“Phục sinh ư?”
Tiêu Huyền giật nảy mình khi nghe Tiêu Viêm nói vậy, nhưng rồi lại thoáng cười khẽ, lắc đầu nói: “Bây giờ ta gần như chỉ là một tàn hồn. Thậm chí, nhìn từ một góc độ khác mà nói thì ngay cả tàn hồn cũng không bằng. Nếu như không phải nhờ vào duyên phận kỳ dị của Thiên Mộ, ta ắt sớm đã tiêu tán ở trong thiên địa rồi. Việc phục sinh e rằng khó có khả năng thành công.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không kềm chế được sự thất vọng trên mặt. Thực lực của Tiêu Huyền không thua gì Hồn Thiên Đế, nếu như lão có thể xuất đầu lộ diện thì việc đối phó với Hồn tộc không phải là không có khả năng.
“Thật sự là không có cách nào khác sao?” Tiêu Viêm thở dài, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại.
“Aizz… Bản thân ta cũng không biết biện pháp gì mới có thể giúp mình phục sinh, nhưng có lẽ Đấu đế cường giả trong truyền thuyết có thể làm được.” Tiêu Huyền bật cười lớn, nói.
“Đấu Đế…” Tiêu Viêm cười khổ. Đây chính là cảnh giới mà hầu như tất cả mọi người đều mong ước, nhưng hiện tại trong thiên địa này làm gì có cường giả Đấu đế tồn tại. Mà nếu như có thật thì đã không tới phiên Hồn tộc dở chứng ương ngạnh kiêu ngạo như vậy rồi.
“Ha ha, không nên vì một người chết như ta mà hao tốn tâm sức làm gì.” Tiêu Huyền lắc đầu cười, ánh mắt lướt nhìn người thanh niên ở trước mặt mình, khuôn mặt đang tươi cười lại càng trở nên hiền hòa hơn: “Không dựa vào huyết mạch lực mà ngươi đã có thành tựu như hôm nay. Nói thật, điều này đã làm cho ta vui mừng lắm rồi. Nam nhân trong Tiêu tộc ta nói tóm lại đều không phải là người bình thường.”
“Việc Hồn tộc có được năng lực của Linh tộc, quả thật là ngoài tầm dự liệu của ta, lại càng không ngờ tới bọn hắn che dấu Hư Vô Thôn Viêm kỹ như vậy. Giờ nghĩ lại, việc suy tàn và mất tích của các chủng tộc viễn cổ xem ra đã có một lời giải thích.”
Tiêu Huyền chậc lưỡi, đoạn nói tiếp: “Với lực lượng hiện tại của Hồn tộc, e rằng Cổ tộc bọn họ khó có thể một mình chống chọi lại được.”
Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu. Cục diện bây giờ đối với bọn họ mà nói là hoàn toàn không có khả quan chút nào hết.
“Về phần Đà Xá Cổ Đế Ngọc, Hồn tộc đã có bảy khối, còn một khối cuối cùng thì nằm ở trong tay ngươi. Cho nên, có thể sử dụng nó để trao đổi phụ thân của ngươi từ trong tay của Hồn tộc.”
Tiêu Huyền dựa mình vào mộ bia, nhìn về phía Tiêu Viêm: “Nói như vậy, bọn hắn đã gom đủ Đà Xá Cổ Đế Ngọc. Một khi đủ cổ Ngọc thì bọn hắn có thể biết được động phủ của Đà Xá Cổ Đế ở đâu, hơn nữa nhất định sẽ mở ra.”
“Tổ tiên có biết trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế thật ra là có thứ gì không? Không lẽ thật sự có thể giúp cho người ta tiến vào Đấu Đế ư?” Tiêu Viêm khẽ cau mày hỏi.
“Đấu Đế…” Tiêu Huyền thì thầm nhắc đến cái danh xưng mà hắn đã hết sức cố gắng cũng như cố chấp để đạt được, sau đó quay sang Tiêu Viêm rồi khẽ nói: “Trên Đấu Khí Đại Lục, nếu tính theo thời gian thì e rằng trong vạn năm nay cũng chưa từng có cường giả Đấu Đế xuất hiện. Cuối cùng vẫn không có ai biết được chuyện gì đã xảy ra. Vào thời xa xưa mà nói thì cường giả Đấu đế vẫn là chí cường giả trong thiên địa, vẫn thật sự tồn tại, nhưng với hiện tại thì cái cảnh giới đó chẳng qua chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mà thôi.”
“Chuyện thời xa xưa không thể nào khảo cứu, vì thế không ai tìm được con đường tu luyện tới cấp độ ấy. Năm đó ta đã đạt tới đỉnh phong Cửu Tinh Đấu Thánh hậu kỳ và cũng đã từng thử trùng kích tầng cấp hư vô mờ mịt đó, nhưng cuối cùng đâu cũng hoàn đó, lại còn không tiến mà lùi. Bất quá trong những lần thất bại đó, ta ngược lại đã phát hiện ra được chút ít manh mối.” Một chút hào quang lập lòe thoáng qua trong ánh mắt Tiêu Huyền.
“Sao? Đã phát hiện được gì?” Tiêu Viêm tinh thần liền chấn động, nhanh chóng hỏi ngay.
“Năm đó, nếu dùng thực lực của ta vẫn đủ để chính thức trùng kích Đấu Đế, nhưng mỗi lần ta sắp phá tan chướng ngại ở tầng thứ đó thì có một cảm giác mơ hồ không rõ từ sâu trong linh hồn dâng trào lên. Loại cảm giác mơ hồ này làm cho ta hiểu rõ là trong quá trình trùng kích cấp độ Đấu Đế, ta hình như vẫn thiếu một thứ gì đó; và thứ này chính là mấu chốt quan trọng nhất. Nếu như có thể lấy được nó thì việc đột phá đến Đấu Đế sẽ không còn là lời nói vô căn cứ nữa.” Tiêu Huyền nhếch miệng, sắc mặt nghiêm túc giải thích.
Nghe nói vậy, Tiêu Viêm liền lâm vào trầm ngâm, nhớ lại Hoàng Tuyền Yêu Thánh trong tấm bia đá của Cửu U Địa Minh Mãng tộc đã từng nói, Đấu Khí Đại Lục hiện tại đang thiếu một món đồ vật, và chính vì thiếu món đồ này mà trong mấy vạn năm nay, vẫn chưa có cường giả nào đột phá đến cấp độ Đấu Đế.
“Vậy rốt cuộc là đã thiếu thứ gì?” Tiêu Viêm chau mày, cất tiếng hỏi.
“Đồ vật bị thiếu này có lẽ là một vật phẩm nào đó, nhưng ta cho rằng nó phải là một loại năng lượng kỳ lạ. Loại năng lượng này đã có từ thời xa xưa. Có điều tới bây giờ, nó càng ngày càng thưa thớt đi, thậm chí đã hoàn toàn biến mất.” Tiêu Huyền trong mắt thoáng hiện nét cơ trí, nhìn Tiêu Viêm nói: “Loại năng lượng mấu chốt này ta gọi nó là Bản Nguyên Đế Khí, chỉ khi có được loại Bản Nguyên Đế Khí này thì mới có thể chính thức đột phá bức tường ngăn cản ở tầng giới kia, để trở thành cường giả trong thiên địa.”
“Bản Nguyên Đế Khí.” Tiêu Viêm lẩm bẩm trong miệng mấy chữ này. Cảm giác mà Tiêu Huyền nói, hắn chưa từng nếm trải qua, có lẽ là vì hắn còn chưa đạt tới Cửu Tinh Đấu Thánh hậu kỳ.
“Ý của tổ tiên là thời viễn cổ có được Bản Nguyên Đế Khí, cho nên mới có cường giả Đấu Đế xuất hiện. Mà chính vì Bản Nguyên Đế Khí đã không còn tồn tại vào thời nay, cho nên mới không có cường giả Đấu Đế?”
“Hẳn là như vậy. Ta đã từng đi qua nhiều nơi trên Đấu Khí Đại Lục, nhưng không hề cảm giác được sự tồn tại của Bản Nguyên Đế Khí.” Tiêu Huyền gật nhẹ đầu, trả lời.
“Nếu nói như vậy, có nghĩa là Đấu Khí Đại Lục hiện nay sẽ không còn có Đấu Đế cường giả? Có điều Hồn Thiên Đế lại một mực tin tưởng là động phủ của Đà Xá Cổ Đế có thể làm cho hắn đột phá, chẳng lẽ trong động phủ lại có Bản Nguyên Đế Khí tồn tại hay sao?” Tiêu Viêm ánh mắt trở nên sáng rực, hỏi tới.
“Ta không biết trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có Bản Nguyên Đế Khí hay không, bất quá ta biết rõ là trong động phủ đó có một viên sồ đan Đế Phẩm đan dược. Mục tiêu của Hồn Thiên Đế hẳn chính là nó.” Tiêu Huyền khẽ lắc đầu, trả lời.
“Sồ đan Đế phẩm đan dược?”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm liền chấn động, sắc mặt lập tức biến đổi. Thân là luyện dược sư nên đối với Đế phẩm đan dược hắn tự nhiên biết quá rõ ràng. Trong mắt của rất nhiều luyện dược sư, Đế phẩm đan dược là một tồn tại mà bọn họ vừa tín ngưỡng, vừa dốc cả đời để truy cầu. Loại đan dược cao phẩm này đã làm cho vô số luyện dược sư nỗ lực điên cuồng. Bất quá, từ viễn cổ đến nay vẫn chưa có ai có thể luyện chế ra được Đế phẩm đan dược, thậm chí Cửu phẩm đan dược cũng trở nên hiếm hoi. Mặc dù vẫn còn một số ít luyện dược sư lưu lại truyền thừa, nhưng nguyên nhân thất bại chủ yếu vẫn là bởi trong thiên địa đã không có Bản Nguyên Đế Khí tồn tại.
"Luyện chế Đế phẩm đan dược cũng cần phải có Bản Nguyên Đế Khí giống như ta đã nói. Nếu không có thứ này thì dù Luyện dược sư có luyện dược thuật cao tới đâu cũng không thể lấy bột mà gột nên hồ, không thể luyện được nó." Tiêu Huyền nói.
“Nếu ta đoán không lầm thì trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có một viên Đế phẩm sồ đan, hơn nữa còn là viên duy nhất ở trên thế giới này. Cho nên, chỉ cần đạt được nó thì Hồn Thiên Đế sẽ có thể hấp thụ Bản Nguyên Đế Khí ở trong đó, để rồi đột phá đến cấp độ Đấu đế mà chưa từng có ai làm được trong vạn năm qua.”
Tiêu Viêm với sắc mặt ngưng trọng, gật nhẹ đầu. Chỉ là một viên Đế phẩm sồ đan thôi cũng đủ để cho bất luận Cửu Tinh Đấu Thánh nào phải điên cuồng vì nó. Hồn tộc luôn để ý đến động phủ của Đà Xá cổ Đế cũng chính là vì nguyên do này.
“Tổ tiên cũng hiểu biết về động phủ của Đà Xá Cổ Đế?” Tiêu Viêm có chút mong chờ, hỏi Tiêu Huyền. Coi như Hồn tộc thật sự gom đủ Cổ Ngọc đi, nhưng nếu có thể biết rõ được ngọn ngành thì bọn họ có thể sẽ đến động phủ chờ đợi, cướp đi Đế Phẩm sồ đan. Giả sử không đoạt được thì ít ra cũng có thể phá hỏng nó, bởi vì ai cũng đều biết là một khi để cho Hồn Thiên Đế thuận lợi tiến vào Đấu Đế, thì lúc đó trong thiên địa thật sự sẽ không có ai chống nổi hắn. Liên minh của bọn họ dưới uy áp của cường giả Đấu Đế cũng sẽ không chịu nổi một kích!
"Ta không biết nhiều, nhưng ta biết được trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có Đế phẩm sồ đan từ lúc Đà Xá Cổ Đế ngọc chưa bị tách ra. Nhưng tin tức ẩn chứa trong Cổ Ngọc, ta vẫn chưa thể phá giải hoàn toàn, cũng như tại sao viễn cổ bát tộc lại bị phân tán, để rồi dẫn đến việc Cổ Ngọc bị chia thành tám phần." Tiêu Huyền lắc đầu, tiếc nuối nói.
“Cho nên, muốn biết được động phủ của Đà Xá Cố Đế ở chỗ nào thì phải gom đủ tám miếng ngọc. Hơn nữa, nếu muốn mở động phủ ra cũng phải cần tám miếng ngọc ấy.”
Tiêu Viêm chau mày, đến bây giờ hắn mới hiểu được tại sao các chủng tộc viễn cổ lại coi nặng Cổ Ngọc như vậy. Nguyên do chính là tất cả đều phải cần có Cổ Ngọc mới thành việc, cho nên việc Hồn tộc gộp đủ Cổ Ngọc thật sự sẽ gây chút phiền toái.
“Mọi thứ cứ theo tính toán mà làm là được. Chúng ta không phải là hào kiệt có một không hai trên đời, vất vả tu luyện như vậy chỉ là muốn bảo vệ loài người, bảo vệ niềm hy vọng mà thôi.” Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cười nhẹ, nói.
“Tiêu Viêm xin thụ giáo.” Hắn gật nhẹ đầu, cung kính lên tiếng.
Tiêu Huyền vỗ vỗ vào vai của Tiêu Viêm, rồi nói: “Ta thật ra tất thích tiểu gia hỏa ngươi đây, nhưng đáng tiếc ngươi lại sinh sau nhiều năm như vậy.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm không kềm được mà lắc đầu cười khổ, việc này hắn làm sao đủ khả năng khống chế hay thay đổi được đây? Tiêu Huyền đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nơi không gian mờ mờ ảo ảo, sau đó đột nhiên cười thành tiếng rồi nói: “Tiểu tử, ta tuy không thể ra mặt giúp ngươi đối phó Hồn tộc, tuy nhiên ta có thể giúp ngươi một lần tạo hóa.”
Tiêu Viêm khẽ giật mình nhìn về phía Tiêu Huyền, trong lòng có chút không hiểu “tạo hóa” mà Tiêu Huyền nhắc đến thật ra có ý gì.
“Bên trong Thiên Mộ không chôn cất hạng người bình thường. Có rất nhiều tàn hồn ở nơi đây, lúc còn sống đều từng là thế lực một phương. Về thực lực bản thân ngươi thì ta không thể trợ giúp được nhiều, nhưng vẫn có thể dốc hết sức lực giúp ngươi thăng tiến cảnh giới Linh hồn.” Tiêu Huyền mỉm cười, hay tay đột nhiên mở ra như thể đè nặng lên toàn bộ Thiên Mộ.
“Cái chốn quỷ quái dị dạng này vốn không nên tồn tại. Ta đã sớm muốn xóa sạch nó lâu lắm rồi.”
Khi nói đến đây, Tiêu Huyền nghiêng đầu quan sát Tiêu Viêm, giọng nói quanh quẩn khắp phiến thiên địa. Ở bên trong Thiên Mộ, tất cả các năng lượng thể đột nhiên đồng loạt run lên từng hồi.
“Để ta hóa thành Thiên Mộ chi hồn giúp ngươi, nhưng về phần có thể đột phá Thiên Cảnh đại viên mãn, tiến vào Đế Cảnh linh hồn hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi.”
Tiêu Huyền giật nảy mình khi nghe Tiêu Viêm nói vậy, nhưng rồi lại thoáng cười khẽ, lắc đầu nói: “Bây giờ ta gần như chỉ là một tàn hồn. Thậm chí, nhìn từ một góc độ khác mà nói thì ngay cả tàn hồn cũng không bằng. Nếu như không phải nhờ vào duyên phận kỳ dị của Thiên Mộ, ta ắt sớm đã tiêu tán ở trong thiên địa rồi. Việc phục sinh e rằng khó có khả năng thành công.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không kềm chế được sự thất vọng trên mặt. Thực lực của Tiêu Huyền không thua gì Hồn Thiên Đế, nếu như lão có thể xuất đầu lộ diện thì việc đối phó với Hồn tộc không phải là không có khả năng.
“Thật sự là không có cách nào khác sao?” Tiêu Viêm thở dài, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại.
“Aizz… Bản thân ta cũng không biết biện pháp gì mới có thể giúp mình phục sinh, nhưng có lẽ Đấu đế cường giả trong truyền thuyết có thể làm được.” Tiêu Huyền bật cười lớn, nói.
“Đấu Đế…” Tiêu Viêm cười khổ. Đây chính là cảnh giới mà hầu như tất cả mọi người đều mong ước, nhưng hiện tại trong thiên địa này làm gì có cường giả Đấu đế tồn tại. Mà nếu như có thật thì đã không tới phiên Hồn tộc dở chứng ương ngạnh kiêu ngạo như vậy rồi.
“Ha ha, không nên vì một người chết như ta mà hao tốn tâm sức làm gì.” Tiêu Huyền lắc đầu cười, ánh mắt lướt nhìn người thanh niên ở trước mặt mình, khuôn mặt đang tươi cười lại càng trở nên hiền hòa hơn: “Không dựa vào huyết mạch lực mà ngươi đã có thành tựu như hôm nay. Nói thật, điều này đã làm cho ta vui mừng lắm rồi. Nam nhân trong Tiêu tộc ta nói tóm lại đều không phải là người bình thường.”
“Việc Hồn tộc có được năng lực của Linh tộc, quả thật là ngoài tầm dự liệu của ta, lại càng không ngờ tới bọn hắn che dấu Hư Vô Thôn Viêm kỹ như vậy. Giờ nghĩ lại, việc suy tàn và mất tích của các chủng tộc viễn cổ xem ra đã có một lời giải thích.”
Tiêu Huyền chậc lưỡi, đoạn nói tiếp: “Với lực lượng hiện tại của Hồn tộc, e rằng Cổ tộc bọn họ khó có thể một mình chống chọi lại được.”
Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu. Cục diện bây giờ đối với bọn họ mà nói là hoàn toàn không có khả quan chút nào hết.
“Về phần Đà Xá Cổ Đế Ngọc, Hồn tộc đã có bảy khối, còn một khối cuối cùng thì nằm ở trong tay ngươi. Cho nên, có thể sử dụng nó để trao đổi phụ thân của ngươi từ trong tay của Hồn tộc.”
Tiêu Huyền dựa mình vào mộ bia, nhìn về phía Tiêu Viêm: “Nói như vậy, bọn hắn đã gom đủ Đà Xá Cổ Đế Ngọc. Một khi đủ cổ Ngọc thì bọn hắn có thể biết được động phủ của Đà Xá Cổ Đế ở đâu, hơn nữa nhất định sẽ mở ra.”
“Tổ tiên có biết trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế thật ra là có thứ gì không? Không lẽ thật sự có thể giúp cho người ta tiến vào Đấu Đế ư?” Tiêu Viêm khẽ cau mày hỏi.
“Đấu Đế…” Tiêu Huyền thì thầm nhắc đến cái danh xưng mà hắn đã hết sức cố gắng cũng như cố chấp để đạt được, sau đó quay sang Tiêu Viêm rồi khẽ nói: “Trên Đấu Khí Đại Lục, nếu tính theo thời gian thì e rằng trong vạn năm nay cũng chưa từng có cường giả Đấu Đế xuất hiện. Cuối cùng vẫn không có ai biết được chuyện gì đã xảy ra. Vào thời xa xưa mà nói thì cường giả Đấu đế vẫn là chí cường giả trong thiên địa, vẫn thật sự tồn tại, nhưng với hiện tại thì cái cảnh giới đó chẳng qua chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mà thôi.”
“Chuyện thời xa xưa không thể nào khảo cứu, vì thế không ai tìm được con đường tu luyện tới cấp độ ấy. Năm đó ta đã đạt tới đỉnh phong Cửu Tinh Đấu Thánh hậu kỳ và cũng đã từng thử trùng kích tầng cấp hư vô mờ mịt đó, nhưng cuối cùng đâu cũng hoàn đó, lại còn không tiến mà lùi. Bất quá trong những lần thất bại đó, ta ngược lại đã phát hiện ra được chút ít manh mối.” Một chút hào quang lập lòe thoáng qua trong ánh mắt Tiêu Huyền.
“Sao? Đã phát hiện được gì?” Tiêu Viêm tinh thần liền chấn động, nhanh chóng hỏi ngay.
“Năm đó, nếu dùng thực lực của ta vẫn đủ để chính thức trùng kích Đấu Đế, nhưng mỗi lần ta sắp phá tan chướng ngại ở tầng thứ đó thì có một cảm giác mơ hồ không rõ từ sâu trong linh hồn dâng trào lên. Loại cảm giác mơ hồ này làm cho ta hiểu rõ là trong quá trình trùng kích cấp độ Đấu Đế, ta hình như vẫn thiếu một thứ gì đó; và thứ này chính là mấu chốt quan trọng nhất. Nếu như có thể lấy được nó thì việc đột phá đến Đấu Đế sẽ không còn là lời nói vô căn cứ nữa.” Tiêu Huyền nhếch miệng, sắc mặt nghiêm túc giải thích.
Nghe nói vậy, Tiêu Viêm liền lâm vào trầm ngâm, nhớ lại Hoàng Tuyền Yêu Thánh trong tấm bia đá của Cửu U Địa Minh Mãng tộc đã từng nói, Đấu Khí Đại Lục hiện tại đang thiếu một món đồ vật, và chính vì thiếu món đồ này mà trong mấy vạn năm nay, vẫn chưa có cường giả nào đột phá đến cấp độ Đấu Đế.
“Vậy rốt cuộc là đã thiếu thứ gì?” Tiêu Viêm chau mày, cất tiếng hỏi.
“Đồ vật bị thiếu này có lẽ là một vật phẩm nào đó, nhưng ta cho rằng nó phải là một loại năng lượng kỳ lạ. Loại năng lượng này đã có từ thời xa xưa. Có điều tới bây giờ, nó càng ngày càng thưa thớt đi, thậm chí đã hoàn toàn biến mất.” Tiêu Huyền trong mắt thoáng hiện nét cơ trí, nhìn Tiêu Viêm nói: “Loại năng lượng mấu chốt này ta gọi nó là Bản Nguyên Đế Khí, chỉ khi có được loại Bản Nguyên Đế Khí này thì mới có thể chính thức đột phá bức tường ngăn cản ở tầng giới kia, để trở thành cường giả trong thiên địa.”
“Bản Nguyên Đế Khí.” Tiêu Viêm lẩm bẩm trong miệng mấy chữ này. Cảm giác mà Tiêu Huyền nói, hắn chưa từng nếm trải qua, có lẽ là vì hắn còn chưa đạt tới Cửu Tinh Đấu Thánh hậu kỳ.
“Ý của tổ tiên là thời viễn cổ có được Bản Nguyên Đế Khí, cho nên mới có cường giả Đấu Đế xuất hiện. Mà chính vì Bản Nguyên Đế Khí đã không còn tồn tại vào thời nay, cho nên mới không có cường giả Đấu Đế?”
“Hẳn là như vậy. Ta đã từng đi qua nhiều nơi trên Đấu Khí Đại Lục, nhưng không hề cảm giác được sự tồn tại của Bản Nguyên Đế Khí.” Tiêu Huyền gật nhẹ đầu, trả lời.
“Nếu nói như vậy, có nghĩa là Đấu Khí Đại Lục hiện nay sẽ không còn có Đấu Đế cường giả? Có điều Hồn Thiên Đế lại một mực tin tưởng là động phủ của Đà Xá Cổ Đế có thể làm cho hắn đột phá, chẳng lẽ trong động phủ lại có Bản Nguyên Đế Khí tồn tại hay sao?” Tiêu Viêm ánh mắt trở nên sáng rực, hỏi tới.
“Ta không biết trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có Bản Nguyên Đế Khí hay không, bất quá ta biết rõ là trong động phủ đó có một viên sồ đan Đế Phẩm đan dược. Mục tiêu của Hồn Thiên Đế hẳn chính là nó.” Tiêu Huyền khẽ lắc đầu, trả lời.
“Sồ đan Đế phẩm đan dược?”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm liền chấn động, sắc mặt lập tức biến đổi. Thân là luyện dược sư nên đối với Đế phẩm đan dược hắn tự nhiên biết quá rõ ràng. Trong mắt của rất nhiều luyện dược sư, Đế phẩm đan dược là một tồn tại mà bọn họ vừa tín ngưỡng, vừa dốc cả đời để truy cầu. Loại đan dược cao phẩm này đã làm cho vô số luyện dược sư nỗ lực điên cuồng. Bất quá, từ viễn cổ đến nay vẫn chưa có ai có thể luyện chế ra được Đế phẩm đan dược, thậm chí Cửu phẩm đan dược cũng trở nên hiếm hoi. Mặc dù vẫn còn một số ít luyện dược sư lưu lại truyền thừa, nhưng nguyên nhân thất bại chủ yếu vẫn là bởi trong thiên địa đã không có Bản Nguyên Đế Khí tồn tại.
"Luyện chế Đế phẩm đan dược cũng cần phải có Bản Nguyên Đế Khí giống như ta đã nói. Nếu không có thứ này thì dù Luyện dược sư có luyện dược thuật cao tới đâu cũng không thể lấy bột mà gột nên hồ, không thể luyện được nó." Tiêu Huyền nói.
“Nếu ta đoán không lầm thì trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có một viên Đế phẩm sồ đan, hơn nữa còn là viên duy nhất ở trên thế giới này. Cho nên, chỉ cần đạt được nó thì Hồn Thiên Đế sẽ có thể hấp thụ Bản Nguyên Đế Khí ở trong đó, để rồi đột phá đến cấp độ Đấu đế mà chưa từng có ai làm được trong vạn năm qua.”
Tiêu Viêm với sắc mặt ngưng trọng, gật nhẹ đầu. Chỉ là một viên Đế phẩm sồ đan thôi cũng đủ để cho bất luận Cửu Tinh Đấu Thánh nào phải điên cuồng vì nó. Hồn tộc luôn để ý đến động phủ của Đà Xá cổ Đế cũng chính là vì nguyên do này.
“Tổ tiên cũng hiểu biết về động phủ của Đà Xá Cổ Đế?” Tiêu Viêm có chút mong chờ, hỏi Tiêu Huyền. Coi như Hồn tộc thật sự gom đủ Cổ Ngọc đi, nhưng nếu có thể biết rõ được ngọn ngành thì bọn họ có thể sẽ đến động phủ chờ đợi, cướp đi Đế Phẩm sồ đan. Giả sử không đoạt được thì ít ra cũng có thể phá hỏng nó, bởi vì ai cũng đều biết là một khi để cho Hồn Thiên Đế thuận lợi tiến vào Đấu Đế, thì lúc đó trong thiên địa thật sự sẽ không có ai chống nổi hắn. Liên minh của bọn họ dưới uy áp của cường giả Đấu Đế cũng sẽ không chịu nổi một kích!
"Ta không biết nhiều, nhưng ta biết được trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có Đế phẩm sồ đan từ lúc Đà Xá Cổ Đế ngọc chưa bị tách ra. Nhưng tin tức ẩn chứa trong Cổ Ngọc, ta vẫn chưa thể phá giải hoàn toàn, cũng như tại sao viễn cổ bát tộc lại bị phân tán, để rồi dẫn đến việc Cổ Ngọc bị chia thành tám phần." Tiêu Huyền lắc đầu, tiếc nuối nói.
“Cho nên, muốn biết được động phủ của Đà Xá Cố Đế ở chỗ nào thì phải gom đủ tám miếng ngọc. Hơn nữa, nếu muốn mở động phủ ra cũng phải cần tám miếng ngọc ấy.”
Tiêu Viêm chau mày, đến bây giờ hắn mới hiểu được tại sao các chủng tộc viễn cổ lại coi nặng Cổ Ngọc như vậy. Nguyên do chính là tất cả đều phải cần có Cổ Ngọc mới thành việc, cho nên việc Hồn tộc gộp đủ Cổ Ngọc thật sự sẽ gây chút phiền toái.
“Mọi thứ cứ theo tính toán mà làm là được. Chúng ta không phải là hào kiệt có một không hai trên đời, vất vả tu luyện như vậy chỉ là muốn bảo vệ loài người, bảo vệ niềm hy vọng mà thôi.” Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cười nhẹ, nói.
“Tiêu Viêm xin thụ giáo.” Hắn gật nhẹ đầu, cung kính lên tiếng.
Tiêu Huyền vỗ vỗ vào vai của Tiêu Viêm, rồi nói: “Ta thật ra tất thích tiểu gia hỏa ngươi đây, nhưng đáng tiếc ngươi lại sinh sau nhiều năm như vậy.”
Nghe vậy, Tiêu Viêm không kềm được mà lắc đầu cười khổ, việc này hắn làm sao đủ khả năng khống chế hay thay đổi được đây? Tiêu Huyền đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nơi không gian mờ mờ ảo ảo, sau đó đột nhiên cười thành tiếng rồi nói: “Tiểu tử, ta tuy không thể ra mặt giúp ngươi đối phó Hồn tộc, tuy nhiên ta có thể giúp ngươi một lần tạo hóa.”
Tiêu Viêm khẽ giật mình nhìn về phía Tiêu Huyền, trong lòng có chút không hiểu “tạo hóa” mà Tiêu Huyền nhắc đến thật ra có ý gì.
“Bên trong Thiên Mộ không chôn cất hạng người bình thường. Có rất nhiều tàn hồn ở nơi đây, lúc còn sống đều từng là thế lực một phương. Về thực lực bản thân ngươi thì ta không thể trợ giúp được nhiều, nhưng vẫn có thể dốc hết sức lực giúp ngươi thăng tiến cảnh giới Linh hồn.” Tiêu Huyền mỉm cười, hay tay đột nhiên mở ra như thể đè nặng lên toàn bộ Thiên Mộ.
“Cái chốn quỷ quái dị dạng này vốn không nên tồn tại. Ta đã sớm muốn xóa sạch nó lâu lắm rồi.”
Khi nói đến đây, Tiêu Huyền nghiêng đầu quan sát Tiêu Viêm, giọng nói quanh quẩn khắp phiến thiên địa. Ở bên trong Thiên Mộ, tất cả các năng lượng thể đột nhiên đồng loạt run lên từng hồi.
“Để ta hóa thành Thiên Mộ chi hồn giúp ngươi, nhưng về phần có thể đột phá Thiên Cảnh đại viên mãn, tiến vào Đế Cảnh linh hồn hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi.”
Danh sách chương