Đúng như Nana mong đợi, dưới sự tò mò, hồn lực áp chế của Trí Lâm đã giúp Đường Tam hoàn toàn dung hợp với Bát Chư Mâu thành một bộ phận thân thể hắn, đồng thời cũng đã chứng minh Sử Lai Khắc học viện đích nhân tài.
Ba vị Giáo Úy đang vô cùng phấn khởi vì họ mới thu nạp được nhiều như thế hạt giống tốt chỉ không ngờ ngay lúc này, cửa phòng bị mở tung ra và xuất hiện nhiều vị khách không mời. Nana nhíu mày, lặng lẽ đi tới gần Tiểu Vũ.
"Tuyết Tinh thân vương, ngài đây là muốn làm gì?" Một Giáo Úy khác - Mộng Thần Cơ lên tiếng.
Tuyết Tinh thân vương ánh mắt kiêu ngạo, nhìn Sử Lai Khắc:
"Các ngươi không thể thu nạp chúng vào học viện. Bọn chúng cả gan đả thương hoàng thất Thiên Đấu nhị hoàng tử, tội không thể tha."
Hoàng tử? Chính là tên công tử bột mặc đồ lòe loẹt lúc trước bị Mộc Bạch đánh. Hắn giờ đang như con mèo con núp sao lưng lão thân vương kể khổ.
Ba vị Giáo Úy khả năng cũng không ưa thích vị thân vương này, Trí Lâm nghĩ một chút rồi nói:
"Tuyết Tinh thân vương, tuy ngài là thân vương quản lý ở đây, nhưng thu nạp ai chúng ta cũng có đủ quyền quyết định. Huống hồ các vị này đầy đủ tài năng, nếu như ngài cố ý gây khó dễ ta không ngại bẩm báo với bệ hạ ngài..."
Trí Lâm còn định nói gì đó nhưng khi nhìn đến vị sau lưng Tuyết Tinh thân vương thì ông ta không thể mở miệng nữa. Hắn xuất hiện lập tức khiến cả căn phòng trở nên áp bức, mọi người không khỏi run lên, hắn chính là một trong những người đứng trên đỉnh của đại lục, phong hào đấu la Độc Cô Bác - Độc Đấu La.
Tiểu Vũ thấy hắn lập tức trở nên lo sợ cho tới khi Nana che trước người cô, kì lạ là áp lực của Độc Cô Bác không còn ảnh hưởng đến cô nữa, Tiểu Vũ rất kinh ngạc, dường như cô cảm giác Nana biết được chút gì. Nana trước đây vốn rất tự tin vào chiến lực của mình trong game nhưng giờ được chứng kiến thực lực thật sự của phong hào đấu la, cô không khỏi thêm cảnh giác, thì ra cô quá tự tin rồi, sau này phải cố gắng luyện tập từ căn bản hơn.
Độc Cô Bác không nói lý chỉ muốn đánh ép thật nhanh chóng khiến ba vị Giáo Úy cùng Phất Lan Đức hợp lực đánh cũng không lại. Lợi dụng sức mạnh của phong hào đấu la, Tuyết Tinh thân vương sỉ nhục Sử Lai Khắc và đuổi họ ra khỏi Thiên Đấu Hoàng Gia học viện mặc cho ba vị Giáo Úy hết lời can ngăn. Tần Minh thấy thầy của mình bị sỉ nhục không chấp nhận được cũng quyết rời học viện đi theo Sử Lai Khắc.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Nana đang vô cùng bực mình, từ lúc rời học viện phế thải kia thì tên này cứ đi phía sau cô.
"Ta là đi theo các vị lão sư, ta giờ đây cũng trở lại là học sinh của Sử Lai Khắc, Nana học muội." Tần Minh cười híp mắt mà nói, hắn cũng là thiên tài, đã từng lão sư nhưng chưa từng có tiểu cô nương nào từ lần đầu tiên đối với hắn lại không kính trọng ngược lại còn bướng bỉnh nghịch ngợm như thế, hắn không khỏi thích thú.
"Học muội? Bằng ngươi giờ đã là baba của ta, xì." Lời nói ra Nana liền hối hận, nói thế không phải là nhận cô đang hỗn láo sao, cô còn lớn tuổi hơn hắn đây, cái gì mà baba chứ.
Tần Minh nghe Nana nói không khỏi ngẩn người, sau đó chỉ biết gãi đầu cười. Nghĩ đến chuyện gì đó để tránh xa hắn, Nana bước nhanh lên phía trước đến chỗ viện trưởng Phất Lan Đức.
"Viện trưởng, lúc nãy sao ngài không cho vị kia kiểm tra năng lực của em?"
Phất Lan Đức liếc Nana một cái nói:
"Tước Thác thành không có cao thủ ta không lo, nhưng Thiên Đấu Thành thì khác, năng lực của ngươi đặc thù. Chưa biết tốt hay xấu ta không thể để ngươi mạo hiểm."
Thì ra là lo cho an nguy của mình. Nana trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, viện trưởng mặc dù tham tiền còn hay đánh cô nhưng chung quy lại vẫn rất quan tâm, Nana cảm động mà tinh nghịch ôm lấy khuỷu tay của Phất Lan Đức:
"Nguyên lai là như vậy, cảm ơn ngài Phất, gia, gia!"
Phất Lan Đức giật mình:
"Cái gì Phất gia gia! Ta còn chưa có lão bà."
"Thì ngài bảo cháu là cháu gái còn gì, cháu không biết, Phất gia gia!"
"Ơ cái con bé này, có bỏ tay ra không!Được rồi được rồi, Phất gia gia thì Phất gia gia. Ta được lời hơn tiểu Cương một cô cháu gái hahaha!"
Và thế là một mối quan hệ mật thiết khác đã được thành lập trong học viện Sử Lai Khắc, giờ đây không ai có thể vui bằng Nana, trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ: Ngài về sau cũng không thể đòi tiền cháu gái đi, khà khà.
Mọi người cười nói cùng nhau không để ý đến lúc trước vừa bị từ chối, họ muốn lập lại học viện Sử Lai Khắc của mình nhưng để kịp tham gia giải đấu Hồn Sư Cao Cấp thì vẫn phải trước gia nhập một học viện chính thức nào đó. Và nhân duyên tới là không thể tránh.
"Lam Bá học viện, chỉ nhận dân thường không nhận quý tộc!"
"Phất gia gia, cháu thấy rất được đó nha!"
Nhìn xem có vẻ Phất Lan Đức đã nhận ra, Nana ghé vào tai hắn nói gì đó chỉ thấy hắn thoáng giật mình sau liên tục gật đầu rồi lại cười nham hiểm. Mọi người chỉ cảm thấy, hai ông cháu này là nhận nhau đúng rồi.
Phất Lan Đức đứng thẳng người, vuốt cằm mà nói:
"Được rồi, quyết định sẽ tới học viện Lam Bá. Bây giờ tất cả đi thay đồ, ta không muốn bị gọi là nhà quê nữa."
Nhìn viện trưởng lạ lạ còn bắt đi thay đồ, tất cả không khỏi kinh ngạc nhưng vì không hiểu gì nên cũng làm theo. Nana trong lúc chờ mọi người cũng riêng mình đổi bộ y phục cũ thành y phục Lam Điệp, đây là bộ cô thích nhất trong túi đồ, vì nó màu lam còn có họa tiết bươm bướm hợp với Điệp Thần Trượng. Cũng may trước kia Nana chăm đi cày sự kiện kiếm phục trang nếu không giờ cũng không có tiền đâu mà mua váy áo.
Mọi người mua trang phục mới cũng chẳng khác trước là bao, các nữ tử thích màu nào thì cứ mặc màu ấy thôi đại khái là Tiểu Vũ màu hồng, Vinh Vinh màu lục, Trúc Thanh màu đen, Nana màu lam, các nam nhân thì không cần để ý.
Trông tạm ổn, Phất Lan Đức theo chỉ dẫn đưa mọi người tới học viện Lam Bá, cũng không khó để tìm vì nó thực sự rất to.
"Wa, không ngờ Lam Bá này cũng lớn không kém Thiên Đấu học viện bên kia nhỉ!" Nana đã là hai mắt tỏa sáng, biết chắc sẽ được ở đây nên cô cứ tự nhiên nhảy nhót lung tung.
"Nana, đến học viện của người ta không được nghịch ngợm."
"Vâng ạ, Phất gia gia!"
Phất Lan Đức mặc dù mặt mày nhíu chặt chứ mỗi lần nghe Nana gọi một tiếng gia gia là lại nhếch môi cười rất đắc ý, đại sư cùng Triệu Vô Cực đi bên cạnh là khóe miệng giật giật.
Đấu La đại lục quả đúng là thế giới cường giả vi tôn, lúc trước ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện mọi người bị hồn đấu la và phong hào đấu la chấn nhiếp, còn giờ người phụ trách của học viện này khi thấy các lão sư là hồn đế hồn thánh thì một câu xưng ngài, hai câu các vị, cung cung kính kính.
"Thưa các vị hồn sư tôn kính, học viện các lão sư chiêu mộ là hồn tông tiêu chuẩn, nhưng các vị đây cấp bậc quá cao chuyện này ta không thể định đoạt, cầu chờ ta thông báo một chút cho viện trưởng mới có thể quyết định."
"Được, dẫn bọn ta đi đi." Phất Lan Đức nói.
"Vâng, mời các vị theo ta."
Sử Lai Khắc mọi người đều đi gặp viện trưởng, Nana và Phất Lan Đức hai ông cháu nhìn nhau cười là đến nở hoa.
Ba vị Giáo Úy đang vô cùng phấn khởi vì họ mới thu nạp được nhiều như thế hạt giống tốt chỉ không ngờ ngay lúc này, cửa phòng bị mở tung ra và xuất hiện nhiều vị khách không mời. Nana nhíu mày, lặng lẽ đi tới gần Tiểu Vũ.
"Tuyết Tinh thân vương, ngài đây là muốn làm gì?" Một Giáo Úy khác - Mộng Thần Cơ lên tiếng.
Tuyết Tinh thân vương ánh mắt kiêu ngạo, nhìn Sử Lai Khắc:
"Các ngươi không thể thu nạp chúng vào học viện. Bọn chúng cả gan đả thương hoàng thất Thiên Đấu nhị hoàng tử, tội không thể tha."
Hoàng tử? Chính là tên công tử bột mặc đồ lòe loẹt lúc trước bị Mộc Bạch đánh. Hắn giờ đang như con mèo con núp sao lưng lão thân vương kể khổ.
Ba vị Giáo Úy khả năng cũng không ưa thích vị thân vương này, Trí Lâm nghĩ một chút rồi nói:
"Tuyết Tinh thân vương, tuy ngài là thân vương quản lý ở đây, nhưng thu nạp ai chúng ta cũng có đủ quyền quyết định. Huống hồ các vị này đầy đủ tài năng, nếu như ngài cố ý gây khó dễ ta không ngại bẩm báo với bệ hạ ngài..."
Trí Lâm còn định nói gì đó nhưng khi nhìn đến vị sau lưng Tuyết Tinh thân vương thì ông ta không thể mở miệng nữa. Hắn xuất hiện lập tức khiến cả căn phòng trở nên áp bức, mọi người không khỏi run lên, hắn chính là một trong những người đứng trên đỉnh của đại lục, phong hào đấu la Độc Cô Bác - Độc Đấu La.
Tiểu Vũ thấy hắn lập tức trở nên lo sợ cho tới khi Nana che trước người cô, kì lạ là áp lực của Độc Cô Bác không còn ảnh hưởng đến cô nữa, Tiểu Vũ rất kinh ngạc, dường như cô cảm giác Nana biết được chút gì. Nana trước đây vốn rất tự tin vào chiến lực của mình trong game nhưng giờ được chứng kiến thực lực thật sự của phong hào đấu la, cô không khỏi thêm cảnh giác, thì ra cô quá tự tin rồi, sau này phải cố gắng luyện tập từ căn bản hơn.
Độc Cô Bác không nói lý chỉ muốn đánh ép thật nhanh chóng khiến ba vị Giáo Úy cùng Phất Lan Đức hợp lực đánh cũng không lại. Lợi dụng sức mạnh của phong hào đấu la, Tuyết Tinh thân vương sỉ nhục Sử Lai Khắc và đuổi họ ra khỏi Thiên Đấu Hoàng Gia học viện mặc cho ba vị Giáo Úy hết lời can ngăn. Tần Minh thấy thầy của mình bị sỉ nhục không chấp nhận được cũng quyết rời học viện đi theo Sử Lai Khắc.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Nana đang vô cùng bực mình, từ lúc rời học viện phế thải kia thì tên này cứ đi phía sau cô.
"Ta là đi theo các vị lão sư, ta giờ đây cũng trở lại là học sinh của Sử Lai Khắc, Nana học muội." Tần Minh cười híp mắt mà nói, hắn cũng là thiên tài, đã từng lão sư nhưng chưa từng có tiểu cô nương nào từ lần đầu tiên đối với hắn lại không kính trọng ngược lại còn bướng bỉnh nghịch ngợm như thế, hắn không khỏi thích thú.
"Học muội? Bằng ngươi giờ đã là baba của ta, xì." Lời nói ra Nana liền hối hận, nói thế không phải là nhận cô đang hỗn láo sao, cô còn lớn tuổi hơn hắn đây, cái gì mà baba chứ.
Tần Minh nghe Nana nói không khỏi ngẩn người, sau đó chỉ biết gãi đầu cười. Nghĩ đến chuyện gì đó để tránh xa hắn, Nana bước nhanh lên phía trước đến chỗ viện trưởng Phất Lan Đức.
"Viện trưởng, lúc nãy sao ngài không cho vị kia kiểm tra năng lực của em?"
Phất Lan Đức liếc Nana một cái nói:
"Tước Thác thành không có cao thủ ta không lo, nhưng Thiên Đấu Thành thì khác, năng lực của ngươi đặc thù. Chưa biết tốt hay xấu ta không thể để ngươi mạo hiểm."
Thì ra là lo cho an nguy của mình. Nana trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, viện trưởng mặc dù tham tiền còn hay đánh cô nhưng chung quy lại vẫn rất quan tâm, Nana cảm động mà tinh nghịch ôm lấy khuỷu tay của Phất Lan Đức:
"Nguyên lai là như vậy, cảm ơn ngài Phất, gia, gia!"
Phất Lan Đức giật mình:
"Cái gì Phất gia gia! Ta còn chưa có lão bà."
"Thì ngài bảo cháu là cháu gái còn gì, cháu không biết, Phất gia gia!"
"Ơ cái con bé này, có bỏ tay ra không!Được rồi được rồi, Phất gia gia thì Phất gia gia. Ta được lời hơn tiểu Cương một cô cháu gái hahaha!"
Và thế là một mối quan hệ mật thiết khác đã được thành lập trong học viện Sử Lai Khắc, giờ đây không ai có thể vui bằng Nana, trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ: Ngài về sau cũng không thể đòi tiền cháu gái đi, khà khà.
Mọi người cười nói cùng nhau không để ý đến lúc trước vừa bị từ chối, họ muốn lập lại học viện Sử Lai Khắc của mình nhưng để kịp tham gia giải đấu Hồn Sư Cao Cấp thì vẫn phải trước gia nhập một học viện chính thức nào đó. Và nhân duyên tới là không thể tránh.
"Lam Bá học viện, chỉ nhận dân thường không nhận quý tộc!"
"Phất gia gia, cháu thấy rất được đó nha!"
Nhìn xem có vẻ Phất Lan Đức đã nhận ra, Nana ghé vào tai hắn nói gì đó chỉ thấy hắn thoáng giật mình sau liên tục gật đầu rồi lại cười nham hiểm. Mọi người chỉ cảm thấy, hai ông cháu này là nhận nhau đúng rồi.
Phất Lan Đức đứng thẳng người, vuốt cằm mà nói:
"Được rồi, quyết định sẽ tới học viện Lam Bá. Bây giờ tất cả đi thay đồ, ta không muốn bị gọi là nhà quê nữa."
Nhìn viện trưởng lạ lạ còn bắt đi thay đồ, tất cả không khỏi kinh ngạc nhưng vì không hiểu gì nên cũng làm theo. Nana trong lúc chờ mọi người cũng riêng mình đổi bộ y phục cũ thành y phục Lam Điệp, đây là bộ cô thích nhất trong túi đồ, vì nó màu lam còn có họa tiết bươm bướm hợp với Điệp Thần Trượng. Cũng may trước kia Nana chăm đi cày sự kiện kiếm phục trang nếu không giờ cũng không có tiền đâu mà mua váy áo.
Mọi người mua trang phục mới cũng chẳng khác trước là bao, các nữ tử thích màu nào thì cứ mặc màu ấy thôi đại khái là Tiểu Vũ màu hồng, Vinh Vinh màu lục, Trúc Thanh màu đen, Nana màu lam, các nam nhân thì không cần để ý.
Trông tạm ổn, Phất Lan Đức theo chỉ dẫn đưa mọi người tới học viện Lam Bá, cũng không khó để tìm vì nó thực sự rất to.
"Wa, không ngờ Lam Bá này cũng lớn không kém Thiên Đấu học viện bên kia nhỉ!" Nana đã là hai mắt tỏa sáng, biết chắc sẽ được ở đây nên cô cứ tự nhiên nhảy nhót lung tung.
"Nana, đến học viện của người ta không được nghịch ngợm."
"Vâng ạ, Phất gia gia!"
Phất Lan Đức mặc dù mặt mày nhíu chặt chứ mỗi lần nghe Nana gọi một tiếng gia gia là lại nhếch môi cười rất đắc ý, đại sư cùng Triệu Vô Cực đi bên cạnh là khóe miệng giật giật.
Đấu La đại lục quả đúng là thế giới cường giả vi tôn, lúc trước ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện mọi người bị hồn đấu la và phong hào đấu la chấn nhiếp, còn giờ người phụ trách của học viện này khi thấy các lão sư là hồn đế hồn thánh thì một câu xưng ngài, hai câu các vị, cung cung kính kính.
"Thưa các vị hồn sư tôn kính, học viện các lão sư chiêu mộ là hồn tông tiêu chuẩn, nhưng các vị đây cấp bậc quá cao chuyện này ta không thể định đoạt, cầu chờ ta thông báo một chút cho viện trưởng mới có thể quyết định."
"Được, dẫn bọn ta đi đi." Phất Lan Đức nói.
"Vâng, mời các vị theo ta."
Sử Lai Khắc mọi người đều đi gặp viện trưởng, Nana và Phất Lan Đức hai ông cháu nhìn nhau cười là đến nở hoa.
Danh sách chương