Táng Thiên sơn mạch nằm ở phía Tây Bắc của Trung Châu, là một nơi lạ lẫm đối với nhiều người nhưng vẫn còn in dấu sâu đậm trong lòng của nhiều lão nhân các chủng tộc viễn cổ. Bởi vì nơi đây cũng chính là nơi năm xưa xảy ra trận chiến giữa Hồn tộc và Tiêu tộc, trận đại chiến đó có thể nói rằng khiến cả Trung Châu run rẩy.
Ở sâu trong sơn mạch là chiến trường cổ có phạm vi cực kỳ rộng lớn. Bình thường nơi đó là thánh địa của đa phần ma thú, cho nên dấu vết của con người cũng chỉ là hi hữu mà thôi.
Hôm nay nơi nay lại xuất hiện điều dị thường, những ma thú kia vốn hoành hành ở đây thế nhưng lại chạy trốn sạch sẽ. Cả chiến trường khổng lồ không còn một bóng dáng ma thú nào, phải chăng sắp bộc phát ra một trận đại chiến động trời ở nơi đây? “Vút vút…!”
Sơn mạch vốn yên ắng không hề có một tiếng rống của ma thú, chợt bỗng vang lên một tiếng gió rít, chỉ thấy tận phía xa xa có rất nhiều bóng dáng chớp lóe, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện ở trên cái chiến trường cổ xưa này.
“Đã đến rồi…”
Cổ Nguyên nhẹ nhàng hạ xuống đất, ánh mắt nhìn lướt qua bãi chiến trường gần như phế tích trong lòng thoáng xúc động, hồi tưởng lại cuộc đại chiến giữa hai tộc năm xưa được xuất phát từ nơi này. Không nghĩ tới mấy ngàn năm sau, bọn họ chiến đấu với Hồn tộc cũng dùng nơi này làm điểm xuất phát.
“Kiểm tra toàn bộ sơn mạch!”
Mọi người vừa hạ xuống đất, ba tộc liền phát không ít cường giả nhanh chóng kiểm tra sơn mạch một lần để tránh chuyện Hồn tộc bố trí mai phục.
“Xem ra người Hồn tộc còn chưa đến.”
Viêm Tẫn bước lên vài bước nhìn chiến trường hoang vu, mở miệng nói.
Cổ Nguyên khẽ gật đầu, ở trong sơn mạch ngoại trừ một ít ma thú đang run rẩy thì không có khí tức của một cường giả Hồn tộc nào cả.
“Người Thiên Phủ liên minh đã đến.”
Tiêu Viêm đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười nhìn về chân trời phía Bắc, nơi đó mơ hồ có khí tức quen thuộc truyền ra.
Nghe Tiêu Viêm nói vậy, mọi người cũng nheo mắt nhìn về hướng đó nhưng chẳng hề nhìn thấy bóng dáng một ai cả. Nhưng bọn họ không nghi ngờ lời nói của hắn, ở đây ngoại trừ Cổ Nguyên ra thì không ai có linh hồn cùng cấp với Tiêu Viêm cả.
Mà trong ánh mắt chăm chú của mọi người, không lâu sau ở phương Bắc đã xuất hiện âm thanh phi hành xé gió, sau đó đội hình đông đúc nhanh chóng lướt đến. Số lượng không hề kém so với số người của tam tộc.
“Xem ra lần này Thiên Phủ liên minh dốc toàn lực ra rồi!”
Nhìn đội hình to lớn đó, Viêm Tẫn và Lôi Doanh xẹt qua vẻ kinh ngạc, tuy nói về độ tinh nhuệ thì Thiên Phủ liên minh không bằng hai tộc, nhưng số lượng cường giả thì lại cực kỳ nhiều.
“Ha ha, xem ra chúng ta không tới muộn”
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đoàn người nhanh chóng dừng lại và phân tán xuống trong sơn mạch. Người đi đầu tất nhiên là Dược Lão, sau đó có Thải Lân, Tiểu Y Tiên, Tiêu Thần, thậm chí ngay cả Đan Tháp lão tổ và Thần Nông lão nhân cũng tới. Xem ra trong đoạn thời gian này, Dược Lão đã thi triển không ít thủ đoạn để lôi kéo hai lão nhân đó.
Nhiều binh sĩ tụ hợp thì xảy ra nhiều chuyện. Đan Tháp lão tổ và Thần Nông lão nhân cũng có chút quen thuộc với tam tộc nên tiến lại chào hỏi. Còn Tiêu Thần thì chỉ lườm qua một chút rồi bước thẳng về phía Tiêu Viêm.
“Không sao chứ?”
Tiêu Thần nở nụ cười hỏi Tiêu Viêm.
Đối với người có cùng bối phận với tổ tiên của mình, Tiêu Viêm cũng chỉ dám mỉm cười khẽ gật đầu. Sự tình của Tiêu Huyền thì hắn không nói cho Tiêu Thần, hắn hiểu được năm xưa hai người có tình cảm sâu đậm, nếu để hắn biết được tin tức này chỉ sợ sẽ tạo thành đả kích không nhỏ. Cho nên giấu cũng không phải là chuyện xấu.
Khi Tiêu Viêm và Tiêu Thần đang nói chuyện thì một làn gió thơm thổi đến, hắn vừa quay lại đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Thải Lân.
Thấy điệu bộ lạnh lùng đó của Thải Lân, hắn đưa tay sờ mũi cười khan một tiếng.
“Thải Lân tỷ, lại gặp mặt rồi. Tiêu Tiêu vẫn tốt chứ?”
Tiêu Viêm đứng cạnh đó, nhìn Thải Lân đang chậm rãi tiến đến, trong ánh mắt hiện lên vẻ ôn nhu, chợt cười nói.
Nghe vậy, Thải Lân liền lộ ra nét cười, nói khẽ: “Ừ, khá tốt, chẳng qua là mỗi ngày đều nhắc đến sao ngươi chưa trở lại.”
Nghe thế, Tiêu Viêm nhẹ giọng cười, lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Xem ra trong lòng Thải Lân đối với chuyện mình biến mất có lẽ rất bất mãn.
“Thương thế tốt hơn rồi hả?”
Nhìn thấy Tiêu Viêm phản ứng như vậy, Thải Lân khẽ nhếch môi, thanh âm cũng nhu hòa đi nhiều. Trong nội tâm vẫn có chút trách móc về việc hắn bị thương cũng không trở về, nhưng dù sao lý trí của nàng vẫn mạnh mẽ hơn, chuyện buồn bực đó cũng chỉ là tâm tình nam nữ mà thôi.
“Ừ, khỏi rồi!”
Tiêu Viêm cười cười rồi đưa mắt nhìn ra xa, nói: “Thiên Phủ liên minh dốc toàn bộ lực lượng đến đây không sợ bị diệt toàn bộ sao?”
“Dược Lão nói chuyện lần này cực kỳ quan trọng với ngươi!”
Thải Lân nói.
Tiêu Viêm khẽ giật mình, chợt trong tâm hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Trên chiến trường cổ, theo đội ngũ Thiên Phủ liên minh gia nhập làm cho sơn mạch trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, hơn nữa một ít cường giả Trung Châu cũng bị động tĩnh nơi đây hấp dẫn, chỉ có điều họ chỉ dám đứng ngoài mà không dám vào. Bởi vì, họ có thể cảm nhận được tại bên trong sơn mạch ngưng tụ khí tức đã đạt đến cấp độ kinh khủng, loại giao chiến này nếu bị cuốn vào chỉ có chết chắc mà thôi.
Đội ngũ song phương hội tụ trải qua giây phút chào hỏi ngắn ngủi liều bắt đầu bố trí đề phòng, bao quát toàn bộ Táng Thiên sơn mạch. Bất kỳ động tĩnh nào cũng được nhanh chóng phản hồi về đám người Tiêu Viêm.
Thời gian chậm rãi trôi qua cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cũng là lúc Tiêu Viêm và Cổ Nguyên đang ngồi xếp bằng đồng thời cùng mở mắt ra rồi quát lên một tiếng trầm thấp, làm cho mọi người lập tức căng thẳng.
“Đến rồi…”
Khi hai người vừa nói xong thì bên trên sơn mạch bỗng hiện ra tầng tầng khói đen, sương khói lượn lờ hóa thành một thông đạo không gian cực kỳ lớn, từng đạo khí tức mênh mông âm trầm cuồng bạo tuôn ra.
Khói đen bao phủ che lấp cả ánh mặt trời, nhất thời nhiệt độ không khí hạ xuống, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập mà đến.
“Ha ha, Táng Thiên sơn mạch lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy!”
Ở phía xa, thân ảnh Hồn Thiên Đế đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn lướt qua đại quân bên dưới rồi cười nhạt nói.
Sau lưng Hồn Thiên Đế, Hư Vô Thôn Viêm, Hồn Tộc Tứ Ma Thánh và không ít cường giả có tiếng cũng xuất hiện, xem ra trận chiến này Hồn tộc cũng xuất động không ít cường giả.
“Hồn Thiên Đế, mau trả lại cổ ngọc của tam tộc. Nếu không ngày sau sẽ đánh đến Hồn giới của các ngươi!”
Nhìn thấy Hồn Thiên Đế hiện thân, sắc mặt Lôi Doanh trầm xuống quát lạnh, cổ ngọc bị trộm làm hắn cực kỳ tức giận, hôm nay gặp lại tên kia làm hắn không thể khống chế lửa giận trong lòng.
“Đánh vào Hồn giới ư? Hiện nay chưa có người nào đủ năng lực làm chuyện đó!”
Đối mặt với tiếng quát của Lôi Doanh, Hồn Thiên Đế cũng chỉ cười nhạt, ánh mắt hắn nhìn tới Tiêu Viêm, thản nhiên nói: “Là tính toán của ngươi đây sao? Ngươi cũng muốn đoạt cổ ngọc?”
“Ta muốn gặp cha ta!”
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào Hồn Thiên Đế, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Hồn Thiên Đế liếc Tiêu Viêm thêm cái nữa, hắn vung tay lên, không gian sau lưng đột nhiên nhộn nhạo, chợt có thanh âm khóa sắt vang lên. Ngay sau đó một khối sương mù màu đen ngưng tụ lại thành một nhà tù hiện ra ở trên không, bên trong có một thân ảnh già nua ngồi xếp bằng, có rất nhiều khóa sắt như độc xà quấn quanh người.
Khi Tiêu Viêm nhìn thấy thân ảnh già nua đó, thân thể hắn không nhịn được mà run rẩy kịch liệt.
Tuy bóng dáng có chút mơ hồ, nhưng ngay cái nhìn đầu tiên thì dòng máu chảy trong người hắn đã nói cho hắn biết cái thân ảnh kia chính là phụ thân hắn, Tiêu Chiến!
Mấy chục năm qua rồi, năm đó là chi trưởng một nhà, vậy mà bây giờ lại là một lão nhân đầu tóc trắng xóa. Vốn là một tráng niên cường ngạnh, nhưng chỉ mấy chục năm sau đã trở nên khô gầy héo tàn. Mấy chục năm qua hắn đã phải sinh hoạt trong vòng lao lý.
Tiêu Viêm run rẩy không ngừng, hắn nhìn chằm chằm vào đống khóa sắt trên người phụ thân.
Ở sâu trong sơn mạch là chiến trường cổ có phạm vi cực kỳ rộng lớn. Bình thường nơi đó là thánh địa của đa phần ma thú, cho nên dấu vết của con người cũng chỉ là hi hữu mà thôi.
Hôm nay nơi nay lại xuất hiện điều dị thường, những ma thú kia vốn hoành hành ở đây thế nhưng lại chạy trốn sạch sẽ. Cả chiến trường khổng lồ không còn một bóng dáng ma thú nào, phải chăng sắp bộc phát ra một trận đại chiến động trời ở nơi đây? “Vút vút…!”
Sơn mạch vốn yên ắng không hề có một tiếng rống của ma thú, chợt bỗng vang lên một tiếng gió rít, chỉ thấy tận phía xa xa có rất nhiều bóng dáng chớp lóe, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện ở trên cái chiến trường cổ xưa này.
“Đã đến rồi…”
Cổ Nguyên nhẹ nhàng hạ xuống đất, ánh mắt nhìn lướt qua bãi chiến trường gần như phế tích trong lòng thoáng xúc động, hồi tưởng lại cuộc đại chiến giữa hai tộc năm xưa được xuất phát từ nơi này. Không nghĩ tới mấy ngàn năm sau, bọn họ chiến đấu với Hồn tộc cũng dùng nơi này làm điểm xuất phát.
“Kiểm tra toàn bộ sơn mạch!”
Mọi người vừa hạ xuống đất, ba tộc liền phát không ít cường giả nhanh chóng kiểm tra sơn mạch một lần để tránh chuyện Hồn tộc bố trí mai phục.
“Xem ra người Hồn tộc còn chưa đến.”
Viêm Tẫn bước lên vài bước nhìn chiến trường hoang vu, mở miệng nói.
Cổ Nguyên khẽ gật đầu, ở trong sơn mạch ngoại trừ một ít ma thú đang run rẩy thì không có khí tức của một cường giả Hồn tộc nào cả.
“Người Thiên Phủ liên minh đã đến.”
Tiêu Viêm đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười nhìn về chân trời phía Bắc, nơi đó mơ hồ có khí tức quen thuộc truyền ra.
Nghe Tiêu Viêm nói vậy, mọi người cũng nheo mắt nhìn về hướng đó nhưng chẳng hề nhìn thấy bóng dáng một ai cả. Nhưng bọn họ không nghi ngờ lời nói của hắn, ở đây ngoại trừ Cổ Nguyên ra thì không ai có linh hồn cùng cấp với Tiêu Viêm cả.
Mà trong ánh mắt chăm chú của mọi người, không lâu sau ở phương Bắc đã xuất hiện âm thanh phi hành xé gió, sau đó đội hình đông đúc nhanh chóng lướt đến. Số lượng không hề kém so với số người của tam tộc.
“Xem ra lần này Thiên Phủ liên minh dốc toàn lực ra rồi!”
Nhìn đội hình to lớn đó, Viêm Tẫn và Lôi Doanh xẹt qua vẻ kinh ngạc, tuy nói về độ tinh nhuệ thì Thiên Phủ liên minh không bằng hai tộc, nhưng số lượng cường giả thì lại cực kỳ nhiều.
“Ha ha, xem ra chúng ta không tới muộn”
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đoàn người nhanh chóng dừng lại và phân tán xuống trong sơn mạch. Người đi đầu tất nhiên là Dược Lão, sau đó có Thải Lân, Tiểu Y Tiên, Tiêu Thần, thậm chí ngay cả Đan Tháp lão tổ và Thần Nông lão nhân cũng tới. Xem ra trong đoạn thời gian này, Dược Lão đã thi triển không ít thủ đoạn để lôi kéo hai lão nhân đó.
Nhiều binh sĩ tụ hợp thì xảy ra nhiều chuyện. Đan Tháp lão tổ và Thần Nông lão nhân cũng có chút quen thuộc với tam tộc nên tiến lại chào hỏi. Còn Tiêu Thần thì chỉ lườm qua một chút rồi bước thẳng về phía Tiêu Viêm.
“Không sao chứ?”
Tiêu Thần nở nụ cười hỏi Tiêu Viêm.
Đối với người có cùng bối phận với tổ tiên của mình, Tiêu Viêm cũng chỉ dám mỉm cười khẽ gật đầu. Sự tình của Tiêu Huyền thì hắn không nói cho Tiêu Thần, hắn hiểu được năm xưa hai người có tình cảm sâu đậm, nếu để hắn biết được tin tức này chỉ sợ sẽ tạo thành đả kích không nhỏ. Cho nên giấu cũng không phải là chuyện xấu.
Khi Tiêu Viêm và Tiêu Thần đang nói chuyện thì một làn gió thơm thổi đến, hắn vừa quay lại đã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của Thải Lân.
Thấy điệu bộ lạnh lùng đó của Thải Lân, hắn đưa tay sờ mũi cười khan một tiếng.
“Thải Lân tỷ, lại gặp mặt rồi. Tiêu Tiêu vẫn tốt chứ?”
Tiêu Viêm đứng cạnh đó, nhìn Thải Lân đang chậm rãi tiến đến, trong ánh mắt hiện lên vẻ ôn nhu, chợt cười nói.
Nghe vậy, Thải Lân liền lộ ra nét cười, nói khẽ: “Ừ, khá tốt, chẳng qua là mỗi ngày đều nhắc đến sao ngươi chưa trở lại.”
Nghe thế, Tiêu Viêm nhẹ giọng cười, lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Xem ra trong lòng Thải Lân đối với chuyện mình biến mất có lẽ rất bất mãn.
“Thương thế tốt hơn rồi hả?”
Nhìn thấy Tiêu Viêm phản ứng như vậy, Thải Lân khẽ nhếch môi, thanh âm cũng nhu hòa đi nhiều. Trong nội tâm vẫn có chút trách móc về việc hắn bị thương cũng không trở về, nhưng dù sao lý trí của nàng vẫn mạnh mẽ hơn, chuyện buồn bực đó cũng chỉ là tâm tình nam nữ mà thôi.
“Ừ, khỏi rồi!”
Tiêu Viêm cười cười rồi đưa mắt nhìn ra xa, nói: “Thiên Phủ liên minh dốc toàn bộ lực lượng đến đây không sợ bị diệt toàn bộ sao?”
“Dược Lão nói chuyện lần này cực kỳ quan trọng với ngươi!”
Thải Lân nói.
Tiêu Viêm khẽ giật mình, chợt trong tâm hắn cảm thấy cực kỳ ấm áp.
Trên chiến trường cổ, theo đội ngũ Thiên Phủ liên minh gia nhập làm cho sơn mạch trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, hơn nữa một ít cường giả Trung Châu cũng bị động tĩnh nơi đây hấp dẫn, chỉ có điều họ chỉ dám đứng ngoài mà không dám vào. Bởi vì, họ có thể cảm nhận được tại bên trong sơn mạch ngưng tụ khí tức đã đạt đến cấp độ kinh khủng, loại giao chiến này nếu bị cuốn vào chỉ có chết chắc mà thôi.
Đội ngũ song phương hội tụ trải qua giây phút chào hỏi ngắn ngủi liều bắt đầu bố trí đề phòng, bao quát toàn bộ Táng Thiên sơn mạch. Bất kỳ động tĩnh nào cũng được nhanh chóng phản hồi về đám người Tiêu Viêm.
Thời gian chậm rãi trôi qua cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cũng là lúc Tiêu Viêm và Cổ Nguyên đang ngồi xếp bằng đồng thời cùng mở mắt ra rồi quát lên một tiếng trầm thấp, làm cho mọi người lập tức căng thẳng.
“Đến rồi…”
Khi hai người vừa nói xong thì bên trên sơn mạch bỗng hiện ra tầng tầng khói đen, sương khói lượn lờ hóa thành một thông đạo không gian cực kỳ lớn, từng đạo khí tức mênh mông âm trầm cuồng bạo tuôn ra.
Khói đen bao phủ che lấp cả ánh mặt trời, nhất thời nhiệt độ không khí hạ xuống, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập mà đến.
“Ha ha, Táng Thiên sơn mạch lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy!”
Ở phía xa, thân ảnh Hồn Thiên Đế đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn lướt qua đại quân bên dưới rồi cười nhạt nói.
Sau lưng Hồn Thiên Đế, Hư Vô Thôn Viêm, Hồn Tộc Tứ Ma Thánh và không ít cường giả có tiếng cũng xuất hiện, xem ra trận chiến này Hồn tộc cũng xuất động không ít cường giả.
“Hồn Thiên Đế, mau trả lại cổ ngọc của tam tộc. Nếu không ngày sau sẽ đánh đến Hồn giới của các ngươi!”
Nhìn thấy Hồn Thiên Đế hiện thân, sắc mặt Lôi Doanh trầm xuống quát lạnh, cổ ngọc bị trộm làm hắn cực kỳ tức giận, hôm nay gặp lại tên kia làm hắn không thể khống chế lửa giận trong lòng.
“Đánh vào Hồn giới ư? Hiện nay chưa có người nào đủ năng lực làm chuyện đó!”
Đối mặt với tiếng quát của Lôi Doanh, Hồn Thiên Đế cũng chỉ cười nhạt, ánh mắt hắn nhìn tới Tiêu Viêm, thản nhiên nói: “Là tính toán của ngươi đây sao? Ngươi cũng muốn đoạt cổ ngọc?”
“Ta muốn gặp cha ta!”
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào Hồn Thiên Đế, chậm rãi nói.
Nghe vậy, Hồn Thiên Đế liếc Tiêu Viêm thêm cái nữa, hắn vung tay lên, không gian sau lưng đột nhiên nhộn nhạo, chợt có thanh âm khóa sắt vang lên. Ngay sau đó một khối sương mù màu đen ngưng tụ lại thành một nhà tù hiện ra ở trên không, bên trong có một thân ảnh già nua ngồi xếp bằng, có rất nhiều khóa sắt như độc xà quấn quanh người.
Khi Tiêu Viêm nhìn thấy thân ảnh già nua đó, thân thể hắn không nhịn được mà run rẩy kịch liệt.
Tuy bóng dáng có chút mơ hồ, nhưng ngay cái nhìn đầu tiên thì dòng máu chảy trong người hắn đã nói cho hắn biết cái thân ảnh kia chính là phụ thân hắn, Tiêu Chiến!
Mấy chục năm qua rồi, năm đó là chi trưởng một nhà, vậy mà bây giờ lại là một lão nhân đầu tóc trắng xóa. Vốn là một tráng niên cường ngạnh, nhưng chỉ mấy chục năm sau đã trở nên khô gầy héo tàn. Mấy chục năm qua hắn đã phải sinh hoạt trong vòng lao lý.
Tiêu Viêm run rẩy không ngừng, hắn nhìn chằm chằm vào đống khóa sắt trên người phụ thân.
Danh sách chương