Ba người biết mình đang trong hang hổ không tiện ở lâu, họ cố nén cảm xúc lấy lại tinh thần ứng phó tình huống lúc này.

Liếc nhìn tên thanh niên thoi thóp dưới đất, Đới Mộc Bạch hỏi Nana: "Nana, ngươi có kế hoạch gì sao? Hắn bây giờ không thể sống nhưng giết hắn sẽ gây động tĩnh, cứu Đới Cẩn ra bọn chúng rất nhanh sẽ phát hiện."

Nana cười gian manh: "Lão đại, tên này gầy ốm như vậy, nếu Đới Cẩn không may ngậm roi kéo một cái làm hắn rơi xuống hồ Ô Sa ngứa đến chết chìm, cũng rất có khả năng nhỉ?"

"Hả? Nhưng chẳng phải ngươi nói cứu ta ra!" Đới Cẩn mờ mịt, lẽ nào hai người này cứu xong lại thả hắn xuống hồ rồi đi trở về? Đới Mộc Bạch biểu cảm cũng chẳng khác Đới Cẩn là bao, Nana nhìn hai tên nam nhân thật thà không nhịn nổi bật cười: "Haiza, không đùa nổi hai người, nhìn nè. Lam Mỵ bằng hữu a!"

Nana ngọt sớt kêu gọi Lam Mỵ, Đới Mộc Bạch kinh hoảng thúc thúc Nana nói nhỏ: "Ngươi không sợ Đới Cẩn biết hả? Còn có ngươi định cho Lam Mỵ nhai sống? Rất lộ liễu đi."

"Lão đại, cái gì mà nhai sống, ngươi đang coi thường Lam Mỵ đó, xem xem kia là cái gì?" Nana nửa mắt nhìn Đới Mộc Bạch, cô đưa ngón tay đẩy cằm Đới Mộc Bạch cho hắn chiêm ngưỡng thứ vừa xuất hiện từ trong không gian.

Là một chiếc gương màu lam do băng tạo thành, gương hình bầu dục phi thường lớn, ước chừng có đến 2m rưỡi cao, mặt gương sáng ngời không tì ố, viền xung quanh được vô số bông tuyết bằng băng tô vẽ cực kì mỹ lệ, gối đầu chiễm chệ trên đỉnh gương một đầu cáo với hai mắt đỏ kiêu ngạo đang tỏa sáng linh động, đối diện phía dưới là chín cái đuôi băng uốn lượn hoàn hảo ôm lên toàn bộ phía sau mặt gương, chiếc gương lơ lửng trên mặt đất không cần bệ đỡ, toàn thân nó tỏa ra khí tức lạnh lẽo nhưng không hề gây sát thương, quả là thần kì. Vật tuyệt mỹ chính là kĩ năng thiên phú thần thú Cửu Vĩ Hồ Lam Mỵ - Băng Bích Phản.

Đới Cẩn trừng mắt kinh ngạc, lúc sau lại lập tức hứng thú đưa tay sờ mó lung tung, hắn liên tục chép miệng khen ngợi: "Đây, sao thứ này lại... Nó tên Lam Mỵ hả? Quả rất xứng danh, ta chưa từng thấy chiếc gương nào đẹp như vậy!"

Nana vẻ mặt đắc ý hất cằm trêu ngươi Đới Mộc Bạch, khuôn mặt hắn giờ đã biến đến ngu không thể tả.

Nana đi tới chỗ Đới Cẩn hùng hồn giới thiệu: "Đẹp không? Nó tên Băng, ngắn gọn vậy thôi. Đẹp nhưng công dụng còn khiến ngươi phải xuýt xoa hơn đây, ngươi nghĩ vì sao ta chắc chắn đưa ngươi ra ngoài mà không bị phát hiện? Là dựa vào nó đó, nè, đứng ở đây, đứng yên nha."

Nana tách ra Đới Cẩn với Băng Bích Phản để hắn đứng đối diện mặt gương, trong cái nháy mắt, mặt gương sáng lên lam sắc quang mang tập trung kết tạo một vệt bóng mờ, làm Đới Cẩn giật thót kinh hô nhảy ra xa là mặt gương phẳng bỗng rung động biến sền sệt, từ trong gương bước ra nam tử cao lớn, nhìn đến người này, chính là "Đới Cẩn".

Đâu chỉ riêng Đới Cẩn giật mình, Đới Mộc Bạch cũng không ngoại lệ, tiến tới sờ sờ "Đới Cẩn" vừa mạc danh kì diệu xuất hiện, Đới Mộc Bạch miệng cứng ngắc hỏi: "Hình nộm?"

Nana vuốt chút mũi ngạo nghễ nói: "Xì, hình nộm là cái thá gì? Người thật nha, ngoại trừ suy nghĩ, cảm giác và trò chuyện thì chẳng khác Đới Cẩn chút nào. Ta có thể coi nó là tùy tùng sai khiến cũng được, hoàn toàn kiểm soát. Phục chưa, haha!"

Nana bộ dáng một chút hình tượng nữ nhân cũng chẳng phát ra nổi, hai nam nhân nhìn nhau đối Nana đồng thời dơ lên ngón tay cái tỏ ý "ngươi lợi hại", nhưng thâm tâm còn tồn tại suy nghĩ khác: Ngươi không có bộ dạng đó, mới là thực tốt.

Đới Mộc Bạch ho nhẹ một tiếng nghiêm túc nói: "Ý ngươi là cho "Đới Cẩn" này thay thế Đới Cẩn ở dưới hồ, sau đó nhấn chìm tên áo đen bên trong, dù bọn chúng phát hiện thủ hạ chết sẽ cho rằng là ngoài ý muốn và cũng không hề nghi ngờ có người bên ngoài vào."

Nana gật đầu: "Đúng vậy, có điều, "Đới Cẩn" chỉ ở bên ngoài được một ngày khi không có Lam Mỵ duy trì, chúng ta phải nhanh chóng gọi được viện binh."

Đới Mộc Bạch: "Được, chỗ này không thể ở lại nữa, có khi bọn chúng sắp thay ca."

Ba người hành động, Đới Mộc Bạch đưa "Đới Cẩn" xích lại vị trí ban đầu, Nana chữa ngoại thương cho tên thanh niên áo choàng đen sau đó hạ độc Linh Lan khiến hắn hôn mê không biết đến ngày mai, xong xuôi Đới Cẩn ném tên này xuống hồ, Nana ấn vào hình mặt trăng trên tường cho nước độc Ô Sa bao phủ gian nhỏ trở thành đen kịt. Hiện trường gây án che dấu vô cùng hoàn hảo.

Nana phòng hộ biến tiểu, ba người lặng lẽ đi ra mép ngoài hồn kĩ không gian, theo bàn bạc trước đó Đới Mộc Bạch và Đới Cẩn sẽ ra khỏi hồ trước, tiếp đến là Đới Mộc Bạch quay trở lại đón Nana. Quá trình diễn ra rất thuận lợi, phần lớn do bọn sát thủ quá tự tin vào khả năng ẩn dấu căn cứ này của chúng, phần nhỏ là vì năng lực biến thái của Nana, giết người thám thính đều vô ảnh vô tung.

Hội họp với Chu Trúc Thanh, bốn người ở ngay trên lầu gác biệt phủ bàn kế sách, theo lời tên kia thì ba tháng tới bọn chúng không xuất đầu lộ diện đầy đủ cho mọi người tranh thủ thời gian, bất quá "Đới Cẩn" thay thế chỉ chịu được một ngày.

Đới Mộc Bạch ra đề nghị: "Chúng ta phải bay đến chỗ Đới Cẩm xin viện binh, hắn là phong hào đấu la đối phó đám người này không thành vấn đề, bên phía hoàng thất chúng ta còn muốn để mặt mũi đối phó lâu dài."

Đới Cẩn: "Ta đồng ý, biết ta bị hạ nhục cha ta nhất định sẽ đánh ta nhưng ta muốn giết bọn xấu này trước, sau đó xin Nana vài viên thuốc dự phòng là được."

Nana nghe hắn khóe miệng không khống chế giật giật: "Ngươi người này, xin xỏ rất thuận miệng đi, biết viên thuốc này của ta bán ra bao nhiêu tiền không hả?"

Đới Cẩn bộ dáng thản nhiên nhún vai: "Lúc nãy cho rồi, cho thêm vài viên có sao đâu? Chúng ta là bằng hữu, haha!"

"Hừ, ta không nể ngươi, ta nể hai chữ bằng hữu, này." Nana đưa cho Đới Cẩn ba viên Phục Hồi đan, quay sang Đới Mộc Bạch: "Lão đại, phía nam cách đây bao xa, đủ thời gian trở lại sao?"

Đới Mộc Bạch ước lượng: "Bình thường xe ngựa là mười ngày, Hắc Mã như Đới Cẩn là một ngày, còn bay thì... hai canh giờ."

Nana và Đới Cẩn bĩu môi gật gù, thời gian có vẻ rất dư dả.

"Ngươi chưa tính thời gian thuyết phục Đới Cẩm sao?" Chu Trúc Thanh lạnh nhạt mở miệng, chọc Đới Mộc Bạch toàn thân cứng ngắc.

Phải rồi, Đới Cẩm đối hoàng thất bất mãn, đùng đùng tới mượn binh sao ông ta chịu ra mặt, có khả năng một phát chụp chết ba người nhóm Đới Mộc Bạch không biết chừng. Bốn người lâm vào trầm tư, liên tục thở dài.

Đới Mộc Bạch lúc sau nhịn hết nổi mới hùng hổ đứng người lên nói: "Đi, chưa đi thì chưa biết, chúng ta phải tới nơi trước đã. Còn lại, giao cho Đới Cẩn."

"Ta? Ngươi điên à, ta nói ta bị đánh xong lại dẫn người hoàng thất đến, cha ta sẽ giết ta trước tiên." Đới Cẩn một hai không chịu tiên phong.

"Để ta!" Nana nhảy bật dậy hung hăng nắm nắm đấm: "Ông ta không đến, ta bóp cổ ông ta lôi đến."

Đới Mộc Bạch và Đới Cẩn nhìn khí thế Nana chỉ biết ôm trán lắc đầu: Lão thiên tạo nữ nhân nhiều như vậy, chắc quên ban cho nữ nhân này một chút, đoan trang.

Ngồi bên Chu Trúc Thanh lạnh băng nhìn Nana cũng phải phì cười: "Mạnh miệng, bóp cổ được hắn ngươi đánh luôn bọn kia phải nhanh không? Mộc Bạch nói đúng một nửa, ngồi đây cũng không làm được gì, đi thôi!"

Theo lời Chu Trúc Thanh, bốn người mang bao nhiêu tâm trạng bắt đầu chuẩn bị, Nana cân nhắc có nên một chiêu Điệp Phấn cho bọn kia nổ nát, Đới Mộc Bạch suy nghĩ làm cách nào thuyết phục Đới Cẩm, Chu Trúc Thanh thờ ơ còn Đới Cẩn hai tay chắp lại khấn vái bốn phương cầu mong Đới Cẩm đang vui đừng dễ dàng nổi nóng. Nana tạo khinh khí cầu cho Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh và Đới Cẩn ngồi lên, sau đó vỗ cánh xuyên mây hướng thẳng về thuộc địa phân tộc Tà Mâu phía nam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện