngẩn ngơ cả người, hắn không thể tin được mọi chuyện vừa xảy ra.
Khi thấy tỷ muội họ Lam kia thi triển Vũ hồn dung hợp kỹ, Thiên La Địa Võng, lòng hắn đã tràn ngập sự khiếp sợ. Hắn vốn tưởng đội hắn lần này thua là cái chắc rồi, ai mà ngờ, cuối cùng lại phát sinh biến hóa này.
Nhưng điều khiến hắn bực bội nhất chính là ngay cả hắn cũng không biết Hoắc Vũ Hạo xoay chuyển càn khôn bằng cách gì và ra tay lúc nào? Bởi vì mọi chuyện phát sinh sau tiếng hét kia của hắn, nên chắc chắn một kích cuối cùng này là từ Hoắc Vũ Hạo chứ không sai đi đâu được.
Hắn làm bằng cách nào? Câu hỏi này ngay cả vị lão sư Vương Ngôn kia cũng không giải đáp được.
Lúc này chiến đấu vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, mặc dù Hoàng Sở Thiên toàn thân chấn động khi thấy Thiên La Địa Võng thất bại, tỷ muội Lam Tố Tố đã ngã xuống đất, nhưng, tích tắc sau, hắn ngay lập tức tỉnh táo lại, khẽ quát một tiếng lao thẳng đến Vương Đông đang ở gần nhất. Hắn đoán rằng Vương Đông chính là người đã phá vỡ Thiên La Địa Võng, còn Hoắc Vũ Hạo kia chỉ có một Hồn Hoàn mười năm, không đáng để ý.
Lúc này Vuông Đông đã gần như kiệt sức, trông thấy Hoàng Sở Thiên lao đến, hai cánh cố gắng vẫy một cái, thân hình lui về phía sau, miệng la to:
- Tiêu Tiêu, lần này đến phiên ngươi rồi.
- Để đó cho ta!
Tiêu Tiêu hừ nhẹ, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh lại hợp nhất, dù không được Hoắc Vũ Hạo dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng hỗ trợ nhưng Hoàng Sở Thiên đã ở ngay trước mặt, đại đỉnh bay lên chắn trước người Vương Đông.
Hoắc Vũ Hạo ở phía sau trực tiếp khoanh chân ngồi xuống minh tưởng khôi phục Tinh Thần Lực, vừa rồi hắn đã tiêu hao rất nhiều, may mắn hắn đã không còn yếu ớt như lúc trước, Tử Cực Ma Đồng đã có tiến bộ về chất, Tinh Thần Lực cũng không hoàn toàn mất sạch. Lúc này hắn chỉ cần vận chuyển một ít hồn lực thì đầu óc lập tức mê muội, không thể tiếp tục sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, nên hắn phải cố gắng minh tưởng khôi phục một chút.
Một mình Hoắc Vũ Hạo tất nhiên không thể phá vỡ Vũ Hồn dung hợp kỹ. Hồn Hoàn mười vạn năm tuy cường đại nhưng hiện tại hắn chưa thể sử dụng toàn bộ uy lực.
Có thể phá vỡ được Thiên La Địa Võng là nhờ rất nhiều nguyên nhân, trong đó Hoắc Vũ Hạo có tác dụng trọng yếu.
Hắn chỉ vừa lên tiếng Vương Đông đã hiểu ý không ngừng sử dụng Hồn Kỹ thứ hai, Hồn Kỹ thứ hai của Vương Đông tuy không thể phá vỡ được Vũ Hồn dung hợp kỹ nhưng nó lại từ Hồn Hoàn ngàn năm, uy lực khá lớn, phá vỡ không được nhưng tiêu hao hồn lực đối phương lại không khó.
Sau đó Hoắc Vũ Hạo tiếp tục công kích, Tinh Thần Tham Trắc bị Thiên La Địa Võng chặn đứng hắn liền tập trung tinh thần lực tại một điểm, một kích đột phá vòng vây hoàn thành dò xét, bất quá lúc này phạm vi dò xét chỉ có một đường thẳng.
Khi hắn tìm ra vị trí của hai tỷ muội Lam Tố Tố, Tử Cực Ma Đồng toàn lực bộc phát, lúc Tiêu Tiêu cảm thấy mê muội chính là lúc Hoắc Vũ Hạo đánh toàn lực.
Sự thật đã rõ, tuy Thiên La Địa Võng cường đại nhưng không phải không có điểm yếu, điểm yếu rõ nhất lúc này chính là tu vi của hai người, hai người hợp sức cũng không thể duy trì quá lâu, trong lúc bị Vương Đông đánh tiêu hao hồn lực, Hoắc Vũ Hạo lại bất ngờ đột kích, tâm thần hai người bị tấn công, kỹ năng lập tức bị phá, Thiên La Địa Võng cắn trả khiến hai nàng hôn mê.
Nhưng chỉ bằng đôi tỷ muội lại có thể khiến Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mất đi khả năng chiến đấu đủ để chứng minh sự cường đại của Vũ Hồn dung hợp kỹ. Hoắc Vũ Hạo bề ngoài tuy không nổi bật nhưng Hồn Hoàn của hắn dù sao cũng là trăm vạn năm a!
Hai tay Hoàng Sở Thiên vung lên đấm mạnh vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, Hồn Kỹ thứ nhất phát ra: Đại Lực Kim Cương Quyền!
- Đinh…đinh…
Đại đỉnh và thiết quyền va chạm, Tam Sinh Trấn Hồn đỉnh bị đánh bật ra gần ba thước nhưng thế công của Hoàng Sở Thiên đã dừng lại, thân thể bắt đầu run rẩy.
Đại đỉnh của Tiêu Tiêu còn có khả năng làm choáng nữa, không những có thể dùng chấn động đả thương đối phương mà còn gây choáng ở phạm vi một thước.
Trong lúc Hoàng Sở Thiên còn đang choáng váng, Tiêu Tiêu hừ nhẹ, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh phân làm ba vây lấy Hoàng Sở Thiên.
Khả năng gây choáng chỉ có tác dụng trong giây lát, Hoàng Sở Thiên lúc này đã tinh táo nhưng không tiếp tục ra tay mà đứng lại quan sát tình huống.
Phe mình hai tỷ muội Lam Tố Tố đã mất đi sức chiến đấu, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo tuy đã đuối sức nhưng vẫn còn khả năng đứng dậy, lúc này chỉ có đánh nhanh thắng nhanh mới có thể giành chiến thắng cuối cùng.
Vừa nghĩ xong, Hoàng Sở Thiên hét to, hai chân giẫm mạnh, thân thể phóng lên cao, hai nắm tay đưa lên đỉnh đầu, Hồn Hoàn thứ hai lóe sáng, Lực Chi Pháp Chùy chuẩn bị công kích.
Tiêu Tiêu cũng khép hai tay lại, ba đại đỉnh vây quanh Hoàng Sở Thiên cũng bay lên rồi áp sát vào không để hắn có cơ hội tấn công.
Lúc này Hoàng Sở Thiên lại mỉm cười giảo hoạt, trong lúc ba đại đỉnh đang áp vào hắn lập tức đổi tư thế đầu hướng xuống đất, toàn lực tấn công, một đạo ánh sáng vàng bắn về phía Tiêu Tiêu.
Vây Ngụy cứu Triệu, Hoàng Sở Thiên không tin Tiêu Tiêu dám lưỡng bại câu thương với mình, chỉ cần nàng kéo Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh bảo vệ bản thân hắn lập tức có thể tiếp cận, cơ hội thắng lợi đã đến!
Hoàng Sở Thiên tính toán rất hay, Tiêu Tiêu muốn ngăn cản đòn này của hắn nhất định phải hợp ba đỉnh lại, trong lúc đó Hoàng Sở Thiên sẽ nhân cơ hội áp sát đối phương, cho dù là công kích ai, ba người cũng không thể ngăn cản.
Nhưng trong nháy mắt, Hoàng Sở Thiên có cảm giác hoa mắt, Lực Chi Pháo Chùy lại đánh hụt…
Đoàn ánh sáng vàng bắn ra ngoài rồi nổ vang, đập nát tấm ngăn của khu vực chiến đấu, các học viên ở nơi khác đang sát hạch cũng phải khiếp sợ quay lại nhìn…
Lúc này, trận chiến giữa hai nhóm Hoắc Vũ Hạo và Hoàng Sở Thiên đã gần phân thắng bại.
Ba đại đỉnh của Tiêu Tiêu đang lui về chuẩn bị hợp nhất bỗng rung mạnh rồi tiến lên đánh vào người Hoàng Sở Thiên, Hồn Hoàn thứ hai của Tiêu Tiêu lóe lên, Hoàng Sở Thiên bị một đạo ánh sáng đen đánh bay ra khỏi sân, nếu không có Vương Ngôn khẽ vươn tay đón hắn không biết hắn còn bay đi bao xa.
Đoàn ánh sáng đen lượn lờ khoảng ba giây rồi biến mất, lúc này Hoàng Sở Thiên mới có thể hoạt động trở lại.
Hồn Kỹ thứ hai của Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, Vũ Hồn Đỉnh Chi Đãng.
Tác dụng của Đỉnh Chi Đãng chỉ nhằm vào một mục tiêu, không những va chạm gây sát thương mà còn có thể khiến đối phương bị choáng và hất ra xa, đây là một kỹ năng khống chế. Với hai kĩ năng này, Tiêu Tiêu hoàn toàn xứng đáng với danh xưng, Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư.
Tất nhiên Tiêu Tiêu không thể biết trước đối phương sẽ đánh hụt, nàng quyết định lấy công thay thủ nhờ có Hoắc Vũ Hạo phía sao trợ giúp.
Nhưng Tiêu Tiêu lại không biết rắng trong một khoảnh khắc đó, Hoắc Vũ Hạo xuất ra một lần ba kỹ năng, ba Hồn Kỹ này cũng đã tiêu hao toàn bộ hồn lực còn lại của hắn.
Trong ba kỹ năng này, Tinh Thần Kiền Nhiễu (*) là một kỹ năng công kích phạm vi lớn lần đầu Hoắc Vũ Hạo sử dụng.
(*) ở một số chương, mình từng dịch là Tinh Thần Quấy Nhiễu, nhưng đúng ra phải là Kiền Nhiễu, mình đã sửa lỗi này ở chương cũ rồi, mọi người xem lại dùm mình nha
Tuy yếu hơn Linh Hồn Trùng Kích nhưng nó lại có tác dụng trên cả một phạm vi lớn, hơn nữa Tinh Thần Kiền Nhiễu xâm nhập tinh thần đối phương một cách lặng lẽ không cách nào đề phòng, nếu không Hoàng Sở Thiên sao lại có thể đánh hụt!
Vương Ngôn tuyên bố:
- Nhóm Hoắc Vũ Hạo thắng.
Nói xong hắn mang Hoàng Sở Thiên còn đang ngây ngất đi đến chỗ hay tỷ muội Lam Tố Tố dùng hồn lực giúp ba người tỉnh táo.
Hai tỷ muội Lam Tố Tố sau khi tỉnh dậy chỉ thấy đầu như muốn nứt ra như có ngàn mũi kim châm vào.
Uy lực của Linh Hồn Trùng Kích khá lớn, tu vi như Mã Tiểu Đào còn phải chịu ảnh hưởng, hai người còn bị Vũ Hồn dung hợp kỹ cắn trả, trận chiến này có thể nói nhóm Hoàng Sở Thiên chịu tổn thức nặng nề, ngày hôm nay Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc chắc chắn không kịp hồi phục chiến lực, mà bọn hắn còn phải chiến thêm bốn trận nữa!
Tình huống nhóm Hoắc Vũ Hạo tốt hơn nhiều, dù gì cũng giành chiến thắng, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông chỉ tiêu hao quá nhiều hồn lực, không hề bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi qua hai trận có thể hồi phục, trong thời gian đó Tiêu Tiêu sẽ là chủ lực.
Vương Đông dìu Hoắc Vũ Hạo vào trong, Tiêu Tiêu bước đến hỏi:
- Lớp trưởmg, một kích vừa rồi tại sao Hoàng Sở Thiên lại đánh hụt?
Hoắc Vũ Hạo cười khổ:
- Khoan bàn về việc này đã, chúng ta nên nhanh chóng minh tưởng khôi phục hồn lực, còn bốn trận nữa đó, chỉ hi vọng các nhóm khác cũng bị tiêu hao…
Vừa nói xong hắn lập tức khoanh chân minh tưởng.
Không chỉ mình Tiêu Tiêu nghi hoặc, trong lòng Vương Đông có một nghi vấn khác, Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai tỷ muội Lam Tố Tố tại sao lại bị hóa giải nhanh chóng như thế, nếu Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai người chỉ có thể duy trì trong thời gian ngắn mà mà phải trả giá như thế, hai người nhất định sẽ không sử dụng. Hắn cũng chỉ phóng ra một Hồn Kỹ ngàn năm lại có thể khiến hai người tán loạn, thậm chí còn hôn mê, chuyện gì đã xảy ra? Liên tưởng đến tiếng kêu của Hoắc Vũ Hạo lúc trước, hắn luôn cảm thấy có một chút không hợp lý nhưng không biết ở điểm nào.
Sát hạch tân sinh đã bước qua giai đoạn khởi đầu, lúc này thành tích là vô cùng quan trọng, thắng một trận là có thêm một phần trăm cơ hội, bất kỳ nhóm nào cũng đã bắt đầu dốc toàn lực chiến đấu.
Trận chiến giữa hai nhóm Hoắc Vũ Hạo và Sở Hoàng Thiên khiến các nhóm khác vô cùng rung động, bọn họ đều tự nhận không thể có thực lực như thế, tất cả đều cố gắng dốc sức chiến đấu với các nhóm khác để sau này có gặp hai người cũng không sao, vì thế trong kỳ sát hạch lại xuất hiện tình trạng lưỡng bại câu thương…
Vòng đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, các nhóm khác đều giống như suy nghĩ của Hoắc Vũ Hạo, tất cả đều chịu tiêu hao không nhỏ, dù sao hôm qua bọn hắn đã phải chiến một lần, hôm nay chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất lại phải đấu tiếp.
Là nhóm hạt giống, trận thứ hai nhóm Hoắc Vũ Hạo xuất hiện trước tiên, đối thủ của hắn lúc này là một nhóm Tân Sinh - Tứ Ban.
Hai bên xưng tên rồi chọn vị trí, vị trí của nhóm Hoắc Vũ Hạo có chút thay đổi, đứng đầu tiên là Tiêu Tiêu, phía sau là Hoắc Vũ Hạo, mà Vương Đông làCường Công hệ Chiến Hồn Sư lại đứng sau cùng. Vương Ngôn còn chưa tuyên bố trận đấu bắt đầu hắn đã lập tức khoanh chân ngồi xuống, giữa chiến trường lại bắt đầu minh tưởng.
Đây cũng là nhiệm vụ Hoắc Vũ Hạo giao cho hắn, quan trọng nhất là khôi phục hồn lực, chỉ khi nào Vương Đông khôi phục đến trạng thái tốt nhất bọn hắn mới có thể giành được toàn thắng.
- Tiêu Tiêu cố lên!
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng.
- Lớp trường yên tâm, chúng ta nhất định thắng!
Sau khi Vương Ngôn tuyên bố trận đấu bắt đầu, hai bên đồng loạt phóng thích Vũ Hồn, qua quan sát lúc trước, Hoắc Vũ Hạo đã biết về đối phương, cả ba đều là hồn sư Mẫn Công hệ, chủ yếu dựa vào tốc độ.
Trận đấu vừa bắt đầu, ba tên hồn sư Mẫn Công hệ đã phóng thích Vũ Hồn, toàn bộ xông lên chia ra làm ba hướng tấn công Tiêu Tiêu.
Bọn hắn đều thấy Vương Đông đang ngồi minh tưởng, đối phương đã mất đi một hồn sư Cường Công hệ, bọn họ phải lập tức chiếm lấy cơ hội, tuy cả ba đã tiêu hao không ít hồn lực nhưng vẫn dốc toàn lực tấn công.
Vương Ngôn đúng bên sân chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, lúc này Vương Đông đã mất sức chiến đấu, một mình Tiêu Tiêu không thể chống lại ba tên hồn sư Mẫn Công hệ, mấu chốt là ở Hoắc Vũ Hạo, hắn nhất định phải nhìn ra Hồn Kỹ của Hoắc Vũ Hạo phóng thích như thế nào.
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo rực sáng, ánh vàng tuy không quá rõ nhưng Vương Ngôn cũng nhìn thấy, khi một hồn sư phóng thích Vũ Hồn, đôi mắt thay đổi là chuyện thường, còn Hồn Hoàn màu trắng dưới chân Hoắc Vũ Hạo thì càng không đáng để nhắc tới, mọi thứ vẫn diễn ra theo trình tự cũ và Vương Ngôn vẫn như trước không thể nhìn ra Vũ Hồn của Hoắc Vũ Hạo.
Một màn kinh người xuất hiện, Tiêu Tiêu dưới ánh mắt của mọi người lại chia Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh làm ba, ba đại đỉnh như có linh tính dừng lại tại ba vị trí khác nhau, chặn đường ba người đối phương. Đối phương là ba hồn sư Mẫn Công hệ, chiến lực ở khoảng cấp mười chín, vì tốc độ quá nhanh nên không kịp biến chiêu, chỉ có thể vận sức đánh vào ba đại đỉnh.
Bọn hắn không có lực lượng như Vũ Hồn Đại Lực Thần Viên của Hoàng Sở Thiên, vừa đụng vào đại đỉnh lập tức văng ngược lại.
Danh sách chương