Trọng tài nhận thấy hai đội tuyển tràn đầy chiến ý mỉm cười tuyên bố: "Khán giả thân mến, hôm nay chúng ta ở đây thật vinh hạnh được chứng kiến trận đấu diễn ra giữa hai học viện nằm trong top đầu ở Thiên Đấu đế quốc, Sử Lai Khắc học viện và Sí Hỏa học viện. Sử Lai Khắc trước đó đã có thành tích liên thắng rất đáng khen ngợi, liệu rằng hôm nay họ có thể lập nên một liên thắng nữa hay không? Xin mời tuyển thủ đầu tiên của hai đội lên đài. Học viện Sử Lai Khắc, Đường Tam. Học viện Sí Hỏa, Hỏa Vô Song."

Hỏa Vô Song là ca ca Hỏa Vũ, thực lực trong đội thuộc hạng nổi bật, rõ là Sí Hỏa nghĩ Sử Lai Khắc thông thường xếp hồn sư mạnh phía sau, dự định ép hai đầu đây. Nana khoanh tay nhìn Hỏa Vũ đang điên tiết bên đài quan chiến đối diện, trên trán cô ta thực hiện lên ba chữ "thật không ngờ", đại sư quả là tiên đoán như thần, Nana rất đắc ý.

Tần Minh nhìn Nana vô cùng tò mò hỏi: "Nana, ta luôn thấy ngươi rất tự tin vào những trận đánh của Đường Tam. Ngươi dường như biết hắn sẽ không thua. Vì sao?"

"Vì hắn là Đường Tam, thế thôi. Giờ thì ta vinh dự nói, vì hắn là Tam ca của ta hahaha!" Nếu để mấy fan kia biết chắc họ hâm mộ ta chết mất, chắc kiếp trước ta đã giải cứu thế giới đây!

Tiểu Vũ nhíu mày gãi chút trên cằm nói: "Nana, ta mặc dù tin tưởng ca ca nhưng thái độ của ngươi có hơi... khoa trương."

Nana không hề che dấu, ngược lại chính là càng dương dương tự đắc, khiến cho người phía sau nhịn không được lên tiếng: "Người đó rất mạnh sao? Sao lúc trước không để hắn lên đấu với ta."

Nana kinh ngạc quay đầu, mắt biến lấp lánh phấn khích gọi: "Lục Kha, Mộ Phi! Vui quá, gặp lại hai người."

Người nói là Lục Kha, Mộ Phi nhìn Nana phụng phịu: "Ngươi cái đồ xấu xa dám lừa ta, hại ta toàn thân đau nhức, ta nhất định sẽ báo thù."

"Thật không? Vậy ta rất hoan nghênh." Nana cười nhảy ra hàng ghế phía sau ngồi gần Lục Kha: "Này, ngươi đến ta còn đánh không lại, mặt mũi đâu mà dám hỏi đến Tam ca."

Lục Kha nhìn trên đài Đường Tam nói: "Hắn trẻ như vậy, chẳng lẽ cũng là hồn tông như lão đại ta?"

"Đâu chỉ hồn tông, Tam ca còn có hồn hoàn vạn năm."

"Cái gì? Ngươi đùa ta sao! Phượng Na, ngươi cũng đừng coi thường hiểu biết của ta chứ?"

Nana cười đến nở hoa nhìn hai gương mặt tràn đầy không thể tin Lục Kha và Mộ Phi: "Xem thì biết, ta nói Sử Lai Khắc bọn ta chỉ thu quái vật là không đùa đâu."

Tần Minh hậm hực xem như không nghe không thấy, hôm qua bị Nana tát cho mấy cái vẫn còn đau ê ẩm. Nana muốn kết bạn thì kết đi, hắn mà sợ đấu không lại mấy đứa mặt trắng sao.

Trên đài Đường Tam và Hỏa Vô Song đã chào hỏi xong, hai bên phóng xuất vũ hồn, Lam Ngân Thảo với Độc Giác Bạo Long, đều là hồn tông. Dưới chân bay lên hồn hoàn, Đường Tam lập tức làm khán đài xôn xao, cái hồn hoàn màu đen kia không chói mắt nhưng đủ chấn nhiếp tinh thần mọi người, hồn tông có vạn năm hồn hoàn là điều chưa bao giờ xuất hiện.

Nana hất cằm nhìn Lục Kha: "Sao hả?"

Lục Kha nuốt nước bọt cái ực: "Quái, đúng là quái vật, ta lúc trước hấp thu hồn hoàn ngàn năm đã rất cật lực, nhìn hồn thú vạn năm ta còn không dám đánh chứ đừng nói hấp thu hồn hoàn."

Mộ Phi liên tục gật đầu: "Sau này trận đấu của các ngươi ta nhất định kéo lão đại đi xem."

"Lão đại các ngươi là Hàn Dạ đi, hắn đâu?" Nana ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm, thấy được thần tượng là cỡ nào vui sự tình.

Mộ Phi thở dài ngửa đầu chỉ Tiểu Vũ: "Không phải hôm trước bị cô ta đánh sao, thật độc ác. Lão đại mặc dù cường đại nhưng không tránh khỏi tổn thương, đang nghỉ ngơi trong thành."

Nana nhìn Tiểu Vũ giật mình thì cười lớn: "Hahaha, các ngươi thế là còn may, ta đã thấy có hồn tông vì chiêu đó mà tàn phế, chỗ đó... e hèm, bất lực."

Chỗ đó... bất lực! Tần Minh vểnh tai nghe ngóng đến đây mặt đã đỏ đến phụt ra khói trắng, Nana chuyện này cũng dám mở miệng, thật không chịu nổi.

Lục Kha cùng Mộ Phi run bắn: Nữ tử học viện này, thật hung dữ, có lẽ sau này nên cầu không bắt thăm trúng cô ta.

Đường Tam và Hỏa Vô Song không cần xem cũng biết ai thắng, Đường Tam miễn hỏa hơn nữa còn có hồn kĩ vạn năm không hồn tông nào dám mơ tưởng. Hỏa Vũ không thể đợi cố chấp bỏ qua tất cả thành viên đội mình mà nhảy lên sàn đấu. Đường Tam chỉ đánh một trận đã đến người cuối cùng, trọng tài ngơ ngác nhưng đội tuyển đã lựa chọn nên hắn cũng dõng dạc tuyên bố trận tranh tài bắt đầu.

Hỏa Vũ vũ hồn Hỏa Ảnh, phía sau cô ta xuất hiện một bóng người nữ tử với mái tóc là ngọn lửa cháy rực. Quanh thân lấy Hỏa Vũ làm trung tâm từng ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, khác với trước đây lửa bao quanh cô ta là màu đỏ, bây giờ lại là màu tím. Lửa tạo thành từng đám lớn phóng về Đường Tam, Đường Tam dùng hồn kĩ vạn năm liên tục ngăn cản nhưng không có tác dụng.

Mã Hồng Tuấn ngạc nhiên la lớn: "Đại sư, sao lửa cô ta lại có màu tím?"

Đại sư vuốt cằm: "Tử viêm, là do hắc viêm nâng cấp mà thành, trong đó chứa độc tố còn có tính ăn mòn. Lam Ngân Thảo của tiểu Tam không có khả năng ngăn cản nó, giờ chỉ có thể dựa vào chiến thuật tâm lý và khả năng chịu đựng mà thôi."

Sử Lai Khắc mọi người lo lắng xem Đường Tam, hi vọng hắn sẽ không bị thương nghiêm trọng. Lục Kha nói với Nana: "Ta xem Tam ca của ngươi không thắng nổi, cô gái kia mạnh như vậy."

Nana khinh thường liếc nhìn Hỏa Vũ: "Mạnh? Là cô ta không tiếc thủ đoạn, ngươi xem tay cô ta vì sao phải đeo bao tay, là vì đôi bàn tay đó đã sớm bị biến thành chân ếch." Đối người cố chấp ngu ngốc ta không bao giờ thương cảm, Tam ca đâu có liên hệ gì đến cô ta, chỉ vì lòng hiếu thắng biến thành thù hận mà hại người hại mình.

Đại sư nghe Nana gật đầu: "Nana nói không sai, lửa đó có độc có tính ăn mòn chắn chắn do cô ta đã chạm vào lưỡi chứa nọc độc của ếch tím, tính sát thương đối da người rất mạnh, đôi tay đó sớm muộn gì cũng bị phế."

Thật là một cô gái điên cuồng, chỉ vì một trận đấu mà sẵn sàng hủy đôi tay, Hỏa Vũ liên tục dùng tử viêm tấn công Đường Tam. Hồn kĩ không thể ngăn cản, Đường Tam vận dụng tuyệt học đến từ kiếp trước, Huyền Thiên Công. Hồn lực được tập trung trước người thành khiên giáp đánh bật đi tử viêm, không may Đường Tam vì độc mà hồn lực hao kiệt đến lợi hại, thoáng chốc không chịu được ngã quỳ trên sàn đấu. Hỏa Vũ cũng chẳng tốt hơn là bao, cô ta không chú ý Lam Ngân Thảo từ lúc nào đã đánh trúng trên người, điểm chính xác vào các huyệt vị cơ thể khiến cô ta không thể động đậy. Lòng hiếu thắng, lòng tự tin bị bẻ gãy, không cam tâm và cố chấp, Hỏa Vũ đứng im phát động một chiêu thức đòi mạng.

Đại sư hoảng hốt đứng người lên: "Dung hoàn, không ngờ cô ta có thể tu luyện đến trình độ này. Một lúc dung hợp bốn hồn hoàn cùng hồn lực thi triển hồn kĩ, giống như, một kích toàn lực của hồn thánh cấp 70!"

Mọi người hô hấp dồn dập, Đường Tam hồn lực hao kiệt sẽ làm thế nào đỡ được công kích này? Lục Kha nhìn diễn biến trên sàn khó hiểu: "Phượng Na, ngươi rất coi trọng tên hồn sư này sao? Ta xem hắn đã nhân cơ hội nấp sau lưng cô gái đó, hắn muốn dùng cô ta làm bia đỡ sao? Thật hèn hạ."

"Không đâu, ngươi không biết. Tam ca chỉ muốn thử một chút xem Hỏa Vũ có thể thu tay. Chiêu thức này vô cùng nguy hiểm, ta cũng cảm nhận được, chỉ là... Hỏa Vũ rất điên cuồng."

Đường Tam đã ở phía sau Hỏa Vũ nhưng cô ta không hề có ý ngừng tấn công. Hỏa Vũ nguyện trả giá đắt cũng phải khiến Đường Tam thua cuộc, công kích dung hợp hung hăng bay tới Hỏa Vũ cùng Đường Tam. Trong khoảnh khắc đó, không ai ngờ tới Đường Tam đã cố gắng dùng hết sức lực còn sót lại nhảy lên phía trước, đỡ công kích cho Hỏa Vũ. Một kích này nổ ầm vang, Hỏa Vũ ngơ ngác nhìn Đường Tam ngã trên sàn. Hỏa Vũ không hiểu sao Đường Tam phải làm thế, trước khi lâm vào hôn mê, Đường Tam đã lấy ra một cây thảo dược cho Hỏa Vũ.

Tiểu Vũ khóc lớn nắm tay Nana nhảy xuống đài, Nana khóe mắt có chút đỏ xuất ra Điệp Thần Trượng nhanh chóng trị liệu cho Đường Tam, vết thương của hắn là vết thương nặng nhất Nana từng thấy, áo ngoài nửa sau đã biến mất, vết thương vừa bị bỏng, vừa bị độc nổ đến xì xèo, không phân biệt được đâu là máu, đâu là độc, đến nỗi không thể thấy xương vì xương đã bị hòa tan. Nana trông đến khiếp đảm, bây giờ có cô vậy trong tiểu thuyết Đường Tam đã phải chịu đau đớn này trong bao lâu, đến khi Giáng Châu liều mình đánh đổi tuổi thọ mới cứu được! Hắn thật sự quá can đảm, quá kiên cường.

Với khả năng trị liệu bá đạo của Nana vậy mà sau một lát Đường Tam mới hoàn toàn bình phục, mở mắt nhìn đến Tiểu Vũ đang ôm trong lòng, nhìn mọi người xung quanh lo lắng, Đường Tam cười nói: "Ta không sao!"

Hỏa Vũ ngây ngốc ngồi chỗ đó không có di chuyển, lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao ngươi phải làm thế?"

Đường Tam gắng ngồi dậy lấy cây thảo dược dưới sàn đưa cho Hỏa Vũ: "Vì ta cảm thấy có lỗi, ta không nghĩ chiến thắng của ta sẽ khiến ngươi trở nên như vậy. Quỷ Thiết Thảo tám trăm năm này sẽ giúp ngươi trị vết thương ở tay, cầm lấy đi."

Hỏa Vũ nghe Đường Tam nói càng là ngơ ngác không thể động, Hỏa Vô Song vì tiểu muội tiến lên nói một tiếng cảm ơn với Đường Tam, với tay định nhận thảo dược thì Nana dơ tay một phát giật lấy.

"Quỷ Thiết Thảo quý như vậy mà cho ngươi, ta thấy tiếc. Tam ca, cất vào đi, đưa đi bán lấy kim hồn tệ còn tốt hơn."

Đường Tam bật cười: "Không có gì, là tạ lỗi của ta."

Hỏa Vô Song sợ mất tiên thảo không thể chữa thương cho muội muội thì tức giận nói: "Ngươi người này có nói lý không, đồ đã cho sao còn đòi lại chứ? Mau đưa tiên thảo cho ta."

Nana dúi thảo dược vào tay Đường Tam quay người nhìn Hỏa Vũ trừng mắt: "Nông cạn, Hừ!"

Điệp Thần Trượng lắc mình ra hai tiểu điệp bay đến tay Hỏa Vũ, Hỏa Vũ hồi phục tinh thần ngẩng đầu nhìn Sử Lai Khắc mọi người đã đi phía trước, nhìn lại đôi tay đã hoàn toàn bình phục, Hỏa Vũ kiên định đứng lên hét lớn: "Học viện Sí Hỏa nhận thua."

Tiếng reo hò Sử Lai Khắc vang vọng trường đấu, Sử Lai Khắc một lần nữa tỏa sáng vinh quang, Đường Tam ở trong lòng một số người đã trở thành chân chính thần tượng.

Lục Kha, Mộ Phi chứng kiến Sử Lai Khắc từ đầu tới cuối không khỏi hâm mộ, Sở Phượng Na quả là nói không sai.

Mộ Phi chạy đến chỗ Nana gọi: "Sở Phượng Na, ngươi lợi hại như vậy có thể giúp lão đại chữa thương? Hắn rất đau, ta thật lo cho hắn."

Nana mỉm cười nhìn Mộ Phi: "Ta có thể nhìn ra ngươi đối lão đại thật lòng quan tâm nha. Cơ mà ta không muốn đi."

"Ngươi, thật vô lương tâm." Mộ Phi tức tối dậm chân.

"Hắn cũng đánh ta trọng thương đấy thôi! Thôi mà, giận dữ gì chứ, ta nói không đi chứ đâu nói không giúp." Nana nhìn Mộ Phi đúng là nhìn đứa con nít, lấy ra một viên đan dược màu lam đưa cho Mộ Phi, Nana nói: "Đây là thuốc ta điều chế, ăn vào sẽ khỏi ngay, gọi Phục Hồi Đan."

Mộ Phi nghi ngờ nhíu mày: "Sẽ không phải độc chứ?"

Nana đánh cho hắn một cái: "Trông ta xấu xa vậy sao? Yên tâm đi, ngươi có thể không đưa hoặc hắn có thể không uống mà, ta không liên quan nha, đi đây."

Nana vẫy tay với hai người rồi đuổi theo Sử Lai Khắc, hiếm khi Tần Minh không chờ cô, hắn đây là giận đến hỏng rồi, Nana cũng không lo lắng, mặc kệ hắn, ai bảo cố chấp ngu ngốc làm gì, đáng đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện