Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một đội nhân mã lặng lẽ hành tẩu, những ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, những bàn tay gắt gao nắm chặt lấy vũ khí bên hông tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra.
Những dong binh này đã lăn lộn nhiều năm trong ma thú sơn mạch, cho dù lần đầu tiên hợp tác nhưng cơ bản vẫn duy trì được sự ăn ý, ánh mắt không ngừng trao đổi, cũng có thể từ ánh mắt đối phương mà phát hiện ra nguy hiểm cũng như an toàn.
Cự kiếm màu đen quái dị kiềm hãm đấu khí cùng với trọng lực siêu nặng cũng làm cho hành trình của Tiêu Viêm có chút gian nan, cơ hồ mỗi lần hắn đặt chân đều ấn sâu vào trong bùn đất, cho nên mới đi được không lâu thì cũng có chút thở hổn hển. Lấy tay lau mồ hôi, quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn thấy đội hái thuốc Vạn Dược trai đang được các dong binh bảo vệ dày đặc, tầm mắt tùy ý đảo qua, cuối cùng dừng lại trên bạch y nữ tử.
Lúc này, vị được xưng là Tiểu Y Tiên mỹ nhân nhu nhược này cũng đang đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán. bộ dáng nhẹ nhàng thở hổn hển phối hợp cùng với khuôn mặt nhu mỳ, nhìn qua làm cho người ta yêu mến.
Nhìn thấy Tiểu Y Tiên lộ ra bộ giáng này, xung quanh một ít dong binh lộ ra vẻ xúc động muốn đem lưng đến, Bất quá bọn họ cũng biết, cho dù bọn họ có muốn thì Tiểu Y tiên cũng chỉ mỉm cười cự tuyệt.
Trong lúc ánh mắt của mọi người đang nhìn vào Tiểu Y Tiên, thì một gã thanh niên cũng có chút anh tuấn, khuôn mặt có vẻ tươi cười từ bên đội hộ vệ đi ra, cuối đầu nói nhỏ vớiTiểu Y Tiên.
Hai người nói chuyện một lát, Tiểu Y Tiên chỉ mỉm cười lắc đầu sau đó quay về phía trước bước đi.
Bị Tiểu Y Tiên cự tuyệt, khuôn mặt tên thanh niên kia cũng không có chút nào tức giận, lãnh đạm khoát tay một cái, quát to: " Tất cả Lang Đầu chú ý cho ta, sắp tiến vào ma thú sơn mạch, mọi người phải chú ý cẩn thận "
" Vâng! Đội trưởng "
Nghe được tiếng quát của thanh niên, chung quanh hơn mười đại hán nhất thời hô lên, thanh âm chỉnh tề, mọi người không ngừng ngó xem, ngay cả Tiểu Y Tiên không nhịn được cũng quay đầu lại. Phi thường hài lòng loại phản ứng này, thanh niên mỉm cười, một lần nữa bước lên sánh vai với Tiểu Y Tiên, muốn làm thiếp thân vảo vệ.
" Mẹ kiếp! Nếu không ỷ lại cha hắn là đoàn trưởng của Lang Đầu dong binh đoàn, Chẳng lẽ hắn tưởng rằng như vậy là đã lay động được phương tâm của Tiểu Y Tiên hay sao? Nhìn tên thanh niên đang nói chuyện phiếm cùng với Tiểu Y Tiên, một dong binh bên cạnh Tiêu Viêm liền thấp giọng hùng hổ nói, trong giọng nói có vẻ rất khinh thường.
Híp mắt lại, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua người thanh niên nọ, cuối cùng dừng lại trên cái huy chương trước ngực, trên huy chương chạm khắc một hình đầu sói.
Tầm mắt bỏ qua thanh niên, Tiêu Viêm trừng mắt nhìn hơn ba mươi dong binh, xem ra những người này hẳn là một trong ba đại dong binh đoàn, Lang Đầu dong binh đoàn.
Nhìn những dong binh được Vạn Dược Trai mời đến làm hộ vệ, hơn nữa, Vạn Dược Trai đối với Lang Đầu dong binh đoàn tựa hồ rất tín nhiệm, và tất nhiên họ cũng mạnh hơn nhiều so với những đám ô hợp, nếu không cũng đã không để cho họ làm thiếp thân thị vệ.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm đối với quan hệ của thanh niên kia cùng Tiểu Y Tiên cũng không có hứng thú, cho nên lắc lắc đầu, một lần nữa bàn chân bước tới, hướng vào ma thú sơn mạch.
Ở phía ngoài ma thú sơn mạch cũng có thể coi là an toàn, Song đội ngũ vừa tiến vào ma thú sơn mạch không lâu thì đã váp phỉa một cuộc tấn công nhỏ của ma thú, sự tàn khốc hiện ra ngay trước mặt Tiêu Viêm.
Đợt tập kích này là do ba đầu ma thú nhất giai, gọi là Xích Băng Xà, loại ma thú này cũng thường thấy ở phía ngoài ma thú sơn mạch, thuộc tính là băng, trong băng lại có chứa độc, trúng loại độc này nếu trong nửa ngày không kịp chữa trị thì sẽ bị hàn độc làm máu đóng băng cho đến chết.
Ba đầu nhất giai ma thú Xích Băng xà treo trên cành cây, thừa lúc những dong binh bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, như thiểm điện dễ dàng đưa hàn độc vào người ba gã dong binh, ba gã sắc mặt liền trắng bệch như một tấm băng điêu, hàn khí lạnh lẽo truyền xuống chân tay.
Bất ngờ bị công kích, mọi người tức giận ra tay, chỉ một khoảng thời gian ngắn, ba đầu nhất giai ma thú đã bị mọi người giết, mọi người chém giết một hồi rồi mổ ra, bất quá trong cơ thể ba đầu ma thú không có một cái ma hạch nào, đối với việc này, dong binh cũng thoáng có chút tiếc nuối thở dài một hơi, lúc dã ngoại chém giết ma thú bị thương vong mà không được gì cũng không phải chuyện lạ, cho nên việc này đối với bọn họ cũng không gây nhiều thất vọng. Ba gã dong binh bị trúng hàn độc sau khi Xích Băng Xà bị giết, liền được đưa tới đội hái thuốc Vạn Dược Trai để Tiểu Y Tiên ra tay, nhanh chóng đẩy hàn độc ra ngoài cơ thể.
Trải qua Xích Băng Xà tập kích, ăn xong dong binh liền tập trung đội ngũ, mọi hành động đều càng cẩn thận hơn, song ở bên trong ma thú sơn mạch mà muốn tránh xa ma thú quả thật là không có khả năng.
Đội ngũ đang đi được khoản năm trăm bước, mọi người liền bị ba đầu Ba Yêu ma thú công kích, bất qua lính đánh thuê người đông thế mạnh, với mười người bị thương nhẹ đánh bật trở về công kích của ba đầu Ba Yêu ma thú.
Đi phía trước đội ngũ, Tiêu Viêm cũng không tránh được một lần tham gia chiến đấu. Bất quá khi cùng một đầu nhất giai ma thú chính diện giao phong, cũng chỉ làm thủ chưởng hắn có chút tê dại rồi chấm dứt. Nhìn thấy công kích không có hiệu quả, ma thú giảo hoạt liền chạy mất dạng làmTiêu Viêm vô cùng tức giận cắn môi. Nếu đấu khí trong cơ thẻ không bị cự kiếm trói buộc, hắn tuyệt đối có thể đem đầu ma thú này giết chết, đáng tiếc…
Bất quá, ma thú tuy chạy thoát, nhưng Tiêu viêm sơ hiện thực lực vẫn làm cho dong binh xung quanh mở tròn mắt ra xem.
"Tiểu huynh đệ, Thật không thể tin nổi a, cư nhiên có thể dùng thân thể của mình mà ngạnh kháng một Xà Vĩ Báo lực lượng nổi tiếng a."
" Sách, sách. tuổi còn nhỏ mà đã cường hãn như thế, tương lai sau này không thể hạn lượng? "
" Ha ha, tên tiểu tử kia là người nhỏ nhất trong đoàn mà lại là nhị tinh đấu giả, xem thực lực quả nhiên không giả a? "
Xung quanh dong binh cũng lên tiếng ủng hộ, làm ta một sự rối loạn nho nhỏ trong đội ngũ, bất quá lúc mọi người nhìn thanh cự kiếm sau lưng của Tiêu Viêm thì cũng giải trừ phần lớn nghi vẫn.
Lấy thực lực mà so địa vị, trong cái vòng luẩn quẩn này chỉ cần ngươi có thể hiện lộ ra thực lực của mình, liền sẽ thu được sự kính sợ của người khác, một quy tắc đơn giản những cũng rất trực tiếp.
Đối với những thanh âm này, Tiêu Viêm cũng chỉ cười cười, không ngạo mạn cũng không đắc ý, chỉ là tiếp tục bước đi cùng với đội hái thuốc đi đến địa điểm hái thuốc.
" Các vị, nơi này đã gần đến khu hái thuốc, mời các vị nghỉ ngơi một chút, đi lâu như vậy chắc các vị cũng mệt rồi ". Mọi người đang đi, thì một thanh âm nữ tử mềm mại đột nhiên vang lên trong đội ngũ.
Mọi người đang đi đều dừng lại, không hẹn mà quay đầu nhìn nụ cười không chứa chút tạp chất của bạch y nữ tử, đều gật đầu.
Mọi người nhanh chóng thương lượng, hơn mười dong binh phân tán về bốn phía cảnh giới, những người khác ngồi xuống tại chỗ, cố gắng hồi phục sức lực đã tiêu hao vì đi đường.
Đặt mông ngồi xuống đất, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay khẽ búng lấy ra một quả hồi khí đan màu xanh nhạt. Ánh mắt đảo qua chung quanh, Tiêu Viêm ngoảnh đầu đi giả vờ ngáp một cái, tay vỗ nhẹ vào miệng, mà đan dược cũng theo đó biến mất không tung tích trong miệng của Tiêu Viêm.
Đan dược vào cơ thể nhanh chóng phát huy dược lực, Tiêu Viêm dựa vào gốc cây, mắt khẽ nhắm lại, dược lực rất nhanh bổ sung đấu khí đã tiêu hao.
Bởi vì có hồi khí đan trợ giúp, trạng thái của Tiêu Viêm lại nhanh chóng hồi phục hoàn toàn, mà những dong binh bên cạnh vẫn như cũ ngồi đó thong thả chờ cho đâu skhis khôi phục từ từ.
Trong lòng thần than có đan dược thật là tốt, Tiêu Viêm đứng dậy, quay đầu nói với tên lính đánh thuê bên cạnh là mình đi giải, sau đó chậm rãi bước vào khu rừng.
Đi vào khu rừng, ánh sáng rất mờ, bất quá khu vực này trước đã có dong binh xem xét cho nên Tiêu Viêm cũng không sợ bị ma thú tập kích, ánh mắt đảo qua chung quanh tìm chỗ thích hợp để tu luyện.
Theo dò xét của Tiêu Viêm, hắn càng ngày càng xâm nhập sâu vào khu rừng. Đi dược một khoảng thời gian, cảnh vật đang tối tăm bỗng nhiên sáng lên, Tiêu Viêm giương mắt nhìn, nguyên lai là đã xuyên qua tiểu rùng rậm, xuất hiện trước mắt là một vách núi, những tán cây um tùm che khuất phía dưới, nhìn qua cũng rất xinh đẹp. Tầm mắt quét một vòn qua vách núi, mục quang đột nhiên dừng lại, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, chân bước đi, sau đó ngừng cước bộ tại một đóa hoa màu trắng.
Gốc thực vật nàykhai phóng một đoá hoa màu trắng nhạt đã nở rộ, bên trong mơ hồ đã kết quả đỏ đậm khi ẩn khi hiện, một cỗ hương thơm nhàn nhạt từ bên trong tỏa ra.
Ánh mắt cẩn thận quét quagốc hoa, Tiêu Viêm có chút kinh ngạc nhíu mày, sau đó ngồi xổm xuống, bàn tay đưa về phía thân cây muốn hái nó.
Ngay lúc tay của Tiêu Viêm chuẩn bị chạm vào thân cây, thì một bàn tay từ trong vách núi cũng hướng về thân cây chộp tới, bất quá chỉ chộp trúng phải tay của Tiêu Viêm.
Ngọc thủ vừa mới chạm vào bàn tay của Tiêu Viêm, sau một thoáng ngốc trệ liền rút về như bị giật điện, trong vách núi nháy mắt lộ ra một khuôn mặt nhu mỳ, vẻ mặt thoáng bối rối nhìn khuôn mặt của thiếu niên.
Những dong binh này đã lăn lộn nhiều năm trong ma thú sơn mạch, cho dù lần đầu tiên hợp tác nhưng cơ bản vẫn duy trì được sự ăn ý, ánh mắt không ngừng trao đổi, cũng có thể từ ánh mắt đối phương mà phát hiện ra nguy hiểm cũng như an toàn.
Cự kiếm màu đen quái dị kiềm hãm đấu khí cùng với trọng lực siêu nặng cũng làm cho hành trình của Tiêu Viêm có chút gian nan, cơ hồ mỗi lần hắn đặt chân đều ấn sâu vào trong bùn đất, cho nên mới đi được không lâu thì cũng có chút thở hổn hển. Lấy tay lau mồ hôi, quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn thấy đội hái thuốc Vạn Dược trai đang được các dong binh bảo vệ dày đặc, tầm mắt tùy ý đảo qua, cuối cùng dừng lại trên bạch y nữ tử.
Lúc này, vị được xưng là Tiểu Y Tiên mỹ nhân nhu nhược này cũng đang đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán. bộ dáng nhẹ nhàng thở hổn hển phối hợp cùng với khuôn mặt nhu mỳ, nhìn qua làm cho người ta yêu mến.
Nhìn thấy Tiểu Y Tiên lộ ra bộ giáng này, xung quanh một ít dong binh lộ ra vẻ xúc động muốn đem lưng đến, Bất quá bọn họ cũng biết, cho dù bọn họ có muốn thì Tiểu Y tiên cũng chỉ mỉm cười cự tuyệt.
Trong lúc ánh mắt của mọi người đang nhìn vào Tiểu Y Tiên, thì một gã thanh niên cũng có chút anh tuấn, khuôn mặt có vẻ tươi cười từ bên đội hộ vệ đi ra, cuối đầu nói nhỏ vớiTiểu Y Tiên.
Hai người nói chuyện một lát, Tiểu Y Tiên chỉ mỉm cười lắc đầu sau đó quay về phía trước bước đi.
Bị Tiểu Y Tiên cự tuyệt, khuôn mặt tên thanh niên kia cũng không có chút nào tức giận, lãnh đạm khoát tay một cái, quát to: " Tất cả Lang Đầu chú ý cho ta, sắp tiến vào ma thú sơn mạch, mọi người phải chú ý cẩn thận "
" Vâng! Đội trưởng "
Nghe được tiếng quát của thanh niên, chung quanh hơn mười đại hán nhất thời hô lên, thanh âm chỉnh tề, mọi người không ngừng ngó xem, ngay cả Tiểu Y Tiên không nhịn được cũng quay đầu lại. Phi thường hài lòng loại phản ứng này, thanh niên mỉm cười, một lần nữa bước lên sánh vai với Tiểu Y Tiên, muốn làm thiếp thân vảo vệ.
" Mẹ kiếp! Nếu không ỷ lại cha hắn là đoàn trưởng của Lang Đầu dong binh đoàn, Chẳng lẽ hắn tưởng rằng như vậy là đã lay động được phương tâm của Tiểu Y Tiên hay sao? Nhìn tên thanh niên đang nói chuyện phiếm cùng với Tiểu Y Tiên, một dong binh bên cạnh Tiêu Viêm liền thấp giọng hùng hổ nói, trong giọng nói có vẻ rất khinh thường.
Híp mắt lại, ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua người thanh niên nọ, cuối cùng dừng lại trên cái huy chương trước ngực, trên huy chương chạm khắc một hình đầu sói.
Tầm mắt bỏ qua thanh niên, Tiêu Viêm trừng mắt nhìn hơn ba mươi dong binh, xem ra những người này hẳn là một trong ba đại dong binh đoàn, Lang Đầu dong binh đoàn.
Nhìn những dong binh được Vạn Dược Trai mời đến làm hộ vệ, hơn nữa, Vạn Dược Trai đối với Lang Đầu dong binh đoàn tựa hồ rất tín nhiệm, và tất nhiên họ cũng mạnh hơn nhiều so với những đám ô hợp, nếu không cũng đã không để cho họ làm thiếp thân thị vệ.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm đối với quan hệ của thanh niên kia cùng Tiểu Y Tiên cũng không có hứng thú, cho nên lắc lắc đầu, một lần nữa bàn chân bước tới, hướng vào ma thú sơn mạch.
Ở phía ngoài ma thú sơn mạch cũng có thể coi là an toàn, Song đội ngũ vừa tiến vào ma thú sơn mạch không lâu thì đã váp phỉa một cuộc tấn công nhỏ của ma thú, sự tàn khốc hiện ra ngay trước mặt Tiêu Viêm.
Đợt tập kích này là do ba đầu ma thú nhất giai, gọi là Xích Băng Xà, loại ma thú này cũng thường thấy ở phía ngoài ma thú sơn mạch, thuộc tính là băng, trong băng lại có chứa độc, trúng loại độc này nếu trong nửa ngày không kịp chữa trị thì sẽ bị hàn độc làm máu đóng băng cho đến chết.
Ba đầu nhất giai ma thú Xích Băng xà treo trên cành cây, thừa lúc những dong binh bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, như thiểm điện dễ dàng đưa hàn độc vào người ba gã dong binh, ba gã sắc mặt liền trắng bệch như một tấm băng điêu, hàn khí lạnh lẽo truyền xuống chân tay.
Bất ngờ bị công kích, mọi người tức giận ra tay, chỉ một khoảng thời gian ngắn, ba đầu nhất giai ma thú đã bị mọi người giết, mọi người chém giết một hồi rồi mổ ra, bất quá trong cơ thể ba đầu ma thú không có một cái ma hạch nào, đối với việc này, dong binh cũng thoáng có chút tiếc nuối thở dài một hơi, lúc dã ngoại chém giết ma thú bị thương vong mà không được gì cũng không phải chuyện lạ, cho nên việc này đối với bọn họ cũng không gây nhiều thất vọng. Ba gã dong binh bị trúng hàn độc sau khi Xích Băng Xà bị giết, liền được đưa tới đội hái thuốc Vạn Dược Trai để Tiểu Y Tiên ra tay, nhanh chóng đẩy hàn độc ra ngoài cơ thể.
Trải qua Xích Băng Xà tập kích, ăn xong dong binh liền tập trung đội ngũ, mọi hành động đều càng cẩn thận hơn, song ở bên trong ma thú sơn mạch mà muốn tránh xa ma thú quả thật là không có khả năng.
Đội ngũ đang đi được khoản năm trăm bước, mọi người liền bị ba đầu Ba Yêu ma thú công kích, bất qua lính đánh thuê người đông thế mạnh, với mười người bị thương nhẹ đánh bật trở về công kích của ba đầu Ba Yêu ma thú.
Đi phía trước đội ngũ, Tiêu Viêm cũng không tránh được một lần tham gia chiến đấu. Bất quá khi cùng một đầu nhất giai ma thú chính diện giao phong, cũng chỉ làm thủ chưởng hắn có chút tê dại rồi chấm dứt. Nhìn thấy công kích không có hiệu quả, ma thú giảo hoạt liền chạy mất dạng làmTiêu Viêm vô cùng tức giận cắn môi. Nếu đấu khí trong cơ thẻ không bị cự kiếm trói buộc, hắn tuyệt đối có thể đem đầu ma thú này giết chết, đáng tiếc…
Bất quá, ma thú tuy chạy thoát, nhưng Tiêu viêm sơ hiện thực lực vẫn làm cho dong binh xung quanh mở tròn mắt ra xem.
"Tiểu huynh đệ, Thật không thể tin nổi a, cư nhiên có thể dùng thân thể của mình mà ngạnh kháng một Xà Vĩ Báo lực lượng nổi tiếng a."
" Sách, sách. tuổi còn nhỏ mà đã cường hãn như thế, tương lai sau này không thể hạn lượng? "
" Ha ha, tên tiểu tử kia là người nhỏ nhất trong đoàn mà lại là nhị tinh đấu giả, xem thực lực quả nhiên không giả a? "
Xung quanh dong binh cũng lên tiếng ủng hộ, làm ta một sự rối loạn nho nhỏ trong đội ngũ, bất quá lúc mọi người nhìn thanh cự kiếm sau lưng của Tiêu Viêm thì cũng giải trừ phần lớn nghi vẫn.
Lấy thực lực mà so địa vị, trong cái vòng luẩn quẩn này chỉ cần ngươi có thể hiện lộ ra thực lực của mình, liền sẽ thu được sự kính sợ của người khác, một quy tắc đơn giản những cũng rất trực tiếp.
Đối với những thanh âm này, Tiêu Viêm cũng chỉ cười cười, không ngạo mạn cũng không đắc ý, chỉ là tiếp tục bước đi cùng với đội hái thuốc đi đến địa điểm hái thuốc.
" Các vị, nơi này đã gần đến khu hái thuốc, mời các vị nghỉ ngơi một chút, đi lâu như vậy chắc các vị cũng mệt rồi ". Mọi người đang đi, thì một thanh âm nữ tử mềm mại đột nhiên vang lên trong đội ngũ.
Mọi người đang đi đều dừng lại, không hẹn mà quay đầu nhìn nụ cười không chứa chút tạp chất của bạch y nữ tử, đều gật đầu.
Mọi người nhanh chóng thương lượng, hơn mười dong binh phân tán về bốn phía cảnh giới, những người khác ngồi xuống tại chỗ, cố gắng hồi phục sức lực đã tiêu hao vì đi đường.
Đặt mông ngồi xuống đất, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay khẽ búng lấy ra một quả hồi khí đan màu xanh nhạt. Ánh mắt đảo qua chung quanh, Tiêu Viêm ngoảnh đầu đi giả vờ ngáp một cái, tay vỗ nhẹ vào miệng, mà đan dược cũng theo đó biến mất không tung tích trong miệng của Tiêu Viêm.
Đan dược vào cơ thể nhanh chóng phát huy dược lực, Tiêu Viêm dựa vào gốc cây, mắt khẽ nhắm lại, dược lực rất nhanh bổ sung đấu khí đã tiêu hao.
Bởi vì có hồi khí đan trợ giúp, trạng thái của Tiêu Viêm lại nhanh chóng hồi phục hoàn toàn, mà những dong binh bên cạnh vẫn như cũ ngồi đó thong thả chờ cho đâu skhis khôi phục từ từ.
Trong lòng thần than có đan dược thật là tốt, Tiêu Viêm đứng dậy, quay đầu nói với tên lính đánh thuê bên cạnh là mình đi giải, sau đó chậm rãi bước vào khu rừng.
Đi vào khu rừng, ánh sáng rất mờ, bất quá khu vực này trước đã có dong binh xem xét cho nên Tiêu Viêm cũng không sợ bị ma thú tập kích, ánh mắt đảo qua chung quanh tìm chỗ thích hợp để tu luyện.
Theo dò xét của Tiêu Viêm, hắn càng ngày càng xâm nhập sâu vào khu rừng. Đi dược một khoảng thời gian, cảnh vật đang tối tăm bỗng nhiên sáng lên, Tiêu Viêm giương mắt nhìn, nguyên lai là đã xuyên qua tiểu rùng rậm, xuất hiện trước mắt là một vách núi, những tán cây um tùm che khuất phía dưới, nhìn qua cũng rất xinh đẹp. Tầm mắt quét một vòn qua vách núi, mục quang đột nhiên dừng lại, Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, chân bước đi, sau đó ngừng cước bộ tại một đóa hoa màu trắng.
Gốc thực vật nàykhai phóng một đoá hoa màu trắng nhạt đã nở rộ, bên trong mơ hồ đã kết quả đỏ đậm khi ẩn khi hiện, một cỗ hương thơm nhàn nhạt từ bên trong tỏa ra.
Ánh mắt cẩn thận quét quagốc hoa, Tiêu Viêm có chút kinh ngạc nhíu mày, sau đó ngồi xổm xuống, bàn tay đưa về phía thân cây muốn hái nó.
Ngay lúc tay của Tiêu Viêm chuẩn bị chạm vào thân cây, thì một bàn tay từ trong vách núi cũng hướng về thân cây chộp tới, bất quá chỉ chộp trúng phải tay của Tiêu Viêm.
Ngọc thủ vừa mới chạm vào bàn tay của Tiêu Viêm, sau một thoáng ngốc trệ liền rút về như bị giật điện, trong vách núi nháy mắt lộ ra một khuôn mặt nhu mỳ, vẻ mặt thoáng bối rối nhìn khuôn mặt của thiếu niên.
Danh sách chương