Dịch: hoanghaiha
Bất luận là hắn hay là viện trưởng Sử Lai Khắc học viện Phất Lan Đức, đều là hạng người cao ngạo. Ở phương diện này, tính cách của Đái Mộc Bạch giống với bọn họ nhất.
" Ngươi..." Diệp Tri Thu giận giữ, cũng không thèm biện hộ, rất nhanh hướng đến phía Triệu Vô Cực mà đi tới, xem bộ dạng cùng khí thế hung hăng của hắn, rõ ràng là không định từ bỏ ý đồ.
Triệu Vô Cực xoay người, hướng đến bảy tên thiếu niên đã tụ tập xung quanh mình, nói:" Các ngươi thật là một lũ phế vật, ngay cả một lão vương bát đản cũng không trị nổi, đến khi về học viện ta sẽ thu thập các ngươi!"
Mập mạp hảo tâm nhắc nhở:" Triệu sư phụ, lão vương bát đản đó tới kìa!"
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng:" Tất cả đều trở về đi ngủ đi." nói xong những lời này, hắn mới xoay người lại, đối diện với Diệp Tri Thu toàn thân phát ra hàn khí dày đặc đang đi tới gần.
" Mọi người dùng thực lực nói chuyện nào!" Triệu Vô Cực vẻ mặt cao ngạo, cũng không thèm dùng đến vũ hồn phụ thể, tay phải vung lên, một cái tát hướng đến phía Diệp Tri Thu đánh tới.
Diệp Tri Thu lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận, từng trụ thủy băng toàn lực phóng đi, hàn ý mãnh liệt cuồn cuộn hướng đến Triệu Vô Cực, đồng thời thân thể dịch chuyển, dụng quy giáp hướng đến bàn tay của Triệu Vô Cực đỡ lấy. Trong lòng hắn thầm nghĩ, ngươi cũng kiêu ngạo quá, cho dù hồn lực của ngươi mạnh hơn ta nhưng đến ngay cả vũ hồn ngươi cũng không sử dụng, sẽ khiến cho thực lực ngươi giảm nhiều.
Đáng tiếc, bị hại cũng không phải là Triệu Vô Cực.
Đầu tiên, để cho đám Đường Tam phải chịu không ít đau khổ, còn các băng trụ đánh lên trên người Triệu Vô Cực căn bản là không có tác dụng gì cả. Ngay sau đó, thân thể Diệp Tri Thu như đằng vân giá vũ ( cưỡi gió đi mưa) bị Triệu Vô Cực tát cho một cái bay ra ngoài, trên quy giáp xuất hiện một vết rách lớn. Bay vù vù ra ngoài hơn mười trượng mới ngã xuống đất, Triệu Vô Cực hướng đến chỗ Diệp Tri Thu ngã nhìn với một ánh mắt khinh thường, lúc này mới xoay người mang theo đệ tử Sử Lai Khắc học viện hướng về phía quán rượu, Tẩu Hoàn đi một bên nói thầm:" Không sử dụng vũ hồn đánh người, cảm giác quả nhiên không sai, khó trách..."
Ngay khi bọn Đái Mộc Bạch bị Thương Huy học viện khiêu khích, Triệu Vô Cực ở ngay trên lầu đã thấy được. Hắn vốn không định ra tay, để cho bọn nhỏ này luyện tập phối hợp trong một trận chiến thật. Nhưng về sau nhìn lại, trong khi thấy Đường Tam, Đái Mộc Bạch chờ người vây công Diệp Tri Thu, hắn lập tức nhớ tới trước đó không lâu chính mình cũng bị đặt trong tình cảnh như thế này, trong lúc nhất thời không nhịn được liền ra tay. Chỉ là hắn không nghĩ tới, lão rùa này không ngờ như vậy, nhịn không được tát một cái liền bắn ra xa.
Đương nhiên, nguyên nhân chính thức không phải Triệu Vô Cực không rõ, đối phương chỉ sử dụng kĩ năng phòng ngự của hồn hoàn đầu tiên. Cuối cùng kỹ năng của hai cái hoàn hồn ngàn năm, hai người đều không sử dụng. Bất quá chỉ với một cái tát đã khiến Diệp Tri Thu bắn đi, hắn cũng không có tâm tình đánh tiếp, loại... này thực lực so với mình yếu hơn nhiều. Lúc này hắn cảm giác giống như là ngày đó chính mình ở trước mặt người kia giống nhau. Diệp Tri Thu trước mặt đông đảo đệ tử học viện miễn cưỡng cố gắng đứng lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau lưng giống như có mọt toàn núi lớn đè nặng, cảm giác không thở nổi, trong lòng cũng không nhịn được hoảng sợ.
Hắn đối với lực phòng ngự của chính mình rất rõ ràng, chỉ không nghĩ là, đối phương ngay cả vũ hồn cũng không thèm dùng đến, tiện tay vung ra một chưởng cũng có khả năng đánh trọng thương mình. Cho dù đối phương nhìn qua chỉ có lực lượng một gã hồn sư, nhưng thật sự chênh lệch này tuyệt không dưới mười lăm cấp, thậm chí còn có thể nhiều hơn nữa.
Vừa nghĩ đến cấp bậc hồn sư của đối phương, Diệp Tri Thu không nhịn được rùng mình một cái, oán độc nhìn thoáng qua hướng mọi người của Sử Lai Khắc học viện vừa rời đi, lúc này liền bám vào một tên đệ tử khỏe mạnh chầm chậm rời đi, trong lúc rút chạy đó nữ đệ tử hướng về phía bọn Đái Mộc Bạch quan sát qua.
Áo Tư Tạp trên mặt có ria mép, Đường Tam cũng không có vẻ gì là xuất chúng, Đái Mộc Bạch cầm tà mâu hiển nhiên... có lực hấp dẫn nhất, về phần mập mạp, đó luôn luôn là nhân vật bị các nữ tử trực tiếp quên đi.
Đương nhiên Đái Mộc Bạch cũng không có chú ý tới nàng, cũng không phải đầu Bạch hổ này thuần khiết gì cả, thật sự là do nhãn quang của hắn khá cao, về mĩ nữ cao thấp, khả năng thưởng thức của hắn không phải loại người như mập mạp có thể so sánh.
Trên đường trở về, Triệu Vô Cực ở một bên tức giận nói:" Mấy người các ngươi, thực chỉ có thể dọa người, lần này... trở về sau, xem ra ta phải cho các ngươi tiến hành huấn luyện đặc biệt."
Mấy người Đường Tam quay sang nhìn nhau, nhưng đều không có phản bác, trên mặt ngược lại lộ ra vài phần tiếu ý, vị Bất Động Minh Vương này rõ ràng quan tâm, sợ bọn họ xảy ra chuyện, nhưng lại không chịu nói rõ.
Hai mươi, ba mươi cấp hồn sư cùng với năm mươi cấp hồn sư đối chiến, không rơi vào thế hạ phong đã là khá lắm rồi, như thế nào cũng không tính là dọa người, càng huống chi trong mấy người bọn họ lớn nhất mới chỉ có mười lăm tuổi mà thôi.
Triệu Vô Cực ánh mắt đột nhiên chuyển qua trên người Trữ Vinh Vinh," Tại sao vừa rồi ngươi không dùng vũ hồn của mình để phụ trợ mọi người vậy?"
Trữ Vinh Vinh ánh mắt mở to đầy oan uổng nói:" Khi đó không thích hợp, không ai biết ta là đệ tử của Thất bảo lưu ly tháp, vào thời điểm mấu chốt ta mới phát huy vũ hồn sẽ có hiệu quả cao nhất, rất có tính đột biến."
Mọi người đều hướng nhìn Trữ Vinh Vinh với ánh mắt nghi hoặc nhưng Đường Tam lại gật đầu nói," Xuất chiêu bất ngờ, không thể phòng bị, hiệu quả rất tốt. Nếu như Đái Mộc Bạch thi triển biến Bạch Hổ Kim Cương, đột nhiên lực lượng cùng tốc độ tăng ba mươi phần trăm, sợ rằng cái... kia huyền quy hồn vương cũng phải chịu tổn hại."
Nghe xong Đường Tam nói, Triệu Vô Cực thản nhiên gật đầu, trầm giọng nói:" Các ngươi phải nhớ kĩ, bảy người các ngươi đồng thời tiến vào Sử Lai Khắc học viện, chính là một chỉnh thể. Các ngươi đều là tiểu quái vật của học viện, sau này đi ra ngoài có thể xưng là Sử Lai Khắc thất quái, tương trợ lẫn nhau. Nếu như thiên phú của các ngươi, nếu phối hợp tốt cùng nhau, chiến thắng khi đánh với một hồn sư cường đại hơn mình cũng không phải việc quá khó."
" Vâng, Triệu sư phụ."
Trong đông đảo ánh mắt hâm mộ của bình dân, đoàn người Sử Lai Khắc học viện trở về tửu điếm.
Sau một đêm không có chuyện gì, sáng sớm ngày thứ hai khi trời còn tờ mờ, Triệu Vô Cực đã dùng âm thanh to lớn của mình kêu tất cả mọi người dậy.
Đường Tam thì không sao cả, hắn bình thường mỗi ngày đều dậy rất sớm, bây giờ đã hình thành một thói quen tốt, nhưng đối với những người khác, đặc biệt là Áo Tư tạp phải dậy sớm như vậy quả là thống khổ. Trong khi ăn điểm tâm, hầu như mọi người đều trong trạng thái mông lung.
Mặt trời ở phương Đông từ từ mọc lên, đầu tiên như một vòng tròn nhỏ từ từ phóng đại, ngày càng sáng dần lên.
Đường Tam mặc dù mỗi ngày đều chứng kiến qua cảnh này, nhưng bất luận là nhìn bao nhiêu lần, cái loại.... này ánh sáng bình minh xuất hiện mang đến một cảm giác như trước, khiến cho tâm linh của hắn hơi rung động. Quang mang của mặt trời xua tan đi hắc ám, đại biểu cho một ngày mới đã bắt đầu.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ, nơi này cách Tinh đấu đại sâm lâm rất gần, mọi người toàn lực chạy đi, người hưng phấn nhất tự nhiên chính là người mới có được ba hồn hoàn, Áo Tư Tạp, cũng mong muốn biết được chính mình khi có được hồn hoàn thứ ba sẽ mang lại tột cùng hiệu quả tăng cường như thế nào.
Hắn biết, không cần mình nhắc nhở, Triệu Vô Cực cũng nhất định mang theo mọi người liệp sát một đầu hồn thú ngàn năm cho mình.
Tinh đấu đại sâm lâm nằm ngay ở chính phương Nam của Đấu La đế quốc, rừng rậm chia cách hai đại đế quốc, bởi vì nơi này hồn thú đông đảo, cũng là biên giới của hai nước, chẳng phân biệt được địa phương rõ ràng. Nhìn trên bản đồ, đại bộ phận diện tích của Tinh đấu đại sâm lâm nằm trong Tinh La đế quốc, tất nhiên đến giờ Đấu La đế quốc cũng không có thừa nhận điểm này.
Là một trong tam đại cư địa của hồn thú, nơi này tự nhiên là địa phương mà hồn sư... hi vọng nhất, bởi vì mỗi lần đến chỗ này cũng đều ý nghĩa việc bọn họ đã tiến giai.
Tinh đấu đại sâm lâm tồn tại trên Đấu La đại lục bao nhiêu năm cũng không một ai có thể nói chính xác, nhưng sau khi đi vào rừng rậm, rừng càng ngày càng rậm rạp đủ để nói cho mọi người thấy được sự tồn tại cửu viễn của nó.
Từ xa xa, Đường Tam mơ hồ cảm giác được một trận thanh khí từ phía trước mặt truyền đến, mang theo thực vật mùi thơm ngát thấm đẫm trong lòng mọi người, một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Chầm chậm hút một ngụm không khí trong lành, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên cơ thể dường như được mở ra, cái cảm giác sảng khoái này... khó có thể dùng lời mà diễn tả được.
Vận khởi Tử Cực Ma Đồng dõi mắt hướng về xa, Đường Tam thây một mảng hải dương màu xanh biếc, vừa nhìn qua mảng màu xanh biếc đó đã cảm thấy rung động, những kẻ khác ưa thích không khí trong lành vì vậy mà đến đây.
Rốt cục trước mặt bọn họ đã tới Tinh đấu đại sâm lâm, cây cối cao lớn đã vượt quá hơn hai mươi thước, đây mới chỉ là... bên ngoài mà thôi, rừng cây rậm rạp căn bản không có đường đi, bóng cây nặng nề, nhìn không ra cảnh tượng chân thật trong đó.
Đi tới phía trước rừng rậm, không khí càng trở nên thoải mái hơn, phảng phất như nhiệt độ cũng giảm xuống vài phần, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng mùi bùn đất ẩm ướt không ngừng kích thích khứu giác của mọi người.
" Tất cả dừng lại!" Triệu Vô Cực mở miệng nói.
Mọi người cước bộ dừng lại, di chuyển hơn một trăm dặm cũng đã làm cho thân thể bọn họ nóng bừng lên, nhất là Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, làm hồn sư phụ trợ, tố chất thân thể bọn họ mặc dù không tệ lắm nhưng thực sự cũng không thể so sánh với bọn Đường Tam được.
Áo Tư Tạp thấp giọng ngâm cái chú ngữ hèn mọn, bỉ ổi của hắn, đưa cho mỗi người một cây hương tràng. Trải qua mấy ngày hôm nay phối hợp, mọi người đối với hương tràng của hắn không còn cảm thấy quá phản cảm, còn việc trong khi hắn ngâm xướng chú ngữ thì mọi người làm bộ như không nghe thấy thôi.
Hương tràng vào bụng, hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn, khôi phục toàn bộ thể lực của mọi người, tâm tình của mọi người đều trở nên thoải mái hơn nhiều.
Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn bảy tên đệ tử trước mặt," Các người dã nghe ta nói rồi chứ, Tinh đấu đại sâm lâm không thể có … quốc gia có thể nuôi dưỡng ma thú ở cái địa phương này. Ở nơi này, ma thú đều cực kì nguy hiểm, các ngươi bất kì lúc nào cũng có thể bị ngàn năm, thậm chí cả vạn năm ma thú cấp bậc công kích. Bởi vậy, sau khi tiến vào rừng rậm, các ngươi cũng không nên cách xa khỏi ta ngoài hai mươi thước. Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp hai người các ngươi thân thể yếu hãy đi bên cạnh ta, không được ta ra lệnh, bất kì ai cũng không được phép công kích hồn thú, đã nghe rõ chưa?"
" Rõ rồi!"
Bất luận là hắn hay là viện trưởng Sử Lai Khắc học viện Phất Lan Đức, đều là hạng người cao ngạo. Ở phương diện này, tính cách của Đái Mộc Bạch giống với bọn họ nhất.
" Ngươi..." Diệp Tri Thu giận giữ, cũng không thèm biện hộ, rất nhanh hướng đến phía Triệu Vô Cực mà đi tới, xem bộ dạng cùng khí thế hung hăng của hắn, rõ ràng là không định từ bỏ ý đồ.
Triệu Vô Cực xoay người, hướng đến bảy tên thiếu niên đã tụ tập xung quanh mình, nói:" Các ngươi thật là một lũ phế vật, ngay cả một lão vương bát đản cũng không trị nổi, đến khi về học viện ta sẽ thu thập các ngươi!"
Mập mạp hảo tâm nhắc nhở:" Triệu sư phụ, lão vương bát đản đó tới kìa!"
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng:" Tất cả đều trở về đi ngủ đi." nói xong những lời này, hắn mới xoay người lại, đối diện với Diệp Tri Thu toàn thân phát ra hàn khí dày đặc đang đi tới gần.
" Mọi người dùng thực lực nói chuyện nào!" Triệu Vô Cực vẻ mặt cao ngạo, cũng không thèm dùng đến vũ hồn phụ thể, tay phải vung lên, một cái tát hướng đến phía Diệp Tri Thu đánh tới.
Diệp Tri Thu lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận, từng trụ thủy băng toàn lực phóng đi, hàn ý mãnh liệt cuồn cuộn hướng đến Triệu Vô Cực, đồng thời thân thể dịch chuyển, dụng quy giáp hướng đến bàn tay của Triệu Vô Cực đỡ lấy. Trong lòng hắn thầm nghĩ, ngươi cũng kiêu ngạo quá, cho dù hồn lực của ngươi mạnh hơn ta nhưng đến ngay cả vũ hồn ngươi cũng không sử dụng, sẽ khiến cho thực lực ngươi giảm nhiều.
Đáng tiếc, bị hại cũng không phải là Triệu Vô Cực.
Đầu tiên, để cho đám Đường Tam phải chịu không ít đau khổ, còn các băng trụ đánh lên trên người Triệu Vô Cực căn bản là không có tác dụng gì cả. Ngay sau đó, thân thể Diệp Tri Thu như đằng vân giá vũ ( cưỡi gió đi mưa) bị Triệu Vô Cực tát cho một cái bay ra ngoài, trên quy giáp xuất hiện một vết rách lớn. Bay vù vù ra ngoài hơn mười trượng mới ngã xuống đất, Triệu Vô Cực hướng đến chỗ Diệp Tri Thu ngã nhìn với một ánh mắt khinh thường, lúc này mới xoay người mang theo đệ tử Sử Lai Khắc học viện hướng về phía quán rượu, Tẩu Hoàn đi một bên nói thầm:" Không sử dụng vũ hồn đánh người, cảm giác quả nhiên không sai, khó trách..."
Ngay khi bọn Đái Mộc Bạch bị Thương Huy học viện khiêu khích, Triệu Vô Cực ở ngay trên lầu đã thấy được. Hắn vốn không định ra tay, để cho bọn nhỏ này luyện tập phối hợp trong một trận chiến thật. Nhưng về sau nhìn lại, trong khi thấy Đường Tam, Đái Mộc Bạch chờ người vây công Diệp Tri Thu, hắn lập tức nhớ tới trước đó không lâu chính mình cũng bị đặt trong tình cảnh như thế này, trong lúc nhất thời không nhịn được liền ra tay. Chỉ là hắn không nghĩ tới, lão rùa này không ngờ như vậy, nhịn không được tát một cái liền bắn ra xa.
Đương nhiên, nguyên nhân chính thức không phải Triệu Vô Cực không rõ, đối phương chỉ sử dụng kĩ năng phòng ngự của hồn hoàn đầu tiên. Cuối cùng kỹ năng của hai cái hoàn hồn ngàn năm, hai người đều không sử dụng. Bất quá chỉ với một cái tát đã khiến Diệp Tri Thu bắn đi, hắn cũng không có tâm tình đánh tiếp, loại... này thực lực so với mình yếu hơn nhiều. Lúc này hắn cảm giác giống như là ngày đó chính mình ở trước mặt người kia giống nhau. Diệp Tri Thu trước mặt đông đảo đệ tử học viện miễn cưỡng cố gắng đứng lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau lưng giống như có mọt toàn núi lớn đè nặng, cảm giác không thở nổi, trong lòng cũng không nhịn được hoảng sợ.
Hắn đối với lực phòng ngự của chính mình rất rõ ràng, chỉ không nghĩ là, đối phương ngay cả vũ hồn cũng không thèm dùng đến, tiện tay vung ra một chưởng cũng có khả năng đánh trọng thương mình. Cho dù đối phương nhìn qua chỉ có lực lượng một gã hồn sư, nhưng thật sự chênh lệch này tuyệt không dưới mười lăm cấp, thậm chí còn có thể nhiều hơn nữa.
Vừa nghĩ đến cấp bậc hồn sư của đối phương, Diệp Tri Thu không nhịn được rùng mình một cái, oán độc nhìn thoáng qua hướng mọi người của Sử Lai Khắc học viện vừa rời đi, lúc này liền bám vào một tên đệ tử khỏe mạnh chầm chậm rời đi, trong lúc rút chạy đó nữ đệ tử hướng về phía bọn Đái Mộc Bạch quan sát qua.
Áo Tư Tạp trên mặt có ria mép, Đường Tam cũng không có vẻ gì là xuất chúng, Đái Mộc Bạch cầm tà mâu hiển nhiên... có lực hấp dẫn nhất, về phần mập mạp, đó luôn luôn là nhân vật bị các nữ tử trực tiếp quên đi.
Đương nhiên Đái Mộc Bạch cũng không có chú ý tới nàng, cũng không phải đầu Bạch hổ này thuần khiết gì cả, thật sự là do nhãn quang của hắn khá cao, về mĩ nữ cao thấp, khả năng thưởng thức của hắn không phải loại người như mập mạp có thể so sánh.
Trên đường trở về, Triệu Vô Cực ở một bên tức giận nói:" Mấy người các ngươi, thực chỉ có thể dọa người, lần này... trở về sau, xem ra ta phải cho các ngươi tiến hành huấn luyện đặc biệt."
Mấy người Đường Tam quay sang nhìn nhau, nhưng đều không có phản bác, trên mặt ngược lại lộ ra vài phần tiếu ý, vị Bất Động Minh Vương này rõ ràng quan tâm, sợ bọn họ xảy ra chuyện, nhưng lại không chịu nói rõ.
Hai mươi, ba mươi cấp hồn sư cùng với năm mươi cấp hồn sư đối chiến, không rơi vào thế hạ phong đã là khá lắm rồi, như thế nào cũng không tính là dọa người, càng huống chi trong mấy người bọn họ lớn nhất mới chỉ có mười lăm tuổi mà thôi.
Triệu Vô Cực ánh mắt đột nhiên chuyển qua trên người Trữ Vinh Vinh," Tại sao vừa rồi ngươi không dùng vũ hồn của mình để phụ trợ mọi người vậy?"
Trữ Vinh Vinh ánh mắt mở to đầy oan uổng nói:" Khi đó không thích hợp, không ai biết ta là đệ tử của Thất bảo lưu ly tháp, vào thời điểm mấu chốt ta mới phát huy vũ hồn sẽ có hiệu quả cao nhất, rất có tính đột biến."
Mọi người đều hướng nhìn Trữ Vinh Vinh với ánh mắt nghi hoặc nhưng Đường Tam lại gật đầu nói," Xuất chiêu bất ngờ, không thể phòng bị, hiệu quả rất tốt. Nếu như Đái Mộc Bạch thi triển biến Bạch Hổ Kim Cương, đột nhiên lực lượng cùng tốc độ tăng ba mươi phần trăm, sợ rằng cái... kia huyền quy hồn vương cũng phải chịu tổn hại."
Nghe xong Đường Tam nói, Triệu Vô Cực thản nhiên gật đầu, trầm giọng nói:" Các ngươi phải nhớ kĩ, bảy người các ngươi đồng thời tiến vào Sử Lai Khắc học viện, chính là một chỉnh thể. Các ngươi đều là tiểu quái vật của học viện, sau này đi ra ngoài có thể xưng là Sử Lai Khắc thất quái, tương trợ lẫn nhau. Nếu như thiên phú của các ngươi, nếu phối hợp tốt cùng nhau, chiến thắng khi đánh với một hồn sư cường đại hơn mình cũng không phải việc quá khó."
" Vâng, Triệu sư phụ."
Trong đông đảo ánh mắt hâm mộ của bình dân, đoàn người Sử Lai Khắc học viện trở về tửu điếm.
Sau một đêm không có chuyện gì, sáng sớm ngày thứ hai khi trời còn tờ mờ, Triệu Vô Cực đã dùng âm thanh to lớn của mình kêu tất cả mọi người dậy.
Đường Tam thì không sao cả, hắn bình thường mỗi ngày đều dậy rất sớm, bây giờ đã hình thành một thói quen tốt, nhưng đối với những người khác, đặc biệt là Áo Tư tạp phải dậy sớm như vậy quả là thống khổ. Trong khi ăn điểm tâm, hầu như mọi người đều trong trạng thái mông lung.
Mặt trời ở phương Đông từ từ mọc lên, đầu tiên như một vòng tròn nhỏ từ từ phóng đại, ngày càng sáng dần lên.
Đường Tam mặc dù mỗi ngày đều chứng kiến qua cảnh này, nhưng bất luận là nhìn bao nhiêu lần, cái loại.... này ánh sáng bình minh xuất hiện mang đến một cảm giác như trước, khiến cho tâm linh của hắn hơi rung động. Quang mang của mặt trời xua tan đi hắc ám, đại biểu cho một ngày mới đã bắt đầu.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ, nơi này cách Tinh đấu đại sâm lâm rất gần, mọi người toàn lực chạy đi, người hưng phấn nhất tự nhiên chính là người mới có được ba hồn hoàn, Áo Tư Tạp, cũng mong muốn biết được chính mình khi có được hồn hoàn thứ ba sẽ mang lại tột cùng hiệu quả tăng cường như thế nào.
Hắn biết, không cần mình nhắc nhở, Triệu Vô Cực cũng nhất định mang theo mọi người liệp sát một đầu hồn thú ngàn năm cho mình.
Tinh đấu đại sâm lâm nằm ngay ở chính phương Nam của Đấu La đế quốc, rừng rậm chia cách hai đại đế quốc, bởi vì nơi này hồn thú đông đảo, cũng là biên giới của hai nước, chẳng phân biệt được địa phương rõ ràng. Nhìn trên bản đồ, đại bộ phận diện tích của Tinh đấu đại sâm lâm nằm trong Tinh La đế quốc, tất nhiên đến giờ Đấu La đế quốc cũng không có thừa nhận điểm này.
Là một trong tam đại cư địa của hồn thú, nơi này tự nhiên là địa phương mà hồn sư... hi vọng nhất, bởi vì mỗi lần đến chỗ này cũng đều ý nghĩa việc bọn họ đã tiến giai.
Tinh đấu đại sâm lâm tồn tại trên Đấu La đại lục bao nhiêu năm cũng không một ai có thể nói chính xác, nhưng sau khi đi vào rừng rậm, rừng càng ngày càng rậm rạp đủ để nói cho mọi người thấy được sự tồn tại cửu viễn của nó.
Từ xa xa, Đường Tam mơ hồ cảm giác được một trận thanh khí từ phía trước mặt truyền đến, mang theo thực vật mùi thơm ngát thấm đẫm trong lòng mọi người, một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Chầm chậm hút một ngụm không khí trong lành, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên cơ thể dường như được mở ra, cái cảm giác sảng khoái này... khó có thể dùng lời mà diễn tả được.
Vận khởi Tử Cực Ma Đồng dõi mắt hướng về xa, Đường Tam thây một mảng hải dương màu xanh biếc, vừa nhìn qua mảng màu xanh biếc đó đã cảm thấy rung động, những kẻ khác ưa thích không khí trong lành vì vậy mà đến đây.
Rốt cục trước mặt bọn họ đã tới Tinh đấu đại sâm lâm, cây cối cao lớn đã vượt quá hơn hai mươi thước, đây mới chỉ là... bên ngoài mà thôi, rừng cây rậm rạp căn bản không có đường đi, bóng cây nặng nề, nhìn không ra cảnh tượng chân thật trong đó.
Đi tới phía trước rừng rậm, không khí càng trở nên thoải mái hơn, phảng phất như nhiệt độ cũng giảm xuống vài phần, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng mùi bùn đất ẩm ướt không ngừng kích thích khứu giác của mọi người.
" Tất cả dừng lại!" Triệu Vô Cực mở miệng nói.
Mọi người cước bộ dừng lại, di chuyển hơn một trăm dặm cũng đã làm cho thân thể bọn họ nóng bừng lên, nhất là Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, làm hồn sư phụ trợ, tố chất thân thể bọn họ mặc dù không tệ lắm nhưng thực sự cũng không thể so sánh với bọn Đường Tam được.
Áo Tư Tạp thấp giọng ngâm cái chú ngữ hèn mọn, bỉ ổi của hắn, đưa cho mỗi người một cây hương tràng. Trải qua mấy ngày hôm nay phối hợp, mọi người đối với hương tràng của hắn không còn cảm thấy quá phản cảm, còn việc trong khi hắn ngâm xướng chú ngữ thì mọi người làm bộ như không nghe thấy thôi.
Hương tràng vào bụng, hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn, khôi phục toàn bộ thể lực của mọi người, tâm tình của mọi người đều trở nên thoải mái hơn nhiều.
Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn bảy tên đệ tử trước mặt," Các người dã nghe ta nói rồi chứ, Tinh đấu đại sâm lâm không thể có … quốc gia có thể nuôi dưỡng ma thú ở cái địa phương này. Ở nơi này, ma thú đều cực kì nguy hiểm, các ngươi bất kì lúc nào cũng có thể bị ngàn năm, thậm chí cả vạn năm ma thú cấp bậc công kích. Bởi vậy, sau khi tiến vào rừng rậm, các ngươi cũng không nên cách xa khỏi ta ngoài hai mươi thước. Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp hai người các ngươi thân thể yếu hãy đi bên cạnh ta, không được ta ra lệnh, bất kì ai cũng không được phép công kích hồn thú, đã nghe rõ chưa?"
" Rõ rồi!"
Danh sách chương