Sương mù nhàn nhạt bao phủ khắp nơi làm cho toàn bộ không gian trong động phủ trở nên cực kì quỷ dị.

Một mảng yên tĩnh trãi rộng như đã có từ mấy vạn năm trước.

Tại phiến thiên không không có giới hạn này, một khối lục địa đang lơ lửng mà không có chút ngoại lực nào tác động, tựa như một cái lầu các tại không trung.

“Xuỳ”

Không gian yên tĩnh đã có mấy vạn năm hôm nay cũng là bị phá vỡ, mà theo đó không gian cũng bất chợt vặn vẹo hình thành một cái thông đạo thật lớn, từ bên trong nó từng đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.

“Đây là Cổ Đế động phủ sao?” Thân hình vừa hạ xuống, ánh mắt Tiêu Viêm vội vàng quét qua bốn phía, bất quá hắn liền giật mình phát hiện, bằng váo Đế cảnh linh hồn của hắn cho dù có cố gắng đến mức nào cũng không thể quan sát được phạm vi ngàn trượng, tựa hồ ở đây có một lực lượng áp chế đối với linh hồn.

Huân Nhi cùng Thải Lân cũng nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt hai nàng cũng cảnh giác quét qua không gian kì dị phía trước.

Nương theo từng đạo thân ảnh hiện ra, song phương cường giả cũng là nhanh chóng xuất hiện, ánh mắt chằm chằm nhìn vào đối phương, tùy thời phòng bị.

“Không cần cùng bọn hắn kéo dài, chúng ta đi.”

Nhìn thoáng qua mấy người Cổ Nguyên, trong mắt Hư Vô Thôn Viêm thoáng hiện lên những ba động kì dị, hắn thấp giọng nói một câu sau đó trực tiếp hướng phía trước bay đi, Hồn Thiên Đế cùng với nhân mã Hồn Tộc cũng là đuổi sát theo sau.

“Hình như Hư Vô Thôn Viêm đối với nơi này có chút quen thuộc a?” Nhìn thấy một màn đang diễn ra, Cổ Nguyên cũng là có chút giật mình. Lấy thực lực của hắn tại đây cũng cảm thấy bị áp chế không ít, hắn không có cách nào để dò xét ra quả Đế phẩm đan kia đang ở chỗ nào, bất quá Hư Vô Thôn Viêm bộ dáng dường như rất thông thạo địa hình ở đây thì phải.

“Hư Vô Thôn Viêm sao?”

Chúc Khôn khẽ giật mình, sau đó hắn chợt như có điều gì suy nghĩ: “Nếu là hắn thì biết cũng không có gì kì quái cả, mau đuổi theo bọn hắn.”

Thanh âm vừa dứt, Chúc Khôn cũng không nhiều lời giải thích, xông lên phía trước đội ngũ, Cổ Nguyên bọn người chần chờ một chút cũng nhanh chóng đuổi theo.

Song phương nhân mã tại không gian bao la như lưu tinh vũ động lướt qua.

Trong nháy mắt vài phút đồng hồ, Hư Vô Thôn Viêm bọn người tốc độ cũng dần chậm lại.

Khi bọn hắn tốc độ vừa giảm thì bọn người Tiêu Viêm cũng là nhanh chóng đuổi theo, tất cả không hẹn cùng đưa ánh mắt nhìn khoảng không trước mặt, chỉ thấy ở đó xuất hiện một ngôi thạch điện, nhất thời trong mắt có hiện lên sóng lửa lập lòe.

Thạch điện sừng sững ở phía trước được bao phủ bởi một cổ khí cổ xưa trong thiên địa.

Tại thạch điện phía trước là một phiến quảng trường vô cùng to lớn, hai bên quảng trường được chống đỡ bởi mấy cột kình thiên chi trụ khổng lồ đến mấy ngàn trượng, làm cho thạch điện có một cổ khí thế nguy nga hùng vĩ bổ về phía trước.

Đám người Tiêu Viêm cẩn thận hạ xuống tại trên quảng trường, bước chân vừa chạm vào mặt đá đã tạo nên những âm thanh xào xạc.

Nhân mã song phương cũng là tự động đứng cách nhau một khoảng, sau đó chiếm cứ hai bên trái phải dọc theo quảng trường mà đứng.

Diện tích quảng trường cực kì rộng lớn, song phương hai bên đứng tại trong đó như con kiến đang bò qua trên sa mạc, khó thấy được đâu là điểm tận cùng.

Bất quá những người có thể đặt chân ở chỗ này cũng đều là cường giả đứng trên đỉnh của đại lục hiện nay, tâm tính cũng có chút kiên định, không bởi vì quang cảnh trước mặt mà biểu lộ cảm xúc ra ngoài, đứng tại loại địa phương giống như thần tích trước mặt, trong lòng mọi người đều có chút ít kinh sợ.

“Ồ?”

Đang bước trên quảng trường, Tiêu Viêm cước bộ đột nhiên dừng lại đưa mắt nhìn về cột đá phía xa, trong đó có một đoàn hỏa diễm vàng đậm đang bốc lên. Vừa liếc mắt nhìn qua thì Tiêu Viêm liền nhận ra đây là một trong những loại dị hỏa được bài danh thứ 23 trên dị hỏa bảng - Huyền Hoàng Viêm.

“Dị hỏa sao lại nhỏ yếu như thế chứ?”

Bất quá Tiêu Viêm lông mày có chút nhíu chặt, đây đích thật là Huyền Hoàng Viêm không sai, nhưng tại sao nhìn bộ dáng của nó dường như có chút nhỏ yếu đi, liền ngay cả lực lượng của dị hỏa nguyên bản cũng nhỏ yếu đi như vậy.

“Xùy”

Tại lúc Tiêu Viêm đang có chút nghi hoặc, nơi bả vai hắn, Tiểu Y đột nhiên hiện ra, ánh mắt thoáng nhìn về phía xa nơi không gian yên tĩnh tại quảng trường, sóng mắt hiện lên một vẻ mờ mịt.

“Dường như ở đây có chút gì đó rất quen thuộc.”

Nghe được Tiểu Y thấp giọng nói bên tai, Tiêu Viêm bước chân có chút đình trệ, ánh mắt hắn kinh hãi nhìn qua Tiểu Y trên vai. Quen thuộc? Nơi đây là Cổ Đế động phủ a, ai lại có thể cảm thấy nó quen thuộc? “Chuyện gì đang xảy ra?” Tiêu Viêm ánh mắt lóe lên, ý niệm vừa động liền hỏi Tiểu Y bên cạnh.

“Không biết, chỉ là cảm giác được nơi này có cái gì đó rất quen thuộc, giống như trước kia đã từng ở đây.” Tiểu Y ánh mắt mờ mịt trả lời.

Tiêu Viêm sắc mặt có chút biến ảo, đã từng ở đây? Làm sao lại có thể? Cổ Đế động phủ chính là lần đầu tiên được mở ra a, trước đó hắn cũng chưa từng nghe có ai đã từng mở ra động phủ, cho nên khi nghe được lời nói kia của Tiểu Y, Tiêu Viêm đầu tiên cảm thấy có chút không thể tin tưởng. Bất quá sau khi nghĩ lại bởi vì hắn cùng với Tiểu Y tâm thần tương liên nên nó tuyệt đối sẽ không nói dối hắn.

Như vậy lời nói của Tiểu Y rất có thể là sự thật, chỉ có điều hắn không thể hiểu tại sao Tiểu Y lại có cảm giác quen thuộc đối với nơi này?

Lông mày nhíu chặt, cước bộ Tiêu Viêm mau chóng đuổi kịp những người khác, hắn cũng phát hiện thêm dị hỏa trên các cột đá khác tuy nhiên những loại này bài danh cũng quá mức thấp nên hắn không để ý. Tiêu Viêm vẫn tiếp tục tiến về phía trước, không đến trăm trượng, lại có một cột đá xuất hiện, trên cột đá đồng dạng cũng có một đoàn hỏa diễm đang bốc lên.

“Vạn Thú Linh Hỏa, bài danh thứ 22 trên Dị hỏa bảng”

Nhìn qua hỏa đoàn đang bốc lên ẩn hiện vạn thú hình dáng hỏa diễm, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi. Ánh mắt hắn chớp động nhìn qua tiền phương, cước bộ chợt nhanh lên không ít. Nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Viêm, bọn người Cổ Nguyên cũng là vội vàng đuổi theo.

Tiếp tục đi về phía trước khoảng 100 trượng, các cột đá tiếp tục xuất hiện, mà bên trong đó cũng đồng dạng có các loại dị hỏa bốc lên, chỉ có điều, những loại dị hỏa này lực lượng cũng bị áp chế xuống mức rất thấp, nhìn qua các loại dị hỏa dường như đều được bố trí rất giống nhau, nhưng mà đối với người tinh thông dị hỏa như Tiêu Viêm, hắn có thể khẳng định những thứ này chân chính là dị hỏa chứ không phải là vật giả tạo.

“Những loại dị hỏa này…” Bọn người Cổ Nguyên khi chứng kiến một màn hiện ra trước mắt cũng là lộ ra chút kinh ngạc.

“Càng đi về phía trước, dị hỏa trong các cột đá dường như có vị trí càng cao trên Dị hỏa bảng…” Tiêu Viêm thấp giọng nói, hắn nghiêng đầu nhìn qua Tiểu Y trên vai, sau đó ánh mắt dần chuyển qua Hư Vô Thôn Viêm cách đó không xa, cảm nhận được người sau có chút ba động. Trong mắt của hắn cũng hiện lên chút mờ mịt giống như Tiểu Y.

“Nhanh lên.”

Thúc giục một tiếng, cước bộ Tiêu Viêm cũng nhanh dần lên, mà đoàn người phía sau cũng là nhanh chóng đuổi theo, mà theo cước bộ của bọn hắn dần nhanh lên, các cột trụ kình thiên cũng là liên tiếp xuất hiện, bên trong những trụ đá này cũng đều có dị hỏa bốc lên.

Mà Tiêu viêm cũng nhận thức được trong đó các loại dị hỏa như Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, Cốt Linh Lãnh Hỏa, Vẫn Lạc Tâm Viêm,…

“Không nghĩ đến Đà xá Cổ Đế còn có sở thích thu thập dị hỏa…” Nhìn thấy Bát Hoang Phá Diệt Diễm bài danh thứ sáu trong Dị hỏa bảng, ngay cả Cổ Nguyên cũng là không nhịn được lên tiếng thở dài.

“Không biết chừng những dị hỏa bài danh ba hạng đầu trên Dị hỏa bảng trong truyền thuyết cũng đang tồn tại trong này a?”

Viêm Tẫn cũng là nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng phía Hư Vô Thôn Viêm và Tiểu Y trên vai của Tiêu Viêm, trong thiên địa, dị hỏa tuy rằng hiếm thấy nhưng ở đây lại cất chứa nhiều đến như vậy các loại dị hỏa, ngay cả Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng với Hư Vô Thôn Viêm cũng tồn tại ở thế gian, không hiểu tại sao lại xuất hiện cái thứ hai.

Hiện giờ Tịnh Liên Yêu Hỏa đang ở trong tay của Tiêu Viêm, còn Hư Vô Thôn Viêm lại hóa thành nhân hình tương trợ cho Hồn Tộc, hắn đang rất hiếu kỳ, chẳng lẽ Đà Xá Cổ Đế cũng có thể có được Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng Hư Vô Thôn Viêm?

“Đi!”

Loại này ý niệm cũng không chỉ một mình Viêm Tẫn có mà ngay cả những người của Hồn Tộc sau khi liếc nhìn nhau cũng đều đề thăng tốc độ.

Nhân mã song phương nhanh chóng lướt qua quảng trường rộng mênh mông, sau một lúc lâu, thân hình của tất cả đều ngừng lại.

Giờ phút này tất cả mọi người cũng đã đặt chân đến điểm cuối cùng trên quảng trường, khi đi qua dị hỏa bảng bài danh thứ tư Kim Đế Phần Thiên Viêm thì lại có thêm hai cây cột đá xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nhìn qua hai cột đá cự đại phía trước, mọi người cũng là chuyển ánh mắt đến đỉnh của cột đá, nhưng lúc này không gặp dị hỏa bốc lên.

Tại đỉnh cột đá không có chút động tĩnh, theo tưởng tượng thì có thể thấy được Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng Hư Vô Thôn Viêm bốc lên từ cột đá nhưng sự thật lại không phải như vậy, tựa hồ Đà Xá Cổ Đế cũng không có trong tay hai loại dị hỏa này.

Song phương khẽ thở dài một hơi, có chút tiếc hận.

“Đây cũng là hai cây cột đá cuối cùng rồi, xem ra dị hỏa bài danh thứ nhất trong Dị hỏa bảng coi như Đà Xá Cổ Đế đều không cách nào có được a…” Nhìn hai cây cột đá cuối phía sau quảng trường, Cổ Nguyên cũng là cảm khái thốt ra.

Tiêu Viêm không có nói, ánh mắt của hắn có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai cột đá trống rỗng kia, thủ chưởng chậm rãi vuốt ve Tiểu Y trên vai, hắn có thể cảm nhận cái loại cảm giác quen thuộc của Tiểu Y và Hư Vô Thôn Viêm đều đến từ hai cột đá kia.

Vuốt ve Tiểu Y, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Hư Vô Thôn Viêm liền hơi có chút phát hiện trong mắt của hắn cũng có chút mờ mịt, thần sắc biểu hiện vô cùng cổ quái.

Nhìn thần sắc có chút quỷ dị của Hư Vô Thôn Viêm, một ý niệm dâng lên trong lòng làm cho da đầu Tiêu Viêm có chút run lên.

“Không phải Đà Xá Cổ Đế không có cất giữ Tịnh Liên Yêu Hỏa cùng với Hư Vô Thôn Viêm mà là bọn hắn thoát ra được từ chỗ này!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện