Hoắc Vũ Hạo mơ hồ nghe được tiếng thở dài của Băng Đế, ngay sau đó, hắn chợt cảm giác được một cỗ hàn ý cực mạnh khiến cho linh hồn và thân thể hắn như chết lặng.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo chấn động, một luồng ánh sáng xanh chậm rãi nâng hắn lên, đồng thời bản thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt nhanh chóng bay đến bên người hắn.
Một luồng ánh sáng màu xanh đậm từ chiếc đuôi phát ra mãnh liệt, chiếc đuôi kia cũng đồng thời run lên, đâm mạnh vào lưng Hoắc Vũ Hạo.
Cả người Hoắc Vũ Hạo run lên dữ dội, hắn cảm giác như xương sống của mình trong nháy mắt bị một cái gì đó xuyên qua. Vật bén nhọn kia đâm xuyên da thịt, huyết nhục cuối cùng mạnh mẽ đâm mạnh vào đến khung xương bên trong.
Loại thống khổ tinh thần vốn dĩ không phải một nhân loại có thể chịu được. Hoắc Vũ Hạo liền mở to miệng, hai mắt như muốn lồi ra. Thân thể hắn run rẫy kịch liệt, Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt - Hồn Cốt cánh tay trái nằm trong tay hắn nháy mắt cũng rơi xuống.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã chuẩn bị tinh thần đón chờ lần thống khổ này rồi. Nhưng hắn cũng là một nhân loại a, khi cơn đau ập đến cho dù cơ thể hắn đã gần như chết lặng, nhưng nó vẫn có thể trong nháy mắt khiến hắn không thể thở được.
Cùng lúc đó, tại mi tâm Hoắc Vũ Hạo, một chút ánh sáng ánh kim chợt lóe lên, nhanh chóng bao phủ đầu hắn lại, Tinh Thần Hải của hắn một lần nữa biến thành màu vàng. Màu vàng này dịu dàng xoa dịu thế giới tinh thần đang nổi sóng gió của hắn, hệt như người mẹ giang rộng vòng tay dỗ dàng trấn an vậy,
Thiên Mộng Băng Tằm rốt cục cũng ra tay. Được Thiên Mộng Băng Tằm trợ giúp, thân thể hắn cuối cùng cũng có chút giãn ra. Mà bên kia, Băng Đế đã bắt đầu quá trình dung hợp.
Một luồng ánh sánh xanh biếc bao bọc lấy khối Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt - Hồn Cốt cánh tay trái. Sau đó nhanh chóng chóng tan chảy ra hóa thành một chất lỏng bằng nắm tay, Băng Bích Đế Hoàng Hạt lập tức nuốt vào bụng.
Băng Đế vốn có thể dùng Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt - Hồn Cốt cánh tay trái tiến hành điều hòa trước, như vậy có thể giảm mức độ đau đớn xuống mức thấp nhất, nhưng nàng lại không làm như vậy, bởi vì nàng muốn xem thử một chút, khả năng chịu đựng của cậu bé này đến mức thế nào.
Đáp án nhận được khiến nàng ngạc nhiên vô cùng, thân thể Hoắc Vũ Hạo tuy rằng trong nháy mắt bị thống khổ làm cho chết lặng đi. Nhưng thông qua phản ứng của thân thể hắn, nàng có thể cảm nhận được. Thân thể của nhân loại này lại cứng cỏi dẻo dai vô cùng, ngay, tạp chất trong cơ thể tồn động cực ít. Quan trọng nhất là Tinh Thần Hải của hắn tuy rằng có chút dao động mạnh, nhưng cũng không có chút dấu hiệu hư hỏng nào. Cho dù Thiên Mộng Băng Tằm không ra tay thì hắn cũng không vì vậy mà chết đi.
Trong lòng Băng Đế cũng hiện lên một chút hâm mộ, thiên phú cùng tiềm năng của nhân loại cho dù hồn thú huyết mạch cao quý đến mức nào cũng không thể so sánh. Đương nhiên nó cũng chỉ hâm mộ mà thôi. Nếu cho nó được đổi thì nó cũng không muốn. Nếu không thì lúc tu vi đột phá mười vạn năm nó đã không lựa chọn đột phá đại nạn. Mà đã hóa thân thành người, tu luyện lần nữa.
Dù cho thiên phú của nhân loại có tốt hơn. Nhưng mà thọ nguyên của nhân loại cũng không thể so sánh với hồn thú.
Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt biến thành chất lỏng bị Băng Đế nuốt vào trong cơ thể, sau khi tinh lọc qua chợt hóa thành một dòng xanh biếc dũng mãnh tiến vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo cảm thấy như có một luồng khí ôn hòa giống hệt như một lần nữa được lớp vỏ Thiên Mộng Băng Tằm bảo vệ. Đau đớn kịch liệt cũng giảm đi nhiều. Một chút đau nhức còn lại so với lúc trước thì không khác gì mũi đốt.
Đau đớn đột nhiên giảm xuống đồng thời lồng ngực hắn cũng bắt đầu phập phồng lên, tham lam hít vào từng ngụm khí lạnh. Thân thể hắn đột nhiên toát mồ hôi, thậm chí cả đại tiểu tiện cũng không thể khống chế. Có thể thấy rằng thống khổ vừa rồi mãnh liệt đến mức nào.
Áo bông trên người hắn sau khi thấm hết mồ hôi trong nháy mắt bị một màu xanh biếc phá tan, chỉ có Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ được Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở Băng Đế mới bỏ qua cho.
Thân thể trần truồng của hắn trông có vẻ rắn chắc, một năm khổ tu của Sử Lai Khắc học viện cũng không hề uổng phí. Mà lớp da trắng trẻo của hắn so với băng tuyết trên mặt đất cũng không khác cho mấy. Nhưng càng khiến cho người ta rung động hơn là bên trong lớp da này, một tia xanh biếc được chậm rãi rót vào trong khung xương, từ từ lan ra khắp cơ thể.
Nơi đầu tiên hiển nhiên là xương sống, chất lỏng xanh biếc kia theo khung xương từ từ lan về phía trước, xương sườn Hoắc Vũ Hạo cũng trở thành một màu xanh.
Màu xanh kia lan đến đâu thì cơ thể Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu co rút, đau đớn đến đó. Hắn liều mạng nhịn đau, thân thể phản ứng kịch liệt nhưng lại bị Băng Bích Đế Hoàng Hạt khống chế không thể di dộng chút nào.
Hoắc Vũ Hạo không ngừng tự nhủ, chịu đựng, chịu đựng, phải cố gắng chịu đựng, mặc kệ đau đớn thế nào cũng quyết không thể từ bỏ. Thống khổ đã khó có thể chịu được rồi vậy mà hắn còn tập trung toàn lực bảo vệ tinh thần của mình. Băng Đế từng nói qua, sợ nhất là tinh thần không thể kiên trì mà vỡ tan, như vậy thì xem như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đã vậy thì hắn chỉ cần toàn lực bảo vệ tinh thần của mình vậy là đủ rồi. Thân thể thế nào thì để cho Băng Đế lo đi, nàng hẳn không hại chết mình đâu.
Nghĩ thế, tính tình cố chấp của hắn lại hiện ra. Thiên Mộng Băng Tằm vô cùng kinh ngạc, vài loại phụ trợ thủ hộ tinh thần chuẩn bị cho Hoắc Vũ Hạo hắn đều chưa cần dùng tới. Tinh thần căn nguyên của Băng Đế lúc này đã ở trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, hiển nhiên nàng cũng phát hiện ra điều kì dị này. Lần đầu tiên nàng thay đổi cách nhìn đối với Thiên Mộng Băng Tằm, tuy rằng Thiên Mộng Băng Tằm lựa chọn nhân loại nhỏ tuổi này, thực lực cũng không đáng nhắc tới, nhưng lại có ý chí cứng cỏi như vậy đây chính là một việc tốt a! Thiên Mộng Băng Tằm lặng lẽ rút sang một bên. Hoắc Vũ Hạo tự mình vượt qua mọi chuyện hiển nhiên là quá tốt, từng cơn đau này cũng chính là một phương pháp ma luyện tinh thần lực tốt nhất. Làm cho ý chí hắn càng thêm kiên cường hơn, rất tốt cho việc tu luyện về sau.
Sau khi chất lỏng màu xanh biếc kia bao phủ toàn bộ khung xương trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo thì ánh sáng xanh biếc tại bản thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt bắt đầu chậm rãi mờ đi.
Bản thể Băng Đế biến thành Hồn Cốt, đây chính là một phần tinh hoa lực lượng của nó biến thành. Lần cải tạo tuy rằng vô cùng thống khổ nhưng tương lai tác dụng của khối Hồn Cốt này mang lại thì hơn xa so với những Hồn Cốt khác.
Thiên Mộng Băng Tằm mặc dù là hồn thú trăm vạn năm, nhưng nếu xét ưu đãi mà nó mang lại thì thua xa Băng Đế. Băng Đế có huyết mạch cao quý, trời sinh chính là một vương giả, lại tu luyện nhiều năm như vậy. Nàng có thể làm cho Hoắc Vũ Hạo tăng trưởng toàn diện. Đương nhiên, bây giờ Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể thừa nhận một bộ phận rất nhỏ lực lượng này. Năng lượng còn lại nhất định phải phong ấn lại, dựa vào mức độ thừa nhận của Hoắc Vũ Hạo mà từ từ tăng cường thêm. Nhưng mà như vậy thì tiềm năng của Hoắc Vũ Hạo cũng cực kì kinh người. Đối với Hồn Sư mà nói, càng về sau, hồn lực tăng lên càng khó khăn, uy lực của hồn kỹ không đủ mạnh mẽ tuyệt sẽ không xuất hiện trên người hắn. Tương lai hắn có thể phát triển đến mức độ nào ngay cả Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng không thể biết được.
Cách thức tạo thần của bọn họ chỉ sợ trên Đấu La Đại Lục này cũng chưa từng xuất hiện. Phải biết rằng, Thiên Mộng Băng Tằm phải mất mười vạn năm thời gian mới có thể hoàn thành xong công tác chuẩn bị. Đừng nghĩ rằng hắn và Hoắc Vũ Hạo dung hợp dễ dàng như thế, trên thực tế hắn đã đóng cửa tinh thần căn nguyên của mình, hơn nữa hắn cũng sớm hoàn thành quá trình phân cách. Còn có rất nhiều bước cần chuẩn bị. Lần này đi đến nơi của Băng Đế, trong lúc dung hợp hắn cũng ở một bên chỉ điểm và trợ giúp, bằng vào tinh thần lực cường đại của mình phụ trợ cho Băng Đế. Lúc đó mới có thể thành công dung hợp.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo không ngừng run rẩy, bên ngoài làn da mặt hắn đã ngưng kết thành từng hạt băng châu, tất cả cũng từ mồ hôi mà thành. Thất khiếu đã sớm chảy ra từng đường tơ máu, làn da dưới lớp băng đã biến thành một màu đỏ. Huyết khí trong cơ thể hắn vận chuyển với tốc độ cực nhanh, đến mức trông rợn cả người. Nếu là người khác thì đã sớm bị nổ tan xác rồi. Mà lúc này, trong thân thể Hoắc Vũ Hạo đã có hai tinh thần căn nguyên của hai đại cường giả Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt thủ hộ.
Triệu chứng huyết khí vận chuyển nhanh chóng cũng là một tình huống thường gặp trong lúc dung hợp Hồn Cốt, mà nơi bọn họ thủ hộ chính là nội tạng, kinh mạch cùng với khung xương. Tương đương với một lớp màng bảo vệ cơ thể. Mặc cho tốc độ huyết khí kia vận chuyển nhanh thế nào cũng không cách nào phá tan phòng tuyến này.
Khí huyết dao động dao động không ổn định, từ ngoài nhìn vào làn da tái nhợt kia có thế thấy được một khung xương xanh biếc, như là một bức tranh thật kinh khủng. Thiên Mộng Băng Tằm tuy rằng không cần phụ trợ bảo vệ linh hồn hắn, nhưng nhất định phải giúp hắn bảo vệ Vũ Hồn.
Thiên Mộng Băng Tằm là một Hồn Hoàn trí tuệ của Vũ Hồn bản thể của Hoắc Vũ Hạo, Vũ Hồn Linh Mâu. Chúa tể tương lai của tất cả Linh Mâu. Mà sau khi Băng Đế dung hợp vào, cũng chính là chúa tể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt Vũ Hồn. Cũng nhờ đó làm cho Hoắc Vũ Hạo chân chính trở thành Hồn Sư có Vũ Hồn song sinh.
Chất lỏng màu xanh biếc kia vừa bắt đầu liền hóa thành từng sợi tơ màu xanh bao trùm xương sống, xương ngực, xương sườn hắn. Thời gian dần qua, sơi tơ này bắt đầu lan rộng ra đem khung xương hoàn toàn bao bọc.
Thống khổ của Hoắc Vũ Hạo lại bắt đầu thay đổi, đau đớn co rút lúc trước dần dần chuyển biến, thay vào đó, khung xương của hắn lúc này bắt đầu truyền ra từng đợt nóng lạnh luân phiên.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo chấn động, một luồng ánh sáng xanh chậm rãi nâng hắn lên, đồng thời bản thể Băng Bích Đế Hoàng Hạt nhanh chóng bay đến bên người hắn.
Một luồng ánh sáng màu xanh đậm từ chiếc đuôi phát ra mãnh liệt, chiếc đuôi kia cũng đồng thời run lên, đâm mạnh vào lưng Hoắc Vũ Hạo.
Cả người Hoắc Vũ Hạo run lên dữ dội, hắn cảm giác như xương sống của mình trong nháy mắt bị một cái gì đó xuyên qua. Vật bén nhọn kia đâm xuyên da thịt, huyết nhục cuối cùng mạnh mẽ đâm mạnh vào đến khung xương bên trong.
Loại thống khổ tinh thần vốn dĩ không phải một nhân loại có thể chịu được. Hoắc Vũ Hạo liền mở to miệng, hai mắt như muốn lồi ra. Thân thể hắn run rẫy kịch liệt, Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt - Hồn Cốt cánh tay trái nằm trong tay hắn nháy mắt cũng rơi xuống.
Mặc dù Hoắc Vũ Hạo đã chuẩn bị tinh thần đón chờ lần thống khổ này rồi. Nhưng hắn cũng là một nhân loại a, khi cơn đau ập đến cho dù cơ thể hắn đã gần như chết lặng, nhưng nó vẫn có thể trong nháy mắt khiến hắn không thể thở được.
Cùng lúc đó, tại mi tâm Hoắc Vũ Hạo, một chút ánh sáng ánh kim chợt lóe lên, nhanh chóng bao phủ đầu hắn lại, Tinh Thần Hải của hắn một lần nữa biến thành màu vàng. Màu vàng này dịu dàng xoa dịu thế giới tinh thần đang nổi sóng gió của hắn, hệt như người mẹ giang rộng vòng tay dỗ dàng trấn an vậy,
Thiên Mộng Băng Tằm rốt cục cũng ra tay. Được Thiên Mộng Băng Tằm trợ giúp, thân thể hắn cuối cùng cũng có chút giãn ra. Mà bên kia, Băng Đế đã bắt đầu quá trình dung hợp.
Một luồng ánh sánh xanh biếc bao bọc lấy khối Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt - Hồn Cốt cánh tay trái. Sau đó nhanh chóng chóng tan chảy ra hóa thành một chất lỏng bằng nắm tay, Băng Bích Đế Hoàng Hạt lập tức nuốt vào bụng.
Băng Đế vốn có thể dùng Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt - Hồn Cốt cánh tay trái tiến hành điều hòa trước, như vậy có thể giảm mức độ đau đớn xuống mức thấp nhất, nhưng nàng lại không làm như vậy, bởi vì nàng muốn xem thử một chút, khả năng chịu đựng của cậu bé này đến mức thế nào.
Đáp án nhận được khiến nàng ngạc nhiên vô cùng, thân thể Hoắc Vũ Hạo tuy rằng trong nháy mắt bị thống khổ làm cho chết lặng đi. Nhưng thông qua phản ứng của thân thể hắn, nàng có thể cảm nhận được. Thân thể của nhân loại này lại cứng cỏi dẻo dai vô cùng, ngay, tạp chất trong cơ thể tồn động cực ít. Quan trọng nhất là Tinh Thần Hải của hắn tuy rằng có chút dao động mạnh, nhưng cũng không có chút dấu hiệu hư hỏng nào. Cho dù Thiên Mộng Băng Tằm không ra tay thì hắn cũng không vì vậy mà chết đi.
Trong lòng Băng Đế cũng hiện lên một chút hâm mộ, thiên phú cùng tiềm năng của nhân loại cho dù hồn thú huyết mạch cao quý đến mức nào cũng không thể so sánh. Đương nhiên nó cũng chỉ hâm mộ mà thôi. Nếu cho nó được đổi thì nó cũng không muốn. Nếu không thì lúc tu vi đột phá mười vạn năm nó đã không lựa chọn đột phá đại nạn. Mà đã hóa thân thành người, tu luyện lần nữa.
Dù cho thiên phú của nhân loại có tốt hơn. Nhưng mà thọ nguyên của nhân loại cũng không thể so sánh với hồn thú.
Bí Pháp Hồn Tả Tí Cốt biến thành chất lỏng bị Băng Đế nuốt vào trong cơ thể, sau khi tinh lọc qua chợt hóa thành một dòng xanh biếc dũng mãnh tiến vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo cảm thấy như có một luồng khí ôn hòa giống hệt như một lần nữa được lớp vỏ Thiên Mộng Băng Tằm bảo vệ. Đau đớn kịch liệt cũng giảm đi nhiều. Một chút đau nhức còn lại so với lúc trước thì không khác gì mũi đốt.
Đau đớn đột nhiên giảm xuống đồng thời lồng ngực hắn cũng bắt đầu phập phồng lên, tham lam hít vào từng ngụm khí lạnh. Thân thể hắn đột nhiên toát mồ hôi, thậm chí cả đại tiểu tiện cũng không thể khống chế. Có thể thấy rằng thống khổ vừa rồi mãnh liệt đến mức nào.
Áo bông trên người hắn sau khi thấm hết mồ hôi trong nháy mắt bị một màu xanh biếc phá tan, chỉ có Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ được Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở Băng Đế mới bỏ qua cho.
Thân thể trần truồng của hắn trông có vẻ rắn chắc, một năm khổ tu của Sử Lai Khắc học viện cũng không hề uổng phí. Mà lớp da trắng trẻo của hắn so với băng tuyết trên mặt đất cũng không khác cho mấy. Nhưng càng khiến cho người ta rung động hơn là bên trong lớp da này, một tia xanh biếc được chậm rãi rót vào trong khung xương, từ từ lan ra khắp cơ thể.
Nơi đầu tiên hiển nhiên là xương sống, chất lỏng xanh biếc kia theo khung xương từ từ lan về phía trước, xương sườn Hoắc Vũ Hạo cũng trở thành một màu xanh.
Màu xanh kia lan đến đâu thì cơ thể Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu co rút, đau đớn đến đó. Hắn liều mạng nhịn đau, thân thể phản ứng kịch liệt nhưng lại bị Băng Bích Đế Hoàng Hạt khống chế không thể di dộng chút nào.
Hoắc Vũ Hạo không ngừng tự nhủ, chịu đựng, chịu đựng, phải cố gắng chịu đựng, mặc kệ đau đớn thế nào cũng quyết không thể từ bỏ. Thống khổ đã khó có thể chịu được rồi vậy mà hắn còn tập trung toàn lực bảo vệ tinh thần của mình. Băng Đế từng nói qua, sợ nhất là tinh thần không thể kiên trì mà vỡ tan, như vậy thì xem như là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đã vậy thì hắn chỉ cần toàn lực bảo vệ tinh thần của mình vậy là đủ rồi. Thân thể thế nào thì để cho Băng Đế lo đi, nàng hẳn không hại chết mình đâu.
Nghĩ thế, tính tình cố chấp của hắn lại hiện ra. Thiên Mộng Băng Tằm vô cùng kinh ngạc, vài loại phụ trợ thủ hộ tinh thần chuẩn bị cho Hoắc Vũ Hạo hắn đều chưa cần dùng tới. Tinh thần căn nguyên của Băng Đế lúc này đã ở trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, hiển nhiên nàng cũng phát hiện ra điều kì dị này. Lần đầu tiên nàng thay đổi cách nhìn đối với Thiên Mộng Băng Tằm, tuy rằng Thiên Mộng Băng Tằm lựa chọn nhân loại nhỏ tuổi này, thực lực cũng không đáng nhắc tới, nhưng lại có ý chí cứng cỏi như vậy đây chính là một việc tốt a! Thiên Mộng Băng Tằm lặng lẽ rút sang một bên. Hoắc Vũ Hạo tự mình vượt qua mọi chuyện hiển nhiên là quá tốt, từng cơn đau này cũng chính là một phương pháp ma luyện tinh thần lực tốt nhất. Làm cho ý chí hắn càng thêm kiên cường hơn, rất tốt cho việc tu luyện về sau.
Sau khi chất lỏng màu xanh biếc kia bao phủ toàn bộ khung xương trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo thì ánh sáng xanh biếc tại bản thể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt bắt đầu chậm rãi mờ đi.
Bản thể Băng Đế biến thành Hồn Cốt, đây chính là một phần tinh hoa lực lượng của nó biến thành. Lần cải tạo tuy rằng vô cùng thống khổ nhưng tương lai tác dụng của khối Hồn Cốt này mang lại thì hơn xa so với những Hồn Cốt khác.
Thiên Mộng Băng Tằm mặc dù là hồn thú trăm vạn năm, nhưng nếu xét ưu đãi mà nó mang lại thì thua xa Băng Đế. Băng Đế có huyết mạch cao quý, trời sinh chính là một vương giả, lại tu luyện nhiều năm như vậy. Nàng có thể làm cho Hoắc Vũ Hạo tăng trưởng toàn diện. Đương nhiên, bây giờ Hoắc Vũ Hạo chỉ có thể thừa nhận một bộ phận rất nhỏ lực lượng này. Năng lượng còn lại nhất định phải phong ấn lại, dựa vào mức độ thừa nhận của Hoắc Vũ Hạo mà từ từ tăng cường thêm. Nhưng mà như vậy thì tiềm năng của Hoắc Vũ Hạo cũng cực kì kinh người. Đối với Hồn Sư mà nói, càng về sau, hồn lực tăng lên càng khó khăn, uy lực của hồn kỹ không đủ mạnh mẽ tuyệt sẽ không xuất hiện trên người hắn. Tương lai hắn có thể phát triển đến mức độ nào ngay cả Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt cũng không thể biết được.
Cách thức tạo thần của bọn họ chỉ sợ trên Đấu La Đại Lục này cũng chưa từng xuất hiện. Phải biết rằng, Thiên Mộng Băng Tằm phải mất mười vạn năm thời gian mới có thể hoàn thành xong công tác chuẩn bị. Đừng nghĩ rằng hắn và Hoắc Vũ Hạo dung hợp dễ dàng như thế, trên thực tế hắn đã đóng cửa tinh thần căn nguyên của mình, hơn nữa hắn cũng sớm hoàn thành quá trình phân cách. Còn có rất nhiều bước cần chuẩn bị. Lần này đi đến nơi của Băng Đế, trong lúc dung hợp hắn cũng ở một bên chỉ điểm và trợ giúp, bằng vào tinh thần lực cường đại của mình phụ trợ cho Băng Đế. Lúc đó mới có thể thành công dung hợp.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo không ngừng run rẩy, bên ngoài làn da mặt hắn đã ngưng kết thành từng hạt băng châu, tất cả cũng từ mồ hôi mà thành. Thất khiếu đã sớm chảy ra từng đường tơ máu, làn da dưới lớp băng đã biến thành một màu đỏ. Huyết khí trong cơ thể hắn vận chuyển với tốc độ cực nhanh, đến mức trông rợn cả người. Nếu là người khác thì đã sớm bị nổ tan xác rồi. Mà lúc này, trong thân thể Hoắc Vũ Hạo đã có hai tinh thần căn nguyên của hai đại cường giả Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Hạt thủ hộ.
Triệu chứng huyết khí vận chuyển nhanh chóng cũng là một tình huống thường gặp trong lúc dung hợp Hồn Cốt, mà nơi bọn họ thủ hộ chính là nội tạng, kinh mạch cùng với khung xương. Tương đương với một lớp màng bảo vệ cơ thể. Mặc cho tốc độ huyết khí kia vận chuyển nhanh thế nào cũng không cách nào phá tan phòng tuyến này.
Khí huyết dao động dao động không ổn định, từ ngoài nhìn vào làn da tái nhợt kia có thế thấy được một khung xương xanh biếc, như là một bức tranh thật kinh khủng. Thiên Mộng Băng Tằm tuy rằng không cần phụ trợ bảo vệ linh hồn hắn, nhưng nhất định phải giúp hắn bảo vệ Vũ Hồn.
Thiên Mộng Băng Tằm là một Hồn Hoàn trí tuệ của Vũ Hồn bản thể của Hoắc Vũ Hạo, Vũ Hồn Linh Mâu. Chúa tể tương lai của tất cả Linh Mâu. Mà sau khi Băng Đế dung hợp vào, cũng chính là chúa tể của Băng Bích Đế Hoàng Hạt Vũ Hồn. Cũng nhờ đó làm cho Hoắc Vũ Hạo chân chính trở thành Hồn Sư có Vũ Hồn song sinh.
Chất lỏng màu xanh biếc kia vừa bắt đầu liền hóa thành từng sợi tơ màu xanh bao trùm xương sống, xương ngực, xương sườn hắn. Thời gian dần qua, sơi tơ này bắt đầu lan rộng ra đem khung xương hoàn toàn bao bọc.
Thống khổ của Hoắc Vũ Hạo lại bắt đầu thay đổi, đau đớn co rút lúc trước dần dần chuyển biến, thay vào đó, khung xương của hắn lúc này bắt đầu truyền ra từng đợt nóng lạnh luân phiên.
Danh sách chương