Mấp máy mi mắt, Nana tỉnh dậy cảm giác đầu tiên đó chính là đau nhức, đây là vì tấn công tinh thần mà đau, đúng thật tự làm tự chịu, quay người thấy Tần Minh đang gục đầu ủ rũ, Nana ngạc nhiên gọi một tiếng: "Tần Minh!"

Tần Minh nghe tiếng gọi lập tức ùa đến: "Nana, ngươi tỉnh rồi, quá tốt, quá tốt rồi."

Nana bật cười: "Này, ta không nhìn nhầm chứ? Ngươi khóc đấy hả?"

Tần Minh giật mình vội ôm Nana vào lòng che dấu đi gương mặt đang dần xuất hiện nước mắt, không thể để Nana thấy bộ dạng khó coi này của hắn: "Nana, ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?"

Nana ngồi im để Tần Minh ôm, lần này cứ ngỡ phải trở về trước kia, Nana nhận ra cô đã quá quen thuộc với mọi người ở đây, trong đó có Tần Minh, nói xa mọi người thật không nỡ: "Không sao, Tần Minh, gia gia và mọi người đâu?"

Tần Minh buông Nana ra dịu dàng nói: "Mọi người đi quan chiến, hôm nay đấu với học viện Sí Hỏa, một cuộc chiến quan trọng. Ta đây, muốn ở một mình với ngươi."

Nana hoảng hốt, nhưng không phải vì câu nói của Tần Minh mà là: "Ngươi nói đấu với Sí Hỏa, là trận đầu hay vòng sau. Ta đã hôn mê bao lâu?"

"Mười ngày, ngươi đã hôn mê mười ngày. Ngươi sao vậy? Không khỏe chỗ nào?" Phản ứng của Nana làm Tần Minh kinh ngạc khó hiểu, phần lớn là quan tâm, hắn sợ Nana sẽ bị di chứng bởi Tàn Mộng.

Nana thở phào nhẹ nhõm: "Thật may, là trận đầu tiên, ta đi xem mọi người."

Nana định bước xuống giường nhưng Tần Minh lập tức ngăn cản, Nana bất đắc dĩ lắc đầu phóng ra Điệp Thần Trượng: "Ngươi xem, ta là hệ trị liệu còn sợ chính mình không khỏe, đi thôi."

Tần Minh tâm trạng thoáng buồn rầu, Nana thật vô tâm, nghiêng mặt một bên cho bớt cảm giác xấu hổ, Tần Minh nói: "Ngươi không muốn ở với ta thêm chút nào sao? Ta rất lo lắng cho ngươi."

Nhìn hắn bộ dạng, Nana xấu xa lại cảm thấy buồn cười chứ đâu có cảm động gì, đã bao lớn rồi còn giống trẻ con, tiến lên kéo tay Tần Minh, Nana tinh nghịch: "Được rồi, cảm ơn ngươi. Xin lỗi vì làm ngươi lo lắng, không phải nói trận chiến rất quan trọng sao? Ta cũng muốn xem."

"Ừm, ta đưa ngươi đi." Tần Minh thở dài, hắn thật không nắm bắt được cảm xúc của Nana, đành chiều theo vậy.

Hai người đi tới trường đấu, trận chiến đã sắp vào hồi kết thúc, nhìn Phất Lan Đức và mọi người đang ở khán đài, Nana bĩu môi tiến đến: "Hừ, để bệnh nhân ở nhà, đi quan chiến rất vui vẻ!"

Nghe giọng nói này, ai nấy đều kinh hỉ nhìn sang, Phất Lan Đức chạy tới nhưng không nhanh bằng Vinh Vinh và Trúc Thanh, ôm cổ Nana Vinh Vinh cười vang: "Haha, ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Ta rất quan tâm ngươi đây bất quá bọn ta là bị ai đó đuổi đi."

Tần Minh giật mình ho nhẹ một chút, Phất Lan Đức cười kéo Vinh Vinh ra, cho Nana một cái ôm nói: "Cháu gái ta giống ta thật mạnh mẽ, mừng ngươi trở về!"

Nana nhìn mọi người vui mừng như vậy, cô biết họ đã lo lắng cho cô như thế nào, có lẽ lần này cô diễn hơi sâu rồi, lần sau không thể dùng cách như vậy nữa: "Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng. Gia gia, lần này bị thương cũng không uổng, trở về còn có đồ tốt đây. Giờ xem nhóm Tam ca thi đấu đã nhé."

Phất Lan Đức cười: "Ngươi bình an là tốt nhất, thôi nào ta xem tiểu Tam đã đánh xong rồi."

Nana nhìn lên sàn đấu, Sí Hỏa học viện nguyên tố lửa, cô gái đứng giữa mái tóc đỏ kia chắc là Hỏa Vũ, một kình địch. Hỏa Vũ nổi tiếng là một người khống chế nguyên tố lửa rất thuần thục, tính khí vì đó mà kiêu căng tự tin thái quá, trận chiến này cô ta nắm chắc phần thắng nhưng không may sau khi hấp thu hồn hoàn vạn năm, Lam Ngân Thảo của Đường Tam đã miễn lửa, đòn tấn công đáng tự hào Hỏa Vũ Diệu Dương của Hỏa Vũ chẳng có tác dụng gì. Từ đó đâm đầu muốn báo thù quyết thắng Đường Tam, cố chấp ngu ngốc.

Sau trận chiến với Sí Hỏa, Sử Lai Khắc đã đạt thành tích 15 liên thắng, là một trong ba học viện có thành tích cao nhất ở giải đấu. Nana mỉm cười đi ra trường đấu hội tụ với nhóm Đường Tam, khỏi nói thấy Nana tỉnh họ cỡ nào vui mừng, bốn nữ trên đường về cứ túm tụm quanh Nana làm Tần Minh không ở gần được hết sức bực mình.

Sử Lai Khắc học viện, phòng viện trưởng.

"...Ta không biết chuyện gì, mở mắt đã thấy ở trong rừng, sau đó xung quanh biến ảo trở nên vặn vẹo, ta sợ hãi chạy thật nhanh nhưng không cách nào thoát ra. Từ xa ta thấy có bóng người, là một người cao gầy, ta không thấy rõ mặt hắn chỉ thấy trên thân hắn bảy cái hồn hoàn, một cái sáng lên làm đầu ta đau nhức lâm vào hôn mê. Sau đó Lam Mỵ cho ta biết, là nó ngăn chặn hồn kĩ kia nếu không ta đã bị hủy đi thần trí, nhận thấy kẻ địch ác ý, Lam Mỵ đã giết hắn và lấy được cái này." Nana biên soạn ra một câu chuyện mơ hồ, lấy từ trong giới tử ra vật tỏa ánh sáng cửu sắc tiếp tục nói: "Lam Mỵ nói nó là hồn cốt vạn năm, bảo ta giữ lấy."

Hồn cốt vạn năm! Thất Quái, Phất Lan Đức, Tần Minh, đại sư là những người chứng kiến lúc này không khỏi toàn thân tê dại, hai mắt đăm đăm nhìn thứ đồ tuyệt mỹ trên tay Nana. Đại sư với tay cầm lấy kích động nói: "Không sai, là một đầu hồn cốt vạn năm. Xem như hàng thượng đẳng, không ngờ lần này ngươi lại nhặt được thứ như vậy."

Đường Tam nói: "Nana, bọn ta đã điều tra qua. Người hại ngươi là Thì Niên, lão sư học viện Thương Huy ngươi cũng biết. Hắn là hồn thánh, vũ hồn Tàn Mộng so với hồn kĩ khiến ngươi gặp ảo giác là vô cùng phù hợp. Từ ngày ngươi gặp nạn hắn cũng đã biến mất, nếu chết thì không còn gì truy tố. Về hồn cốt này, e là từ phòng đấu giá."

Nana lập tức cướp lời: "Tam ca, không thể trả, không ai biết Lam Mỵ, nói ta trốn thoát Thì Niên rồi lấy lại hồn cốt ai mà tin chứ. Ta sẽ bị coi thành kẻ trộm, hồn cốt này là ta dùng mạng đổi lấy, chúng ta sẽ bí mật giữ nó."

Đường Tam bật cười: "Ngươi nghĩ ta sẽ trả đồ tốt như vậy sao? Yên tâm, ta cũng nghĩ như ngươi."

Ai nấy đều ánh mắt "đó là đương nhiên" mà nhìn Nana, Nana khóe miệng giật giật, thì ra là cô đánh giá quá cao "lương thiện" của mọi người a.

Đại sư đưa hồn cốt cho Nana: "May mắn hồn cốt này thuộc tính bảo thạch thích hợp với ngươi, bọn ta giúp ngươi hấp thu nó, tránh đêm dài lắm mộng."

Nana xua tay: "Đại sư, em không cần hồn cốt. Lam Mỵ nói cái này để Vinh Vinh là hợp nhất, Vinh Vinh vũ hồn bảo tháp, cần phải phân tâm khống chế phụ trợ nhiều thuộc tính, vận dụng cao tinh thần lực. Lam Mỵ còn nói hồn cốt này có một kĩ năng lĩnh vực, có thể giúp Vinh Vinh phụ trợ Thất Quái tốt hơn."

Đại sư nhíu mày, Vinh Vinh sửng sốt lên tiếng: "Nana, làm gì có hồn sư nào không cần hồn cốt, ngươi đang cố ý nhường ta sao?"

Nana cười khổ, sự thật nó là của ngươi mà: "Không nói nhiều, ta không lấy, còn lại giao cho đại sư quyết định. Ta mệt rồi, về ngủ đây, không ai được làm phiền."

Nana nói xong lập tức chạy vèo về kí túc xá tránh khỏi bị hỏi ra vấn đề. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, họ thấy Nana càng ngày càng là lạ, đại sư nghĩ một chút đưa hồn cốt cho Vinh Vinh nói: "Thiết nghĩ thần thú so chúng ta còn hiểu rõ hơn về hồn cốt, nó đã nói thế thì ngươi trước bí mật giữ lấy, sau này giải đấu sẽ gặp nhiều đối thủ cường đại, hồn cốt có thể giúp ích, tùy thời cẩn thận hấp thu."

Vinh Vinh không từ chối, là đồng bạn thân thiết sẽ không tranh giành hoặc giả bộ kì kèo với nhau, biết rõ thứ gì thuộc về mình mới là tốt nhất, phần ân tình này tồn tại bền chặt bên trong tình bạn không cần nói ra.

Bên đội chấp pháp hoàng gia Đường Tam viện lý do thi đấu áp lực mà xin từ bỏ vụ án, vốn đã không hề có tin tức gì và hồn sư tự sát đã kết thúc nên Hạ Từ không nghi ngờ, để mọi chuyện yên bình trôi qua.

Hôm sau, đại sư cho tập trung mọi người ở phòng họp, vẻ mặt hết sức phức tạp: "Đối thủ hôm nay của các ngươi, là Thương Huy."

Thương Huy! Thất Quái nắm chặt nắm đấm, thù họ nhất định báo.

Nana biết Thương Huy chẳng liên quan đến việc Thì Niên giết người nhưng tội lỗi của bọn thí sinh thi đấu lần này sẽ nhắm vào Sử Lai Khắc là không thể tha. Nana quyết tâm: "Đại sư, lần này em muốn tham chiến."

Phất Lan Đức lập tức ngăn cản: "Không được, ngươi vì sao mới gặp nạn, còn bướng bỉnh tham chiến."

"Gia gia, Thì Niên nhắm vào cháu trước là do hắn đen đủi gặp phải Lam Mỵ, chứ nếu thuận lợi hắn đã nhắm vào toàn bộ Thất Quái. Họ thuộc top 3 đấy gia gia, cháu chỉ tham gia một trận có là gì? Cháu phúc lớn mạng lớn không chết được, yên tâm đi. Lần này cháu muốn tự mình báo thù, không ai có thể ngăn cản."

Đại sư không ý kiến, năng lực của Nana trong đoàn đội có rất lớn trợ giúp: "Được rồi, quyết định lần này Đường Tam, Tiểu Vũ, Nana, Trúc Thanh, Hồng Tuấn, Kinh Kinh, Hoàng Viễn ra sân."

Tiểu Vũ, Trúc Thanh hừng hực lửa báo thù, dám hại chị em của họ, các ngươi chết chắc rồi.

Đới Mộc Bạch kinh ngạc: "Đại sư, Thương Huy mạnh như vậy, để chủ lực năm người ra sân?"

Đại sư vuốt cằm nói: "Năng lực Thương Huy không rõ nhưng từ Thì Niên tới xem, chúng có khả năng khống chế tinh thần lớn, nhiều thủ đoạn tàn độc. Chúng ta điều tra ra người hại Nana, chúng cũng có thể suy đoán Nana có liên quan đến cái chết của Thì Niên, cần tập trung ứng chiến cao khả năng, đề phòng chúng giở chiêu trò."

"Đúng thế lão đại, ta xem chúng không phải thứ gì tốt, trận này không cần nương tay, ta sẽ cho chúng nếm mùi bị tổn thương tinh thần và biến thật khó coi." Nana ánh mắt gian tà cười cười, không phải trận đấu của Thất Quái thì cô có thể tự ý tham gia, Thương Huy, chơi đùa cũng vui lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện