Lớp niên cấp thứ nhất nhờ Nana đã được nghỉ học buổi sáng hôm đó, lúc này Tiểu Vũ đã kể hết những chuyện xảy ra trong thời gian qua cho Đường Tam nghe. Khi biết đến chuyện của Mạc Nhiên, hắn vô cùng tức giận. Đường Tam là người rất quý trọng tình bạn, hắn sẽ không để yên cho người làm hại đồng bạn hắn. Mạc Nhiên nên cảm thấy may mắn vì cô ta đã không phải gặp Đường Tam.
Còn Nana giờ đây đã bị kéo tai đi vào phòng viện trưởng, buông Nana ra Phất Lan Đức lên tiếng trách móc:
"Đúng là, càng ngày càng to gan lớn mật. Chuyện gì cũng có thể nghĩ ra?"
"Gia gia không biết đâu, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra, cháu chỉ dẫn chuyện thôi mà." Nana bĩu môi phụng phịu.
Tần Minh bước nhanh đi vào nói đỡ cho Nana.
"Thầy, Nana cũng đâu có làm gì. Thái Long đối Tiểu Vũ chúng ta cũng biết, Đường Tam sao có thể để hắn yên."
Phất Lan Đức chỉ chỉ Tần Minh, giận dữ.
"Tần Minh, là do ngươi nuông chiều nó đấy, để nó càng lúc càng ngông cuồng. Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
"Cái gì mà hắn nuông chiều? Gia gia lời này ông cũng nói được sao?" Nana mắt chữ O mồm chữ A.
Nana không nhận ra mà thôi chứ ai cũng biết, từ khi có Tần Minh, cô đã trở nên tinh nghịch hơn nhiều. Có người luôn ủng hộ và bảo vệ vô điều kiện, chuyện gì cũng có thể buông tay đi làm.
Tần Minh nghe Phất Lan Đức nói thì chỉ gãi đầu cười, hắn không phản đối vì đó chính là điều hắn muốn, hắn muốn nhìn những lúc Nana nghịch ngợm bày trò và hắn sẽ đứng về phía cô.
Phất Lan Đức cũng không thể giận lâu, hừ một tiếng ngồi xuống bàn, Nana nhìn theo thì thấy trên bàn một xấp giấy vẽ, cảm giác bất an.
"Gia gia, đây là gì vậy?"
Phất Lan Đức nói:
"Đồng phục mới."
"Không được đâu gia gia!"
"Không được cái gì không được, ta thấy rất đẹp."
Tần Minh tiến lên cầm tờ giấy, chú ý Nana sắc mặt đang dần biến xanh, hắn mỉm cười hiểu ra. Nana cố gắng thuyết phục Phất Lan Đức.
"Gia gia, đồng phục bây giờ rất đẹp rồi, tại sao phải đổi chứ?"
"Đó là của Lam Bá, giờ đồng phục này mới là biểu tượng của Sử Lai Khắc."
"Gia gia, màu nào cũng được mà, mọi người mặc cũng quen rồi."
Phất Lan Đức nhướng mày.
"Màu nào cũng được? Không phải bây giờ là màu lam ngươi mới nói thế sao?"
"Không phải nhưng là, màu này gia gia chọn cũng quá xấu đi. Gia gia thích màu lục, màu lục cũng có nhiều sắc thái, tại sao cứ phải chọn màu như phân sâu vậy hả?"
Nana hết hồn, trước kia đọc tiểu thuyết miêu tả đồng phục xấu nhưng giờ nhìn thật còn xấu khủng khiếp hơn. Phất Lan Đức lại nổi giận.
"Phân sâu cái gì? Giờ lại to gan cãi cả viện trưởng?"
"Không biết đâu, màu như vậy nữ sinh làm sao mà mặc chứ? Cháu sẽ đi thu thập ý kiến của mọi người, gia gia cứ chờ đấy!"
Nana nói xong cầm một bản vẽ đồng phục đi, Phất Lan Đức giật mình.
"Nana, đứng lại, con nhóc này."
"Không đứng đấy, cháu đi nha. Bye bye."
Nana đi một mạch ra cửa đầu cũng không quay lại, Phất Lan Đức đứng dậy định đuổi theo thì Tần Minh đã tới ngăn cản hắn.
Cầm bản vẽ, Nana trở về kí túc xá tìm Thất Quái, họ đang ở trong sân, thấy Nana sắc mặt tối sầm, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì. Tiểu Vũ hỏi:
"Nana, có chuyện gì thế?"
Nana nhìn mọi người một lượt rồi thở dài nói:
"Có một tin tốt và một tin xấu. Mọi người muốn nghe tin nào trước."
Áo Tư Ca nhanh miệng đáp:
"Thường thì phải nghe tin xấu trước rồi."
Nana lại lắc đầu thở dài.
"Ta sẽ nói tin tốt trước. Tin tốt là chúng ta sắp có quần áo mới."
Mọi người cũng chưa hiểu, Nana nói tiếp:
"Tin xấu là đồng phục sẽ thay đổi."
Thất Quái phản ứng cũng không kinh ngạc, Mã Hồng Tuấn còn vui vẻ:
"Hay lắm, màu bây giờ cũng quá xấu đi, phải thay đổi là đúng rồi haha."
Các nam nhân hình như cũng đồng tình với hắn, Nana lại thở dài lần nữa đưa một bản vẽ ra trước mặt mọi người.
"Ý tứ ca là, tứ ca thích màu này."
Thất Quái: "..."
Vinh Vinh sau khi đứng hình mất 5s, hoàn hồn ôm mặt la lên:
"Không, không phải chứ. Màu như phân sâu vậy?"
Tiểu Vũ cùng Trúc Thanh cũng không ngoại lệ.
"Có đánh chết cũng không mặc đồng phục phân sâu."
Mã Hồng Tuấn lúc nãy đang vui vẻ, cầm lấy bản vẽ chỗ Nana nhìn lại thì.
"Đây là quần áo cho học sinh sao? Không, Không đâu!"
Nana biết là không ai thích màu như vậy mà, lập tức nắm nắm đấm hứng khởi.
"Chúng ta phải biểu tình, không thể để gia gia tự quyết định như vậy được."
"Quyết định, chúng ta sẽ đại diện đòi lại công bằng cho học sinh." Trò vui thì không thể thiếu Tiểu Vũ rồi, Tiểu Vũ đứng bật dậy một chân dậm lên bàn hùng hổ.
Đường Tam nhìn hai người chỉ biết lắc đầu, sau mới lên tiếng:
"Đừng nháo nữa, không được đâu. Viện trưởng trước giờ ưa thích màu này không thay đổi, nhìn huy chương cũng là màu này đó thôi."
"Tam ca, ngươi không quan tâm nhưng nữ sinh không chấp nhận được, phải không các tỷ tỷ!"
"Đúng vậy."
Nghe Nana nói, cả Vinh Vinh và Trúc Thanh cũng đồng thời đứng dậy. Nhìn bốn nữ hung dữ, các nam nhân thật là khuôn mặt bất đắc dĩ.
Và thế là một kế hoạch đòi viện trưởng thay đổi quyết định đồng phục đã diễn ra. Cần góp ý kiến đông đảo thì phải đến hội học sinh rồi, họ tìm Thái Long nhưng hắn không ở đó và Tiểu Vũ đã ra tay tiếp quản luôn chỗ này.
Nana lập uy chính là lớp niên cấp thứ nhất, cô nói một họ không dám nói hai. Các lớp phía trên không ai khác chính là nhờ Tần Minh. Nhiệm vụ Nana giao cho Tần Minh là tập hợp nữ sinh ở phòng họp của hội học sinh để Tiểu Vũ, Vinh Vinh và Trúc Thanh phổ biến kế hoạch và đưa ra biểu quyết. Tần Minh rất là không cam tâm nhưng vì Nana ép hắn đi nên hắn cũng phải mặt dày làm theo.
Không cần hỏi cũng biết chẳng có nữ sinh nào đồng ý mặc cái màu đồng phục mà viện trưởng thiểt kế. Đông đảo nữ sinh cùng đồng tâm hiệp lực, Phất Lan Đức rất đau đầu. Và kết quả là.
"Thật quá đáng, viện trưởng đúng là quá bảo thủ!" Tiểu Vũ tức giận đập bàn làm mấy nam nhân của Thất Quái giật thót.
Nana ủ rũ gục đầu xuống không nói, Trúc Thanh trong mấy nữ là trầm ổn nhất, lên tiếng tổng kết.
"Cũng không phải là không được gì. Trước đây là một màu phân sâu, giờ thì áo trong cũng đổi thành màu trắng, chỉ khoác ngoài và quần, váy là màu lục. Màu lục cũng đã được chỉnh nâng lên cho sáng hơn, huy chương nhất quyết không đổi chúng ta cũng hết cách. Tạm chấp nhận được."
"Ừm, mặc thì mặc vậy, cũng tạm ổn." Vinh Vinh đã chấp nhận sự thật thành công.
Từ đó, đồng phục của học viện đã được thay đổi từ màu lam sang lục, cả học viện được phủ một màu xanh tươi như cây cỏ. "Tràn đầy sức sống"! Tần Minh đã mua cho Nana một chiếc nơ cài áo màu lam rất đẹp, Nana cũng đeo lên trên cổ áo trắng, nhìn lại đồng phục cũng không đến nỗi, bấy giờ mới vui vẻ.
Vinh Vinh thì đeo nơ màu lục sáng, Tiểu Vũ nơ hồng và Trúc Thanh chẳng cần đeo thêm gì cả.
Đã mấy ngày mà không thấy Thái Long đi học, mọi người nghĩ hắn là bị trọng thương không thể đến lớp nhưng Nana biết, hắn là chạy về mách baba.
Còn Nana giờ đây đã bị kéo tai đi vào phòng viện trưởng, buông Nana ra Phất Lan Đức lên tiếng trách móc:
"Đúng là, càng ngày càng to gan lớn mật. Chuyện gì cũng có thể nghĩ ra?"
"Gia gia không biết đâu, chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra, cháu chỉ dẫn chuyện thôi mà." Nana bĩu môi phụng phịu.
Tần Minh bước nhanh đi vào nói đỡ cho Nana.
"Thầy, Nana cũng đâu có làm gì. Thái Long đối Tiểu Vũ chúng ta cũng biết, Đường Tam sao có thể để hắn yên."
Phất Lan Đức chỉ chỉ Tần Minh, giận dữ.
"Tần Minh, là do ngươi nuông chiều nó đấy, để nó càng lúc càng ngông cuồng. Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
"Cái gì mà hắn nuông chiều? Gia gia lời này ông cũng nói được sao?" Nana mắt chữ O mồm chữ A.
Nana không nhận ra mà thôi chứ ai cũng biết, từ khi có Tần Minh, cô đã trở nên tinh nghịch hơn nhiều. Có người luôn ủng hộ và bảo vệ vô điều kiện, chuyện gì cũng có thể buông tay đi làm.
Tần Minh nghe Phất Lan Đức nói thì chỉ gãi đầu cười, hắn không phản đối vì đó chính là điều hắn muốn, hắn muốn nhìn những lúc Nana nghịch ngợm bày trò và hắn sẽ đứng về phía cô.
Phất Lan Đức cũng không thể giận lâu, hừ một tiếng ngồi xuống bàn, Nana nhìn theo thì thấy trên bàn một xấp giấy vẽ, cảm giác bất an.
"Gia gia, đây là gì vậy?"
Phất Lan Đức nói:
"Đồng phục mới."
"Không được đâu gia gia!"
"Không được cái gì không được, ta thấy rất đẹp."
Tần Minh tiến lên cầm tờ giấy, chú ý Nana sắc mặt đang dần biến xanh, hắn mỉm cười hiểu ra. Nana cố gắng thuyết phục Phất Lan Đức.
"Gia gia, đồng phục bây giờ rất đẹp rồi, tại sao phải đổi chứ?"
"Đó là của Lam Bá, giờ đồng phục này mới là biểu tượng của Sử Lai Khắc."
"Gia gia, màu nào cũng được mà, mọi người mặc cũng quen rồi."
Phất Lan Đức nhướng mày.
"Màu nào cũng được? Không phải bây giờ là màu lam ngươi mới nói thế sao?"
"Không phải nhưng là, màu này gia gia chọn cũng quá xấu đi. Gia gia thích màu lục, màu lục cũng có nhiều sắc thái, tại sao cứ phải chọn màu như phân sâu vậy hả?"
Nana hết hồn, trước kia đọc tiểu thuyết miêu tả đồng phục xấu nhưng giờ nhìn thật còn xấu khủng khiếp hơn. Phất Lan Đức lại nổi giận.
"Phân sâu cái gì? Giờ lại to gan cãi cả viện trưởng?"
"Không biết đâu, màu như vậy nữ sinh làm sao mà mặc chứ? Cháu sẽ đi thu thập ý kiến của mọi người, gia gia cứ chờ đấy!"
Nana nói xong cầm một bản vẽ đồng phục đi, Phất Lan Đức giật mình.
"Nana, đứng lại, con nhóc này."
"Không đứng đấy, cháu đi nha. Bye bye."
Nana đi một mạch ra cửa đầu cũng không quay lại, Phất Lan Đức đứng dậy định đuổi theo thì Tần Minh đã tới ngăn cản hắn.
Cầm bản vẽ, Nana trở về kí túc xá tìm Thất Quái, họ đang ở trong sân, thấy Nana sắc mặt tối sầm, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì. Tiểu Vũ hỏi:
"Nana, có chuyện gì thế?"
Nana nhìn mọi người một lượt rồi thở dài nói:
"Có một tin tốt và một tin xấu. Mọi người muốn nghe tin nào trước."
Áo Tư Ca nhanh miệng đáp:
"Thường thì phải nghe tin xấu trước rồi."
Nana lại lắc đầu thở dài.
"Ta sẽ nói tin tốt trước. Tin tốt là chúng ta sắp có quần áo mới."
Mọi người cũng chưa hiểu, Nana nói tiếp:
"Tin xấu là đồng phục sẽ thay đổi."
Thất Quái phản ứng cũng không kinh ngạc, Mã Hồng Tuấn còn vui vẻ:
"Hay lắm, màu bây giờ cũng quá xấu đi, phải thay đổi là đúng rồi haha."
Các nam nhân hình như cũng đồng tình với hắn, Nana lại thở dài lần nữa đưa một bản vẽ ra trước mặt mọi người.
"Ý tứ ca là, tứ ca thích màu này."
Thất Quái: "..."
Vinh Vinh sau khi đứng hình mất 5s, hoàn hồn ôm mặt la lên:
"Không, không phải chứ. Màu như phân sâu vậy?"
Tiểu Vũ cùng Trúc Thanh cũng không ngoại lệ.
"Có đánh chết cũng không mặc đồng phục phân sâu."
Mã Hồng Tuấn lúc nãy đang vui vẻ, cầm lấy bản vẽ chỗ Nana nhìn lại thì.
"Đây là quần áo cho học sinh sao? Không, Không đâu!"
Nana biết là không ai thích màu như vậy mà, lập tức nắm nắm đấm hứng khởi.
"Chúng ta phải biểu tình, không thể để gia gia tự quyết định như vậy được."
"Quyết định, chúng ta sẽ đại diện đòi lại công bằng cho học sinh." Trò vui thì không thể thiếu Tiểu Vũ rồi, Tiểu Vũ đứng bật dậy một chân dậm lên bàn hùng hổ.
Đường Tam nhìn hai người chỉ biết lắc đầu, sau mới lên tiếng:
"Đừng nháo nữa, không được đâu. Viện trưởng trước giờ ưa thích màu này không thay đổi, nhìn huy chương cũng là màu này đó thôi."
"Tam ca, ngươi không quan tâm nhưng nữ sinh không chấp nhận được, phải không các tỷ tỷ!"
"Đúng vậy."
Nghe Nana nói, cả Vinh Vinh và Trúc Thanh cũng đồng thời đứng dậy. Nhìn bốn nữ hung dữ, các nam nhân thật là khuôn mặt bất đắc dĩ.
Và thế là một kế hoạch đòi viện trưởng thay đổi quyết định đồng phục đã diễn ra. Cần góp ý kiến đông đảo thì phải đến hội học sinh rồi, họ tìm Thái Long nhưng hắn không ở đó và Tiểu Vũ đã ra tay tiếp quản luôn chỗ này.
Nana lập uy chính là lớp niên cấp thứ nhất, cô nói một họ không dám nói hai. Các lớp phía trên không ai khác chính là nhờ Tần Minh. Nhiệm vụ Nana giao cho Tần Minh là tập hợp nữ sinh ở phòng họp của hội học sinh để Tiểu Vũ, Vinh Vinh và Trúc Thanh phổ biến kế hoạch và đưa ra biểu quyết. Tần Minh rất là không cam tâm nhưng vì Nana ép hắn đi nên hắn cũng phải mặt dày làm theo.
Không cần hỏi cũng biết chẳng có nữ sinh nào đồng ý mặc cái màu đồng phục mà viện trưởng thiểt kế. Đông đảo nữ sinh cùng đồng tâm hiệp lực, Phất Lan Đức rất đau đầu. Và kết quả là.
"Thật quá đáng, viện trưởng đúng là quá bảo thủ!" Tiểu Vũ tức giận đập bàn làm mấy nam nhân của Thất Quái giật thót.
Nana ủ rũ gục đầu xuống không nói, Trúc Thanh trong mấy nữ là trầm ổn nhất, lên tiếng tổng kết.
"Cũng không phải là không được gì. Trước đây là một màu phân sâu, giờ thì áo trong cũng đổi thành màu trắng, chỉ khoác ngoài và quần, váy là màu lục. Màu lục cũng đã được chỉnh nâng lên cho sáng hơn, huy chương nhất quyết không đổi chúng ta cũng hết cách. Tạm chấp nhận được."
"Ừm, mặc thì mặc vậy, cũng tạm ổn." Vinh Vinh đã chấp nhận sự thật thành công.
Từ đó, đồng phục của học viện đã được thay đổi từ màu lam sang lục, cả học viện được phủ một màu xanh tươi như cây cỏ. "Tràn đầy sức sống"! Tần Minh đã mua cho Nana một chiếc nơ cài áo màu lam rất đẹp, Nana cũng đeo lên trên cổ áo trắng, nhìn lại đồng phục cũng không đến nỗi, bấy giờ mới vui vẻ.
Vinh Vinh thì đeo nơ màu lục sáng, Tiểu Vũ nơ hồng và Trúc Thanh chẳng cần đeo thêm gì cả.
Đã mấy ngày mà không thấy Thái Long đi học, mọi người nghĩ hắn là bị trọng thương không thể đến lớp nhưng Nana biết, hắn là chạy về mách baba.
Danh sách chương