- Hai tên chết tiệt, còn không nhanh đi lấy Thiết Y, còn ở đó nắm tay yêu đương nữa??? Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông giật mình, vội vàng buông tay ra rồi chạy như bay về ký túc xá. Lúc này cả hai đều cực kỳ kích động tim đập thình thịch muốn vỡ ra, đương nhiên không phải vì một câu tâm sự yêu đương như Chu Y nói mà vì sự biến dị kỳ lạ khi cả hai dung hợp vũ hồn.

Cả hai về đến ký túc xá, lẳng lặng nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ kích động. Phải thế thôi, tình huống vừa rồi quá kỳ lạ, mấy tháng nay hắn vừa tu luyện vừa không ngừng trao dồi tri thức, vậy mà hắn hoàn toàn không biết chuyện ban nãy là gì, kể cả một người uyên bác như Vương Đông cũng vậy. Như thế chứng tỏ, nó đã vượt khỏi phạm trù tri thức thông thường.

Hoắc Vũ Hạo không nhịn được liền lên tiếng:

- Xem ra đêm qua chúng ta ngủ say như chết cũng không phải vô ích.

- Xì…

Vương Đông trừng mắt nhìn hắn, nhưng không hề phản đối đưa hai tay thon dài mềm mại của mình lên:

- Thử lần lại lần nữa.

Hoắc Vũ Hạo cũng muốn chứng thực mọi chuyện, hắn đưa hai tay lên nắm lấy tay Vương Đông.

Bốn tay vừa chạm vào nhau, Hồn Lực lập tức di chuyển. Hồn Lực của hai người không hề giống nhau, Huyền Thiên Công của Hoắc Vũ hạo thiên về bình hòa (bình lặng, ôn hòa) tự nhiên, Hồn Lực của Vương Đông lại sắc bén bá đạo đầy sự cao quý.

Nếu Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo là một thiếu niên trung hậu hiền hòa thì Vương Đông lại như một cô gái quý tộc cao quý.

Hai Hồn Lực với khí chất hoàn toàn trái ngược lại có thể dung hợp một cách hoàn mỹ, lặng lẽ lưu chuyển giữa hai người tựa như cả hai vốn là cùng một nguồn.

Hoắc Vũ Hạo vẫn rất bình tĩnh, dù sao Huyền Thiên Công của hắn vốn vô cùng ôn hòa phẳng lặng, nhưng Vương Đông lại khác, tâm trạng hắn vô cùng khiếp sợ. Hắn biết Hồn Lực của bản thân vô cùng bá đạo cường hãn, nên lúc này chuyện hai loại Hồn Lực có thể dung hợp một chỗ đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn.

Sau một hồi dung hợp Hồn Lực, nó đã có thể thoải mái luân chuyển giữa hai cơ thể, hai người đều cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái, tốc độ tu luyện tăng lên rõ rệt. Cả hai lúc này đều cảm nhận được đây chỉ là sự bắt đầu, sau này Hồn Lực hoàn toàn dung nhập với nhau đâu phải chỉ mang lại mỗi lợi ích ấy.

- Được rồi, chúng ta chạy bộ đã, để tối tiếp tục nghiên cứu tiếp.

Hoắc Vũ Hạo chủ động buông tay, mặc Thiết Y vào người.

Vương Đông vừa nghe đến hai chữ tối nay lập tức ngẩn người, khóe miệng khẽ run rẩy. Đêm qua không hiểu vì sao hai người lại ôm nhau ngủ khiến hắn phát sinh một cảm giác kì lạ, ngẩn ngơ nhìn Hoắc Vũ Hạo một lúc rồi mang Thiết Y theo sau.

Sau ba tháng mang Thiết Y chạy bộ, mọi người đã quá quen thuộc. Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng chạy đến khi chuông tan học vang lên, Tiêu Tiêu đến nơi gọi to cả hai mới dừng lại, lúc này mới nghe Tiêu Tiêu nói Chu lão sư đã về từ lâu.

Toàn thân Hoắc Vũ Hạo đầy mồ hôi, ngượi lại, Vương Đông vì tu vi khá cao lại cố ý dùng Hồn Lực khống chế nên không hề có chút mồ hôi.

- Sao vậy, Chu lão sư nói gì à?

Hoắc Vũ Hạo vừa thở hổn hển vừa hỏi Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu nhún vai:

- Cũng không có gì, chỉ nói mọi người cố gắng nâng cao khí thế, sau đó phân tích tình huống của đối phương. Xem ra lần thi đấu vòng tròn chỉ là một liều thuốc thử, học viện Sử Lai Khắc của chúng ta chưa bao giờ thiếu thiên tài…

Thấy vẻ mặt lo lắng của Tiêu Tiêu, Vương Đông ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì vậy, Hồn Sư đại thiên tài mang Vũ Hồn song sinh lại có thể mất tự tin như thế sao?

Tiêu Tiêu bĩu môi:

- Tự tin mình không thiếu, nhưng những người có thiên phú tốt hơn chúng ta có rất nhiều. Chu lão sư vừa nói qua, trong năm nhóm toàn thắng tại lượt đấu vòng tròn, có ba nhóm xuất hiện Hồn Tôn ba Hồn Hoàn, bạn tự tin nổi không?

- Hồn Tôn?

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông kinh ngạc thốt lên.

Tiêu Tiêu cười khổ:

- Chính xác là vậy, nếu không mình cũng không lo lắng đến mức này.

Hoắc Vũ Hạo hỏi:

- Chu lão sư phân tích ra sao?

Tiêu Tiêu nói:

- Khi Chu lão sư nói về ba nhóm đấy cũng không hề dễ chịu, có vẻ cũng vừa biết được tin tức không lâu. Các lớp ấy chưa bao giờ để lộ thông tin về các đệ tử Hồn Tôn của mình, bọn hắn cũng giống bạn, đều được chiêu sinh đặc biệt.

Nghe Tiêu Tiêu nói đến đoạn này, Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo rồi khẽ cười:

- Nhìn đi, cùng là học viên được chiêu sinh đặc biệt, tự so sánh người ta với mình đi…

Khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo khẽ cứng lại:

- Nói nhiều cũng vô ích, mấu chốt là chúng ta phải tìm được cách khắc chế đối phương.

Tiêu Tiêu nói:

- Cách gì bây giờ, phải cố gắng hết sức rồi sau đó nghe theo ý trời thôi. Ba tên kia đều là trưởng nhóm cả, hai bạn nghĩ xem, ở độ tuổi mười hai tuổi có thể đột phá cảnh giới, có được Hồn Hoàn thứ ba, Vũ Hồn phải mạnh mẽ đến mức nào chứ? Bọn họ chắc chắn đã được gia tộc toàn lực giúp đỡ, Hồn Hoàn của học cũng đều đạt đến cực hạn. Cho dù không biến thái được như Hồn Hoàn ngàn năm của Vương Đông nhưng cũng không kém quá nhiều. Mình thấy Chu lão sư cũng không quá xem trọng chúng ta, đạt được hạng bốn đã là rất tốt rồi.

Vương Đông hừ nhẹ:

- Ba Hồn Hoàn thì sao? Hồn Tôn thì không thể thắng à? Chúng ta cũng có ưu thế của riêng mình mà, chưa kể đến Vũ Hồn song sinh của bạn, mình cũng chưa dùng toàn lực để chiến đấu. Hơn nữa Vũ Hồn bản thể của Hoắc Vũ Hạo cũng không kém chút nào, ba chúng ta liên thủ còn sợ ai?

Tiêu Tiêu nói:

- Bạn nghĩ mình không muốn đạt hạng nhất sao? Ba nhóm đứng đầu mới được thưởng, hạng bốn thì chỉ có húp gió thôi. Nhưng thực lực tổng hợp của chúng ta lại không bằng họ, hai người ngẫm lại đi. Một người là Hồn Tôn thì đồng đội ít nhất cũng là Đại Hồn Sư như chúng ta rồi. Cho dù chúng ta có ưu thế của bản thân nhưng trừ khi lớp trưởng kịp đột phá lên cấp hai mươi, có thêm một Hồn Kỹ thuộc tính tinh thần, lúc đó chúng ta mới có hi vọng.

Hoắc Vũ Hạo nhìn Tiêu Tiêu rồi lại nhìn Vương Đông, nói:

- Hai người đừng vội, thực lực từng người chúng ta có thể không bằng đối phương nhưng tuyệt đối không được mất đi niềm tin. Tiêu Tiêu nhớ lại đi, lần trước khi đối đầu với hai tỷ muội Lam Tố Tố, đối phó với kỹ năng dung hợp Vũ Hồn khó khăn ra sao? Nhưng thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta, kỹ năng dung hợp Vũ Hồn của hai ngươi uy lực không kém Hồn Kỹ cấp bậc Hồn Tôn nhưng chúng ta vẫn có thể chống đỡ. Nhóm khác có ưu thế của họ, chúng ta cũng có ưu thế của riêng mình, thực lực ẩn dấu sau Linh Mâu của ta vẫn chưa có ai biết. Lần sát hạch này chúng ta chỉ có một mục tiêu duy nhất: Quán quân!

Niềm tin của Tiêu Tiêu đã được Hoắc Vũ Hạo kéo lại, cô bé xoa xoa mặt nói:

- Dù sao cũng phải liều thôi, chúng ta cùng cố gắng nào!

Hoắc Vũ Hạo đưa tay phải ra, Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng đưa tay đặt lên tay Hoắc Vũ Hạo.

- Ngôi quán quân là của chúng ta!

Hoắc Vũ Hạo nói tiếp:

- Tiêu Tiêu à, cá nướng của bạn chắc phải chờ thêm vài ngày rồi, trận tiếp của chúng ta vô cùng quan trọng. Trong những ngày này chúng ta phải tập trung tinh thần củng cố và tăng cường tu vi bản thân, có như thế khả năng chiến thắng của chúng ta mới có thể tăng lên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiêu Tiêu cười hì hì:

- Nợ thì phải có lãi, lớp trưởng thì phải rộng lượng, vậy sau này mình ăn cá nướng của bạn sẽ không phải trả tiền nhé.

Hoắc Vũ Hạo cười ha hả:

- Không thành vấn đề, cá nướng của mình luôn sẵn sàng phục vụ bạn.

Tiêu Tiêu nói:

- Chu lão sư nói ngày mai khi chuông vào học reng lập tức tập hợp tại khu sát hạch. Chúng ta thật sự có vận khí, Chu lão sư đã nói những đội giành thành tích toàn thắng ở vòng trước sẽ được đặc cách không phải gặp nhau. Chỉ cần chúng ta phát huy khả năng của mình, tiến vào mười sáu hạng đầu chắc chắn không thành vấn đề, muốn tiến sâu hơn thì phải xem nhiều yếu tố nữa.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Ít nhất cũng có một tin tức tốt rồi, giờ người mình toàn mồ hôi, về tắm trước đã, sau đó cùng đi ăn cơm.

Tiêu Tiêu lên tiếng:

- Mình ăn trước đây không chờ hai người đâu, mai gặp lại!

Nói xong cô bé vẫy tay chào Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rồi xoay người tiến về phía nhà ăn.

Hoắc Vũ Hạo nhíu mày nhìn Vương Đông:

- Xem ra chúng ta muốn giành được thành tích cao tại kì sát hạch này cũng không phải dễ. Trước tiên về ký túc xá tắm rửa thay quần áo đã, ăn cơm xong chúng ta sẽ nghiên cứu một chút về vấn đề dung hợp Vũ Hồn.

-Ừm.

Vương Đông gật đầu, khuôn mặt lại lộ vẻ ngẩn ngơ không hiểu đang suy nghĩ đi đâu. Lúc trở về ký túc xá hắn lại ngồi một mình trên giường chờ Hoắc Vũ Hạo tắm rửa.

Ầm một tiếng, cửa đóng. Vương Đông quay đầu nhìn về cửa phòng, ánh mắt toát lên vẻ phức tạp.

Vì lúc sáng đi trễ nên hắn vẫn chưa tính toán chuyện Hoắc Vũ Hạo ngủ chung giường với mình vậy mà bây giờ hắn lại thản nhiên như không có gì xảy ra, chỉ có bản thân cảm thấy kỳ lạ.

- Ta… ta lại ngủ chung với hắn một đêm, lại còn hoàn thành Vũ Hồn dung hợp, hơn nữa không phải dung hợp bình thường.

Vương Đông không lý giải được tâm tình bản thân lúc này, tim ngực đập loạn, tâm thần rối loạn không biết phải làm gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoắc Vũ Hạo đã trở lại. Hắn vào phòng mang theo không khí mát mẻ cùng hương thơm xà phòng, Vương Đông ngẩng đầu lên, vừa lúc trọng thấy đôi mắt sáng ngời của Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhận ra tâm tình Vương Đông đang có biến hóa, hắn vẫy tay:

- Chúng ta nhanh đi ăn thôi, khi trở về còn có thể nghiên cứu về dung hợp Vũ Hồn, có lẽ thành tích của chúng ta cũng phụ thuộc vào kỹ năng này.

Tâm tình hắn lúc này toàn bộ đặt vào kỳ sát hạch.

Vương Đông như tìm được mục tiêu của mình, tâm thần bớt hoang mang:

- Được rồi.

Chuyện không muốn cũng đã xảy ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tập trung cho kì sát hạch đã rồi nói sau. Sau khi nghe Tiêu Tiêu nói về các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh, ý chí chiến đấu của Vương Đông đã được kích phát.

Hắn tin tưởng bản thân không hề kém các Hồn Tôn ở ban Tân Sinh khác, chỉ vì lúc trước quá lười biếng không chủ động tu luyện nên trình độ không được cao mà thôi. Cấp bậc cao hơn cũng không phải là tất cả, chỉ cần đánh bại được bọn hắn liền có thể chứng minh bản thân vô cùng ưu tú.

Sau khi nghĩ thông suốt, Vương Đông không còn lo lắng gì nữa, cùng Hoắc Vũ Hạo đến nhà ăn ăn uống no nê một lần, vì cả hai đi khá trễ nên nhà ăn gần như không còn ai.

Sau khi trở về ký túc xá, Hoắc Vũ Hạo treo thẻ không tiếp khách bên ngoài cửa, sau đó khóa cửa phòng để tránh lúc tu luyện bị quấy rầy. Thẻ này phòng nào cũng có, chỉ cần treo lên cho dù là lão sư nếu không có chuyện quan trọng cũng sẽ không gõ cửa để các học viên tu luyện bên trong.

Nhưng hành động vô cùng bình thường này của Hoắc Vũ Hạo lại khiến Vương Đông hơi xấu hổ. Hắn nhân lúc Hoắc Vũ Hạo xoay người đi lắc mạnh đầu điều chỉnh lại bản thân, khi Hoắc Vũ Hạo trở lại thần sắc hắn đã trở nên bình thường.

-Chúng ta bắt đầu thế nào?

Vương Đông hỏi Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Chúng ta cứ thử tu luyện một lúc đã, như vậy sẽ giúp Hồn Lực giữa hai người dung hợp tốt hơn. Sau đó chúng ta sẽ thông qua Hồn Lực sau khi dung hợp tạo thành Hồn Kỹ, đến tối chúng ta sẽ ra ngoài thử nghiệm kỹ năng dung hợp Vũ Hồn.

Vương Đông bĩu môi:

- Hợp lý quá nhỉ.

Hoắc Vũ Hạo cười cười:

- Đừng quên mình chính là lớp trưởng, sắp xếp hợp lý mọi chuyện là sở trường của mình, bắt đầu thôi!

Vừa nói hắn đã muốn ngồi lên giường Vương Đông.

- Muốn… muốn gì?

Vương Đông giật mình đẩy hắn ra.

Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên:

- Tất nhiên là tu luyện, không khoanh chân ngồi xuống cùng nhau thì sao tu luyện được?

Vương Đông đứng lên chỉ về giường Hoắc Vũ Hạo:

- Chúng ta sang giường kia tu luyện.

Hoắc Vũ Hạo ngẩn người, sau đó giận dỗi lầm bầm:

- Không sợ bẩn mông thì cứ sang, mình không ngại.

Vương Đông thấy sắc mặt Hoắc Vũ Hạo có chút khó coi. Quả thật Hoắc Vũ Hạo có chút mất hứng, cả hai xem như làm bằng hữu khá lâu mà tên Vương Đông lại còn tính toán giường mình và hắn, thật là keo kiệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện