Nghe Cổ Nguyên nói, Tiêu Viêm cũng thở phào nhẹ nhõm vì chính mắt hắn nhìn thấy sự đáng sợ của Hồn Tộc. Nhìn khắp Đấu Khí Đại Lục thì ngoài Cổ Tộc ra thật khó tìm được thế lực nào chống lại, nếu Cổ Tộc vẫn chọn án binh bất động như trước thì có lẽ Thiên Phủ Liên Minh sẽ gặp phải họa diệt vong.
Đông đảo trưởng lão trong đại điện thấy Cổ Nguyên hạ quyết định thì sắc mặt ai nấy cũng thoáng có chút phức tạp. Bọn họ hiểu rằng kể từ sau hôm nay sự bình tĩnh của Cổ Tộc sẽ bị đánh mất, hai siêu cấp thế lực mạnh nhất trên Đấu Khí Đại Lục lại tiếp tục giao thủ sau một ngàn năm, hơn nữa lần này có thể thật sự là sinh tử chiến! Thắng thì sống, bại tất vong!
Quyết định của Cổ Nguyên rất nhanh chóng lan ra toàn bộ cao tầng Cổ Tộc, nhất thời không khí khắp Cổ Giới trở nên gấp gáp, không ít cường giả bắt đầu bị điều về Trung Châu, giám thị nghiêm mật nhất cử nhất động của Hồn Tộc.
Trong khi Cổ Tộc bắt đầu bước vào trạng thái đề phòng, Tiêu Viêm cũng không lập tức rời khỏi Cổ Giới. Trong cơ thể hắn còn lưu lại không ít năng lượng của cửu phẩm huyền đan, những năng lượng này cứ nằm im trong cơ thể cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, cho nên tốt nhất phải nhanh chóng luyện hóa, miễn cho sau này quả bom nổ chậm lại tạo thành thương tổn cho bản thân.
Trên một ngọn núi u tĩnh, ngôi nhà trúc sừng sững, gió nhẹ nhàng lướt qua, rừng trúc đong đưa như một con sóng màu xanh lá đang dạt vào bờ vậy.
"Tiêu Viêm ca ca, dược liệu cần thiết đều đặt ở đây rồi, chàng xem có thiếu gì không?" Trong nhà trúc, Huân Nhi với vẻ duyên dáng yêu kiều, bộ quần áo thanh nhã cũng khó che khuất được thân thể mềm mại động lòng người kia, trên khuôn mặt vô cùng tinh xảo xinh xắn kia luôn hiện một nụ cười nhẹ, dưới nụ cười của nàng, cho dù là nhân vật anh hùng vĩ đại đến đâu đi nữa cũng trở nên nhu hòa "dễ bảo".
Trước mặt Huân Nhi lơ lửng rất nhiều hộp ngọc, bên trong hộp ngọc mơ mơ hồ hồ như có đủ loại năng lượng mạnh mẽ lấp đầy, hiển nhiên cũng không phải thứ tầm thường.
Ánh mắt Tiêu Viêm chỉ tùy ý đảo qua, sau đó ngừng lại trên hình bóng xinh đẹp nhất, chợt bước đến, cánh tay mở rộng ra, không chút nào khách khí ôm vòng eo tinh tế kia kéo vào trong lòng, cười nói: "Còn thiếu một tiểu mỹ nhân."
Nghe Tiêu Viêm trêu đùa, khuôn mặt thanh tú của Huân Nhi không khỏi ửng đỏ, trắng mắt liếc hắn nũng nịu, giống như thiên kiều bá mị làm Tiêu Viêm không khỏi có chút nóng nảy. Cô gái như nữ thần trong mắt thanh niên Cổ Tộc này lại hiện ra vẻ kiều mỵ như thế, sức sát thương quả thật không ai có thể kháng cự nổi.
Nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Tiêu Viêm, bàn tay trắng nõn có chút lạnh lẽo của Huân Nhi đột nhiên nhẹ nhàng xốc áo Tiêu Viêm lên, nhất thời vài đường sẹo máu thô to trên ngực hắn lộ ra rõ mồn một, đây là bị Hồn Diễm, một trong Hồn Tộc Tứ Ma Thánh để lại trong Dược Giới. Tuy rằng hiện tại vết thương đã biến thành vài đường máu nhợt nhạt nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc ấy nó nghiêm trọng đến chừng nào.
Đầu ngón tay Huân Nhi mơn trớn mấy vết máu này, đôi mắt trong veo như thủy tinh hiện ra vẻ đau lòng, khẽ cắn chặt hàm răng xinh xắn, nhỏ giọng nói: "Đám Hồn Tộc thật là đáng chết."
"Ha hả, chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi mà." Tiêu Viêm cười cười, chợt nâng lấy hai má Huân Nhi, mạnh mẽ hôn xuống, sau đó cười to, buông khuôn mặt nàng ra, thân hình chợt động, xuất hiện trên giường. Bàn tay hắn vung lên, tất cả hộp ngọc vỡ tung, đủ loại dược liệu lơ lửng trước mặt.
"Huân Nhi, giúp ta hộ pháp, ta cần một ít thời gian luyện hóa dược lực huyền đan trong cơ thể, trong khoảng thời gian này, cố hết sức đừng để ai quấy rầy ta."
Nói đến chính sự, sắc mặt Tiêu Viêm cũng ngưng trọng lên, khẽ quát một tiếng, Tiểu Y nhanh chóng xuất hiện trên vai, miệng mở ra, một cái hỏa đỉnh vụt hiện, trực tiếp hút vào tất cả dược liệu.
Nhìn thấy Tiêu Viêm bắt đầu luyện chế, rặng mây đỏ trên khuôn mặt Huân Nhi mới từ từ nhạt dần, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng, quơ tay đóng cửa lại, bàn tay trắng nõn mân mê đôi môi, trong mắt hiện lên chút nhu tình.
"Ha hả, tiểu thư."
Khi Huân Nhi hơi run run lên, một tiếng cười hơi già nua đột nhiên vang lên từ sau lưng, nàng vội vàng quay đầu lại, nhìn Lăng Ảnh đứng cách đó không xa, khuôn mặt đỏ lên, chợt mỉm cười nói: "Lăng lão."
Lăng Ảnh hiền lành cười cười, đi đến bên cạnh Huân Nhi, ánh mắt liếc qua phòng, đột nhiên lầu bầu nói: "Ánh mắt tiểu thư quả thật hơn xa lão gia hỏa mắt mờ như ta, tuy năm đó ta cảm thấy thành tựu của Tiêu Viêm thiếu gia có lẽ không sai, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn có thể đi đến bước này."
Huân Nhi cười cười, trong đôi mắt đẹp có lẫn chút tự hào. Dù người khác có khen nàng đến đâu thì nàng cũng có thể bình tĩnh thong dong, nhưng nếu khen Tiêu Viêm thì trong lòng nàng không khỏi xuất hiện ý mừng.
"Hài… nhớ lại lúc trước quả thật làm người ta có chút khó tin, mấy chục năm trước, Tiêu Viêm thiếu gia còn đang liều mạng cố gắng để đánh bại một cái Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng bây giờ thành tựu của hắn đã đạt đến mức ngay cả Cổ Nguyên tộc trưởng cũng phải tán thành." Lăng Ảnh có chút hoài niệm cười nói. Hắn còn nhớ rõ năm xưa còn âm thầm châm biếm Tiêu Viêm, dù sao lúc ấy hai người quả thật như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, khi đó dù Tiêu Viêm nỗ lực thế nào cũng không thể thuận lợi ở cùng một chỗ với Huân Nhi. Bất quá, theo mấy chục năm không ngừng cố gắng, Tiêu gia phế vật năm xưa đã đứng nơi đỉnh kim tự tháp của đại lục rồi.
Huân Nhi ngồi trên bậc thang, ngọc thủ nâng hương má, đôi mắt đẹp đầy mê ly, cuối cùng nhẹ nhàng cười. Nàng thật may mắn, thơ ấu của nàng là ở trong cái Ô Thản Thành nho nhỏ kia, cuộc sống ở đó, dù là hiện tại hay sau này đều được nàng giữ trong nơi sâu thẳm trong lòng.
Đan dược mà Tiêu Viêm phải luyện chế cũng không phải quá cao cấp, bất quá hơi lạ một chút bởi công hiệu của nó phải hóa giải được lực cuồng bạo của cửu phẩm huyền đan, giúp cho việc luyện hóa càng thêm thuận lợi.
Tuy nói dựa vào Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng có thể từ từ luyện hóa dược lực, có điều như vậy không chỉ tốc độ chậm đi rất nhiều mà quan trọng nhất là không thể hoàn toàn phát huy dược lực đến tối đa, là một tổn thất không nhỏ với Tiêu Viêm. Cửu phẩm huyền đan không phải là hắn có thể thích thì luyện chế, nếu lần này không hấp thu năng lượng của bốn khỏa non đan hình thành một ít dị biến thì hắn cũng không thể nào luyện chế ra cửu phẩm huyền đan được, cho nên nếu đã dùng thì phải phát huy được hiệu quả cao nhất!
Lấy trình độ hiện tại của Tiêu Viêm, luyện chế đan dược này cũng chỉ vẻn vẹn mất nửa ngày mà thôi, khi mặt trời bắt đầu hạ núi thì trước mặt hắn đã có ba khỏa đan dược màu sắc khác nhau lơ lửng giữa không trung.
Ba khỏa đan dược lớn tầm ngón cái, màu sắc khác nhau nhưng đều thấm đẫm linh khí.
Tiêu Viêm mở hai mắt, há miệng ra trực tiếp nuốt cả ba vào trong cơ thể, thân hình chợt động, chui vào trong đống lửa dược đỉnh giữa không trung. Tiểu Y phất tay vẫy ra từng đạo Hỏa Long đỏ rực, bọc kín thân hình Tiêu Viêm lại.
Theo ba khỏa đan dược nhập thể, đại bộ phận dược lực còn xót lại trong cơ thể Tiêu Viêm nhất thời như có chút buông lỏng, thêm vào Tịnh Liên Yêu Hỏa nội ứng ngoại hợp, không bao lâu sau năng lượng tinh thể cứng rắn bị hòa tan, trở thành một luồng năng lượng chất lỏng cực kỳ mạnh mẽ, mãnh liệt chảy xuôi trong kinh mạch Tiêu Viêm, sau đó thậm chí còn truyền ra từng tiếng huyên náo nữa.
Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trong Hỏa Đỉnh, sắc mặt nghiêm túc. Cùng lúc nguồn năng lượng bị luyện hóa ngày càng nhiều trở thành đấu khí hùng hồn dung nhập trong cơ thể, thì khí tức lục tinh Đấu Thánh vừa đột phá của hắn lại dần trở nên ngưng thực, thậm chí còn có xu thế dần dần tăng lên, năng lực khủng bố của cửu phẩm huyền đan lại được bày ra thêm lần nữa.
Lần luyện hóa này của Tiêu Viêm kéo dài mười ngày. Trong khoảng thời gian đó, năng lượng của cửu phẩm huyền đan trong cơ thể Tiêu Viêm rốt cục đều bị luyện hóa, cuối cùng đã hóa thành đấu khí cuồn cuộn và dung nhập vào trong cơ thể.
Đến ngày thứ mười một, Tiêu Viêm ở bên trong Hỏa Đỉnh cũng từ từ mở mắt ra, nhất thời một con Hỏa Long lượn quanh cơ thể hắn, sau đó hóa thành một dây lửa, bị hít vào trong miệng, mà hỏa diễm chung quanh Hỏa Đỉnh cũng dần dần tán đi.
Chân khẽ chạm đất, Tiêu Viêm nhắm mắt cảm ứng một chút, trên khuôn mặt hiện lên một chút ý cười thỏa mãn. Kết quả lần luyện hóa này không ngoài dự đoán của hắn, hiện giờ thực lực không chỉ ổn định ở lục tinh Đấu Thánh mà còn đạt đến chừng lục tinh Đấu Thánh trung kỳ, cửu phẩm huyền đan này giúp hắn tăng vọt gần một tinh, hiệu quả như thế không thể không làm người ta sợ hãi. Cửu phẩm huyền đan quả thật bất phàm.
"Bất quá cũng đáng tiếc, đến thực lực như thế này rồi, thân thể khá mẫn cảm với đan dược. Mặc dù về sau nuốt thêm cửu phẩm huyền đan thì có lẽ không thể đạt được loại hiệu quả như thế, trừ phi dùng cửu phẩm kim đan."
Bàn tay nắm lại, chợt Tiêu Viêm lại cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu cửu phẩm huyền đan vẫn còn hiệu quả như vậy thì dù dốc hết sức hắn cũng phải luyện chế thêm vài lần. Một tinh này nếu tự thân tu luyện cũng phải mất ít nhất vài năm, mà một quả cửu phẩm huyền đan lại mạnh mẽ làm ngắn lại gấp mười lần, thậm chí mấy chục lần.
"Két."
Khi Tiêu Viêm thu công, cửa phòng cũng từ từ bị đẩy ra, Huân Nhi cười dài tiến lên, dáng người thướt tha dưới ánh nắng sớm làm người ta động lòng.
"Chúc mừng Tiêu Viêm ca ca, thực lực lại thêm tinh tiến."
Nhìn nụ cười của Huân Nhi, Tiêu Viêm cũng cười cười, hơi nắm nắm bàn tay lại, lấy thực lực hiện tại của hắn cũng đã có thể vận dụng lực lượng của Cửu Huyền Kim Lôi, chẳng qua loại lực lượng này cũng chỉ có hạn nên trừ phi gặp phải thời khắc mấu chốt mới phải vận dụng đến.
"Tiêu Viêm ca ca, Viêm Tộc và Lôi Tộc đã đến Cổ Tộc, phụ thân nói cũng dẫn chàng qua xem."
"À? Rốt cục cũng tới sao."
Tiêu Viêm nhướng mày lên, chợt gật gật đầu. Thân phận hiện tại của hắn không chỉ có một mình, sau lưng còn có Thiên Phủ Liên Minh, hiện tại đã là đại quái vật trên Trung Châu rồi, cho nên dù là viễn cổ chủng tộc như Cổ Tộc thì cũng không thể dễ dàng xem nhẹ hắn được.
Đông đảo trưởng lão trong đại điện thấy Cổ Nguyên hạ quyết định thì sắc mặt ai nấy cũng thoáng có chút phức tạp. Bọn họ hiểu rằng kể từ sau hôm nay sự bình tĩnh của Cổ Tộc sẽ bị đánh mất, hai siêu cấp thế lực mạnh nhất trên Đấu Khí Đại Lục lại tiếp tục giao thủ sau một ngàn năm, hơn nữa lần này có thể thật sự là sinh tử chiến! Thắng thì sống, bại tất vong!
Quyết định của Cổ Nguyên rất nhanh chóng lan ra toàn bộ cao tầng Cổ Tộc, nhất thời không khí khắp Cổ Giới trở nên gấp gáp, không ít cường giả bắt đầu bị điều về Trung Châu, giám thị nghiêm mật nhất cử nhất động của Hồn Tộc.
Trong khi Cổ Tộc bắt đầu bước vào trạng thái đề phòng, Tiêu Viêm cũng không lập tức rời khỏi Cổ Giới. Trong cơ thể hắn còn lưu lại không ít năng lượng của cửu phẩm huyền đan, những năng lượng này cứ nằm im trong cơ thể cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, cho nên tốt nhất phải nhanh chóng luyện hóa, miễn cho sau này quả bom nổ chậm lại tạo thành thương tổn cho bản thân.
Trên một ngọn núi u tĩnh, ngôi nhà trúc sừng sững, gió nhẹ nhàng lướt qua, rừng trúc đong đưa như một con sóng màu xanh lá đang dạt vào bờ vậy.
"Tiêu Viêm ca ca, dược liệu cần thiết đều đặt ở đây rồi, chàng xem có thiếu gì không?" Trong nhà trúc, Huân Nhi với vẻ duyên dáng yêu kiều, bộ quần áo thanh nhã cũng khó che khuất được thân thể mềm mại động lòng người kia, trên khuôn mặt vô cùng tinh xảo xinh xắn kia luôn hiện một nụ cười nhẹ, dưới nụ cười của nàng, cho dù là nhân vật anh hùng vĩ đại đến đâu đi nữa cũng trở nên nhu hòa "dễ bảo".
Trước mặt Huân Nhi lơ lửng rất nhiều hộp ngọc, bên trong hộp ngọc mơ mơ hồ hồ như có đủ loại năng lượng mạnh mẽ lấp đầy, hiển nhiên cũng không phải thứ tầm thường.
Ánh mắt Tiêu Viêm chỉ tùy ý đảo qua, sau đó ngừng lại trên hình bóng xinh đẹp nhất, chợt bước đến, cánh tay mở rộng ra, không chút nào khách khí ôm vòng eo tinh tế kia kéo vào trong lòng, cười nói: "Còn thiếu một tiểu mỹ nhân."
Nghe Tiêu Viêm trêu đùa, khuôn mặt thanh tú của Huân Nhi không khỏi ửng đỏ, trắng mắt liếc hắn nũng nịu, giống như thiên kiều bá mị làm Tiêu Viêm không khỏi có chút nóng nảy. Cô gái như nữ thần trong mắt thanh niên Cổ Tộc này lại hiện ra vẻ kiều mỵ như thế, sức sát thương quả thật không ai có thể kháng cự nổi.
Nhẹ nhàng rúc vào trong lòng Tiêu Viêm, bàn tay trắng nõn có chút lạnh lẽo của Huân Nhi đột nhiên nhẹ nhàng xốc áo Tiêu Viêm lên, nhất thời vài đường sẹo máu thô to trên ngực hắn lộ ra rõ mồn một, đây là bị Hồn Diễm, một trong Hồn Tộc Tứ Ma Thánh để lại trong Dược Giới. Tuy rằng hiện tại vết thương đã biến thành vài đường máu nhợt nhạt nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc ấy nó nghiêm trọng đến chừng nào.
Đầu ngón tay Huân Nhi mơn trớn mấy vết máu này, đôi mắt trong veo như thủy tinh hiện ra vẻ đau lòng, khẽ cắn chặt hàm răng xinh xắn, nhỏ giọng nói: "Đám Hồn Tộc thật là đáng chết."
"Ha hả, chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi mà." Tiêu Viêm cười cười, chợt nâng lấy hai má Huân Nhi, mạnh mẽ hôn xuống, sau đó cười to, buông khuôn mặt nàng ra, thân hình chợt động, xuất hiện trên giường. Bàn tay hắn vung lên, tất cả hộp ngọc vỡ tung, đủ loại dược liệu lơ lửng trước mặt.
"Huân Nhi, giúp ta hộ pháp, ta cần một ít thời gian luyện hóa dược lực huyền đan trong cơ thể, trong khoảng thời gian này, cố hết sức đừng để ai quấy rầy ta."
Nói đến chính sự, sắc mặt Tiêu Viêm cũng ngưng trọng lên, khẽ quát một tiếng, Tiểu Y nhanh chóng xuất hiện trên vai, miệng mở ra, một cái hỏa đỉnh vụt hiện, trực tiếp hút vào tất cả dược liệu.
Nhìn thấy Tiêu Viêm bắt đầu luyện chế, rặng mây đỏ trên khuôn mặt Huân Nhi mới từ từ nhạt dần, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng, quơ tay đóng cửa lại, bàn tay trắng nõn mân mê đôi môi, trong mắt hiện lên chút nhu tình.
"Ha hả, tiểu thư."
Khi Huân Nhi hơi run run lên, một tiếng cười hơi già nua đột nhiên vang lên từ sau lưng, nàng vội vàng quay đầu lại, nhìn Lăng Ảnh đứng cách đó không xa, khuôn mặt đỏ lên, chợt mỉm cười nói: "Lăng lão."
Lăng Ảnh hiền lành cười cười, đi đến bên cạnh Huân Nhi, ánh mắt liếc qua phòng, đột nhiên lầu bầu nói: "Ánh mắt tiểu thư quả thật hơn xa lão gia hỏa mắt mờ như ta, tuy năm đó ta cảm thấy thành tựu của Tiêu Viêm thiếu gia có lẽ không sai, nhưng chưa từng nghĩ tới hắn có thể đi đến bước này."
Huân Nhi cười cười, trong đôi mắt đẹp có lẫn chút tự hào. Dù người khác có khen nàng đến đâu thì nàng cũng có thể bình tĩnh thong dong, nhưng nếu khen Tiêu Viêm thì trong lòng nàng không khỏi xuất hiện ý mừng.
"Hài… nhớ lại lúc trước quả thật làm người ta có chút khó tin, mấy chục năm trước, Tiêu Viêm thiếu gia còn đang liều mạng cố gắng để đánh bại một cái Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng bây giờ thành tựu của hắn đã đạt đến mức ngay cả Cổ Nguyên tộc trưởng cũng phải tán thành." Lăng Ảnh có chút hoài niệm cười nói. Hắn còn nhớ rõ năm xưa còn âm thầm châm biếm Tiêu Viêm, dù sao lúc ấy hai người quả thật như ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, khi đó dù Tiêu Viêm nỗ lực thế nào cũng không thể thuận lợi ở cùng một chỗ với Huân Nhi. Bất quá, theo mấy chục năm không ngừng cố gắng, Tiêu gia phế vật năm xưa đã đứng nơi đỉnh kim tự tháp của đại lục rồi.
Huân Nhi ngồi trên bậc thang, ngọc thủ nâng hương má, đôi mắt đẹp đầy mê ly, cuối cùng nhẹ nhàng cười. Nàng thật may mắn, thơ ấu của nàng là ở trong cái Ô Thản Thành nho nhỏ kia, cuộc sống ở đó, dù là hiện tại hay sau này đều được nàng giữ trong nơi sâu thẳm trong lòng.
Đan dược mà Tiêu Viêm phải luyện chế cũng không phải quá cao cấp, bất quá hơi lạ một chút bởi công hiệu của nó phải hóa giải được lực cuồng bạo của cửu phẩm huyền đan, giúp cho việc luyện hóa càng thêm thuận lợi.
Tuy nói dựa vào Tịnh Liên Yêu Hỏa cũng có thể từ từ luyện hóa dược lực, có điều như vậy không chỉ tốc độ chậm đi rất nhiều mà quan trọng nhất là không thể hoàn toàn phát huy dược lực đến tối đa, là một tổn thất không nhỏ với Tiêu Viêm. Cửu phẩm huyền đan không phải là hắn có thể thích thì luyện chế, nếu lần này không hấp thu năng lượng của bốn khỏa non đan hình thành một ít dị biến thì hắn cũng không thể nào luyện chế ra cửu phẩm huyền đan được, cho nên nếu đã dùng thì phải phát huy được hiệu quả cao nhất!
Lấy trình độ hiện tại của Tiêu Viêm, luyện chế đan dược này cũng chỉ vẻn vẹn mất nửa ngày mà thôi, khi mặt trời bắt đầu hạ núi thì trước mặt hắn đã có ba khỏa đan dược màu sắc khác nhau lơ lửng giữa không trung.
Ba khỏa đan dược lớn tầm ngón cái, màu sắc khác nhau nhưng đều thấm đẫm linh khí.
Tiêu Viêm mở hai mắt, há miệng ra trực tiếp nuốt cả ba vào trong cơ thể, thân hình chợt động, chui vào trong đống lửa dược đỉnh giữa không trung. Tiểu Y phất tay vẫy ra từng đạo Hỏa Long đỏ rực, bọc kín thân hình Tiêu Viêm lại.
Theo ba khỏa đan dược nhập thể, đại bộ phận dược lực còn xót lại trong cơ thể Tiêu Viêm nhất thời như có chút buông lỏng, thêm vào Tịnh Liên Yêu Hỏa nội ứng ngoại hợp, không bao lâu sau năng lượng tinh thể cứng rắn bị hòa tan, trở thành một luồng năng lượng chất lỏng cực kỳ mạnh mẽ, mãnh liệt chảy xuôi trong kinh mạch Tiêu Viêm, sau đó thậm chí còn truyền ra từng tiếng huyên náo nữa.
Tiêu Viêm ngồi xếp bằng trong Hỏa Đỉnh, sắc mặt nghiêm túc. Cùng lúc nguồn năng lượng bị luyện hóa ngày càng nhiều trở thành đấu khí hùng hồn dung nhập trong cơ thể, thì khí tức lục tinh Đấu Thánh vừa đột phá của hắn lại dần trở nên ngưng thực, thậm chí còn có xu thế dần dần tăng lên, năng lực khủng bố của cửu phẩm huyền đan lại được bày ra thêm lần nữa.
Lần luyện hóa này của Tiêu Viêm kéo dài mười ngày. Trong khoảng thời gian đó, năng lượng của cửu phẩm huyền đan trong cơ thể Tiêu Viêm rốt cục đều bị luyện hóa, cuối cùng đã hóa thành đấu khí cuồn cuộn và dung nhập vào trong cơ thể.
Đến ngày thứ mười một, Tiêu Viêm ở bên trong Hỏa Đỉnh cũng từ từ mở mắt ra, nhất thời một con Hỏa Long lượn quanh cơ thể hắn, sau đó hóa thành một dây lửa, bị hít vào trong miệng, mà hỏa diễm chung quanh Hỏa Đỉnh cũng dần dần tán đi.
Chân khẽ chạm đất, Tiêu Viêm nhắm mắt cảm ứng một chút, trên khuôn mặt hiện lên một chút ý cười thỏa mãn. Kết quả lần luyện hóa này không ngoài dự đoán của hắn, hiện giờ thực lực không chỉ ổn định ở lục tinh Đấu Thánh mà còn đạt đến chừng lục tinh Đấu Thánh trung kỳ, cửu phẩm huyền đan này giúp hắn tăng vọt gần một tinh, hiệu quả như thế không thể không làm người ta sợ hãi. Cửu phẩm huyền đan quả thật bất phàm.
"Bất quá cũng đáng tiếc, đến thực lực như thế này rồi, thân thể khá mẫn cảm với đan dược. Mặc dù về sau nuốt thêm cửu phẩm huyền đan thì có lẽ không thể đạt được loại hiệu quả như thế, trừ phi dùng cửu phẩm kim đan."
Bàn tay nắm lại, chợt Tiêu Viêm lại cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu cửu phẩm huyền đan vẫn còn hiệu quả như vậy thì dù dốc hết sức hắn cũng phải luyện chế thêm vài lần. Một tinh này nếu tự thân tu luyện cũng phải mất ít nhất vài năm, mà một quả cửu phẩm huyền đan lại mạnh mẽ làm ngắn lại gấp mười lần, thậm chí mấy chục lần.
"Két."
Khi Tiêu Viêm thu công, cửa phòng cũng từ từ bị đẩy ra, Huân Nhi cười dài tiến lên, dáng người thướt tha dưới ánh nắng sớm làm người ta động lòng.
"Chúc mừng Tiêu Viêm ca ca, thực lực lại thêm tinh tiến."
Nhìn nụ cười của Huân Nhi, Tiêu Viêm cũng cười cười, hơi nắm nắm bàn tay lại, lấy thực lực hiện tại của hắn cũng đã có thể vận dụng lực lượng của Cửu Huyền Kim Lôi, chẳng qua loại lực lượng này cũng chỉ có hạn nên trừ phi gặp phải thời khắc mấu chốt mới phải vận dụng đến.
"Tiêu Viêm ca ca, Viêm Tộc và Lôi Tộc đã đến Cổ Tộc, phụ thân nói cũng dẫn chàng qua xem."
"À? Rốt cục cũng tới sao."
Tiêu Viêm nhướng mày lên, chợt gật gật đầu. Thân phận hiện tại của hắn không chỉ có một mình, sau lưng còn có Thiên Phủ Liên Minh, hiện tại đã là đại quái vật trên Trung Châu rồi, cho nên dù là viễn cổ chủng tộc như Cổ Tộc thì cũng không thể dễ dàng xem nhẹ hắn được.
Danh sách chương