Chớp mắt, một tháng huấn luyện cũng qua đi, lúc này Nana đang sắp xếp lại bàn ghế và dọn đồ ăn lên bàn, những người khác cùng nhau làm món bánh cuối cùng. Lúc các lão sư tiến vào căn phòng giống y như nhà hàng cao cấp, ăn các món ăn ngon do chính tay học sinh của mình làm nên, không kể hết họ là ngạc nhiên như thế nào, họ công nhận tài năng của các tân sinh cũng như khâm phục sự dạy dỗ tài giỏi của đại sư. Một tháng huấn luyện gian khổ kết thúc thành công tốt đẹp.
Hôm sau, tập trung trước sân học viện, ai nấy đều bừng bừng tinh thần phấn chấn, vô cùng tự tin với thành quả đạt được trong một tháng qua. Nhưng khi đại sư cho họ đối chiến nhau thì lại phát hiện ra rất nhiều vấn đề dập tắt đi tự tin quá sớm của họ. Đới Mộc Bạch hiếu thắng không để ý đến đối thủ là ai, Đường Tam cảm tính, Mã Hồng Tuấn không chú ý bảo vệ đồng đội, Áo Tư Ca thì quá ỷ lại, sơ suất không biết tự bảo vệ mình, Tiểu Vũ vì đánh thắng được Đường Tam mà vui mừng khi cuộc chiến còn chưa kết thúc. Nói ngắn gọn chính là:
"Vô dụng, tự đại. Các ngươi như thế mà tự gọi mình thiên tài quái vật sao hả? Thể hiện năng lực như thế phải đáng bị phạt!"
Đại sư thực sự tức giận mà gần như là hét lên.
Gần nơi học viện Sử Lai Khắc có thành Tước Thác, là nơi có đấu hồn trường. Đi tới đó có một con đường bị bỏ hoang đầy đá và dốc rất khó đi. Đường dài hơn 40 km, người bình thường cũng phải đi mất ba ngày nhưng ý định của đại sư thì khác. Dẫn các học sinh đến trước cửa học viện, nơi đó đại sư đã chuẩn bị sẵn tám cái giỏ đựng đá. Hắn quay lại nhìn tám người rồi nói:
"Hình phạt của các ngươi, không dùng hồn lực hay bất kì thứ gì, đeo giỏ đá này đi tới Tác Thác thành rồi quay lại. Trong một ngày."
Câu "bất kì thứ gì" là nhìn Nana làm cô khẽ giật mình. Những người tham gia đánh đối kháng lúc nãy nghe xong không khỏi ngạc nhiên nhưng không dám nói thêm, bởi vì họ thật sự có lỗi. Vinh Vinh khó hiểu lên tiếng hỏi:
"Đại sư, thầy nói là các ngươi? Em, Trúc Thanh và Nana không đánh không có lỗi tại sao phải bị phạt?"
Đại sư không nói nhiều mà chỉ hỏi lại:
"Họ là gì của ngươi?"
Vinh Vinh thoáng im lặng, Nana tiến tới cầm tay Vinh Vinh và Trúc Thanh rồi nhìn đại sư khẳng định:
"Chúng em là đồng đội."
Ba người nhìn nhau, lập tức đeo lên giỏ đá có ghi tên mình chạy theo những người phía trước.
Đại sư nhìn đám trẻ không biết là hài lòng hay lo lắng, cúi đầu. Phất Lan Đức tới, hắn đứng bên cạnh mà nói chuyện với đại sư.
"Không cho đám trẻ sử dụng hồn lực, không sợ họ chết giữa đường sao?"
"Ngươi yên tâm, ta đã tính qua sức khỏe của họ, giỏ đá mỗi người nặng nhẹ là khác nhau."
"Ngươi không lo cho nha đầu kia?" Phất Lan Đức hỏi.
"Nana? Nếu ngươi biết nó đánh giết hồn thú ngàn năm và tốc độ chạy về mà không thở gấp thì ngươi sẽ không cần lo lắng."
"Là sự thật? Thật đáng ngạc nhiên, cũng rất có tiến bộ. Nhưng ta không cần biết, ta chỉ biết tiền học viện bị ngươi tiêu hết rồi. Đám nhóc học tập phung phí rất nhiều đồ dùng đều gửi hóa đơn cho ta đây!" Viện trưởng Phất Lan Đức vẫn yêu tiền như vậy.
Đại sư không quan tâm chỉ thản nhiên đáp:
"Chuyện tiền bạc, ta đã có sắp xếp."
Nói đến tám người lúc này, đã bắt đầu kiệt sức. Đới Mộc Bạch giỏ đá đầy nhất, sau là Đường Tam, ít nhất là Áo Tư Ca và Vinh Vinh, Nana thế mà đại sư lại cho giỏ đá nặng bằng Trúc Thanh. Người đầu tiên ngồi xuống chính là người mập nhất, Mã Hồng Tuấn. Vinh Vinh cũng đã quá mệt. Lúc mệt mỏi thì người ta hay bực mình, không khí có vẻ như sắp xảy ra chiến tranh vì đề nghị lén sử dụng chút hồn lực của Vinh Vinh. Tất nhiên là không thể dùng rồi, đây cũng là kiểm tra tâm tính. Nghĩ một chút, Đường Tam nói:
"Mọi người bình tĩnh, đại sư nói không dùng hồn lực nhưng chúng ta có thể giúp đỡ nhau mà. Chỉ cần đưa đủ số đá này về là được. Hồng Tuấn, ta mang đá giúp ngươi." Vừa nói, hắn vừa tiên phong làm.
Áo Tư Ca cũng minh bạch:
"Đúng vậy, mọi người xem đại sư cũng không vô tình, giỏ đá của mọi người khối lượng khác nhau. Chắc chắn đại sư đã tính kĩ, đây là khảo nghiệm." Hắn nói rắt đúng, đến Vinh Vinh cũng phải khen hắn vài câu.
Mọi người đã hiểu ý đại sư, tốc độ đều đều để kịp giúp đỡ nhau khi ai đó cảm thấy không chịu được nữa. Đã là buổi trưa, đường đi đã qua một nửa, mọi người đang trên đường quay lại học viện. Đường Tam thấy Trúc Thanh và Nana không cần giúp đỡ, hắn lo lắng hỏi:
"Trúc Thanh, Nana, hai ngươi không sao chứ?"
"Ta còn chịu đựng được." Trúc Thanh cố gắng gật đầu.
Nhìn sang Nana, Đường Tam nghi ngờ hỏi:
"Nana, ngươi không đang sử dụng hồn lực đó chứ?"
"Làm sao có thể! Tam ca, ta tôn trọng cách dạy của đại sư, ta là người tốt làm sao có thể dùng lén chứ." Người khác không cảm nhận được hồn lực của Nana nên Đường Tam mới hỏi cô như vậy, Nana cũng không buồn bực.
"Vậy thì ta yên tâm rồi. Cần giúp thì nói chúng ta." Đường Tam nói.
Nana cười, cô còn cố chịu đựng được, chỉ cần không làm chậm bước chân mọi người.
Buổi chiều, cách học viện còn 3 km, Vinh Vinh ngất xỉu. Đường Tam cõng Vinh Vinh, Nana và Tiểu Vũ chia nhau đá của Vinh Vinh cùng mang. Đới Mộc Bạch mang luôn đá của Đường Tam, hắn là lão đại, là người chịu khổ nhất trong mọi người.
Cách học viện 2 km, Áo Tư Ca ngất xỉu. Nana định dùng huyết lân mã để Áo Tư Ca và Vinh Vinh ngồi lên nhưng Đường Tam không cho. Trúc Thanh và Mã Hồng Tuấn dìu Áo Tư Ca. Tiểu Vũ và Nana lại chia nhau đá của Áo Tư Ca.
Cách học viện 1 km, Áo Tư Ca, Vinh Vinh tỉnh. Mã Hồng Tuấn bị rơi xuống bùn. Hắn định bỏ cuộc, sợ sẽ liên lụy mọi người nhưng một lần nữa Đường Tam ngăn cản, hắn khẳng định lại:
"Chúng ta là đồng đội."
Cách học viện 500 m, Nana cùng Tiểu Vũ đã quá mệt. Mọi người cũng là như thế, liên tục đổi đá giúp nhau phụ trọng, bây giờ mỗi người đều nhận lại đúng phần của mình.
Trước cửa học viện, đại sư đã đứng chờ từ lâu, nhìn thấy tám người đang khoác vai nhau trở về, hắn cười. Hắn chắc rằng kết quả buổi học này mọi người đã học được, tinh thần đồng đội. Đồng đội không bỏ rơi bạn bè, đồng đội cùng giúp nhau cố gắng, đồng đội là cùng nhau đồng cam cộng khổ.
Tám người tới trước cửa học viện, vui vẻ cười nói với đại sư:
"Chúng em về rồi!" Sau đó liền ngất đi.
Đại sư nhẹ nhàng nói: "Mừng các ngươi trở về."
Hôm sau, tập trung trước sân học viện, ai nấy đều bừng bừng tinh thần phấn chấn, vô cùng tự tin với thành quả đạt được trong một tháng qua. Nhưng khi đại sư cho họ đối chiến nhau thì lại phát hiện ra rất nhiều vấn đề dập tắt đi tự tin quá sớm của họ. Đới Mộc Bạch hiếu thắng không để ý đến đối thủ là ai, Đường Tam cảm tính, Mã Hồng Tuấn không chú ý bảo vệ đồng đội, Áo Tư Ca thì quá ỷ lại, sơ suất không biết tự bảo vệ mình, Tiểu Vũ vì đánh thắng được Đường Tam mà vui mừng khi cuộc chiến còn chưa kết thúc. Nói ngắn gọn chính là:
"Vô dụng, tự đại. Các ngươi như thế mà tự gọi mình thiên tài quái vật sao hả? Thể hiện năng lực như thế phải đáng bị phạt!"
Đại sư thực sự tức giận mà gần như là hét lên.
Gần nơi học viện Sử Lai Khắc có thành Tước Thác, là nơi có đấu hồn trường. Đi tới đó có một con đường bị bỏ hoang đầy đá và dốc rất khó đi. Đường dài hơn 40 km, người bình thường cũng phải đi mất ba ngày nhưng ý định của đại sư thì khác. Dẫn các học sinh đến trước cửa học viện, nơi đó đại sư đã chuẩn bị sẵn tám cái giỏ đựng đá. Hắn quay lại nhìn tám người rồi nói:
"Hình phạt của các ngươi, không dùng hồn lực hay bất kì thứ gì, đeo giỏ đá này đi tới Tác Thác thành rồi quay lại. Trong một ngày."
Câu "bất kì thứ gì" là nhìn Nana làm cô khẽ giật mình. Những người tham gia đánh đối kháng lúc nãy nghe xong không khỏi ngạc nhiên nhưng không dám nói thêm, bởi vì họ thật sự có lỗi. Vinh Vinh khó hiểu lên tiếng hỏi:
"Đại sư, thầy nói là các ngươi? Em, Trúc Thanh và Nana không đánh không có lỗi tại sao phải bị phạt?"
Đại sư không nói nhiều mà chỉ hỏi lại:
"Họ là gì của ngươi?"
Vinh Vinh thoáng im lặng, Nana tiến tới cầm tay Vinh Vinh và Trúc Thanh rồi nhìn đại sư khẳng định:
"Chúng em là đồng đội."
Ba người nhìn nhau, lập tức đeo lên giỏ đá có ghi tên mình chạy theo những người phía trước.
Đại sư nhìn đám trẻ không biết là hài lòng hay lo lắng, cúi đầu. Phất Lan Đức tới, hắn đứng bên cạnh mà nói chuyện với đại sư.
"Không cho đám trẻ sử dụng hồn lực, không sợ họ chết giữa đường sao?"
"Ngươi yên tâm, ta đã tính qua sức khỏe của họ, giỏ đá mỗi người nặng nhẹ là khác nhau."
"Ngươi không lo cho nha đầu kia?" Phất Lan Đức hỏi.
"Nana? Nếu ngươi biết nó đánh giết hồn thú ngàn năm và tốc độ chạy về mà không thở gấp thì ngươi sẽ không cần lo lắng."
"Là sự thật? Thật đáng ngạc nhiên, cũng rất có tiến bộ. Nhưng ta không cần biết, ta chỉ biết tiền học viện bị ngươi tiêu hết rồi. Đám nhóc học tập phung phí rất nhiều đồ dùng đều gửi hóa đơn cho ta đây!" Viện trưởng Phất Lan Đức vẫn yêu tiền như vậy.
Đại sư không quan tâm chỉ thản nhiên đáp:
"Chuyện tiền bạc, ta đã có sắp xếp."
Nói đến tám người lúc này, đã bắt đầu kiệt sức. Đới Mộc Bạch giỏ đá đầy nhất, sau là Đường Tam, ít nhất là Áo Tư Ca và Vinh Vinh, Nana thế mà đại sư lại cho giỏ đá nặng bằng Trúc Thanh. Người đầu tiên ngồi xuống chính là người mập nhất, Mã Hồng Tuấn. Vinh Vinh cũng đã quá mệt. Lúc mệt mỏi thì người ta hay bực mình, không khí có vẻ như sắp xảy ra chiến tranh vì đề nghị lén sử dụng chút hồn lực của Vinh Vinh. Tất nhiên là không thể dùng rồi, đây cũng là kiểm tra tâm tính. Nghĩ một chút, Đường Tam nói:
"Mọi người bình tĩnh, đại sư nói không dùng hồn lực nhưng chúng ta có thể giúp đỡ nhau mà. Chỉ cần đưa đủ số đá này về là được. Hồng Tuấn, ta mang đá giúp ngươi." Vừa nói, hắn vừa tiên phong làm.
Áo Tư Ca cũng minh bạch:
"Đúng vậy, mọi người xem đại sư cũng không vô tình, giỏ đá của mọi người khối lượng khác nhau. Chắc chắn đại sư đã tính kĩ, đây là khảo nghiệm." Hắn nói rắt đúng, đến Vinh Vinh cũng phải khen hắn vài câu.
Mọi người đã hiểu ý đại sư, tốc độ đều đều để kịp giúp đỡ nhau khi ai đó cảm thấy không chịu được nữa. Đã là buổi trưa, đường đi đã qua một nửa, mọi người đang trên đường quay lại học viện. Đường Tam thấy Trúc Thanh và Nana không cần giúp đỡ, hắn lo lắng hỏi:
"Trúc Thanh, Nana, hai ngươi không sao chứ?"
"Ta còn chịu đựng được." Trúc Thanh cố gắng gật đầu.
Nhìn sang Nana, Đường Tam nghi ngờ hỏi:
"Nana, ngươi không đang sử dụng hồn lực đó chứ?"
"Làm sao có thể! Tam ca, ta tôn trọng cách dạy của đại sư, ta là người tốt làm sao có thể dùng lén chứ." Người khác không cảm nhận được hồn lực của Nana nên Đường Tam mới hỏi cô như vậy, Nana cũng không buồn bực.
"Vậy thì ta yên tâm rồi. Cần giúp thì nói chúng ta." Đường Tam nói.
Nana cười, cô còn cố chịu đựng được, chỉ cần không làm chậm bước chân mọi người.
Buổi chiều, cách học viện còn 3 km, Vinh Vinh ngất xỉu. Đường Tam cõng Vinh Vinh, Nana và Tiểu Vũ chia nhau đá của Vinh Vinh cùng mang. Đới Mộc Bạch mang luôn đá của Đường Tam, hắn là lão đại, là người chịu khổ nhất trong mọi người.
Cách học viện 2 km, Áo Tư Ca ngất xỉu. Nana định dùng huyết lân mã để Áo Tư Ca và Vinh Vinh ngồi lên nhưng Đường Tam không cho. Trúc Thanh và Mã Hồng Tuấn dìu Áo Tư Ca. Tiểu Vũ và Nana lại chia nhau đá của Áo Tư Ca.
Cách học viện 1 km, Áo Tư Ca, Vinh Vinh tỉnh. Mã Hồng Tuấn bị rơi xuống bùn. Hắn định bỏ cuộc, sợ sẽ liên lụy mọi người nhưng một lần nữa Đường Tam ngăn cản, hắn khẳng định lại:
"Chúng ta là đồng đội."
Cách học viện 500 m, Nana cùng Tiểu Vũ đã quá mệt. Mọi người cũng là như thế, liên tục đổi đá giúp nhau phụ trọng, bây giờ mỗi người đều nhận lại đúng phần của mình.
Trước cửa học viện, đại sư đã đứng chờ từ lâu, nhìn thấy tám người đang khoác vai nhau trở về, hắn cười. Hắn chắc rằng kết quả buổi học này mọi người đã học được, tinh thần đồng đội. Đồng đội không bỏ rơi bạn bè, đồng đội cùng giúp nhau cố gắng, đồng đội là cùng nhau đồng cam cộng khổ.
Tám người tới trước cửa học viện, vui vẻ cười nói với đại sư:
"Chúng em về rồi!" Sau đó liền ngất đi.
Đại sư nhẹ nhàng nói: "Mừng các ngươi trở về."
Danh sách chương