Trong đình viện, Tiêu Viêm nhìn Tiêu Tiêu đùa nghịch với Tiêu Chiến, nghe tiếng cười của một già một trẻ, hắn khẽ mỉm cười. Có lẽ là do huyết mạch tương liên, trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Tiêu Tiêu cũng đã quen thuộc với người ông nội mà trước đó không lâu vẫn còn xa lạ, vô tư chơi đùa, không hề coi Tiêu Chiến là người ngoài.

“Lão sư, vẫn chưa có tin tức của Hồn tộc sao?” Nhìn thoáng qua đình viện, Tiêu Viêm quay đầu lại, hướng về phía Dược Lão, hỏi.

Dược lão nhấc chén trà, nhấp một ngụm, bất chợt khẽ nhíu mày gật đầu.

“Trong khoảng thời gian này, cha muội vẫn luôn giám sát không gian của Hồn tộc, cũng không thấy có dấu hiệu người ra vào với số lượng lớn, thậm chí thành viên đơn độc ra vào cũng cực ít. Mà những tộc nhân Hồn tộc xuất hiện đơn lẻ tuy đều bị chúng ta bắt giữ toàn bộ, nhưng cũng không lần ra được tin tức có chút ý nghĩa nào!” Huân Nhi đứng một bên, nhẹ nhàng nói.

Tiêu Viêm cũng nhíu chặt lông mày. Theo lý thuyết, Hồn tộc không thể yên lặng như vậy mới đúng. Đối với Đà Xá Cổ Đế ngọc, bọn họ đã truy cầu đã hơn mấy trăm ngàn năm. Hiện tại khó khăn lắm mới đoạt được, thì sao lại không vội vàng mở ra Cổ Đế động phủ như thế chứ? “Rốt cuộc bọn chúng đang làm cái gì nhỉ?”

Tiêu Viêm khẽ thở dài một hơi, lúc này có sốt ruột thì cũng không làm được gì. Điều mà bọn họ có thể làm chính là chờ đợi Hồn tộc có động thái tiếp theo. Còn về việc tấn công Hồn giới thì… từ lúc Hồn tộc phô bày thực lực cho đến nay, dù muốn đồng loạt tiến đánh Hồn giới thì chỉ sợ cũng không đạt được hiệu quả gì. Hơn nữa, vạn nhất trúng phải mai phục, như vậy liên minh sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ.

Bất kể như thế nào thì Hồn giới cũng được Hồn tộc xây dựng không phải là trong vài năm, chiến đấu tại đó, bọn chúng chắc chắn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Mà về điểm này, đám người Tiêu Viêm không phải là không nhận ra.

“Hiện tại chỉ có thể chờ đợi thôi…” Dược Lão đặt chén trà xuống, thở dài nói.

Tiêu Viêm gật đầu cười khổ, nói chuyện chút nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn hai thân ảnh đang tiến vào đình viện. Hắn không khỏi bật cười một tiếng, rồi đứng dậy đón chào.

“Đại ca, nhị ca…!”

Hai bóng người tiến vào, một người cước bộ có chút cứng nhắc, người còn lại thì long hành hổ bộ. Hai người này chính là Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ mới từ Tây Bắc địa vực chạy tới trước đó không lâu.

Thương thế ở chân của Tiêu Đỉnh trong thời gian này đã được Tiêu Viêm trị liệu. Năm đó, hai chân của hắn không thể hoạt động cũng là do trúng độc của Hồn tộc. Lấy năng lực hiện giờ của Tiêu Viêm, đừng nói là trừ độc, cho dù thay một cái chân mới cũng không phải việc khó khăn gì.

Tiêu Đỉnh cước bộ cứng ngắc chẳng qua là vì chưa thích ứng được với việc bước đi bằng hai chân mà thôi.

Nhìn thấy Tiêu Viêm nở nụ cười bước tới, hai người Tiêu Đỉnh cũng cười một tiếng rồi tiến lên, đấm nhẹ vào ngực Tiêu Viêm một cái, trong ánh mắt của mỗi người tràn ngập tình nghĩa huynh đệ nồng đậm.

“Tên tiểu tử này! Ban đầu ta còn tưởng ngươi không thèm ngó ngàng tới Viêm Minh nữa, thì ra là ngươi còn có một liên minh đáng sợ hơn ở Trung Châu này!” Tiêu Đỉnh cười nói.

Tiêu Viêm đầy bất đắc dĩ. Bản thân hắn không thích quản lý những thứ này. Ban đầu thành lập Viêm Minh là do tình thế bức bách, muốn xây dựng một thế lực để sau khi hắn rời đi có thể bảo vệ cho Tiêu gia không bị thương tổn. Về phần Thiên Phủ liên minh ở Trung Châu thì hoàn toàn là do phải đối kháng với Hồn điện và Hồn tộc. Nếu không, hắn cũng chẳng muốn thành lập liên minh làm cái quái gì cả.

“Viêm Minh hẳn là vẫn ổn đúng không? Không có chuyện gì bất thường chứ?” Tiêu Viêm cười hỏi.

“Ừ! Nơi đó đối với Trung Châu mà nói… đích thực là thâm sơn cùng cốc. Cho dù là Hồn tộc thì cũng không thể vươn nanh vuốt ra quá dài. Hiện tại, Viêm Minh được coi là bá chủ của Tây Bắc địa vực, đương nhiên là cũng không thiếu người nhìn chằm chằm vào!” Tiêu Lệ vẫn có phần ít cười giống như trước kia, hai mắt lúc nào cũng híp lại luôn có hàn quang lưu chuyển. Ở trong Viêm Minh, gương mặt của hắn cũng làm cho một số thuộc hạ cảm thấy sợ hãi, không dám đùa bỡn trước mặt hắn.

“Bất quá, nếu bọn chúng mà biết minh chủ Viêm Minh còn có cơ nghiệp bực này ở Trung Châu… thì sợ rằng sang ngày thứ hai đã chạy đến cúi đầu xưng thần!” Tiêu Đỉnh lắc đầu, cười nói.

Tiêu Viêm cũng cười một tiếng, đối với vấn đề này cũng không có hứng thú quá lớn. Với thực lực hiện tại của hắn, chớ nói là Tây Bắc địa vực, coi như phóng nhãn khắp cả Trung Châu, những thế lực hoặc cường giả khiến hắn cảm thấy hứng thú cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, huống chi mấy cái thế lực nhỏ nhoi kia.

“À! Đúng rồi…” Dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, Tiêu Lệ liền nhìn về Tiêu Viêm, nói: “Mấy hôm trước, ta nhận được tin tức do Tiêu Môn truyền tới! Tại Hắc Giác Vực xuất hiện một số cường giả không rõ thân phận, hơn nữa còn rất giống với đám người Hồn điện đã từng giao thủ với chúng ta.

Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi ngẩn ra, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới cười khổ nhớ lại. Thì ra năm đó, hắn cùng với Tiêu Lệ còn thành lập một Tiêu Môn ở Hắc Giác Vực. Hiện tại mới nhớ, dường như hắn cũng lưu lại cơ nghiệp ở không ít nơi.

Một kẻ không am hiểu việc quản lý lại hết lần này đến lần khác sáng lập ra nhiều thế lực như vậy, quả thật có chút buồn cười.

“Có thể là một chút tàn quân của Hồn điện..! Hồn điện ngoại trừ Trung Châu thì vẫn còn một số phân điện nằm rải rác ở các nơi. Chỉ có điều, so với ở Trung Châu, đám đấy cũng chỉ là râu ria mà thôi!” Tiêu Viêm lắc đầu, giọng nói chứa đầy sự khinh thường. Mỗi ngày hắn đều nhận được không ít tin tức về việc phát hiện ra tàn quân của Hồn điện, bởi vậy hắn cũng không quá bận tâm.

“Ừ!”

Nghe Tiêu Viêm nói vậy, Tiêu Lệ cũng gật đầu, nói: “Để ta thông tri cho Tiêu Môn và Già Nam học viện xuất thủ giải quyết một chút vậy!”

“Già Nam học viện…!”

Tiêu Viêm cười cười, vừa định gật đầu thì trong kí ức đột nhiên xuất hiện một vầng sáng, thân hình lập tức trở nên cứng đờ. Sau đó một khắc, hắn chợt ngẩng đầu, tinh quang trong hai con ngươi đen nhánh điên cuồng lóe lên.

“Thế giới nham tương dưới lòng đất!”

Tiêu Viêm bất ngờ quát lên, làm cho mọi người trong đình viện đều cả kinh, vội vàng vây quanh.

“Sao thế?” Thải Lân nhíu mày, hỏi.

Sắc mặt Tiêu Viêm tràn đầy hưng phấn, một tay nắm lấy cổ tay trắng tinh của Thải Lân, vui mừng nói: “Nàng còn nhớ thế giới nham tương ở bên dưới Phần Thiên Luyện Khí tháp của Già Nam học viện không?”

Vừa nghe thấy những lời này, gương mặt lãnh diễm của Thải Lân thoáng đỏ lên, xấu hổ nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, bàn tay ngọc ngà không chút khách khí hung hăng véo lấy cánh tay của Tiêu Viêm. Nàng sao lại không nhớ rõ nơi đó chứ? Ngay tại nơi ấy, nàng bị Tiêu Viêm trong trạng thái hung bạo trực tiếp “hấp diêm”.

“Ặc? Khục khục…!”

Bị Thải Lân dùng sức véo một cái, Tiêu Viêm liền giật mình. Nhìn người đẹp đang xấu hổ tựa như hận không cắn cho mình được một cái, thì đầu tiên hắn hơi sửng sốt, rồi như chợt nhớ ra điều gì nên nhất thời trở nên lúng túng, sau đó ngửa mặt lên trời ha ha cười trừ.

Cười khan vài tiếng, Tiêu Viêm cũng tỉnh táo lại, quang mang lóe lên trong mắt. Vị trí của Đà Xá Cổ Đế động phủ vẫn luôn là điều bí ẩn, mà Đà Xá Cổ Đế ngọc khi ở trong tay Tiêu Viêm gần như từ đầu tới cuối không có lấy nửa điểm kỳ dị nào. Nhưng nếu nhớ kì càng lại thì chỉ có một nơi mà Cổ ngọc đã từng xuất hiện dị động.

Đó chính là thế giới nham tương dưới lòng đất tại Già Nam học viện.

Ở đó, Đà Xá Cổ Đế Ngọc lần đầu tiên xuất hiện dị biến và cũng là lần duy nhất!

Bất quá, lúc đó Tiêu Viêm đang bị một đám sinh vật kỳ dị đuổi giết nên hoảng hốt chạy bừa, tất nhiên là hắn không dám dò xét gì nhiều mà trực tiếp trốn đi. Hiện giờ hồi tưởng lại, trong thế giới nham tương ấy quả thật là có chút cổ quái…

Ở nơi đó, có lẽ sẽ có được một chút tin tức liên quan đến Cổ Đế động phủ.

“Cảm phiền lão sư lựa chọn ra mười vị cường giả Đấu Thánh ở trong liên quân để đi theo ta một chuyến! Huân Nhi, Thải Lân, hai nàng cũng đi với ta!” Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm không hề trì hoãn chút nào, quyết định thật nhanh, nói.

“Hả? Đi đâu?”

Nghe thấy Tiêu Viêm đột nhiên hạ lệnh, mọi người ai cũng sửng sốt.

“Đi đến Già Nam học viện! Nếu ta đoán không sai, nơi đó chỉ sợ sẽ có đầu mối của Đà Xá Cổ Đế động phủ!” Tiêu Viêm trầm giọng nói.

Nghe vậy, đám người Dược lão có chút biến sắc.

“Đúng lúc chúng ta đã xây dựng không gian trùng động thông với Tây Bắc địa vực, ta sẽ dẫn người qua đó trước một chuyến. Lão sư, người hãy đem chuyện này thông báo cho Cổ bá phụ, Lôi Doanh cùng Viêm Tẫn tộc trưởng!”

“Ừm!” Dược lão gật đầu, nếu đúng như Tiêu Viêm nói thì việc này quả thật là đại sự.

“Chỉ có điều, chuyện này ta cũng không dám quá khẳng định, cho nên hãy bảo với Cổ bá phụ là không cần giảm bớt sự giám sát với Hồn giới. Một khi phát hiện cường giả Hồn tộc xuất hiện hàng loạt, thì mọi người phải mau chóng chạy tới Hắc Giác Vực!” Tiêu Viêm nói nhanh.

“Yên tâm!”

Phân phó xong, Tiêu Viêm chào từ biệt Tiêu Chiến một tiếng, rồi dẫn theo Thải Lân cùng Huân Nhi khẩn trương rời đi.

Nhìn bóng lưng ba người, Dược lão liền nhanh chóng xoay người, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng, đi tới phòng nghị sự.

…………………….

Hồn giới!

Trong đại điện, hắc viêm lượn lờ. Hồn Thiên Đế ngồi trên vị trí trung tâm, từ trên cao nhìn xuống một thân ảnh đang quỳ ở phía dưới, thản nhiên hỏi: “Có tín tức gì?”

“Bẩm tộc trưởng, qua tiến trình điều tra trong thời gian này, chúng thuộc hạ phát hiện tổng cộng có năm địa vực gần giống với miêu tả ở trong sách. Mà trải qua sự xét duyệt nghiêm mật, phát hiện trong đó có một nơi là giống nhất!” Lão giả áo đen cung kính nói.

“Ừ?”

Nghe vậy, trong ánh mắt bình thản của Hồn Thiên Đế mới có chút sáng lên. Hắn mỉm cười, nhìn người ở phía dưới: “Nói!”

“Mảnh địa vực đó tên là Hắc Giác Vực. Tuy rằng hiện giờ ở đó có rất nhiều thế lực mọc lên san sát, nhưng địa hình đại khái cũng gần như hoàn toàn ăn khớp với hình ảnh trong sách!” Lão giả trầm giọng nói.

“Hắc Giác Vực…!”

Hồn Thiên Đế chậm rãi đứng dậy, ánh mắt quét qua đại điện, nói: “Ở gần đấy có phân đà nào không?”

“Bẩm tộc trưởng, hình như có Hồn U trưởng lão ở khu vực này, hắn là người tổng phụ trách các phân đà của Hồn điện ở ngoài Trung Châu.” Một đạo nhân ảnh mở miệng nói.

“Truyền lệnh cho hắn, suất lĩnh toàn bộ nhân thủ còn lại ở bên ngoài của Hồn điện, đi đến Hắc Giác Vực, đem nơi đó dọn dẹp sạch sẽ. Nên làm như thế nào thì chắc là hắn cũng biết rồi!” Hồn Thiên Đế thản nhiên nói.

“Dạ!” Lão giả áo đen ở phía dưới cung kính đáp, rồi từ từ lui ra.

Nhìn thân ảnh lão giả biến mất, Hồn Thiên Đế không khỏi ngẩng đầu lên, khóe miệng chậm rãi khuếch trương, cuối cùng cất tiếng cười vang, văng vẳng khắp cả đại điện.

“Cuối cùng cũng tìm được ngươi! Cổ Đế động phủ!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện