Nana đã quá mệt mỏi, không phải là trên phương diện thực lực mà là ý chí. Đây là lần đầu tiên cô rơi vào hoàn cảnh này, một mình chém giết nhiều như vậy, chính cô cũng không nhận ra được màu áo của mình, tầm nhìn giờ đây bao bọc bởi một màn sương màu đỏ. Lúc đầu thì rất kiên cường nhưng lâu dần vẫn không có ai đến cứu cô, Nana trong sâu thẳm tâm hồn vẫn luôn chờ một điều gì đó. Cô tuyệt vọng vừa điên cuồng giết chóc vừa khóc mà hét lên:

"Ta đã làm hại ai chưa? Ta đã giết ai chưa? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Hả?... Ta chỉ muốn sống thôi mà!"

Câu nói vừa dứt, Nana ngã khụy xuống mà khóc, không để ý gì nữa, cô đã muốn buông bỏ mặc cho hồn thú cắn xé. Chết thì sao chứ? Từ lúc đến thế giới này, tính mạng cô đã luôn bị đe dọa, hệ thống cảnh báo như một quả bom đeo sát bên người, sớm muộn gì cũng sẽ chết thôi! Hồn thú thấy Nana không tiếp tục chống cự, rống lên ngang tàn lao đến. Khi móng vuốt của một con Báo Nanh Dài sắp chạm đến trên đầu Nana, một cái chân bỗng nhiên xuất hiện đỡ lấy hung hăng vỗ nát thân mình nó. Cùng lúc xung quanh lấy Nana làm trung tâm, vô số gai băng nhọn lao lên đâm thủng bụng lớp hồn thú đang trên đà xông tới.

Nana kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, bấy giờ cô mới thấy rõ. Bước từ giữa không trung đi ra là một cửu vĩ hồ phi thường lớn, toàn thân bao bọc bởi một bộ lông màu lam phát ra ánh sáng lấp lánh óng mượt như tơ lụa, đôi mắt dài hẹp màu đỏ cùng bộ nanh trắng đang phát ra tiếng gầm gừ, đôi tai dài trên đầu dóng lên như là vương miện của vương giả. Con vật tuyệt mỹ đã hiện ra toàn thân, nó chậm rãi đi xung quanh Nana, toàn bộ hồn thú ở đó lập tức như bị đóng băng thời gian, không thể động đậy. Cửu vĩ hồ dùng hai cái đuôi dài mà nâng Nana đến trên lưng nó, Nana khóc không thành tiếng, lúc sau mới nghẹn ngào mà nói:

"Lam Mỵ, chỉ có ngươi đến cứu ta!"

Thần thú cửu vĩ hồ Lam Mỵ, Nana luôn coi nó là sủng vật nhưng nó là thần thú, nó rất có linh tính, bản thân nó tự coi là đồng bạn chứ không phải sủng vật của Nana. Nana cũng không cố chấp bắt nó làm theo ý mình, chỉ là để nó tự do ở trong không gian sủng vật mà thôi. Lần này là nó tự động xuất hiện giải cứu Nana một mạng.

Lam Mỵ nghe Nana nói, đưa ánh mắt đỏ căm hận nhìn đám hồn thú xung quanh giận dữ thét dài, trên thân phóng ra uy áp làm đám hồn thú yếu trực tiếp bị nổ nát, hồn thú mạnh phủ phục trước người nó. Tiếng thét kết thúc, đám hồn thú đã hoảng sợ quay người chạy thục mạng, Nana buông lỏng không quan tâm gì nữa mà yên lặng nằm trên lưng của Lam Mỵ.

Tần Minh đã nghe ngóng được có học sinh chạy đến phương hướng rừng Lạc Nhật liền ra sức đuổi theo. Hắn mới đến bìa rừng thì lập tức chấn động bởi tiếng thét của hồn thú, tiếng thét như là một đòn đánh vào tinh thần của hắn khiến hắn cũng phải rùng mình dừng chân.

"Hồn thú nào lại mạnh mẽ như vậy? Không ổn, Nana!"

Tần Minh không quan tâm đến nguy hiểm sẽ gặp phải hồn thú nữa, hắn cố vận toàn lực mà lao vào trong, được một lúc thì phát hiện rất nhiều hồn thú từ một phương hướng phóng ra với bộ dạng kinh hoảng. Tần Minh lập tức chạy theo phương hướng đó, hắn thấy Nana.

"Nana. KHÔNG!"

Tần Minh nhìn Nana toàn thân đẫm máu nằm trên lưng một hồn thú, hắn chỉ nghĩ Nana là bị nó đánh, hắn hoảng sợ mà hét lên lao tới, dự định phóng thích hồn kĩ.

Lam Mỵ thấy Tần Minh, nó biết. Lặng lẽ biến mất trở về trong không gian, Lam Mỵ để Nana rơi xuống ngay trong vòng tay của Tần Minh với tới. Tần Minh kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều, người hắn quan tâm là Nana, ôm chặt Nana hắn nghẹn ngào nói:

"Nana, ngươi sao rồi. Tỉnh lại đi, ta đến muộn rồi, ta xin lỗi, xin lỗi ngươi!"

Nana lúc ấy vẫn chưa mất đi ý thức, nghe xong lời của Tần Minh, cô mới an tâm mà lâm vào hôn mê. Tần Minh nhìn đến xung quanh vô số xác hồn thú cùng hồn hoàn, nhìn đến nơi họ đang ngồi là biển máu. Tần Minh không thể tưởng tượng rốt cuộc Nana đã trải qua những gì. Hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng rồi nước mắt cũng hung hăng chảy xuống, lần đầu tiên hắn thấy mình là như thế bất lực vô dụng.

Tần Minh ôm Nana đi ra, phía ngoài sáu người Thất Quái cùng Phất Lan Đức cũng đã nhận tin tức chạy tới. Không biết chuyện gì xảy ra mà chỉ thấy Tần Minh bế Nana đang hoàn toàn ngất lịm. Phất Lan Đức tiến lên giận dữ hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì, nó đây là làm sao?"

"Thầy, chúng ta trở về đi. Nana cần chữa trị." Tần Minh ánh mắt vô hồn mà nói.

"Được, được rồi, trở về đi thôi." Phất Lan Đức cũng lo lắng đến ấp úng.

Tám người mang theo bao tâm trạng, tò mò, khó hiểu, lo lắng nhưng phần nhiều là phẫn nộ, họ đưa Nana trở về học viện, ân cần chăm sóc. Đợi Nana tỉnh lại, mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.

Mạc Nhiên ngồi trên ghế trong một căn nhà ổ chuột, thái độ mà nói phải là khinh miệt cùng ghét bỏ, cô nhìn hai người đàn ông trước mặt, lớn tiếng quát:

"Vô dụng, tại sao con nhóc đó vẫn còn sống hả? Thứ thuốc ta đưa cho ngươi rốt cuộc có dùng hay không?"

Một tên mặt mày dữ tợn nói:

"Mạc Nhiên tiểu thư, bọn ta rõ ràng đã sử dụng nhưng không biết vì sao cô ta có thể sống sót."

"Đúng vậy, bọn ta ở bên ngoài nghe ngóng, rõ ràng có rất nhiều hồn thú lao đến, bọn ta cũng sợ mà không dám vào xem. Có lẽ, là tên hồn đế cứu cô ta." Tên nhỏ con hơn nói thêm vào.

Nghe bọn họ, Mạc nhiên tức giận đập mạnh xuống bàn, trùm lên áo choàng rồi đi ra cửa, quay lại ném cho hai tên đó một túi kim hồn tệ rồi đe dọa.

"Cầm tiền rồi cút đi khuất mắt ta, từ nay về sau không có quan hệ. Nếu dám nói gì không phải, cho dù là hồn tông ta cũng sẽ có cách khiến các ngươi câm miệng. Rõ chưa?"

"Vâng, Mạc Nhiên tiểu thư."

Mạc Nhiên đi, hai tên đó lập tức ánh mắt hung tợn chứ còn đâu vẻ e ngại cô ta.

"Lão đại, chỉ là đại hồn sư mà thật ngông cuồng."

"Ngươi thì biết gì, cô ta ỷ thế giàu có. Người có tiền cũng có thể sai khiến hồn sư, như ta với ngươi không phải sao? Đi thôi, đến tửu lâu Tiên Các."

"Khà khà, vâng lệnh lão đại."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện